Sổ tay trùng sinh công lược [139]
Em trai mù 19
Chương 139: Ban ngày ban mặt đỏ mặt cái gì
Trans: Meounonna
“Vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy em, tốt quá đi, chị thật lo là mình lại đang nằm mơ.”
Tay Dịch Hoài Khiêm đang ôm Ôn Tuy siết chặt hơn, gọi cô một tiếng: “Chị Tuy?”
“Hửm.” Ôn Tuy vén tóc trước trán của anh, “Sao vậy, vì không nhớ chị là ai nên không quen thân mật với chị như thế này hả?”
“Không phải.” Dịch Hoài Khiêm do dự bảo: “Chúng ta hồi trước, em và chị Tuy chung đụng với nhau thế nào vậy chị?” Anh có thể thử làm giống lúc trước, như thế chị Tuy có lẽ sẽ nhanh chóng thích ứng với anh hơn.
Chung đụng với nhau như thế nào? Ôn Tuy bật cười, giọng điệu nghiêm túc bảo: “Chúng ta lúc trước à, mỗi ngày em đều ngọt ngào gọi ‘Chị’ này, làm nũng với chị, thường hay đi theo sau chị, không yên tâm chị một mình ra ngoài, vô cùng nghe lời, mỗi buổi tối đều muốn ngủ với chị theo kiểu không mặc quần áo ấy.”
Dịch Hoài Khiêm: “…”
Ôn Tuy: “Em không tin hả?”
“Dạ không, chị Tuy nói gì em cũng tin, nhưng mà…” Dịch Hoài Khiêm hơi do dự và không xác định bảo: “Nhưng mà, nếu như thế không phải chị Tuy vất vả lắm sao? Tính cách lúc trước của em hình như không tốt lắm, không được tự lập, như thế sẽ đem đến cho chị Tuy rất nhiều phiền phức.”
“Nhưng mà bây giờ không như vậy nữa đâu, em sẽ không gây phiền toái cho chị Tuy nữa.” Nụ cười trên mặt anh vừa chân thành vừa vui vẻ.
Ôn Tuy cảm thấy một năm không gặp bé mù vẫn đáng yêu quá chừng, không nhẫn tâm bắt nạt anh, thế là vô cùng mặt dày mày dạn sờ mặt anh thừa nhận bảo: “Được rồi, thật ra lúc nãy chị lừa em, trước nay em chưa từng làm nũng với chị, cũng không thường đi theo sau chị, đều là chị bắt em ra ngoài đi dạo khắp nơi với mình, nhưng mỗi tối em ngủ với chị là thật, theo kiểu mặc quần áo ấy.”
“Trước giờ em cũng không gây phiền phức cho chị.” Nói xong Ôn Tuy rất thất vọng than thở: “Thật ra, chị cũng rất muốn thấy em làm nũng với chị.”
Ngẫm nghĩ kĩ lại, vì là ăn nhờ ở đậu, cho dù mẹ của cô đối xử với anh tốt như thế nào, bé mù cũng rất ngoan ngoãn biết điều, chưa bao giờ yêu cầu này kia, cũng chưa bao giờ giành món đồ nào với cô. Đôi khi Ôn Tuy nghĩ, nếu giữa họ không có những mớ hỗn độn của người lớn chắn ngang, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với cậu em trai ngoan ngoãn nghe lời này, như thế có lẽ họ sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như thế, phải lãng phí cả một kiếp người mới có thể đơm hoa kết quả.
À, đương nhiên cũng có thể sẽ trở thành mối quan hệ chị gái em trai ‘thật sự’.
“Hoài Khiêm, không biết vì sao, chúng ta ở bên nhau hình như trắc trở quá em nhỉ.” Kiếp trước phí hoài thời gian, kiếp này ở bên nhau một tháng, lại chia cách lâu như vậy, đương nhiên cũng có khoảnh khắc vui vẻ, nhưng ngắn ngủi quá. So sánh với gian khổ bi ai trên suốt chặng đường, những niềm hân hoan ấy có vẻ quý giá vô cùng, làm người ta lưu luyến không thôi.
“Cho nên trắc trở đã qua hết rồi, từ nay về sau sẽ không còn khó khăn khác nữa đâu.” Dịch Hoài Khiêm có một khao khát mãnh liệt tìm lại kí ức của mình, anh muốn biết thêm nhiều về chuyện liên quan đến Ôn Tuy. Muốn biết bản thân nên làm thế nào để an ủi nỗi khổ sở trong lòng cô.
Cảm giác của anh quá nhạy bén, nên dẫu cho bây giờ giọng điệu của Ôn Tuy rất vui vẻ, anh vẫn cảm thấy trong lòng cô là nỗi buồn bã không cách nào giải bày.
“Chị Tuy.”
“Hửm?”
“Làm nũng là làm như thế nào vậy chị?”
“Làm nũng à, là như vậy nè… Không đúng, Hoài Khiêm, em học thói hư rồi, em đang muốn lừa chị để chị làm nũng với em có đúng không?”
“Dạ không phải, chị Tuy lúc nãy nói muốn xem, nhưng em không biết làm sao… Nếu em làm như thế, chị Tuy sẽ vui vẻ hơn phải không?”
Ôn Tuy thầm nghĩ bụng, nếu không phải bây giờ không có sức, cô chắc chắn sẽ vứt bé mù quyến rũ giỏi tán tỉnh này lên giường, quần quật tới tận trời tối, ngủ cho anh đau lưng luôn. Cô nghiến răng, cuối cùng bảo: “Không biết làm nũng cũng không sao, em hôn chị vài cái cũng được.”
“Dạ được.” Dịch Hoài Khiêm hiền lành cúi đầu hôn vài cái lên mặt Ôn Tuy.
Ôn Tuy: “Em hôn đâu đó?”
Dịch Hoài Khiêm lộ ra vẻ mặt mơ màng bảo: “Hôn mặt.”
Ôn Tuy: “Quan hệ của chúng ta là người yêu của nhau, tiểu biệt thắng tân hôn em hiểu không? Vào lúc này bảo em hôn, em nói xem nên hôn ở đâu?”
Dịch Hoài Khiêm: “…Miệng?”
…
Buổi tối, Dịch Hoài Khiêm dẫn Ôn Tuy đến nhà ăn trong căn cứ. Ôn Tuy đã ngủ rất nhiều ngày, thân thể còn hơi suy yếu, đi đường rất chậm chạp, Dịch Hoài Khiêm đi bên trái cô dìu cô, hai người lề mề đi đến nhà ăn như ốc sên, giữa đường bắt gặp những người khác trong căn cứ, biểu cảm khi thấy hai người họ đều rất khó nói.
Chủ yếu là thái độ của Dịch Hoài Khiêm làm mọi người rất kinh ngạc, bình thường là một nam thần kiệm lời, đột nhiên biến thành phong cách yêu đương ngọt ngấy này, khó tránh làm người ta hơi có chút cảm khái.
Vào lúc này thì còn cảm khái, đợi đến khi vào nhà ăn bắt đầu ăn cơm, người xung quanh đã bắt đầu nuốt không trôi rồi. Người đàn ông lúc trước một lòng chuyên tâm nghiên cứu một khi trở nên ân cần chu đáo thì hoàn hảo (Mary Sue) đến mức làm người ta muốn khóc luôn, quả thật người độc thân nhìn vào là muốn yêu đương, người đang yêu nhìn vào thì muốn chia tay tìm người mới.
Ôn Tuy bị mọi người dòm ngó rất thản nhiên, lựa ớt trong dĩa ăn ra để vào trong bát Dịch Hoài Khiêm, “Môi bị trầy rồi, không ăn ớt, cho em.”
Dịch Hoài Khiêm bảo: “Em xin lỗi.”
Ôn Tuy an ủi anh, “Không sao, qua khoảng thời gian này thành thạo rồi là ổn thôi.”
Đỗ Lí Thư ngồi ở gần đó nhìn học trò mình đối diện mặt không cảm xúc ăn cơm, “Tiểu Thạch Đầu à, sao thầy cảm thấy cơm hôm nay có mùi thức ăn cho chó nhỉ?”
Thạch Tiêm nghi hoặc hửm một tiếng, cau mày bưng cơm thức ăn lên ngửi thử, nghiêm túc nói: “Đâu có đâu, không có mùi gì hết, có phải mùi cơm và thức ăn của thầy không ổn không? Nếu không thì em đi đổi cho thầy dĩa khác nha.”
Đỗ Lí Thư: “Không cần đâu, thầy nói đùa thôi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Thạch Tiêm: “Đang căn cơm đàng hoàng, đừng có đùa giỡn, đợi lát nữa nhiệm vụ của thầy còn nhiều lắm đó, mai bắt đầu bận lên rồi.”
Đỗ Lí Thư lắc đầu thở dài, cô học trò này của ông ấy sao còn nhạt nhẽo hơn người trung niên là ông nữa vậy, ngay cả ông chú trung niên như ông còn biết vài câu ngôn ngữ mạng nữa.
Tuy Ôn Tuy đã tỉnh dậy, nhưng cô không thể ở bên cạnh Dịch Hoài Khiêm quá lâu, vì Dịch Hoài Khiêm đang bận chế tạo thuốc ức chế. Xung quanh căn cứ bắt đầu được dọn dẹp sạch sẽ, xây dựng nhiều chỗ ở tạm thời mới, hễ là người bị lây nhiễm đều sẽ được sắp xếp ở nơi đó để tiến hành cứu chữa.
Nhưng số lượng người ít hơn so với tưởng tượng, vì người bị lây nhiễm khuẩn biến dị cắn nuốt nhiều nhất, loại này về cơ bản còn chưa đến nơi này đã chết rồi, cho nên đa số là người bị nhiễm khuẩn biến dị kí sinh, còn khuẩn biến dị cộng sinh vì cơ bản chúng không gây nguy hiểm với cơ thể con người, hơn nữa thường thì người bị nhiễm khuẩn biến dị cộng sinh còn có thể chống lại đa số các loại lây nhiễm chéo, nên không có ai muốn động vào hết.
Những khuẩn biến dị kí sinh đó đa số đều là các khuẩn biến dị thường gặp, chỉ có số ít vài cái là loại hiếm gặp thôi, ngoài trừ một số khuẩn ức chế cần Dịch Hoài Khiêm và Đỗ Lí Thư chế tạo ra, những loại khác được giao cho người khác làm.
Ôn Tuy rất ủng hộ công việc này của Dịch Hoài Khiêm, cô đã từ tận thế của kiếp trước đến nay chứng kiến vô số cái chết, nhưng cô vẫn sống ở nơi này, cũng hi vọng có thể có càng nhiều người cùng sống sót. Sau khi cô nghỉ ngơi hai ngày, liền nói với Dịch Hoài Khiêm một tiếng, bản thân đi ra căn cứ đi tìm người của binh đoàn đánh thuê Dương Phàm.
Bây giờ binh đoàn đánh thuê Dương Phàm và mấy binh đoàn đánh thuê khác đã đạt được thoả thuận hợp tác với căn cứ, sau này họ sẽ lấy nơi này làm trung tâm, xây dựng một thành phố mới, còn những người như họ sẽ đóng vai trò nhà lãnh đạo và nhà tổ chức, nhân viên nghiên cứu nắm cách làm thuốc ức chế trong căn cứ sẽ không tham dự vào việc bầu chọn người lãnh đạo này.
Lúc Ôn Tuy đi đến binh đoàn đánh thuê, nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của mọi người, đặc biệt là Tiền Điềm Điềm, vừa nhìn thấy cô đã khóc lóc chạy đến, nói bô bô một tràng dài. Những đồng đội xưa quây quần bên nhau, trò chuyện rơm rả, mọi người ai nấy cũng góp lời, kể lúc sau khi cô nhiễm khuẩn đưa cô đến nơi này, nói về chuyện sau khi cô được đưa vào căn cứ thì bên ngoài xảy ra bạo loạn, kể về mấy ngày hôm nay có bao nhiêu người muốn gia nhập vào binh đoàn đánh thuê của họ, còn có người muốn nghe ngóng chuyện của Dịch Hoài Khiêm từ chỗ họ nữa.
“Ỏ? Ai nghe ngóng Hoài Khiêm nhà tôi với mọi người?”
Tiền Điềm Điềm ra vẻ thần bí bảo: “Là con gái của tên cầm đầu binh đoàn đánh thuê Kim Hải! Hình như tên là Kim Nguyên hay sao í. Binh đoàn đánh thuê Kim Hải chị Ôn biết không? Chính là cái đám mất nết lúc trước chơi xấu trộm thuốc ức chế á! Chị Ôn chị không biết đâu, cái đám binh đoàn đánh thuê Kim Hải, bọn chúng ấy mà mà ở chỗ khác làm một cái phòng thí nghiệm nhỏ, chuẩn bị nghiên cứu loại thuốc ức chế này nữa cơ, nhưng mà, he he bọn chúng không chỉ không làm thành công, mà ngay cả hang ổ cũng bị chúng ta dọn sạch luôn.”
“Con gái cưng của tên cầm đầu binh đoàn đánh thuê Kim Hải, bị lây nhiễm khuẩn biến dị kí sinh, không biết là loại gì mà bao nhiêu khuẩn ức chế bọn hắn trộm đi đều không có tác dụng, sau khi chúng ta bắt được bọn chúng, tên cầm đầu binh đoàn đánh thuê đó còn ra điều kiện với chúng ta, bảo là chữa trị cho con gái của hắn mới chịu giao đồ ra, nếu không sẽ tiêu hủy toàn bộ. Cho nên Dịch tiểu ca ca mới đi giải quyết vấn đề cho người ta, ai nhờ bị con gái của tên cầm đầu nhìn trúng.”
“Chị Ôn chị phải cẩn thận đấy nhé!”
Ôn Tuy mỉm cười không đáp lời, vẻ mặt hơi khác thường. Đương nhiên không phải cô đang ghen mà binh đoàn đánh thuê Kim Hải Tiền Điềm Điềm nhắc đến và con gái Kim Nguyên của tên cầm đầu binh đoàn đánh thuê kia chắc là người quen cũ của cô. Đời trước, cái đám lưu vong khống chế cô và Dịch Hoài Khiêm, cuối cùng bị cách thức báo thù mang tính tự sát của cô g**t ch*t hết, tên cầm đầu tên là Kim Hải, con gái cưng của hắn ta tên là Kim Nguyên.
Nếu thật sự là bọn chúng, thì thế giới này thật sự quá nhỏ.
“Chị Ôn, Dịch tiểu ca ca đến tìm chị rồi!” Tiền Điềm Điềm đẩy nhẹ Ôn Tuy đang ngây ngẩn một cái.
Ôn Tuy đứng dậy vẫy tay với mọi người, xoay đầu nhìn về phía Dịch Hoài Khiêm, “Sao hôm nay xong công việc sớm vậy?”
Dịch Hoài Khiêm nắm lấy tay cô, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, hơi ngại ngùng ho một cái nhẹ giọng bảo: “Hôm nay việc không nhiều, không bận lắm ạ.”
“Cho nên chạy ra đây tìm chị à?” Ôn Tuy cũng cười, “Bây giờ em không nhớ chị nữa, ngược lại càng quấn quýt nhỉ, nhưng mà chị thích. Đi, đi với chị tới chỗ này trước đã.”
“Đi chỗ nào vậy chị?” Dịch Hoài Khiêm hỏi.
Ôn Tuy đáp: “Đi xem thử tên cầm đầu binh đoàn đánh thuê Kim Hải và đại tiểu thư của bọn chúng.”
Dịch Hoài Khiêm thật ra đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Ôn Tuy và Tiền Điềm Điềm: “…”
Sau khi đi được một quãng đường, Dịch Hoài Khiêm bảo: “Chị Tuy, em chưa từng nói chuyện với cô tiểu thư họ Kim đó, em cũng không biết cô ấy trông ra sao.”
Lúc ban đầu Ôn Tuy còn chưa phản ứng kịp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Hoài Khiêm, cô bỗng dưng vỡ lẽ. Bé mù tưởng cô đang ghen à? Ôn Tuy không những không giải thích, mà còn xấu xa bảo: “Đúng rồi, không biết cô ta, không biết cô ta trông ra sao, ngay cả chị trông như thế nào em cũng không biết luôn.”
Nhưng Dịch Hoài Khiêm lại bất ngờ lắc đầu, “Không phải, em biết chị Tuy trông như thế nào mà, tuy là dáng vẻ hồi còn nhỏ.”
“Ỏ?” Ôn Tuy khựng lại, cô quan sát kĩ biểu cảm của Dịch Hoài Khiêm, trong mắt hơi ẩn chứa nét ngạc nhiên vui mừng, “Em nhớ lại rồi hả?”
Dịch Hoài Khiêm lắc đầu, “Dạ chưa nhớ hết toàn bộ, nhưng nhớ lại một chút khung cảnh, vào lúc em còn nhỏ. Hình như em đang luyện đàn, nhưng không chú tâm lắm, mãi mê nhìn bãi cỏ bên dưới thông qua cửa sổ, ở đó có vài đứa trẻ đang chơi đùa, em biết cô bé dẫn đầu là chị Tuy.”
Và cả một người phụ nữ cầm tấm hình của chị Tuy hỏi anh, sau này cưới chị gái nhỏ này có được không, còn anh kéo ống tay của người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói một câu, “Dạ được.”
Dịch Hoài Khiêm khựng lại một chút, “Chỉ nhớ lại một chút vậy thôi.”
Ôn Tuy không nhớ hồi nhỏ mình đã từng gặp Dịch Hoài Khiêm, trong ấn tượng của cô lần đầu tiên gặp Dịch Hoài Khiêm là vào năm cô 16 tuổi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như có chút ấn tượng. Cô nhìn Dịch Hoài Khiêm một cái, cười bảo: “Thật ra vì em nhớ lại chuyện này nên mới đột nhiên chạy đến tìm chị phải không.”
Dịch Hoài Khiêm có vẻ hơi ngại ngùng vì bị vạch trần, anh gật đầu.
Ôn Tuy cảm thấy người đàn ông này thật sự càng lớn càng dễ thương.
Bé mù mang theo chút thấp thỏm nhìn về phía giam giữ người, Ôn Tuy phát hiện đúng thật vẫn là đám người đó. Cô chỉ xem thử một lát rồi dẫn bé mù đi, không làm gì cả.
Lúc hai người quay về căn cứ, Ôn Tuy bảo: “Hoài Khiêm, sau này em muốn ở đây mãi sao?”
Nhưng Dịch Hoài Khiêm lại bảo: “Chị Tuy không muốn ở chỗ này đúng không, chị Tuy muốn đi đâu, đợi chuyện bên này kết thúc, chúng ta sẽ đi đến nơi chị Tuy muốn đi.”
Ôn Tuy trêu chọc anh với vẻ thản nhiên như không, “Thật ra cũng không có gì, ở đây nhiều người quá, muốn dành một khoảng thời gian riêng tư để sống bên nhau.”
Ôn Tuy xoay đầu thấy biểu cảm của bé mù, phụt một cái bật cười ra tiếng: “Ban ngày ban mặt em lại đỏ mặt cái gì!”
Quay về trong căn cứ, ở bên ngoài phòng thí nghiệm bắt gặp Đỗ Lí Thư cầm bình trà đi lấy nước, ông ấy nhìn cặp đôi phía trước, xụ mặt nói với Dịch Hoài Khiêm: “Anh bạn nhỏ à, hành vi chưa làm xong việc đã chạy ra ngoài, gia tăng công việc cho người thầy thương tích đầy mình của em, tổ chức nhất định phải tiến hành khiển trách em.”
Dịch Hoài Khiêm lúc nãy nói xạo mình không bận: “…”
“Phụt.” Ôn Tuy buông tay Dịch Hoài Khiêm ra, vỗ nhẹ lưng anh vài các, “Em đi đi, đi làm việc với thầy đi nào!”