Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 140

Sổ tay trùng sinh công lược [140]

Em trai mù 20

Chương 140: Đưa em về nhà

Trans: Meounonna

 

Nửa năm sau, việc xây dựng lại thành phố B về cơ bản đã hoàn thành, những người may mắn còn sống sót lần lượt đến đây, trông có vẻ đã bắt đầu có chút hơi thở náo nhiệt.

Mọi thứ đi vào quỹ đạo, mọi người đều đang bận việc của mình, là một ngày bình thường như mọi ngày, Ôn Tuy lái xe, chở theo bé mù của cô rời khỏi thành phố B, không thông báo với ai cả.

“Chúng ta bây giờ có giống bỏ nhà theo trai không?” Ôn Tuy xoay vô lăng trong tay, xoay đầu hỏi Dịch Hoài Khiêm đang ngồi ở ghế phụ lái.

Dịch Hoài Khiêm bảo: “Giống, chị Tuy, lái xe cẩn thận, bên đường đằng trước có một con…”

“Két—-” Ôn Tuy phanh xe gấp, suýt chút nữa là đâm trúng một con nai đột nhiên chạy ra ở bên đường.

“… Nai” Bây giờ Dịch Hoài Khiêm mới nói xong chữ cuối cùng.

Vì số lượng nhân loại suy giảm, phần lớn diện tích thành phố trở nên hoang phế, những nơi không có người sinh sống lần nữa bị bao phủ bởi cây cối, một số động vật lúc trước không nhìn thấy cũng bắt đầu xuất hiện dày đặc. Ôn Tuy thở phào nhẹ nhõm, hơi bất lực bảo, “Hoài Khiêm, vào những lúc thế này em có thể nói nhanh hơn chút không hả?”

“Được, lần sau em sẽ chú ý.” Dịch Hoài Khiêm cười đồng ý. Tình tình của anh khi đối diện với Ôn Tuy càng ngày càng tốt, cho dù sáng hôm nay bị Ôn Tuy kéo từ trên giường xuống, nhét anh và cả hành lý vào trong xe, không nói không rằng cứ thế rời khỏi thành phố B, anh cũng không tỏ ra một chút xíu bất mãn nào.

Ôn Tuy dựa vào vô lăng đợi con nai kia chầm chậm đi qua đường, miệng nói: “Thật ra không giống bỏ nhà theo trai, giống thổ phỉ vào thôn cướp người, cướp xong chạy biến hơn.”

Dịch Hoài Khiêm không giận chút nào, nghiêm túc giải thích, “Đôi bên tình nguyện, bỏ nhà theo trai hợp lý hơn.”

Chiếc xe lần nữa nổ máy trong tiếng cười của Ôn Tuy. Sau khi lái xe ra khỏi địa phận thành phố B, việc chạy xe trở nên khó khăn hơn, vì chỉ có một con đường chính được dọn dẹp, con đường ở những nơi khác đã lâu lắm rồi không ai quét dọn, khó chạy vô cùng, Ôn Tuy không còn tâm tư vừa chạy xe vừa trêu chọc hành khách nữa, một lòng chuyên chú lái xe thành hình chữ S lả lơi.

Họ đối chiếu với bản đồ, muốn quay về thành phố S lúc trước, nếu đổi thành trước khi tận thế, tự lái xe một ngày là đến rồi, nhưng mà bây giờ sau khi họ chạy được 3 ngày, dường như thành phố S vẫn còn ở một nơi rất xa.

Đường đi bị niêm phong lại vì rất nhiều nguyên do, phần lớn thời gian là vì kẹt xe, trận hỗn loạn lúc ban đầu, có rất nhiều người lái xe muốn về quê hoặc đi đến nơi khác, một số lượng người đáng kể thì bị kẹt chết ở trên đường, khuẩn biến dị cắn nuốt phát tát nhanh chóng, cả người và xe đều bị giam lại ở chỗ này, tạo thành một cảm tượng hệt như phim kinh dị- Trên đường lớn là những xe hơi tử thần không nhìn thấy biên giới. Từ trong cửa sổ có thể nhìn thấy thi thể chết đi do bị kí sinh, khuẩn biến dị vẫn đang phát triển mạnh mẽ, bào tử rơi đầy trong xe.

Có lúc kẹt xe là vì bị chất đống quá nhiều đồ tạp nham, loại trường hợp này có lẽ là do ban đầu khi vẫn còn có người sinh sống, là chướng ngại vật được bố trí để chặn người lại. Còn đôi lúc là vì không hiểu vì sao đường bị hủy hoại, xuất hiện khe rãnh cực to, cho nên không lái xe qua được.

Lúc bị kẹt xe, Ôn Tuy và Dịch Hoài Khiêm sẽ xuống xe dọn dẹp một tí, đường không thể đi nữa, thì không lái trên đường dành cho xe chạy nữa mà lái xuống cánh đồng hoang phế, tận hưởng sự xốc nảy gập ghềnh của việc băng qua cánh đồng cũng rất tuyệt.

Nhưng cũng có đôi khi thật sự hết cách, vào lúc này họ chỉ đành chọn cách đi đường vòng. Cứ thế vòng qua vòng lại, đi vòng tới chỗ không có trên bản đồ luôn.

Tuy dường như đã mất phương hướng trên chặng đường về nhà, nhưng tài xế và hành khách trên chiếc xe này cũng chả lo lắng, thậm chí còn thảnh thơi bắt cá ở ruộng nước bên cạnh nấu cơm dã ngoại.

Màn đêm buông xuống,

Áng mây là một vệt màu sáng của muôn tía nghìn hồng chói lọi đã qua, đổ bóng bên viền trời xanh lam sẫm màu.

Hoang vu không bóng người, tinh hà tĩnh lặng, lửa trại bập bùng bên xe tách tách rực lửa, hai người choàng tấm thảm ngồi trên tấm lót áo mưa dày cộm nói chuyện. Họ trò chuyện bâng quơ không có mục đích, nói về một tàn tích nhìn thấy trên đường, bàn về tiếng ếch kêu ở phía xa xa, nói về nụ cười đột nhiên xuất hiện bên khóe môi của đối phương.

Vào lúc này, trời cao đất rộng, họ đi nơi nào cũng được, có nhà để quay về, có bạn bè mà họ nhung nhớ, và có cả người yêu đồng hành cả đời.

Xe tiếp tục vô định chạy về phía trước mà không biết có phải đúng đường hay không, một đường đi qua nơi tập trung của khuẩn biến dị hình dáng kì quặc, cũng đi thôn xóm khép kín bảo thủ nhưng đến nay vẫn có người sống sót, hai người đã nói với họ về tin tức thành phố B tái kiến thiết.

Lúc dừng xe ở bên đường nghỉ ngơi, họ cũng gặp đội xe nghe được tin tức chuẩn bị đi về thành phố B. Trong đội xe nam nữ già trẻ đều đủ cả, tuy mặt đầy phong sương toàn thân bụi đất, nhưng khi nói về thành phố B và thuốc có thể ức chế khuẩn biến dị, trong mắt ai nấy đều ánh lên tia hi vọng.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, họ chia tay đi về phía ngược nhau. Khi lần nữa lên đường, Ôn Tuy không cầm lòng được nghiêng đầu hôn Dịch Hoài Khiêm vài cái, “Em giỏi quá.”

Dịch Hoài Khiêm chỉ sững người một lát rồi hiểu ra cô đang nói cái gì, “Những loại thuốc đó là do thầy làm ra, lúc ban đầu cũng là thầy đưa ra ý tưởng giả thiết, em chỉ giúp một ít việc thôi.”

“Nhưng mà, chị cảm thấy em trai Hoài Khiêm nhà chị là người lợi hại nhất.” Lúc Ôn Tuy nói những lời này, cô nghĩ đến người trên đường mà đời trước mình thấy, những ánh mắt trống rỗng vô vọng, mất đi hi vọng mới là địa ngục làm cho lòng người thật sự chìm trong khủng hoảng. Cô sống lại chưa từng nghĩ mình sẽ giải cứu thế giới, giải cứu những người khác, nhưng trời xui đất khiến, ấy thế mà bé mù đã làm được rồi, dẫu không thể cứu hết tất cả, nhưng đây giống như ngọn lửa xuất hiện trong đêm tối, lần nữa chỉ ra một phương hướng cho những người đang đắm chìm trong cơn mê mang.

Đột nhiên xe dừng lại ở bên đường, Dịch Hoài Khiêm hỏi: “Chị Tuy mệt rồi sao, nghỉ ngơi chút đi, chị muốn uống nước không.”

Nửa thân người của Ôn Tuy chồm ra ngoài cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, sau đó cô xoay đầu nói với Dịch Hoài Khiêm: “Ở ngoài có một ruộng dưa to quá! Chúng ta đi hái vài trái dưa hấu ăn!”
Dịch Hoài Khiêm bị cô kéo xuống dưới, miệng hỏi: “Có phải dưa hấu người ta trồng không chị?”

Ôn Tuy phẩy tay, “Thời buổi này sao còn có người trồng dưa ở đây, chắc chắn đây là nơi lúc trước trồng dưa, không có ai trông coi nên tự mọc lại rồi.”

“Nhưng mà…” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Dịch Hoài Khiêm một câu ‘Nhưng mà’ còn chưa nói xong, Ôn Tuy đã một tay một trái hái hai quả dưa, “Dưa này cũng bự ghê!”

Dịch Hoài Khiêm nghiêng đầu, sau đó đột nhiên kéo Ôn Tuy chạy sang bên đường. Ôn Tuy khó hiểu, “Ể, chạy gì vậy?” Dịch Hoài Khiêm bảo: “Có người đến.”

Ôn Tuy xoay đầu nhìn về phía xa xa, đúng thật là có người chạy về bên này, hình như còn đang kêu la gì đó. Ôn Tuy hỏi Dịch Hoài Khiêm, “Người đó đang nói gì vậy?”

Dịch Hoài Khiêm: “Anh ta đang hét ‘Là ai đang trộm dưa của ông nội mày.’”

Ôn Tuy ngẩn người đờ đẫn, tại sao vào lúc này còn thật sự có người trồng dưa ở đây? Chạy mãi chạy mãi cô lại cảm thấy buồn cười, vừa định nói bé mù đừng chạy nữa, liền nhìn thấy anh dừng lại.

“Người ở phía sau đang hét to với chúng ta, bảo là chúng ta đợi đã, dưa tặng cho chúng ta.” Dịch Hoài Khiêm lại nói.

“Hả?” Ôn Tuy xoay đầu nhìn người bên kia đang dần dần đến gần, vỗ Dịch Hoài Khiêm vài cái, “Em lên xe lấy dao đi, chúng ta bổ trái dưa này ra ăn trước đã.”

Đợi cậu trai trẻ đầu đội nón rơm thở hồng hộc chạy đến, Ôn Tuy thuận tay đưa anh ta một miếng dưa hấu. “Nghỉ xíu đi, ăn miếng dưa nè.”

Cậu trai trẻ đón lấy miếng dưa gặm vài cái, lấy lại sức rồi mới bảo: “Mấy người chạy nhanh như vậy làm gì, tôi đuổi theo không kịp luôn ấy.”

Ôn Tuy bật cười ha ha, “Tôi đây chẳng phải trộm dưa bị phát hiện à, theo bản năng bỏ chạy chứ sao.”

“Haizz, tôi trồng quá chừng dưa phần lớn đều hỏng hết ở trong ruộng, mấy năm nay khó lắm mới thấy được hai người còn sống đi ngang, nếu hai ngươi muốn, kéo một xe dưa đi cũng được, chẳng qua ngày xưa tôi trồng dưa quen rồi, thấy có người hái dưa nên mới hét to theo bản năng thôi.”

Cậu trai trẻ cười lộ ra hàm răng trắng, sau đó lại hơi ngại ngùng, “Tôi bảo chứ hai người từ đâu đến vậy? Có phải định đến thành phố B không, tôi nghe bảo ở đó đang tái kiến thiết, vẫn luôn muốn đi xem thử, nhưng mà tôi không biết đường, nếu hai người đi tới đó có thể thuận tiện cho tôi đi ké không? Dù sao cũng không xa mà đúng không.”

Dịch Hoài Khiêm cảm thấy có gì đó sai sai, hỏi anh ta: “Ở đây là đâu vậy?”

Cậu trai trẻ: “Ngoại ô thành phố T á.”

Thành phố T nằm ở bên trái thành phố B, lái xe nửa tiếng là tới, khoảng cách rất gần. Khoảng nửa tháng trước họ rời khỏi thành phố B, kết quả lại chạy một vòng lớn quay về chỗ gần thành phố B. Biết được sự thật này, tài xế Ôn Tuy chỉ có thể chột dạ cúi đầu ăn dưa.

“Hoài Khiêm, chuyện này không trách chị được, đều tại bản đồ không chính xác, bây giờ lại không có định vị chỉ đường, chị chạy xe vòng ngược lại cũng bình thường mà đúng không?”
“Đúng, rất bình thường, nếu đổi thành em nói không chừng sẽ lạc đường đến nơi xa hơn.” Dịch Hoài Khiêm phối hợp an ủi cô.

Hai người ở nhà cậu trai trẻ nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau dưới sự chỉ dẫn của anh ta, chở anh ta đến cổng vào thành phố B. Đưa người đến cổng thành phố B, Ôn Tuy nói với anh ta: “Đi thẳng khoảng hai mươi phút là có thể nhìn thấy biển báo đường phố mới rồi, chúc anh may mắn!”

Tạm biệt với người đó xong, Ôn Tuy thở ra một hơi, nói với hành khách bên cạnh: “Được rồi anh khách ơi, thắt dây an toàn, hành trình quay về nhà lần hai của chúng ta bây giờ bắt đầu.”

Dịch Hoài Khiêm: “Không sao chị Tuy, cứ từ từ.”

Hai người ngồi xe lắc lư chao đảo thêm một tháng, nhìn thấy phía trước xuất hiện một vùng sa mạc rộng lớn như ẩn như hiện.

Ôn Tuy một tay chống cửa xe, một tay che trên mắt nhìn ra xa, “Ỏ, hình như chị nhìn thấy sa mạc rồi.”

Dịch Hoài Khiêm: “Chị Tuy, đây hẳn là sa mạc đó.”

Ôn Tuy không tài nào hiểu nổi, huơ tay quạt gió giảm nhiệt cho bản thân, “Thần kì quá đi, tại sao lại có sa mạc?”

Dịch Hoài Khiêm: “Chắc là vì chị Tuy đi từ tỉnh I ra khỏi biên giới quốc gia, đến lãnh thổ của nước N rồi?”

Ôn Tuy: “…”

Lúc xe đổi hướng khác khởi động lại, tài xế bảo: “Thật ra cảm nhận sa mạc một xíu cũng rất tốt mà, đúng không?”

Hành khách rất ân cần rất nghe lời: “Đúng.”

Thế là tài xế yên tâm thoải mái tiếp tục lạc đường.

Khoảng ba tháng sau, họ quay về đích đến ban đầu là thành phố S như một kì tích. Lúc Ôn Tuy nhìn thấy bản chỉ đường bám đầy bụi bẩn bên đường, xúc động đến mức kéo Dịch Hoài Khiêm bên cạnh hôn vài cái. “Em xem kìa, cuối cùng chúng ta đã tìm thấy đường rồi!”

“Chị Tuy giỏi quá.” Dịch Hoài Khiêm không tiếc lời khen ngợi xíu nào, đồng thời tiếp tục duy trì truyền thống tốt đẹp này, mãi đến khi người mặt dày như Ôn Tuy cũng phải nhắc anh khen hơi quá rồi mới thôi.

“Hoài Khiêm, em cứ tin tưởng chị Tuy mù quáng như thế là không đúng đâu.”

“Dạ, chị Tuy nói đúng.”

“Ừm, em hiểu là tốt.” Ôn Tuy vừa lòng gật đầu, phân biệt các biển báo giao thông ở hai bên đường, không biết xấu hổ ba hoa bảo, “Yên tâm, nếu đã đến cửa nhà, chị Tuy sẽ có thể đưa em về nhà nhanh thôi.”

Vừa hạ quyết tâm xác định mục tiêu xong, cô lại đưa Dịch Hoài Khiêm xoay vòng vòng ba ngày trong thành phố mới tìm được đúng chỗ.

Khu dân cư không còn náo nhiệt như lúc trước nữa, nhưng vẫn yên bình như cũ, Ôn Tuy nhìn thấy ông lão trong phòng bảo vệ ngồi trong phòng, trên đầu là khuẩn biến dị màu đỏ sinh trưởng mạnh mẽ. Cô thu hồi tầm mắt, dẫn Dịch Hoài Khiêm đi đến tòa nhà lúc trước họ ở, thang máy đã không sử dụng được nữa, nhưng may mà tầng bốn cũng không cao lắm, hai người đi cầu thang bộ lên.

Đứng ở trước cửa nhà, Ôn Tuy lấy chìa khóa từ trong túi ra.

“Chị vẫn luôn mang theo chìa khóa, chị hi vọng một ngày nào đó sau khi tìm được em, mang em quay về. May mà em không để chị đợi quá lâu.”

Kẽo kẹt—

Cửa lớn được mở ra, cách bày trí trong phòng vẫn như cũ, chỉ là bị đám đầy bụi bặm.

“Chúng ta về nhà rồi, Hoài Khiêm.”

Tiếng đàn dương cầm lần nữa vang vọng trong căn phòng, một buổi sáng nào đó khi Ôn Tuy ngáp dài đi đến phòng khách, nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm ngồi trước đàn dương cầm đánh đàn. Ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh, hệt như vẫn còn là lúc cô vừa xác định mối quan hệ người yêu với anh hồi trước, tất cả mọi thứ xảy ra trong hai năm nay, như thể một giấc mơ, tất cả bi thương và biệt li đều dần dần trở nên nhạt nhòa.

“… Hôm ấy lúc em rời khỏi nơi này, đã rất muốn đánh bản nhạc ‘Hôn lễ trong mơ’ này cho chị Tuy nghe, em rất xin lỗi, đã để chị Tuy buồn nhiều.” Dịch Hoài Khiêm đứng dậy, xoay người về hướng của Ôn Tuy.

Ôn Tuy nhắm mắt lại một lúc rồi mở mắt ra, mở miệng hỏi: “Em nhớ lại rồi à?”

Dịch Hoài Khiêm: “Đã nhớ lại rồi.”

Ôn Tuy bước chân nhẹ bổng, nhào vào lòng của Dịch Hoài Khiêm.

“Nếu đã nhớ lại, vậy chị có thể bắt đầu tính sổ với em rồi.”

“Ừm, có thể bắt đầu rồi.” Dịch Hoài Khiêm ôm chặt người trong lòng, cúi đầu mỉm cười trong ánh nắng.

[Hết]

15 ngày cho Dịch Hoài Khiêm và Ôn Tuy. Tạm biệt cặp chị em đáng yêu này nhe.

15.09.2025

Hai thế giới sau là hai thế giới Mèo Ú thích lắm luôn. Hê hê cùng chờ đón nhe mụi ngừi ơi. Không biết 2 thế giới sau sẽ bắt đầu khai bút năm 2025 hay 2026 đây :>>>>>

Bình Luận (0)
Comment