Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 141

Sổ tay trùng sinh công lược [141]

Thuật đọc tâm 1

Chương 141: Lảm nhảm xuyên thế giới

Trans: Meounonna

 

“Cô chủ nhỏ à, sáng hôm nay cô đã ngồi trên người em một tiếng rưỡi rồi, có phải cô chủ bị táo bón không?”

Ô Ly bày ra vẻ mặt táo bón, giơ chân đá một cái vào bồn cầu dưới mông, uể oải bảo: “Lúc tôi đang đi vệ sinh cậu đừng có nói chuyện được không.”

Giọng nói của bồn cầu màu trắng vừa hiền hoà vừa thân thiện, “Dạ được thưa cô chủ nhỏ, nhưng mà cô chủ nhỏ thật sự không bị táo bón sao? Hoặc là cô chủ nhỏ có cần… sự giúp đỡ đặc biệt nào không?”

Ô Ly giơ tay dội nước, “Lạy cậu luôn ấy đừng có nói chuyện nữa.”

Bồn cầu im lặng, nhưng tấm gương trên bồn rửa tay bên cạnh đột nhiên lên tiếng bảo: “Cô chủ nhỏ, cô có cần em giúp cô soi gương để nhìn sắc mặt mình không? Thật sự là rất khó coi í.”

Bồn rửa tay cẩn gạch men màu xanh lá nhạt hắng giọng, nói với tấm gương treo trên đầu mình: “Đối với một cô gái, không được dùng từ ‘Khó coi’, tôi kiến nghị cậu tế nhị một chút, thử dùng từ ‘Không tốt lắm’ để thay thế cho ‘Khó coi’.”

Tấm gương: “Được thôi, cô chủ nhỏ ơi, sắc mặt của cô không tốt lắm, có cần em giúp cô soi gương nhìn kĩ lại không? Hơn nữa hôm nay sau khi cô thức dậy không những không chải đầu, cũng chẳng thay đồ ngủ. Trời ạ cô chủ nhỏ ơi, mái tóc đen xinh đẹp của cô không còn mượt mà nữa, áo ngủ của cô nhăn nheo vô cùng, đây quả thực quá ư tồi tệ! Cô có muốn nhìn dáng vẻ của bản thân hiện giờ không? Em dám đảm bảo, cô xem xong chắc chắn sẽ giật mình hoảng sợ, sau đó hét lớn chạy về phòng sửa soạn lại bản thân!”

Ô Ly không muốn nói chuyện với cái đám không biết nhìn sắc mặt người khác ở trong nhà vệ sinh nữa, vấn đề cô suy nghĩ lâu như vậy nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết, chỉ đành rời khỏi nhà vệ sinh như một u linh ngồi vào chỗ bàn ăn trong phòng khách. Cô uể oải dựa vào lưng ghế cùng bộ với bàn ăn, giơ tay gõ vào chiếc bàn được trải tấm khăn caro nhiều màu.

“Ồ, buổi sáng tốt lành cô chủ nhỏ, sắc mặt của cô không tốt lắm, chắc chắn là do buổi sáng không bổ sung dinh dưỡng kịp lúc, nào, bây giờ mau ăn thử bữa sáng của hôm nay đi!” Chiếc bàn ăn gỗ tỏa ra hơi thở cũ kĩ phát ra âm thanh trầm thấp hệt như người già, nghe rất hiền hậu.

Ngay sau khi ông nội bàn ăn vừa dứt lời, nắp đậy đồ ăn trên bàn được khăn trải bàn caro mở ra, lộ ra bánh mì ngũ cốc tơi xốp và sandwich xúc xích hun khói bên trong, ấm trà hoa nhí màu xanh lam trên bàn nghiêng người, rót một ly sữa bò nóng hổi, sau đó dĩa thức ăn và sữa bò được khăn trải bàn caro đầy màu sắc đưa đến trước mặt Ô Ly.

“À à à đúng rồi, còn quên cái nĩa nữa. Hê, cô tủ chén à, làm ơn lấy một chiếc nĩa qua đây nha.” Ông nội bàn ăn nói.

Một hồi lâu sau tủ chén màu nâu đỏ ở trong bếp vẫn không có động tĩnh gì, chiếc ghế dưới mông Ô Ly đang ngồi bảo: “Ba ơi, cô tủ chén chắc bây giờ còn chưa dậy đâu, hôm qua cô ấy bảo phải dọn dẹp toàn bộ tủ chén một lần, dọn mãi cho đến nửa đêm luôn.”

Ông nội bàn ăn ồ một tiếng, “Thì ra là như vậy, vậy thì cực khổ quá.” Sau đó ông ấy lại nói với tượng gỗ cao bằng nửa thân người hình dạng kì quái ở bên cạnh: “Anh tượng gỗ à, anh đi lấy giúp cô chủ nhỏ một cái nĩa nhé, được không?”

Tượng gỗ vốn đang yên tĩnh đặt trong góc nhà bỗng nhiên động đậy, cạch cạch cạch cạch đi đến nhà bếp, mở tủ âm tường lấy ra một chiếc nĩa sáng bóng, đặt lên trên bàn ăn, sau đó lại im lặng quay về chỗ cũ.

“Anh tượng gỗ đúng là một người đàn ông tốt vừa chân chất vừa kiệm lời, a, hi vọng sau này cô chủ nhỏ cũng có thể tìm được một người bạn đời đáng tin cậy như vậy.” Ông nội bàn ăn cảm thán.

Ô Ly đã quen với những cuộc trò chuyện và tương tác qua lại ở bên cạnh như thế này, hai mắt cô trống rỗng, lừ đừ cầm nĩa ăn đồ ăn. Sau khi ăn xong, cô nhận lấy khăn giấy khăn trải bàn đưa đến lau miệng, rồi quay về phòng ngủ hệt như u linh lần nữa, nhào lên chiếc giường mềm mại không nhúc nhích nữa.

Đợi Ô Ly rời đi, mọi người trong phòng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Cô chủ nhỏ hôm nay sao thế? Từ sáng thức dậy là cô ấy có gì đó sai sai rồi, cô chủ nhỏ bình thường đáng yêu hoạt bát biết bao nhiêu, hôm nay cô ấy giống như là hoa không được tưới nước, trông sắp héo úa đến nơi rồi.”

“Đúng vậy, hôm nay cô ấy không dành ra một tiếng đồng hồ để sửa soạn lại tóc tai, cũng không thay bộ váy nhỏ xinh đẹp để ra ngoài hái hoa dại.” Khăn trải bàn trên bàn ăn lắc bình hoa trên người mình, làm cho cành hoa nhỏ màu xanh da trời đang cắm ở trong bình rụng xuống hai cánh hoa. “Hoa hôm qua cô chủ nhỏ hái sắp héo chết rồi nè.”

Cầu thang trong góc phòng khách giẫm lên trên là sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt cũng mở miệng, anh ta nói: “Hơn nữa hôm nay cô chủ nhỏ cũng không giẫm lên tôi đi lên gác xép ca hát, không nghe tiếng hát như chim hoàng anh của cô chủ nhỏ, tôi cảm thấy cả cơ thể không có sức lực.”

Các đồ nội thất trang trí thậm chí cả vách tường cũng lên tiếng bàn tán, lo lắng bồn chồn bàn luận về chủ nhân hiện tại của ngôi nhà, cô phù thủy nhỏ Ô Ly của họ đã xảy ra chuyện gì. Ô Ly đang nằm ngã trên giường uốn éo thân mình, chui vào trong ổ chăn, cô nghe được hết những âm thanh bên ngoài, nhưng bây giờ cô thật sự không biết nên đối mặt với tất cả làm sao.

Ờm, đúng, cô đã chết. Chết ngay trên hôn lễ khi đang kết hôn với Vương tử Đế Quốc, sau đó cô đã sống lại, quay về năm mình 16 tuổi, lúc vẫn chưa đi đến Sao Thủ Đô. Vào lúc này cô vẫn một mình sống ở một hành tinh hẻo lánh, là một quái thai cô độc một mình, bên cạnh không có người thân không có bạn bè, chỉ có một căn nhà ma pháp do mẹ mình để lại, và các tinh linh phòng ốc thích lảm nhảm và bận tâm lo nghĩ ở trong nhà.

Tân Kỷ Niên năm 1265, Đế Quốc đã thống trị toàn bộ chòm sao Lam Hải, trong tinh vực trung tâm do Sao Thủ Đô và 99 hằng tinh xung quanh tổ hợp thành, khoa học kĩ thuật đã phát triển vô cùng nhanh chóng, nhưng hệ sao vùng ven mà Ô Ly hiện tại đang sinh sống vẫn lạc hậu như cũ, hơn nữa cư dân thưa thớt, mọi người đều muốn sống ở nơi cách tinh vực trung tâm gần một chút, ai có thể dọn đi đều dọn đi cả rồi, chỉ còn lại một số người già không muốn rời xa quê hương và những người không có cách nào rời đi.

Ô Ly nhớ đời trước lúc mình 16 tuổi đã nghĩ như thế này, cô muốn rời khỏi hệ sao hẻo lánh này, đi đến tinh vực trung tâm nghe nói rất phồn hoa xinh đẹp kia xem thử, tốt nhất là có thể đến Sao Thủ Đô nhìn thử Vương Cung hùng vĩ.

Cho nên khi vị huynh trưởng đại nhân đó của cô đột nhiên tìm tới, cử người đến đón cô đến Sao Thủ Đô, cô chả thèm suy nghĩ đã vui vẻ đi theo. Bây giờ ngẫm lại, cô thật sự là một đứa ngốc.

“Lần này mình không muốn đi nữa.” Ô Ly rúc người vào trong chăn tự nhủ với bản thân như thế. “Mình sẽ ở lại nơi này, ở lại bên cạnh mọi người trong căn nhà này, chẳng phải rất tốt sao.”

Cô ôm gối đầu vùi trong chăn, giơ tay vẽ trên không trung trước mặt mình một cái, hư ảnh của một cuốn lịch lập tức xuất hiện theo ý niệm của cô.

Ngón tay của Ô Ly chỉ vào ô lịch một tuần sau, mím môi. “Cứ quyết định vậy đi, lần này huynh trưởng đến tìm mình nữa, mình cũng không đi Sao Thủ Đô!” Cô đã kiên quyết với suy nghĩ này của bản thân, giơ tay xua tan cuốn lịch trên không trung, xoay người dùng chăn che kín đầu mình.

Giường lớn mềm mại tỏa ra hơi thở gỗ thông, âm thanh phát ra là giọng nữ dịu dàng, cô ấy nói với Ô Ly đang trùm kín đầu: “Cô chủ nhỏ, che kín đầu đi ngủ không tốt đâu, sẽ bị nghẹt thở không thoáng khí đó~”

Ô Ly lú đầu ra, buồn ngủ ngáp một cái. Cửa sổ bên cạnh giường mở ra một cái khe nhỏ, mùi hương cỏ xanh bay từ ngoài vào, ánh nắng mặt trời cũng từ cửa số chiếu lên giường, vừa hay rọi lên mắt Ô Ly. Ô Ly giơ tay vẽ một vòng trên không, rèm cửa sổ soạt một cái kéo chặt lại, che đi ánh nắng mặt trời quá chói mắt.

“Em muốn đi ngủ, mọi người đừng ồn nữa.”

Căn nhà trở nên im lặng.

Ở Sao Thủ Đô cách hệ sao hẻo lánh này rất xa rất xa, tại Phủ Bộ Trưởng Tài vụ tối cao (首席财务大臣府), Bộ Trưởng Tài vụ tiền nhiệm Thôi Ha đã đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, đang nói lời cuối cùng với con trai mình.

“Loan à, cả đời này của ba con có một nỗi tiếc nuối lớn nhất.”

“Ừm, ba nói đi.” Thôi Loan 5 năm trước tiếp nhận vị trí Bộ Trưởng Tài vụ mặt không cảm xúc nói với ba mình

“Khụ khụ, thật ra, Loan à, con còn có một người em gái cùng cha khác mẹ.”

“Ờ.” Đột nhiên từ con một biến thành anh trai– Thôi Loan trông rất lạnh nhạt hờ hững.

Ông lão Thôi Ha sắp chết không nhìn ra rốt cuộc con trai mình có phải đang không vui hay không, chỉ đành cắn răng nói hết những lời mình muốn nói, “Ba của con có lỗi với hai mẹ con họ, ba vẫn luôn không quan tâm đến họ, đợi ba chết rồi, Loan à, con tìm em gái thay cho ba nhé, đón em về nhà, chăm sóc em cho đàng hoàng.”

“Khụ khụ khụ, trước khi chết ba chỉ nhờ con một việc này thôi, con có thể làm được không?”

Thôi Loan gật đầu: “Con biết rồi, ba yên tâm đi đi.”

Thôi Ha: “… Khoan hẳn gấp, ba còn chưa nói xong. Cái đó, Loan à, sau này con và em gái, các con sẽ là người nhà thân nhất của nhau trên thế giới này, cho nên các con phải nương tựa nhau mà sống tương thân tương ái, đừng có cãi nhau biết chưa? Cho dù thật sự cãi nhau, con làm anh thì nhường em một chút.”

Thôi Loan: “Ờ.”

Thôi Ha: “Ba nói rõ trước, mẹ của em gái con không phải là tiểu tam gì hết, sau khi mẹ con chết ba mới, ờ, ba mới có em gái con với cô ấy, nhưng mà vì một số nguyên nhân ba không thể ở cùng với cô ấy, cho nên không để cho con biết sự tồn tại của cô ấy.”

Thôi Loan: “Ờ.”

Thôi Ha: “Bây giờ em gái con còn chưa thành niên, con làm anh trai lớn hơn em mười ba tuổi, anh cả cũng giống như cha, con phải xem mình là ba để chăm sóc cho em biết chưa?”

Rõ ràng là trách nhiệm của mình trước khi chết lại đẩy trách nhiệm sạch sẽ đúng là thoải mái.

Chân mày Thôi Loan không hề động đậy dù chỉ một chút, giọng điệu không chút dao động, “Ừm… ba à, di ngôn của ba còn phải nói trong bao lâu nữa?”

“Để làm chi?”

“Lúc nãy ba gọi con về gấp từ Tòa cao ốc Tài chính, trong tay con còn có một số công việc khá gấp chưa hoàn thành, nếu ba không để ý, ba trăng trối lời cuối ở một bên, bên còn lại con làm cho xong công việc.” Thôi Loan vừa nói, đã chuẩn bị gọi quản gia gửi công việc của mình tới đây.

Thôi Ha nằm trên giường lớn trợn mắt một cái với đứa con trai không hề đáng yêu, từ nhỏ đã mặt than, bây giờ lại biến thành người cuồng công việc của mình, sau khi nói xong sáu chữ cuối cùng, thì không dài dòng nữa, nghẹo đầu, dừng hô hấp.

“Con trai, con phải bảo trọng.”

Thôi Loan đứng ở bên giường, hệ thống theo dõi sinh mệnh đúng giờ vang lên tiếng thông báo- “Dấu hiệu sinh tồn biến mất vào lúc 9 giờ 23 phút 59 giây ngày 9 tháng 4 năm Tinh Lịch 1265, xác nhận bệnh nhân đã tử vong.”

“Có liên kết quang võng (mạng ánh sáng), chọn gửi công cáo từ trần không?”

Thôi Loan chỉ tay chọn vào nút Gửi lơ lửng trước mặt, một giây sau, tin tức qua đời của Bộ Trưởng Tài vụ tối cao tiền nhiệm của Đế Quốc xuất hiện trên trang đầu của trang chủ quang võng, nhiều cư dân mạng đã bình luận để lại lời chia buồn, các thành viên Hoàng Thất Đế Quốc và những quan viên khác nhanh chóng chuyển tiếp chia sẻ tin tức kèm theo lời chia buồn 10.000 chữ, văn chương lai láng từ ngữ trau chuốt tình cảm chân thật, cực kì xúc động ai đọc cũng khóc, như thể người chết là ba mình.

Nhưng con trai ruột Thôi Loan không khóc, không những không khóc, mắt anh cũng không đỏ, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc như thể gương mặt bị hoại tử, cuối cùng anh nhìn thi thể với biểu cảm thanh thản trên giường, chọn vào mục quản gia cá nhân trên cổ tay mình.

Một người đàn ông trung niên mặc tuxedo đen, để râu quai nón, trông không khác gì người thường, xuất hiện trước mặt anh. Ông ấy đặt bàn tay đeo găng tay trắng lên ngực hành lễ.

Thôi Loan hạ lệnh cho ông ấy: “Chuẩn bị tang lễ, ba ngày sau hạ táng, cây sinh mệnh chọn cây tiên quế loài cây lúc còn sống ông ấy thích nhất.”

“Dạ vâng thưa Tiên sinh.” Quản gia dữ liệu số mỉm cười gật đầu.

Thôi Loan tiếp tục ra chỉ lệnh: “Tiếp nhận quyền hạn của ba tôi, chỉnh lý toàn bộ thông tin ông ấy đã cất giấu, tìm các thông tin có liên quan đến người em gái lưu lạc bên ngoài mà ông ấy nói đến.”

“Dạ thưa Tiên sinh.”

Thôi Loan: “Còn nữa, gửi công việc lúc nãy tôi chưa làm xong qua đây.”

Bình Luận (0)
Comment