Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 142

Sổ tay trùng sinh công lược [142]

Thuật đọc tâm 2

Chương 142: Huynh trưởng đại nhân

Trans: Meounonna

 

Tinh lịch năm 870, cách ngày nay khoảng 400 năm trước, Đế Quốc xảy ra một cuộc bạo loạn, từ đó về sau hễ những chuyện liên quan đến năng lực tự nhiên đều bị coi là dị đoan, bao gồm Đạo pháp Tu chân của phương Đông cổ xưa, và Ma pháp Nữ phù thủy (Nữ vu) của phương Tây. Những dị đoan này bị công khai hành quyết, những thứ liên quan đến năng lực của họ, người ta cũng bị cấm đề cập và tìm hiểu.

100 năm sau, thế giới tiến vào thời đại khoa học kĩ thuật mới, cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật cuộc sống của con người cũng lột xác thay đổi toàn diện, đồng thời con người cũng dần quên đi những câu chuyện xa xôi về Tiên pháp Tu chân Ma pháp Phù thủy v.v. Đến hiện tại, hầu như tất cả mọi người đều không biết đến sự tồn tại của dị đoan thời xa xưa, các loại pháp thuật ma pháp… đều trở thành một nền văn minh bị lãng quên.

Nhưng Ô Ly là một nữ phù thủy, mẹ của cô là nữ phù thủy, mẹ của cô nói bà ngoại cũng là nữ phù thủy, nhà họ chính là dị đoan bị Đế Quốc xóa sạch sự tồn tại. Chính vì điều này, từ lúc Ô Ly được sinh ra liền ở cùng mẹ tại tinh cầu xa xôi hẻo lánh này, cách xa tất cả con người.

Từ nhỏ cô đã không có bạn bè là con người, trừ mẹ ra, không nhìn thấy bất kì nhân loại nào hết, chỉ có vào mỗi tháng khi đi mua đồ ăn, mẹ sẽ dắt cô đến thành phố xa xôi. Chỉ khi ấy Ô Ly mới có thể nhìn thấy người sống, hiểu được nhân loại bình thường sinh sống như thế nào.

Đến năm 12 tuổi, mẹ của Ô Ly qua đời, ở đây chỉ còn lại một mình cô, trông coi căn nhà cách xa bóng người. Những tinh linh phòng ốc biết nói chuyện trong căn nhà này đều do mẹ của cô tạo ra bằng ma pháp, vì để Ô Ly không quá cô đơn, và cũng vì có thể chăm sóc cho cô tốt hơn.

Ô Ly từ nhỏ đã là một cô bé nghe lời ngoan ngoãn, có lẽ vì rất ít giao tiếp với con người bình thường, đôi khi cô hơi khác so với những đứa trẻ bình thường khác.

“Đợi lát nữa có người đến, mọi người không được nói chuyện không được phát ra tiếng động biết chưa? Nếu không em sẽ bị bọn họ bắt nhốt lại!” Mới sáng sớm Ô Ly đã thức dậy chỉ huy mọi người trong nhà dọn dẹp quét tước nhà cửa một lần, sau đó lặp lại câu nói này lần thứ 66.

Ông nội bàn ăn tuổi cao nhất bảo: “Được thưa cô chủ nhỏ, chúng ta biết hết rồi, cô yên tâm nhé.”

Ô Ly chống hông xem xét những vật dụng sạch sẽ ngăn nắp trong nhà một vòng, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, vậy bắt đầu từ bây giờ, mọi người giả vờ thành căn nhà bình thường, không được nói chuyện nữa nha!”

Hôm nay Ô Ly mặc chiếc váy xinh đẹp nhất, tóc được chải gọn gàng, cô còn hái rất nhiều hoa dại bên ngoài để trang trí nhà cửa. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cô đứng ngồi không yên ở trong nhà đợi khách đến thăm.

Vào ngày hôm nay của đời trước, vị huynh trưởng đại nhân của cô cử người đến tìm cô, đưa ra các bằng chứng chứng minh, muốn đón cô đến Sao Thủ Đô đoàn tụ với huynh trưởng. Cô của đời trước từ lâu đã chán sống ở nơi này, hơn nữa vô cùng vui mừng khi đột nhiên mình có thêm một người thân mới, thế là vui vẻ hứng khởi thu dọn đồ đạc đi theo luôn.

Tiếp đó 4 năm sau, cô chết đi và quay về. Quay đầu ngẫm lại đó thật sự là bốn năm vô cùng tồi tệ.

Ô Ly xoa mặt mình, thầm cổ vũ bản thân. “Đúng vậy, dũng cảm lên, lần này phải cứng rắn từ chối họ!”

Lúc sắp đến buổi trưa, Ô Ly nghe thấy không trung bên ngoài truyền đến âm thanh nho nhỏ hệt như tiếng ong ruồi vo ve. Đến rồi! Cô phồng má, xoạch một cái đứng bật dậy từ trên ghế, ghé đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

Quả nhiên, một chiếc phi cơ dừng lại ở đồi núi không xa, sau đó ba người từ phi cơ bước xuống. Người đi đầu tuổi đã cao, đầu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần rất tốt, mặc quần áo gọn gàng lịch sự của quản gia, mặt mỉm cười nhẹ, theo sát đằng sau là hai người trẻ một nam một nữ, trông vô cùng nghiêm túc giỏi giang.

Phù— Ô Ly vỗ ngực cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Giống như đời trước, vị huynh trưởng đó của cô không đích thân đến, vậy thì không có gì phải sợ hết.

Ô Ly biết ba người đến đây là ai, hoặc có thể nói là khá quen thuộc. Ông lão phía trước là lão quản gia của Thôi gia, nghe nói đã phục vụ cho Thôi gia được một trăm năm rồi, đã từng phục vụ cho 4 đời gia chủ, đời trước sau khi cô đến Thôi gia, chỉ có lão quản gia này đối xử với cô rất hiền hòa thân thiện. Một nam một nữ ở đằng sau là trợ lí đắc lực của huynh trưởng đại nhân, sau khi huynh trưởng gặp nạn tử vong, đã trở thành trợ lí của cô, giúp cô rất nhiều việc.

Nhưng hai người họ vẫn luôn không thích cô, vì cảm thấy cô không bằng huynh trưởng. Về điểm này Ô Ly cũng thừa nhận, cô quả thật không so được với huynh trưởng. Sau khi huynh trưởng đột ngột qua đời cô đã tiếp quản Thôi gia, nhưng không làm được gì cả, còn bị người ta cướp đi rất nhiều thứ thuộc về nhà họ Thôi, cuối cùng chỉ đành chọn cách liên hôn với Hoàng Thất để bảo đảm Thôi gia không bị người ta tiếp tục cắn xé nữa. Lúc đó cô gần như bị tất cả các bên liên quan đến lợi ích của Thôi gia đẩy về phía trước, một thân một mình chẳng ai kề cận.

Lúc đó thật sự quá mệt mỏi, bây giờ Ô Ly suy ngẫm lại vẫn cảm thấy da đầu tê dại. Hiện tại cô mới 16 tuổi, 4 năm sau lúc cô chết vừa tròn đôi mươi. Trong Đế Quốc, tuổi thọ bình quân đầu người đạt đến 150 tuổi, hai mươi là độ tuổi vừa thành niên. Chết sớm thì cũng thôi đi, đến bây giờ cô còn không biết rốt cuộc mình bị ai ám sát nữa.

“Chào cô, chúng tôi đến từ Sao Thủ Đô.” Lão quản gia gõ cửa, khi cửa mở đã mỉm cười nói như thế.

Những lời họ nói không khác gì so với đời trước, nhưng Ô Ly không có sự xúc động của đời trước nữa, cô ngồi ngay ngắn nghe hết lời lão quản gia nói, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Con hiểu rồi, nhưng mà con không muốn rời khỏi nơi này, cho nên xin mọi người vui lòng chuyển lời xin lỗi của con đến vị huynh trưởng đại nhân kia nhé.”

Lão quản gia và hai người ở phía sau ông ấy đều khá bất ngờ, dẫu sao căn cứ theo các tư liệu họ biết, cô bé ngây thơ không rành sự đời này hẳn là rất dễ giải quyết mới đúng, nhưng mà bây giờ xem ra hình như không phải như vậy?

Lão quản gia không hề từ bỏ, ông ấy dùng đủ mọi cách với mong muốn thuyết phục Ô Ly, nhưng Ô Ly đã hạ quyết tâm, cho dù ông ấy nói thế nào, chỉ bày ra vẻ mặt nhỏ nghiêm túc lắc đầu, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, cố chấp đến mức làm cho người ta không tài nào khuyên bảo.

Ở lại cả một buổi chiều nhưng trở về tay không, ba người lão quản gia cũng rất bất lực, nhưng bọn họ cũng không thể bắt ép mang người quay về được, chỉ đành liên lạc với gia chủ Thôi Loan tiên sinh trước, hỏi ý của anh tiếp theo nên làm sao.

Lúc Thôi Loan nhận được tin tức anh vẫn còn đang xử lý tài liệu, Đế Quốc chuẩn bị khai phá một khoáng tinh (ngôi sao khoáng vật), tất cả các dự toán thu chi v.v đều cần Bộ trưởng Tài chính là anh làm một bảng kế hoạch chi tiết. Và cả tinh vực Hoàng Hải thường hay có hoạt động hải tặc như ẩn như hiện, Bộ Quân Chính yêu cầu truy bắt hải tặc, dự toán chi phí quân sự cũng cần Bộ Tài Chính như họ đưa ra quy định điều lệ.

Vừa lo xong tang lễ của cha già nhà mình, công việc dồn lại hai ngày, Thôi Loan đã gần 3 ngày không ngủ rồi. Nghe thấy tin tức được truyền đến của lão quản gia được cử đi đón em gái, Thôi Loan im lặng một hồi, nói ra hai chữ: “Đợi đó.”

Tiếp theo anh mở một cuộc họp đột xuất, gọi ba mươi sáu Bộ trưởng phân bộ Tài chính đang chuẩn bị tan làm trở lại, phân bổ từng hạng mục nhiệm vụ một, cuối cùng anh nói: “Tôi cần đi đến hệ sao vùng ven một chuyến, mấy hôm nay mọi người làm tốt việc của mình, đợi tôi quay về kiểm tra. Nếu có tài liệu gấp quan trọng, các Bộ trưởng gửi cho tôi qua quản gia cá nhân.”

Bộ Tài Chính là một bộ phận vô cùng to lớn, chỉ riêng các quan viên lớn nhỏ của Bộ Tài Chính ở Sao Thủ Đô đã có hơn 500 người, còn có các Phân bộ Tài Chính trên các tinh cầu khác, nhân viên nhiều đến mức không đếm xuể. Cơ chế này đã tồn tại và duy trì mấy trăm năm, hệt như một cơ cấu tổ hợp khổng lồ, còn Bộ trưởng Tài chính tối cao chính là trái tim và đầu não. Thân là Bộ trưởng Tài chính tối cao, tuy rất vẻ vang, quyền lực trong tay cũng rất lớn, nhưng có lẽ vì công việc quá nặng, Bộ trưởng Tài chính các nhiệm kì của Thôi gia đều không thể sống quá 60 tuổi, đối với Đế Quốc ngày nay bình thường có thể sống đến hơn trăm tuổi mà nói, đây thuộc dạng chết sớm.

Đặc biệt là mỗi đời Thôi gia đều chỉ có một đứa con duy nhất, lẩy ba lẩy bẩy vật vờ trên đó, làm cho người ta cảm thấy chỉ cần bất cẩn một tí là gia tộc lâu đời vài trăm năm này sắp phải tuyệt tự rồi.

“Đại nhân, thứ cho tôi mạo muội, không biết ngài chuẩn bị đi đến hệ sao vùng ven làm gì vậy?” Bộ trưởng Bộ Tài chính 2 Mạnh Tự Chân hỏi. Anh ta và Thôi Loan vừa là bạn thuở nhỏ cũng là bạn học thời đi học, mối quan hệ tốt hơn người bình thường, cho nên người khác không dám hỏi, nhưng anh ta lại mở miệng hỏi.

Thôi Loan nhìn anh ta một cái, không nói gì hết.

Mạnh Tự Chân vốn còn đang cười, ba giây sau không cười nổi nữa, dưới ánh mắt đồng cảm của các đồng nghiệp khác khô khốc bảo: “Dạ được, đại nhân ngài đi thuận lợi nhé ha ha.”

Thôi Loan không thích lãng phí thời gian, anh là một người có năng lực hành động siêu mạnh, vì thế sau ba tiếng đồng hồ nhảy vọt không gian với tốc độ ánh sáng, anh đã bước dưới ánh hoàng hôn đến tinh cầu vùng ven nơi Ô Ly sinh sống.

So với Sao Thủ Đô nhộn nhịp và không bao giờ ngủ, khoảnh khắc chạng vạng của tinh cầu vùng ven chưa từng được khai phá này trông có vẻ yên tĩnh làm người ta say đắm, ít nhất trong mắt Thôi Loan là như vậy.

Trên sườn núi trập trùng nở đầy hoa dại, một căn nhà lầu nhỏ được xây dựng đơn độc trên đó, dưới ánh hoàng hôn lấp lánh được phản chiếu thành một màu cam ấm áp. Căn nhà lầu nhỏ này cũ kĩ quá, ở Sao Thủ Đô hào nhoáng hoa lệ hoàn toàn chẳng tìm được nơi nào có căn nhà kiểu cổ cũ kĩ thế này, nhưng loại phòng ốc tràn đầy cảm giác lịch sử và hơi thở cuộc sống này, và những ngọn đèn trong nhà được thắp sáng khi hoàng hôn buông xuống, lại mang đến cảm giác…xúc động chạm tới trái tim người ta đến thế.

Lão quản gia và hai trợ lý cá nhân đứng ở phía sau Thôi Loan, thấy anh đứng đó ngắm nhìn căn nhà lầu nhỏ từ xa, đều không nhịn được thầm suy đoán- Có phải gia chủ/ tiên sinh bị bất ngờ bởi căn nhà rách nát ở nơi xa xôi hẻo lánh này không? A, để anh đi vào căn nhà như thế này, thật sự có cảm giác lạc quẻ quá.

Với gương mặt luôn nghiêm túc dù ở bất kì nơi đâu bất cứ khi nào kia, hoàn toàn không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

“Mọi người ở đây đợi đi, một mình tôi đi gặp…em gái của tôi.” Thôi Loan mặc tây trang lúc làm việc, dường như vừa đi ra khỏi cuộc họp giữa các hành tinh nào đó, khí chất thuộc về người đứng ở trên cao làm người ta không thể nói tiếng ‘Không’ với anh.

Ô Ly đang chuẩn bị thưởng thức buổi tối của mình hoàn toàn không biết ai đã đến, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là đám người lão quản gia chưa buông bỏ ý định, chuẩn bị đến khuyên cô nữa, ai ngờ vừa mở cửa ra liền đối diện với một gương mặt không cảm xúc, cả người lập tức bị doạ cứng đờ như con chuột hamster, cái nĩa trong tay cũng rớt xuống dưới đất.

Thật ra Ô Ly không hề nhút nhát, phần lớn thời gian có thể gọi là rất to gan, lúc đó cô đi cùng với Vương Tử đến Vương Cung gặp Vương Thượng và Vương Hậu cũng không sợ hãi chút nào, nhưng cô không biết vì sao luôn rất sợ huynh trưởng của mình, sợ đến mức mỗi lần nhìn thấy anh đều bất giác đổi hai từ ‘Anh trai’ (Ca ca) thành ‘Huynh trưởng đại nhân’, để thể hiện sự tôn trọng.

Trong mắt Ô Ly, huynh trưởng đại nhân lớn hơn mình 13 tuổi này uy nghiêm hệt như một người cha nghiêm khắc, cho dù anh chưa từng nói một câu nặng lời với cô, cũng chưa từng khiển trách khi cô mắc lỗi, nhưng chỉ cần một ánh nhìn thôi, là cô đã run rẩy dè dặt co rúm thành một cục.

Tuy bây giờ anh trai là người thân duy nhất trên thế giới này của cô, nhưng thật ra Ô Ly không hề thân với anh, thậm chí còn không được tính là quen anh.

Đời trước cô được mang về Sao Thủ Đô, sống ở Thôi Phủ, nhưng rất ít gặp được anh trai, vì anh vẫn luôn cực kì bận rộn, thi thoảng gặp được anh, với vẻ nghiêm túc lạnh lùng đầy người kia, Ô Ly cũng không dám đến gần anh. Hai người không có tiếng nói chung, lớn lên trong hoàn cảnh sống khác biệt quá lớn, mỗi lần ở chung với anh trai, sau lưng Ô Ly luôn toát mồ hồi lạnh, hai chân mềm nhũn, quả thực hệt như gặp trúng thiên địch. Nếu cô có bộ lông giống như thỏ, ước chừng cô sẽ xù lông hệt như một quả bóng mất.

Sau đó chưa được bao lâu, lúc Ô Ly đến Sao Thủ Đô vừa tròn một năm, anh trai đi đến tinh cầu khác thương thảo công việc, gặp chuyện ngoài ý muốn chết đi, sau đó Ô Ly người không biết gì hết liền bị ép buộc kế thừa Thôi gia.

“Chào em, anh là Thôi Loan, anh trai của em. Cho hỏi, anh có thể đi vào được không?” Thôi Loan nhặt chiếc nĩa từ dưới đất lên, từ trên cao nhìn xuống em gái hình như đã kinh ngạc ngây ngẩn trước mặt.

A— Không hổ là em gái của mình, đáng yêu quá. Huynh trưởng đại nhân mặt đầy nghiêm túc đã suy nghĩ như thế.

Bình Luận (0)
Comment