Sổ tay trùng sinh công lược [137]
Em trai mù 17
Chương 137: Sân nhà cả bé mù
Trans: Meounonna
“Hoài Khiêm.”
Tay cô vịn vào vai anh, tóc dài và giọng nói cùng lướt qua vành tai, cơn ngứa nhẹ theo ngón tay cô lướt qua má anh dần dần đi xuống, làm cho nơi sâu thẩm trong cơ thể bùng lên ngọn lửa nóng bỏng.
Trên người cô có một mùi hương độc đáo chỉ thuộc về riêng cô, chúng bao bọc khắp người anh. Mắt anh không nhìn thấy, nhưng thính giác và khứu giác lại vô cùng nhạy bén, đầu mũi lướt qua cổ họng, xương quai xanh bị thấm ướt. Cô hệt như một nữ yêu tinh, muốn kéo anh vào trong đầm lầy đặc quánh.
Cô đang cười, vừa th* d*c, vừa gọi tên anh.
Dịch Hoài Khiêm không nhịn được giơ tay ra, muốn chạm vào cô gái trên người mà anh khát khao đã lâu, nhưng cô cứ ác liệt thế đó, chạm vào thì rút ra ngay, làm anh cuống cuồng hệt như tên nhóc con choi choi không tài nào nhẫn nại, chẳng bao giờ được thỏa mãn.
Trong sự tĩnh lặng, chỉ có giọng nói của cô.
“Hoài Khiêm, em có thích chị không?”
“Thích.”
“Vậy em thích từ khi nào?”
“Lâu rồi, lâu lắm rồi.”
Đôi môi bị vật gì đó mềm mại chặn lại, âm thanh mơ hồ truyền ra qua môi răng, “Vậy Hoài Khiêm à, em có từng mơ mộng sẽ làm những chuyện này với chị không, hửm?”
Cô đang cười, hơi ác liệt như thể đang xem kịch hay.
Đã từng suy nghĩ hay chưa? Có chứ, nhưng sau khi anh mơ tưởng như thế xong, lòng lại đầy áy náy, thầm nghĩ rằng may mà trước nay cô không tới đây, nên cũng không phát hiện tâm tư đó của mình. Anh tự thích đơn phương một người, không cầu mong có thể có được người đó, nhưng chỉ cần tưởng tượng người đó thuộc về anh, cũng là điều không tài nào khống chế được.
Quả ngọt vui sướng tuyệt mỹ đã tưới tắm cho ngọn lửa tối tăm không thể giải bày trong lòng anh, để anh có thể làm một người quân tử khiêm tốn hòa nhã trong mắt cô, không vượt giới hạn, âm thầm lặng lẽ.
Vị trí đột nhiên xoay chuyển, cơ thể dần mềm đi, triền miên quấn quýt dài dăng dẳng, ngay cả linh hồn cũng chìm đắm trong cuộc vui tuyệt đỉnh chốn nhân gian.
…
Dịch Hoài Khiêm tỉnh dậy, anh ngồi lên xoa trán mình, mơ hồ nhớ bản thân đã mơ một giấc mơ hơi trái khoáy, nhưng nội dung cụ thể không nhớ rõ lắm. Đột nhiên, anh cảm nhận được sự khác thường trên cơ thể mình, vị trí nào đó trong quần có cảm giác ươn ướt, và cả…
Tay cứng đờ, Dịch Hoài Khiêm đứng dậy vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Hôm qua anh ở phòng thí nghiệm đến tận rạng sáng, vì đã quá muộn nên nghỉ ngơi ở phòng nghỉ bên cạnh, mấy hôm nay đều như thế, bây giờ Ôn Tuy đang ở trong phòng anh, còn có một Tiền Điềm Điềm chăm sóc cô, Dịch Hoài Khiêm chỉ nhân lúc rảnh rỗi qua đó xem thử, tiêm cho Ôn Tuy một số thuốc ức chế và dịch dinh dưỡng.
Trước khi bắt đầu công việc, Dịch Hoài Khiêm đi đến thăm Ôn Tuy hệt như mấy ngày trước, tình hình của cô không thay đổi, giống với hôm qua, khuẩn biến dị cắn nuốt tàn phá trong cơ thể đã tạm thời đi vào thời kì ngủ đông, khuẩn biến dị cộng sinh đang dần dần tu sửa lại các tế bào bị hư tổn. Khuẩn biến dị cộng sinh vốn có trong cơ thể cô không đủ khả năng chống lại khuẩn biến dị cắn nuốt tấn công, nhưng anh đã tiêm cho cô dung dịch khuẩn cộng sinh nghiên cứu mới nhất, thúc đẩy khuẩn cộng sinh tăng sinh nhanh chóng, đạt được trạng thái cân bằng như hiện giờ.
Thật ra nếu để những khuẩn biến dị cắn nuốt đó hủy hoại toàn bộ tế bào trong cơ thể này, sau đó để khuẩn biến dị cộng sinh tiến hành tổ chức lại toàn bộ cơ thể, như thế đợi khi Ôn Tuy tỉnh lại, cơ thể của cô sẽ vượt xa người bình thường. Chỉ cần khống chế tốt, về cơ bản không có nguy hiểm nào. Nếu được Dịch Hoài Khiêm kinh nghiệm đầy mình đích thân khống chế, thì càng không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Nhưng Dịch Hoài Khiêm đã từ bỏ phương án này, bản thân anh đã trải qua rất nhiều lần tái tạo lại cơ thể, biết được quá trình này đau khổ khó chịu bao nhiêu, và nó sẽ đi kèm theo một số di chứng, cho nên anh không muốn Ôn Tuy cũng nếm trải việc này, anh không nỡ. Hơn nữa, ‘Đặc biệt’ đôi khi không phải là một từ hay.
Tuy không có kí ức liên quan đến Ôn Tuy, nhưng từ mấy ngày trước gặp lại cô, Dịch Hoài Khiêm cảm thấy bản thân dường như đã tìm được thứ gì đó mình khuyết thiếu, hiểu được bận lòng là tư vị gì. Ở đây và phòng thí nghiệm bên trong cách nhau rất gần, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi khi đang làm thí nghiệm, anh luôn không kiềm được nhớ tới cô. Bản thân anh cũng không biết tình yêu sâu sắc không có ký ức chèo chống này rốt cuộc xuất phát từ đâu nữa.
Chỉ là rất thích cô.
Tiền Điềm Điềm ngồi ở bên cạnh, nhìn Dịch Hoài Khiêm ngồi ở trước giường nắm tay Ôn Tuy, sau đó cô ấy rơi vào trạng thái mơ màng, không làm lạ gì nữa mà nhai trái cây, tạm thời biến bản thân thành bức tưởng không biết nói chuyện.
Tiền Điềm Điềm cảm thấy trong căn cứ này thật sự quá tuyệt vời, có rất nhiều thứ bên ngoài không có, nhân viên nghiên cứu bên trong không hề lạnh lùng vô tình như trên phim truyền hình hồi trước, đa phần đều là người dễ nói chuyện, ông Đỗ nghe bảo cực kì lợi hại nhìn thấy cô ở nhà ăn còn hiền hòa chào hỏi cô ấy, chị gái nhỏ quen đội trưởng Ngô của họ còn tặng cô ấy một bịch kẹo.
Tiền Điềm Điềm cảm thán, tóm lấy vài viên kẹo đủ màu sắc nhét vào miệng. Ờm, ngon quá đi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Qua một lát sau, thấy Dịch Hoài Khiêm sắp đi, Tiền Điềm Điềm vội vàng buông kẹo xuống, lên tiếng ngăn anh lại, “Ây ây ây, Dịch tiểu ca ca anh đợi chút xíu, chị Ôn ngủ nhiều ngày rồi còn chưa tỉnh dậy, có phải đợi anh nghiên cứu ra được thuốc, chị ấy mới tỉnh lại phải không ạ?”
Dịch Hoài Khiêm đáp: “Đúng vậy, khoảng thời gian này cơ thể cô ấy có thể tiến hành điều dưỡng một cách tốt nhất. Em có việc gì không?”
Tiền Điềm Điềm ngại ngùng huơ tay, “Dạ không dạ không, em chỉ cảm thấy em đến đây để chăm sóc chị Ôn, nhưng phần lớn thời gian em không giúp gì được hết, anh xem em có thể giúp đỡ gì được không?” Được rồi, ở đây cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi chán, chị Ôn thì mãi chưa tỉnh, cũng không thể nói chuyện với cô ấy, cô ấy không thể đi lung tung, mỗi ngày ở chỗ này, rảnh tới mức khuẩn biến dị kí sinh trong cơ thể sắp mọc ra tới nơi rồi.
Dịch Hoài Khiêm suy nghĩ một lát, mỉm cười đáp: “Anh hiểu rồi, em đợi chút.”
Một hồi sau, Tiền Điềm Điềm nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm đem tới một cái laptop, “Ở trong đây có rất nhiều trò chơi, anh chưa chơi thử, nhưng mà thầy Đỗ thích chơi, có lẽ em cũng sẽ thích.”
Tiền Điềm Điềm bị nhìn thấu không khách sáo nhận lấy máy tính, nói tiếng cảm ơn, vui vẻ bắt đầu chơi game.
Trước khi đi Dịch Hoài Khiêm không yên tâm lắm, dặn dò một câu: “Khoảng hai tiếng nữa, phải thay bình truyền dịch, em nhớ nhé.”
Tiền Điềm Điềm mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, miệng nghiêm túc bảo: “Dạ được, em biết rồi, anh yên tâm!”
Y như Tiền Điềm Điềm đoán, hai tiếng sau, bạn trai nhà người ta Dịch Tiểu ca ca không yên tâm, đích thân đến giải quyết vấn đề truyền dịch, hoàn toàn không cần cô ấy động tay. Chuyện này mấy ngày nay xảy ra nhiểu rồi, Tiền Điềm Điềm bắt đầu hoài nghi bản thân đến đây chẳng lẽ là để nhìn chị Ôn ngủ à?
Dịch Hoài Khiêm kết thúc công việc thí nghiệm, thoáng chốc liền vội vã rời đi, Đỗ Lí Thư cảm thấy mình chỉ xoay người một cái, người ta đã vụt qua như một cơn gió biến mất tiêu, có thể nói là nhanh chóng mặt.
“Người có gia đình đúng là có khác.” Đỗ Lí Thư lắc đầu cảm thán, lấy từ trong tủ của mình ra một bịch kẹo đủ màu sắc. Thạch Tiêm vừa vào nhìn thấy thầy mình đang ăn kẹo, không kìm được bảo: “Thầy, tình trạng bây giờ của thầy, ăn ít kẹo lại vẫn tốt hơn.”
Đỗ Lí Thư ai dô một tiếng, “Thầy vừa lén ăn một tí thì bị em phát hiện rồi, lúc trước em tặng kẹo của thầy cho người ta, thầy còn chưa nói gì, bây giờ để thầy ăn một ít đi.”
Thạch Tiêm thở dài, “Chỉ được ăn một tí thôi.” Mắt nhìn bên trong phòng thí nghiệm một vòng, cô ấy hiểu rõ bảo: “Dịch sư đệ lại đi xem Ôn Tuy nữa rồi ạ.”
Đỗ Lí Thư ừm một tiếng, nhón một cục kẹo màu xanh trong bịch lên ăn, “Đúng vậy, người trẻ là thế đấy, yêu nhau tới mức khắng khít không rời, không chia xa được phút nào.”
Thạch Tiêm vừa dọn bàn thí nghiệm, vừa cười bảo, “Con đâu có sư mẫu (vợ của thầy) đâu, sao thầy nói với giọng điệu người từng trải dữ vậy.” Cô ấy nhớ tới lúc trước vẻ mặt của thầy mình khi nghe Dịch sư đệ chính miệng kể chuyện về Ôn Tuy, liền không nhịn được cười.
Đỗ Lí Thư nhét gói kẹo vào trong tủ, “Nhóc con, lại cười thầy của em à, không tôn sư trọng đạo chút nào.”
Hai người nói chuyện một lát, lại nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm trở về, Đỗ Lí Thư trêu anh bảo: “Sao rồi, người ta chưa chạy đúng không, có chút thời gian thôi cũng phải qua bên kia xem tình hình.”
Dịch Hoài Khiêm mỉm cười, hơi ngại ngùng, nhưng không nói lời nào, mà là hỏi về chuyện khác, “Thuốc ức chế tồn kho không còn nhiều nữa nhỉ, đặc biệt là loại cao cấp.”
“Đúng, mấy ống khuẩn biến dị ức chế dịu nhẹ nhất, có hiệu quả nhất ở trong kho đã bị em đem đi cứu bạn gái rồi.” Đỗ Lí Thư thấy anh không muốn nhắc đến bạn gái, thì cứ cố ý muốn nhắc, dáng vẻ xấu xa ấy Thạch Tiêm nhìn không chịu nổi, khẽ ho một tiếng.
Đỗ Lí Thư: “Ừm khụ, khuẩn ức chế đúng là không nhiều, những người khác bên ngoài phòng thí nghiệm lớn cũng lấy đi phần lớn rồi, nhưng đợi chúng ta có thể hoàn toàn nắm bắt được cách làm, sau này sẽ càng dễ chế tạo thuốc hơn, không cần làm chúng ta mệt sống mệt chết nữa. Nhưng các loại thuốc cao cấp, em phải tự sắp xếp thứ tự, vài cây khuẩn biến dị cộng sinh hôm nay đã để ở chỗ đó cho em rồi, nên làm thế nào thì em xem rồi làm đi.”
Đỗ Lí Thư là một người thầy ‘Đệ tử nhận vào cửa, tu tập tự dựa bản thân’ điển hình, Thạch Tiêm làm trợ lý cho ông ấy vài năm, những gì ông ấy có thể dạy đã dạy hết rồi, nhưng đối với Dịch Hoài Khiêm, về cơ bản ông ấy không dạy gì hết.
Vì Dịch Hoài Khiêm khác với những người khác, anh không nhìn thấy, hơn nữa anh cũng không có hứng thú với những hạng mục nghiên cứu khác, cho nên chú yếu anh chỉ nghiên cứu khuẩn biến dị, đối với việc nghiên cứu khuẩn biến dị anh có một ưu thế trời phú, từ thân phận vật thể thí nghiệm bị ông ấy nghiên cứu biến thành thân phận người thí nghiệm nghiên cứu giống ông, Đỗ Lí Thư đều biết hết, cũng vô cùng tiếc cho việc mắt anh bị mù.
Nếu không phải như thế, Dịch Hoài Khiêm nhất định có thể trở thành nhà nghiên cứu xuất sắc hơn ông ấy, trong thế giới như bây giờ, tên của anh chắc chắn sẽ trở thành một truyền kì. Chỉ là, Dịch Hoài Khiêm không có tham vọng như thế.
Đỗ Lí Thư cũng không có.
Tuy không thấy đường, thí nghiệm của Dịch Hoài Khiêm không hề bị ảnh hưởng, khuẩn biến dị trong cơ thể anh đã cải tạo cơ thể anh thành một kì tích, hoặc nói cách khác là siêu nhân.
Da thịt xương cốt nội tạng đều được cường hóa, dù chưa từng học môn võ hay kĩ thuật đấu vật nào, nhưng phản xạ nhanh nhạy và sự phối hợp thân thể nhuần nhuyễn của anh sẽ không thua kém bất kỳ quân nhân được huấn luyện bài bản nào. Những người lúc trước là quân nhân vẫn còn canh giữ ở căn cứ này đều có thân thủ rất tốt, nhưng sau khi cơ thể Dịch Hoài Khiêm được cường hóa, anh có thể đánh bại bất kỳ ai trong số họ.
Tri giác của anh mạnh hơn người bình thường khoảng hai mươi lần, chuyện này lúc đầu khi anh vẫn chưa quen thì đó là một năng lực khá tệ hại, vì trong đầu anh khi đó lúc nào cũng tràn ngập hỗn loạn, hầu như không tài nào nghỉ ngơi, mãi đến khi anh học được cách khống chế suy nghĩ của mình và tiếp nhận thông tin có chủ đích mới ổn thoả.
Phương hướng của luồng khí và gió sẽ cho anh biết quanh cảnh tổng quát ở xung quanh, mùi hương bị phân giải thành các loại nguyên tố sẽ nói cho anh biết bên cạnh mình là thứ gì, những âm thanh nhỏ bé sẽ nói cho anh bất kì thông tin nào mà anh muốn biết, và cả sự chuyển động của mỗi cơ quan trên cơ thể, hơi thở và mùi vị toả ra từ thân thể của một người, những điều này sẽ truyền đạt cảm xúc và rất nhiều suy nghĩ ẩn giấu của họ.
Thế giới anh cảm nhận được là một thế giới mới. Một thế giới không được cấu thành bởi những thứ mắt trần nhìn thấy được, mà nó được tổ hợp từ vô số các nguyên tố đa dạng.
Nếu đổi thành người bình thường, có lẽ họ sẽ cảm thấy vui mừng vì bản thân biến thành ‘Siêu nhân’, nhưng Dịch Hoài Khiêm không như thế, từ lúc bắt đầu có được năng lực vượt xa người thường, anh chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Anh từng nghĩ rằng cơ chế cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi khuẩn biến dị phức tạp trong cơ thể, nhưng giờ anh đã xác định được rồi, anh không hề bị ảnh hưởng, chỉ là trước đây anh chưa tìm được người mình thực sự muốn tìm.
“Thầy Đỗ, thầy nói xem nếu chúng ta có thể hoàn toàn khống chế được những khuẩn biến dị này, thế giới có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu không?”