Sổ tay trùng sinh công lược [136]
Em trai mù 16
Chương 136: Gặp mặt.
Trans: Meounonna
Ôn Tuy đã nghe thấy giọng nói của Dịch Hoài Khiêm trong một mảng hỗn độn. Cô cảm thấy cơ thể rất nặng nề, mệt mỏi và yếu ớt, ngay cả mắt cũng mở không lên, nhưng giọng nói của Dịch Hoài Khiêm càng ngày càng rõ ràng, Ôn Tuy có thể cảm nhận được anh đang ở bên cạnh, mừng rỡ và khao khát mãnh liệt đan xen, làm cô cắn răng mở mắt ra.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên đã nhìn thấy người cô tìm kiếm từ lâu. Mặt nghiêng của cậu thanh niên, đẹp trai thanh tú hơn một năm trước, không biết có phải cô nhớ nhầm hay không, luôn cảm thấy bé mù đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh thu hút hơn, đẹp trai hơn hồi trước.
“Hoài Khiêm.”
Ôn Tuy nắm lấy tay cậu thanh niên, miễn cưỡng phát ra âm thanh từ cổ họng, còn cố gượng chống tay ngồi dậy. Không đợi người xung quanh vui mừng. Ôn Tuy cảm thấy mùi tanh trong cổ họng xộc lên, xoay đầu nôn ra một búm máu, thân thể cũng ngã nghiêng sang bên cạnh.
Tiền Điềm Điềm đứng ở bên giường hoảng sợ kêu ra tiếng, theo bản năng muốn đỡ cô, Ngô Hàn cũng theo phản xạ có điều kiện giơ tay ra, nhưng cậu thanh niên còn nhanh hơn họ, rõ ràng là một người mù, nhưng dường như anh có thể nhìn thấy được vậy, lập tức nghiêng người lên phía trước đỡ lấy Ôn Tuy, để cô dựa vào cánh tay mình.
Ôn Tuy thuận thế dựa vào lòng Dịch Hoài Khiêm, túm lấy tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ gần như không nghe được: “Cuối cùng chị đã tìm thấy em rồi.”
Dịch Hoài Khiêm ôm người vào lòng xong mới phản ứng lại mình đã làm gì, nhưng bây giờ cũng không phải lúc truy cứu phản ứng của mình, anh có thể cảm nhận được khuẩn biến dị cắn nuốt trong cơ thể Ôn Tuy bắt đầu phát tát, cứ tiếp tục như thế, tình hình vô cùng không ổn. Lòng anh hơi gấp gáp, không chú ý tới Ôn Tuy đang nói gì, chỉ nói với cô: “Bây giờ khoan hẵng nói chuyện.”
Sau đó anh giơ tay về phía Thạch Tiêm, “Sư tỉ, chắc chị có đem loại thuốc ức chế một tuần trước mới nghiên cứu ra phải không, đưa em một ống.”
Thạch Tiêm móc ra một ống thuốc nhỏ bằng ngón tay út trong chiếc túi tùy thân đeo bên hông của mình, nói với Dịch Hoài Khiêm: “Hay là để chị làm cho?”
“Để em.” Dịch Hoài Khiêm dứt khoát từ chối, thần sắc trên mặt nghiêm túc không cho phản kháng. Thạch Tiêm đưa đồ vào trong tay anh, động tác của Dịch Hoài Khiêm thuần thục, mở nắp niêm phong ở đầu ống, lộ ra cây kim tiêm nhỏ, đây là một loại kim tiêm mini.
Dịch Hoài Khiêm một tay ôm Ôn Tuy, hai ngón tay ấn lên trên cổ của cô, sau khi sờ đúng vị trí liền đâm kim tiêm trong tay vào, từ từ tiêm toàn bộ chất lỏng màu xanh trong ống tiêm kia vào.
Ôn Tuy không nhịn được phát ra tiếng hừ khó chịu, Dịch Hoài Khiêm rút ống tiêm ra, ngón tay sờ vào xung quanh cổ của cô, nhỏ giọng an ủi bảo: “Đã ổn rồi, không sợ, sẽ hết đau nhanh thôi.”
Thạch Tiêm ở bên cạnh nhìn ngẩn người. Hai người này là tình huống gì đây, lúc nãy có phải cô đã nhìn sót cái gì không. Chẳng phải hai người họ vừa mới gặp mặt à, sao lại thân mật đầu kề sát ôm chặt nhau rồi, giọng điệu an ủi bạn gái đó của sư đệ lại là chuyện gì nữa?
Tiền Điềm Điềm tai thính, cách hai người họ cũng gần, nghe được lời Ôn Tuy nói, lại nghĩ đến lúc trước chị Ôn từng kể bạn trai của mình là người mù, hoàn toàn trùng khớp hết rồi. Chị Ôn của cô ấy đã tìm thấy bạn trai thất lạc như một kì tích rồi!
Nhưng không phải bạn trai của chị Ôn tên là Dịch Hoài Khiêm à, sao bây giờ lại họ Tùy. Chẳng lẽ đây là tình thú giữa các cặp đôi gì mà ‘Tên của em Họ của anh’ à? Vậy thì sến sẩm quá đi.
Tiền Điềm Điềm vừa suy nghĩ lung tung vừa vui mừng thay cho Ôn Tuy, nhưng xoay đầu nhìn thấy đội trưởng mặt đen của mình, chỉ đành le lưỡi thắp một cây nến cho đội trưởng. Ừm thì, tuy cô ấy cũng rất thích đội trưởng, nhưng nói thật so sánh với Dịch tiểu ca ca đẹp trai khí chất ngời ngời tới mức khó tin này, cô ấy cũng thà là chọn Dịch tiểu ca ca. Xin lỗi, đội trưởng!
“Hiệu quả không tốt lắm, chỉ có thể tạm thời ức chế một lát.” Dịch Hoài Khiêm kiểm tra tình hình của Ôn Tuy trong chốc lát nói, “Vui lòng giữ bình tĩnh, đừng quá xúc động.” Nói xong anh muốn đỡ Ôn Tuy nằm xuống, nhưng anh vừa bắt đầu động tác, liền bị Ôn Tuy đè lại.
Ôn Tuy nhìn mặt anh chăm chú, hỏi một cách khẳng định: “Hoài Khiêm, em có biết chị là ai không?”
Lúc ban đầu cô thật sự bị niềm vui làm cho lú lẫn đầu óc, nhưng mà cô nhanh chóng phát hiện ra việc bất thường, nếu bé mù nhận ra cô, không thể có biểu hiện bình tĩnh thế được, phản ứng của anh như thể không hề quen biết cô vậy.
Dịch Hoài Khiêm vốn cảm thấy cứ ôm một gái như thế không thỏa đáng, nhưng mà muốn buông người ta ra thì bị ghì chặt tay lại, lòng anh không hiểu vì sao không muốn làm cho người này khó chịu, nên cũng không kiên trì, mà là nắm chặt lại tay của đối phương, hỏi với giọng điệu thân mật mà chính anh cũng không phát hiện ra: “Chị quen em, có đúng không?”
Tiền Điềm Điềm ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn hai mắt, nhanh miệng bảo: “Anh không phải là bạn trai của chị Ôn sao?! Chị Ôn tìm anh lâu lắm lắm luôn rồi đó!”
Thạch Tiêm cuối cùng cũng ý thức được đây là tình huống gì rồi, đi lên trước giải thích bảo: “Sư đệ Tiểu Tùy vào hơn một năm trước lúc khuẩn biến dị xuất hiện chưa được vài ngày, được tôi và thầy cứu ở thành phố S, lúc ấy tình huống của em ấy rất tồi tệ, sắp chết vài lần, sau đó tuy vượt qua được, nhưng mà không nhớ được gì hết, chỉ nhớ trong tên của mình hình như có chữ ‘Tùy’, cho nên chúng tôi mới gọi em ấy là Tiểu Tùy. Vì lúc đó tình hình hỗn loạn, thể chất của sư đệ Tiểu Tùy lại đặc thù, cho nên vẫn luôn đi theo thầy đến nơi này.”
“Cô tên là Ôn Tuy à? Ờm, cô là bạn gái của sư đệ Tiểu Tùy ư? Vậy cô có biết các thông tin bối cảnh khác của sư đệ hay không?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Ôn Tuy lại bụm miệng ho sặc sụa, Dịch Hoài Khiêm đã đoán được điều gì rồi, có hơi bối rối, nghe cô lại bắt đầu ho, thử đặt bàn tay lên lưng cô vỗ nhẹ. “Cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh, đừng gấp gáp.”
Ôn Tuy vừa ho vừa cười khổ, “Sao có thể bình tĩnh được chứ.” Cô nhìn chăm chú Dịch Hoài Khiêm- người có vẻ mặt vừa lo lắng vừa nghiêm túc, nói: “Em họ Dịch tên là Hoài Khiêm, năm 13 tuổi vì gặp sự cố mất đi cha mẹ, hai mắt bị mù, mẹ của chị là học trò của ba em, cho nên em được gia đình chị nhận nuôi, sau đó vẫn luôn sống trong nhà chị.”
“Chị tên Ôn Tuy, Tuy trong ‘Tuy Viễn’ (1 tỉnh cũ của Trung Quốc), lớn hơn em 3 tuổi, em vẫn luôn gọi chị là chị Tuy, trước khi tận thế 1 tháng, chúng ta đã xác định quan hệ người yêu, sau đó tận thế ập đến, có lẽ em biết bản thân bị nhiễm khuẩn biến dị cắn nuốt nên nhân lúc chị không để ý bỏ nhà ra đi, sau khi chúng ta thất lạc nhau, chị vẫn luôn đi tìm em.”
Ôn Tuy kể giản lược xong, th* d*c một hơi, giơ tay sờ mặt Dịch Hoài Khiêm. “Hoài Khiêm, trong một năm nay em đã chịu khổ rất nhiều phải không?” Ôn Tuy không biết khuẩn biến dị cắn nuốt trong cơ thể anh là chuyện như thế nào, nhưng anh có thể sống tới bây giờ, nghĩ cũng biết đã gặp rất nhiều chuyện. Thêm vào đó anh không thấy đường, lại đột nhiên mất trí nhớ, xung quanh không có ai quen biết anh, để thích ứng được với mọi thứ bên cạnh sẽ khó khăn hơn người bình thường.
Thạch Tiêm ở bên cạnh môi hơi nhúc nhích, dường như định nói gì đó, nhưng Dịch Hoài Khiêm đã mở miệng bảo: “Không có gì, em vẫn luôn nghiên cứu khuẩn biến dị, không chịu khổ gì. Chị… chị Tuy… vẫn luôn tìm em sao?”
“Ừm.” Ôn Tuy mỉm cười, “Chị tưởng em chạy ra ngoài đã xảy ra chuyện ở bên đường, tìm khắp các nhà để xác ở thành phố S, nhưng không tìm được, cho nên sau này chị đi theo đoàn đánh thuê đi khắp nơi, nghĩ rằng liệu mình có thể gặp được em hay không.”
Dịch Hoài Khiêm nghe lời cô nói xong, trong lòng bỗng chốc đau nhói từng cơn, cho dù không có kí ức, nhưng sự thân mật và yêu thích trong tiềm thức nói cho anh biết, người trước mặt thật sự là người anh yêu. Còn chữ ‘Tùy’ (Suí) anh nhớ, không phải là tên mình, mà là tên của cô.
Lúc trước anh nhất định rất thích cô, cho nên bây giờ dẫu cho không còn nhớ rõ cô nữa, vẫn vì một câu nói bình thường của cô mà cảm thấy đau lòng vô cùng, vừa đau lòng lại vừa buồn bã.
“Em xin lỗi, em sẽ cố gắng nhớ lại.” Dịch Hoài Khiêm mặt đầy áy náy sờ mặt của Ôn Tuy, âm thầm ghi nhớ hình dáng này.
“Em sẽ cố gắng nhanh chóng điều chế ra thuốc ức chế khuẩn biến dị trên người chị, chị yên tâm, em sẽ không để cho chị xảy ra chuyện đâu, đợi chị khỏe rồi, thì kể với em thêm nhiều chuyện, em sẽ nhớ lại nhanh thôi.”
Những người có mặt ở nơi này đều cảm thấy cậu thanh niên lúc trước trông có vẻ rất lợi hại, vào khoảnh khắc này lại hệt như cô vợ nhỏ làm việc không ổn thỏa sợ chồng mình tức giận, mặt đầy vẻ cẩn thận dè dặt.
Còn cô vợ ‘thật sự’ Ôn Tuy nằm trên giường mặt đầy vẻ trân trọng vì mất đi nhưng kiếm lại được, nắm lấy tay anh không buông, miệng thì trả lời dịu dàng, “Ừm, đợi Hoài Khiêm nhớ lại rồi, chị Tuy sẽ tính sổ chuyện hồi trước với em cho đàng hoàng. Nhân lúc chị không chú ý chạy ra ngoài chờ chết, chị Tuy sẽ dạy dỗ em cho ra lẽ.”
Dịch Hoài Khiêm sững người một lúc, mấy người khác trong lều cũng im lặng hồi lâu. Họ cảm thấy Ôn Tuy ngày thường kiệm lời trưởng thành bình tĩnh, là một người giả.
Ôn Tuy không còn sức để ý phản ứng của những người khác nữa, cô gượng chống nói nhiều như thế, lúc này tâm tình thả lòng cộng thêm mệt mỏi, nhanh chóng lần nữa rơi vào hôn mê.
Tuy trong lòng vẫn luôn kiên trì là bé mù chưa chết, rồi sẽ có một ngày gặp lại, nhưng cô chỉ ôm niềm tin đó để đi tìm, thật sự quá đau khổ giày vò. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được anh, mọi nỗi bất an băn khoăn trong lòng Ôn Tuy đều đã trở thành niềm vui khi tìm lại được thứ đã đánh mất. Mất đi kí ức cũng không sao, chỉ cần bé mù vẫn là bé mù ấy, thì cô không sợ gì hết.
Nghe cô không nói chuyện nữa, Dịch Hoài Khiêm thầm giật mình trong lòng, vội giơ tay sờ cổ của cô, phát hiện cô chỉ là chìm vào hôn mê lần nữa mới yên tâm.
“Tiểu Tùy, chị vẫn nên gọi tên thật của em thì tốt hơn nhỉ?” Thạch Tiêm nhìn Ôn Tuy một cái, lại nhìn sư đệ rõ ràng đang một lòng lo lắng cho người ta, thấp giọng hỏi anh.
Dịch Hoài Khiêm lấy lại tinh thần, hơi áy náy bảo: “Gì ạ? Xin lỗi, em không nghe rõ.”
Thạch Tiêm cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, sư đệ của hồi trước có lẽ đã một đi không trở lại. Cô lặp lại câu hỏi lúc trước một lần nữa, sau khi có được đáp án khẳng định, lại bảo: “Vậy Dịch sư đệ, bây giờ em quay về nhanh chóng nghiên cứu khuẩn biến dị cắn nuốt mới đó sao?”
Dịch Hoài Khiêm gật đầu, “Dạ đúng.”
Thạch Tiêm không bất ngờ, bảo: “Vậy chúng ta mau quay về phòng thí nghiệm đi, ở bên đây có Ngô Hàn và đồng đội sẽ chăm sóc tốt cho bạn gái của em.”
Nhưng Dịch Hoài Khiêm lắc đầu: “Không được, em phải mang cô ấy đến căn cứ thí nghiệm, phải quan sát tình trạng của cô ấy 24/24 mới được, nếu không em không yên tâm.”
Thạch Tiêm: Nói lý đi, chỉ là yêu nhau thôi mà, đã mất trí nhớ rồi mà còn quan tâm như thế, vậy trước khi mất trí nhớ, thì còn dính nhau cỡ nào nữa, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
“Khụ khụ, Dịch sư đệ à, nhưng mà lúc em bắt đầu nghiên cứu khuẩn biến dị ức chế sẽ rất bận đấy, khoảng thời gian này ai chăm sóc cho Ôn Tuy đây? Để cho người quen thuộc với cô ấy chăm sóc cho cô ấy thì tốt hơn chứ nhỉ?” Thạch Tiêm nói đến điểm này làm Dịch Hoài Khiêm hơi do dự.
Có điều anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định, anh quay về hướng của Ngô Hàn mở miệng hỏi: “Đội trưởng Ngô, trong một năm qua tôi vô cùng cảm ơn vì mọi người đã chăm sóc cho chị Tuy. Tôi muốn mang chị ấy về căn cứ để chăm sóc, như thế sẽ tiện cho tôi ức chế khuẩn biến dị trong cơ thể của chị ấy, nhưng có lẽ một vài lúc tôi bận không xuể, có thể nhờ mọi người chọn một người bình thường khá thân quen với chị Tuy, đi theo tôi vào căn cứ, thi thoảng chăm sóc chị Tuy thay tôi được không?”
Từ nãy giờ Ngô Hàn không nói chuyện, nhưng lúc này nghe yêu cầu của Dịch Hoài Khiêm, anh ấy rất dứt khoát gật đầu, “Được.” Sau đó anh ấy xoay đầu nhìn Tiền Điềm Điềm, “Điềm Điềm, em đi theo chăm sóc cho Ôn Tuy đi.”
Nét vui vẻ hiện rõ trên vẻ mặt của Tiền Điềm Điềm, cô ấy gật đầu lia lịa, “Được, em sẽ chăm sóc cho chị Ôn thật tốt!”
Cô sẽ sống trong căn cứ nhỏ đó với chị Ôn và được tận mắt nhìn thấy phòng thí nghiệm chế tạo thuốc ức chế. Thật sự quá tuyệt vời! Những đoàn lính đánh thuê khác chắc chắn không có đãi ngộ này, họ chỉ có thể đứng bên ngoài chờ, chỉ nghĩ thế thôi cũng thấy tự hào rồi~
Dịch Hoài Khiêm cứ thế đưa người đi, sắp xếp cho cô ở trong phòng mình, lấy ra mấy ống thuốc ức chế quý giá được cất giấu không ai biết ra, tiêm hết cho Ôn Tuy, sau đó còn truyền dịch bổ sung dinh dưỡng cho cô.
Tiền Điềm Điềm nói là đến chăm sóc cho người bệnh, kết quả hoàn toàn không nhúng tay vào được, chỉ đành ngồi không đợi bên cạnh, cảm thấy đôi mắt của chó độc thân như mình đã bị chọc mù rồi.
Một mình Thạch Tiêm quay về phòng thí nghiệm trước, Đỗ Lí Thư nhìn thấy chỉ có một mình cô ấy quay lại, hỏi với vẻ kì lạ: “Tiểu Tuỳ đâu, không về cùng em à?”
Thạch Tiêm đẩy mắt kính lên bảo: “Em ấy đang bận chăm sóc bạn gái, đợi lát nữa sẽ qua đây.”
Đỗ Lí Thư tưởng cô ấy đang nói đùa, bản thân cũng bật cười to một hồi, “Tiểu Thạch Đầu em biết nói đùa khi nào vậy, bạn gái có phải mọc ở ven đường đâu, đi ra ngoài một chuyến tiện tay là nhặt được một người, hơn nữa với tính cách của Tiểu Tuỳ sao có thể tìm được bạn gái, hệt như là một tiểu đạo sĩ vô dục vô cầu vậy, thầy thấy sau này nếu em ấy thật sự có bạn gái, em ấy cũng sẽ là một cái cọc gỗ không biết chăm sóc người ta.”
Thạch Tiêm nhìn thầy mình đang bật cười ha ha, lòng thầm nghĩ đợi thầy tận mắt chứng kiến thì sẽ biết cái gì gọi là bạn trai nhà người ta thôi.