Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 138

Sổ tay trùng sinh công lược [138]

Em trai mù 18

Chương 138: Giải quyết hỗn loạn

Trans: Meounonna

 

Trong căn cứ nghiên cứu xảy ra hỗn loạn, dưới sự tiếp ứng của nội tặc có người lén lẻn vào ăn cắp rất nhiều thuốc ức chế khuẩn biến dị.

Thông tin chỗ của họ có thuốc ức chế đã bị truyền ra ngoài từ lâu, hiện nay hầu như những người và tổ chức may mắn còn sống sót đều chạy về thủ phủ phồn hoa khi trước này, lần lượt đến trú chân ở xung quanh căn cứ. Bên ngoài căn cứ bị những binh đoàn đánh thuê lớn mạnh bao quanh, vòng bên ngoài là nhân loại may mắn còn sóng sót ở khắp mọi nơi đổ về, bao vây căn cứ chật như nêm cối.

Không biết từ đâu truyền ra tin tức, nói chủ quản trong căn cứ Đỗ Lí Thư không định phân phát miễn phí thuốc ức chế cho mọi người, mà chỉ muốn cứu giúp một số ít những người có khả năng trả phí cao.

Chính vì thế làm cho tất cả những người bình thường ôm hi vọng chạy đến đây bắt đầu trở nên kích động, bọn họ thời khắc đều bị uy h**p đe doạ bởi khuẩn biến dị, không biết khi nào sẽ gặp phải khuẩn biến dị có thể hại chết bản thân, nay khó khăn lắm mới nhìn thấy hi vọng, nhưng phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào nhận được sự cứu giúp, lập tức trở nên điên cuồng.

Thế là những người này tay cầm vũ khí, bao vây căn cứ, thậm chí có đám người điên cuồng công kích những người bước ra từ trong căn cứ, uy h**p người trong căn cứ giao tất cả khuẩn biến dị ra.

Có người kích động dẫn dắt đám người này, sau đó lợi dụng bọn họ thu hút sự chú ý, lẻn vào trong căn cứ, mua chuộc hai nhân viên nghiên cứu làm việc vặt và một số nhân viên khác, lấy cắp rất nhiều thuốc ức chế khuẩn biến dị, ngoài một số ít thuốc ức chế được đặt ở nơi giới nghiêm chặt chẽ hơn, những loại khác hầu như đều bị người khác lấy đi hết.

Lúc xảy ra sự việc này, Dịch Hoài Khiêm đang tổng hợp một loại thuốc ức chế nhắm mục tiêu, loại thuốc ức chế này có thể hoàn toàn phá huỷ khuẩn biến dị cắn nuốt trên cơ thể của Ôn Tuy. Phải trích xuất 30 loại tế bào khuẩn biến dị cộng sinh khác nhau, mới có thể tổng hợp được một loại thuốc ức chế này, nhưng hễ làm sai trình tự, hoặc có khâu nào xảy ra ngoài ý muốn, thì sẽ thất bại.

Dưới tình huống như vậy, Đỗ Lí Thư không làm phiền anh, dẫn Thạch Tiêm rời khỏi phòng thí nghiệm, đi đến trước cửa căn cứ, để mặt đối mặt với đám người kích động.

Nhưng Đỗ Lí Thư đã đánh giá thấp mức độ điên cuồng của những người này, ông ấy vừa đi ra không bao lâu, còn chưa kịp nói vài câu, trong đám người kia không biết ai mở miệng hô lớn một tiếng: “Bắt lấy ông ta, đó chính là Đỗ Lí Thư, khống chế ông ta lại, là có thể để ông ta làm ra thuốc ức chế!”

“Bắt buộc phải bắt ông ta lại, nếu không ông ta sẽ không quan tâm đến sống chết của người bình thường như chúng ta!”

Đám người bị kích động đã không có mấy ai có thể suy xét đúng sai nữa, chỉ lo thuận theo số đông một cách mù quáng, vừa nghe thế toàn bộ nhào lên phía trước, muốn bắt Đỗ Lí Thư, dưới tình huống như thế, Đỗ Lí Thư không thể không vội vàng lùi ra sau, nhưng trong quá trình đó cho dù được người khác bảo vệ, trên trán ông ấy vẫn không biết bị ai trong lúc hỗn loạn ném đồ vào chảy máu.

Dịch Hoài Khiêm tổng hợp được một ống thuốc ức chế nhỏ, không chần chừ giây phút nào, vội vàng đi đến căn phòng Ôn Tuy đang mê mang, tiêm vào người cho cô. Sau đó anh nói với Tiền Điềm Điềm bên cạnh: “Sau hai tiếng nữa chị ấy sẽ tỉnh dậy, nhưng cơ thể vẫn sẽ suy yếu một chút. Cho nên em nói với chị ấy nghỉ ngơi ở chỗ này cho đàng hoàng, không được ra ngoài, em cũng đừng ra ngoài, khoá cửa kĩ lại, cho dù nghe thấy âm thanh gì cũng không cần để ý, hiểu không?”

Tiền Điềm Điềm không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy thế tuy thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Dịch Hoài Khiêm lại sờ vào trán Ôn Tuy vài cái, xoay người rời đi. Lúc nãy anh nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vào những lúc thế này anh sợ người thầy thật ra rất hiền hoà của mình không ứng phó được cục diện đó. Anh vừa đi đến hành lang xung quanh liền gặp Thạch Tiêm đang dìu Đỗ Lí Thư và hai quân nhân sắc mặt nghiêm nghị.

Mùi máu tanh lan toả trong không khí, và cả tế bào thuộc về khuẩn biến dị cộng sinh trong đó nữa. Dịch Hoài Khiêm phản ứng lại mới hiểu có lẽ thầy đã bị đánh bị thương rồi. Anh bảo: “Sư tỷ, chị đưa thầy đi xử lý vết thương đi, em đi ra ngoài xem thử, nói thầy đừng lo lắng.”

Thạch Tiêm: “Ê đợi đã, đợi lát nữa rồi em hẳng đi, bây giờ những người bên ngoài đều đã điên rồi, thầy chưa nói xong một câu đã bắt đầu loạn lên.”

Dịch Hoài Khiêm gật đầu, “Em biết rồi, chị và thầy yên tâm.”

Anh và mấy người họ vội vã tách nhau ra, Dịch Hoài Khiêm không đi ra cửa, mà là xoay đầu đi về phía lưu trữ thuốc ức chế.

Sau khi đám người đập phá ồn ào ở cửa căn cứ một lúc lâu, thấy trong cánh cửa đóng chặt mãi không có ai bước ra, cảm xúc hơi bình tĩnh lại một chút, vào ngay lúc này, cửa đột nhiên được mở ra, ngoài những người đàn ông cường tráng lúc trước bảo vệ Đỗ Lí Thư, còn có một người đàn ông trẻ thân hình mảnh khảnh.

Anh vừa đi ra liền giơ chiếc bình thuỷ tinh trong tay lên với đám người đang lần nữa bắt đầu kích động, cao giọng bảo: “Đây chính là thuốc ức chế có thể ức chế khuẩn biến dị mà chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra.”

Đám người im lặng trong phút chốc, sau đó đột nhiên bùng nổ, còn chưa đợi đám người đi lên giành, Dịch Hoài Khiêm đột nhiên giơ tay, vứt bình vào trong đám người. Đám người cùng chung mối thù vốn muốn cùng nhau xông vào trong căn cứ bỗng chốc loạn xà ngầu, nhốn nháo xoay đầu đổi hướng đi giành bình khuẩn ức chế kia, trong chốc lát khu vực lối vào căn cứ đã trống hẳn.

Một bình thuốc ức chế hệt như một trái bom, nhanh chóng gây ra phản ứng dữ dội trong đám đông, mùi máu tanh dần lan tỏa. Giữa lúc giành giật hỗn loạn, bình thuốc ức chế rơi xuống đất vỡ tan, chất lỏng màu xanh lam nhanh chóng thấm vào đất. Nhiều người hoảng hốt kêu lên, một số khác thì nhào tới nằm rạp xuống đất, cố gắng hốt số đất đó lên. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Dịch Hoài Khiêm sắc mặt bình tĩnh, tuy anh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được cục diện hỗn loạn thông qua luồng khí và hơi thở nháo nhào này, lúc này anh lần nữa mở miệng: “Bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ bắt đầu tiếp nhận người bệnh mắc phải khuẩn biến dị, người mắc phải khuẩn biến dị cắn nuốt sẽ được ưu tiên cứu chữa trước, khuẩn biến dị thể kí sinh sẽ được chia theo mức độ nguy hiểm để tiến hành chữa trị. Bắt đầu từ bây giờ, nếu còn có ai ở đây gây sự, vậy chúng tôi sẽ từ chối tiếp nhận chữa trị cho người đó và người thân của họ.”

Đám người yên tĩnh lại, ai nấy nhìn mặt nhau, không biết nói gì. Vào lúc này trong đám người không biết là ai đột nhiên mở miệng hét lớn: “Ai biết người này có thể làm chủ hay không, hắn ta chắc chắn đang nói xạo, nói không chừng đang trấn an chúng ta, đợi lát nữa sẽ bỏ chạy.”

Ngay lúc hắn nói chuyện, trong đám đông còn có người ném cục đá to bén nhọn về phía Dịch Hoài Khiêm. Dịch Hoài Khiêm nghiêng đầu né tránh, đồng thời những người lúc trước đã được anh dặn dò đều bắt đầu hành động, đợi người đàn ông ẩn mình trong đám đông nói hết một câu, hắn đã lập tức bị vài người đàn ông cao to lực lưỡng bắt lại. Và cả hai phương hướng lúc trước có người ném đá đến, cũng có người qua đó bắt người.

Người nói chuyện trong đám đông kia có tướng mạo tầm thường trông hơi béo, sau khi bị bắt còn giẫy giụa hét to: “Tụi bây làm cái gì, bị tao nói trúng tim đen muốn giết người diệt khẩu à! Mọi người đều nhìn xem nhé, đám người này bị tôi nói trúng tim đen nên mới kích động như vậy đấy!” Hai người ném đá khác cũng phối hợp hét lớn: “Đúng vậy, bọn chúng sao có lòng tốt cứu chữa cho người bình thường như chúng ta, chắc chắn là đang nói xạo!”

Đám đông lại có chút xôn xao kích động, giọng nói của Dịch Hoài Khiêm lần nữa vang lên, anh chỉ vào ba người bị bắt lại bảo: “Ba người này là người của binh đoàn đánh thuê Kim Hải, bọn chúng ở đây kích động mọi người công kích căn cứ của chúng tôi, để âm thầm phái người lẻn vào căn cứ, ăn cắp đi phần lớn thuốc ức chế lưu trữ trong căn cứ.”

“Những số thuốc ức chế này vốn dĩ chúng tôi định sẽ phát miễn phí cho mọi người nhưng mà bây giờ chúng tôi không thể không chế tạo lại để đủ thuốc ức chế phát cho mọi người, đồng thời còn sắp xếp cho người bị lây nhiễm vào khu vực xung quang căn cứ để tiến hành chữa trị. Chúng tôi chế tạo thuốc ức chế cần phải có thời gian, nếu trong khoảng thời gian này, có người vì không được cứu chữa kịp thời dẫn đến tử vong, binh đoàn đánh thuê Kim Hải phải chịu trách nhiệm lớn nhất.”

Ba người bị bắt lại bắt đầu kêu gào âm ĩ, “Gì mà binh đoàn đánh thuê Kim Hải, chúng tôi chẳng biết gì cả!”

“Tụi bây ngậm máu phun người, nhìn bên cạnh tụi bây còn có binh lính bảo vệ, phía sau chắc chắn có nhân vật máu mặt gì đó chống lưng, bây giờ tụi bây nói cái gì thì là cái đó còn gì!”

Đám đông hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, bắt đầu hoang mang lưỡng lự. Ba người bị bắt kia quả thực có hơi khả nghi, có một số người trong đám đông suy nghĩ lại lúc nãy, hình như lúc Đỗ Lí Thư ra ngoài, nói muốn bắt lấy ông ấy cũng là ba người này. Lại nhìn Dịch Hoài Khiêm, người ta đứng ở đó với dáng vẻ rất bình tĩnh, nhìn không giống kẻ lừa đảo.

Nhưng quan trọng nhất là con người đều đi theo số đông, người bình thường chỉ cần không bị bức ép đến đường cùng, hễ có một tia hi vọng thì sẽ không muốn mạo hiểm. Bây giờ Dịch Hoài Khiêm cho họ hi vọng và lời hứa, hiện tại họ cũng không cần thiết phải tiếp tục náo loạn nữa, thế là mặt ai nấy đều hiện lên vẻ lùi bước.

Dịch Hoài Khiêm phát giác được cảm xúc của mọi người đã không còn kích động như lúc nãy, anh mở miệng bảo: “Chắc là binh đoàn đánh thuê Kim Hải đóng quân ở gần đây, tôi đã nhờ binh đoàn đánh thuê Dương Phàm giúp chúng tôi đi điều tra tình hình, mọi người có thể cùng nhau đi xem, chỉ cần có thể tìm được thuốc ức chế bị đánh cắp, ai tìm thấy thì thuộc về người đó, căn cứ chúng tôi sẽ không đòi về.”

Lời này vừa dứt, ánh mắt của mọi người sáng lên. Tuy Dịch Hoài Khiêm đã nói sẽ giúp người bị lây nhiễm khống chế khuẩn biến dị, nhưng ai không muốn có thuốc để ở bên cạnh, có thể kịp thời sử dụng vào lúc bị lây nhiễm, đó là một mạng người, đương nhiên không ai chê nhiều rồi.

Bao nhiêu người cùng nhau đi xem cũng đâu có nguy hiểm gì, nói không chừng còn được chia một hai bình thuốc. Mọi người đều nghĩ như thế, vậy là một đám người ồ ạt kéo nhau đi cùng với binh đoàn đánh thuê Dương Phàm đã nhận được tin tức đến nơi đóng quân của binh đoàn đánh thuê Kim Hải.

Sự hỗn loạn ở bên đó đã không thể ảnh hưởng đến căn cứ bên này, Dịch Hoài Khiêm quay về phòng thí nghiệm, thấy đầu thầy mình quấn băng gạc, mặt đầy suy yếu.

“Chảy máu nhiều quá, chắc phải ăn chút kẹo bồi bổ ha?”

“…Thầy, đã như vậy rồi, thầy còn nhớ kẹo.”

Thấy Dịch Hoài Khiêm bước vào, Đỗ Lí Thư đỡ đầu bảo: “Thế nào rồi?”

Dịch Hoài Khiêm đáp: “Đã nói theo những gì lúc trước thương lương với thầy rồi ạ.”

Đỗ Lí Thư bèn thở dài một tiếng, “Em xem, dù chúng ta có thể khống chế khuẩn biến dị rồi, thế giới cũng vẫn là dáng vẻ đó, chúng ta không thể thay đổi được gì cả.”

“Thầy nói đúng, vậy em đi thăm chị Tuy đây.” Dịch Hoài Khiêm gật đầu với ông ấy rồi rời đi.

Đỗ Lí Thư: “…”

“Cốc cốc cốc.”

Tiền Điềm Điềm mở khoá cửa ra, thấy Dịch Hoài Khiêm đứng ở bên ngoài, bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô ấy nghe nói bên ngoài bị bao vây, thật sự là giật mình hãi hùng.

“Bên ngoài không sao rồi ạ?” Cô ấy ló đầu ra ngoài nhìn.

Dịch Hoài Khiêm bảo: “Không sao rồi, bây giờ đội trưởng Ngô đang dẫn người đến binh đoàn đánh thuê Kim Hải, họ sẽ nhanh chóng quay về bàn việc hợp tác với thầy, sau đó em có thể quay về cùng với họ, khoảng thời gian này vất vả cho em.”

Tiền Điềm Điềm vội huơ tay: “Không vất vả không vất vả, chừng nào chị Ôn của em tỉnh, anh nhớ nói chị ấy đi thăm tụi em nhé.” Cô ấy rất biết điều, nhìn ra được Dịch tiểu ca ca người ta đang nhớ nhung điều gì, cười nói vài câu xong liền chạy biến, để lại căn phòng cho anh.

Ôn Tuy vẫn chưa tỉnh, Dịch Hoài Khiêm đi đến trước giường, đợi cô tỉnh dậy. Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, anh thế nhưng lại bắt đầu hơi căng thẳng.

Tính ra thì, từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi lúc mới gặp cô cho đến bây giờ, thời gian ở bên nhau khi cả hai đều tỉnh táo của họ rất ít. Anh chỉ cảm thấy mình thích người này, thích ở bên cạnh cô, nhưng lại không biết cô là người như thế nào, hay phải làm sao để tiếp xúc với cô, vì thế nên anh không khỏi cảm thấy hơi phiền não.

Dựa theo cách nói của cô, họ đã lạc mất nhau một năm rồi, trong một năm này tuy cô không từ bỏ tìm kiếm anh, nhưng cô có còn thích anh như như xưa không? Hay nói cách khác, thấy anh không nhớ gì hết, liệu trong lòng cô có cảm thấy anh rất phiền phức không? Và cả cảm giác xa cách kì lạ này nữa, liệu cô có cảm thấy không tự nhiên hay không?

Những vấn đề này đều là những thứ dạo gần đây Dịch Hoài Khiêm trăn trở mãi. Một năm qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề, nhưng chưa bao giờ anh lo được lo mất như thế này.

Trong lúc anh đang suy nghĩ về những vấn đề trên, anh đột nhiên cảm thấy có ai đó nắm lấy bàn tay đang đặt trên giường của anh, sau đó trước khi anh kịp phản ứng, anh đã bị kéo ngã xuống giường.

Cổ anh bị người ta ôm lấy, bị hôn một cái lên mặt, bên tai vang lên giọng nói mang theo ý cười.

“Vừa tỉnh dậy là nhìn thấy em ở bên cạnh ngây người, ài, em trai Hoài Khiêm nhà chị thật sự đáng yêu quá đi.”

Bình Luận (0)
Comment