Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 99

Sổ tay trùng sinh công lược [99]

Thái giám này là thái giám thật 3

Chương 99: “Vị trí này rốt cuộc thuộc về ai, còn chưa chắc đâu!” “

Trans: Meounonna

Quý Nghiêm Tư ăn cơm xong ngồi xổm trước cửa sân, đợi cha nuôi nhà mình về, đợi khoảng 2 canh giờ mới nhìn thấy từ xa xa dưới bờ tường cung bên kia có người đi đến. Vừa nhìn thấy thần sắc trên mặt Quý Hòa, y lập tức nở nụ cười, mặt dày tiến lên nghênh đón, hai tay chắp lại chúc mừng.

“Cha nuôi đại hỷ!”

Quý Hòa liếc nhìn hắn một cái, muốn giữ nét thản nhiên, nhưng nhìn thấy nụ cười của y còn vui hơn cả hắn, nhịn không được cũng bật cười, vừa cười vừa mắng, “Cái tên vô lại nhà ngươi, là hỷ sự của cha nuôi, mà ngươi còn cười hớn hở hơn cả ta.”

Quý Nghiêm Tư nói: “Hỷ sự của cha nuôi chẳng phải là việc vui của con sao, con thấy mình sắp có mẹ nuôi rồi, người ta đều nói mẹ nuôi như thể mẹ ruột, sau này con trai có thêm mẹ nuôi thương con, trong lòng vui sướng vô cùng!”

Nét cười trên mặt Quý Hòa càng sâu hơn, “Câu mẹ nuôi này của ngươi gọi thuận miệng phết.” Tuy nói câu này, nhưng cũng không mắng y là không được gọi như thế.

Quý Nghiêm Tư nhạy bén cỡ nào, bỗng chốc hiểu rõ, việc của cha nuôi nhà mình đã thành thật rồi. Cha nuôi vui, cuộc sống của hắn cũng tốt lên, có thể không vui sao? Thế là hắn tiếp tục theo sau Quý Hòa đi vào trong, hứng khởi hỏi: “Cha nuôi, mẹ nuôi cần phải chuyển đến nơi này của chúng ta ở phải không?”

Trong cung triều Đại Tấn không ra lệnh cấm rõ ràng với việc kết thành đối thực của cung nhân, đối với mối quan hệ này, mọi người đều ôm thái độ lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, thế là giữa ngõ Quỳnh Cảng và ngõ Bách Cảng có một con đường chuyên cho các cặp đối thực ở, nếu đã quyết định đến với nhau, dọn về sống chung, chung sống như cặp vợ chồng bình thường. Nhưng đó là cung nữ và thái giám thông thường, trường hợp của Quý Hòa, có một sân viện độc lập, đương nhiên có thể đón người qua đây sống.

Nâng ủng đi xuống cầu thang, mặt Quý Hòa càng lộ rõ nét vui vẻ, miệng bảo: “Nàng ấy đích thực cần chuyển đến đây, nhưng mấy ngày gần đây thì không được, phải đợi đến phiên nàng được nghỉ, đến khi ấy ngươi mang vài tiểu tử mạnh khỏe qua đó giúp đi, chọn người trầm ổn thành thật không dám nói năng l* m*ng đó, đừng có chọn kẻ miệng lưỡi xu nịnh tay chân không thành thật, cẩn thận một chút, chú ý đừng làm hư hỏng hay sót đồ, nghe nàng ấy phân phó đừng có chọc người ta không vui.”

Nói một tràng dài, Quý Hòa đùa bảo: “Nếu chuyện nhỏ này làm không xong, tiền thưởng lần này của ngươi không còn đồng nào đâu.”

Quý Nghiêm Tư cười hớn hở, “Sao lại thế được, con trai nhất định sẽ cẩn thận hầu hạ mẹ nuôi, để mẹ nuôi thoải mái vui lòng chuyển đến nơi này, đến lúc đó cha nuôi phải cho con một cái bao đỏ lớn đấy nhé!”

“Làm việc cho tốt, đương nhiên chỗ tốt không thiếu phần ngươi.” Tâm tình vui vẻ, hiển nhiên Quý Hòa nói năng dễ chịu hơn hẳn.

Đi xuyên qua nhị môn, nhìn thấy trên lối đi treo mười mấy cái lồng, chim sẻ bên trong hót líu lo, một tiểu thái giám đang đút cho chúng ăn. Bước chân của Quý Hòa khựng lại, ngón tay chỉ vào chọn ra hai con có bộ lông xinh đẹp sặc sỡ nhất, sai người đem ra phía sau treo.

“Đợi nàng chuyển đến, sống ở phía sau, hai con anh vũ này tặng cho nàng chơi, mấy hôm nay cho người dạy bảo chúng cho tốt, chúng biết bắt chước con người nói lời khen ngợi không?”

Câu phía sau là hỏi tiểu thái giám nuôi chim, tiểu thái giám nhát gan, cúi đầu đáp: “Dạ biết dạ biết, Tư Công yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ dạy bảo chúng thật tốt.”

“Ừm.” Quý Hòa vẫy tay đi về sân viện phía sau, trông thấy giếng trời lại cảm thấy trống trải, đi một vòng suy nghĩ Đàn Tú hẳn là thích các loại hoa cỏ, căn dặn nói: “Chọn một số cây hoa xinh đẹp trong mùa, cho người mang qua đây trồng, lẹ làng lên.”

Quý Nghiêm Tư vâng dạ ngay, lòng thầm nghĩ dáng vẻ vui sướng khấp khởi của cha nuôi nhà mình thật sự có hơi buồn cười, có thể làm cho cha nuôi trân quý như vậy, Đàn Tú cô cô quả nhiên là một nhân vật lợi hại.

Tâm trạng vui vẻ của Quý Hòa duy trì mãi đến sáng hôm sau đi làm việc. Trời tờ mờ sáng, hắn chuẩn bị tươm tất xong, mang theo hai tiểu thái giám đi tới cung Diên Khánh nơi ở của Hoàng Đế.

Đương kim Hoàng Thượng không có nhiều người hầu hạ, trong một phiên làm việc mười ngày của Quý Hòa, đại khái chỉ cần trực ở đây phân nửa thời gian, nếu Hoàng Đế muốn yên lặng suy tư, còn sẽ cho bọn hắn quay về nghỉ ngơi, không hề bắt hầu hạ buổi đêm. Hoàng Đế năm nay đã gần 50 tuổi, mấy năm nay giấc ngủ ngắn mà nông, dậy sớm. Cung nhân trong cung Diên Khánh dậy sớm đứng ở bên ngoài, đầu đọng toàn là sương sớm, nhưng không dám nói chuyện, sợ quấy rầy Hoàng Đế.

Ngủ không ngon giấc, thường tính tình cũng kém. Vị Hoàng Đế này tuy không phải người nổi giận vô cớ, nhưng quyền uy của Thiên Tử nặng trịch, các cung nhân hầu hạ đều không dám qua loa.

Lúc Quý Hòa đến cởi áo choàng mỏng khoác ngoài đưa cho tiểu thái giám, bản thân tiến vào điện. Nhìn thấy bóng dáng như ẩn như hiện dưới nền ánh sáng trong phòng, bước chân vốn nhẹ bỗng không nghe thấy tiếng động của hắn chợt trở nên mạnh hơn chút.

Hoàng Đế vừa nghe là biết có người đến, Quý Hòa đi lên trước thấp giọng thỉnh an, đón lấy ngoại bào trong tay cung nhân, hầu hạ Hoàng Đế mặc vào. Hoàng Đế mới vừa tỉnh không bao lâu, mặc quần áo xong ngồi ở đó đợi người rửa mặt cho. Quý Hòa hầu hạ bên cạnh. Cung nhân trong phòng đi qua đi lại, tất cả đều diễn ra trong im lặng.

Đợi Hoàng Đế sửa soạn xong xuôi, ngài đột nhiên quan sát Quý Hòa một hồi, rồi nói: “Quý Hòa, người gặp được việc tốt gì sao, mới sáng sớm mà vui vẻ như thế?”

Quý Hòa sờ mặt, cười hùa theo: “Bị Thánh Thượng nhìn ra rồi, nô tài hôm qua nghe nói Thái Tử cứu viện thiên tai sắp quay về kinh, việc làm thỏa đáng vô cùng, người trong triều đều tán thưởng, Định Vương đánh bại giặc quan ngoại ở quan ải Ngọc Sơn, tin tức tốt cấp báo liên tục, và còn Phủ Bình Vương, Bình Vương Phi nghe nói lại mang bầu, nói không chừng nằm sau lại có thêm một Tiểu Hoàng Tôn, đây chẳng phải là chuyện tốt to bằng trời sao, cho nên nô tài mới vui vẻ.”

Hoàng Đế cười một tiếng, lấy ngón tay chỉ hắn, “Nô tài nhà ngươi, e là không phải vui vì điều này, mà vui vì Thái Tử và Định Vương đều sắp quay về rồi, mỗi lần hai bọn nó tiến cung, ra tay đều rất hào phóng, cũng hiếu kính cho ngươi đâu có ít.”

“Đều nhờ ở Thánh Thượng thấu hiệu cho đám nô tài dưới trướng, nếu không bọn nô tài chết cũng không dám nhận các loại tiền này.” Quý Hòa tỏ vẻ chân thành cảm kích vô vàn.

Hoàng Đế phất tay áo, “Được rồi, bên cạnh Trẫm mười mấy năm, Trẫm còn không biết miệng lưỡi trơn tru của ngươi sao.” Ngài cười xong, lại chợt đỡ trán thở dài.

Quý Hòa vội cho cung nhân khác lui xuống, bản thân cẩn thận hỏi, “Thánh Thượng, người có điều gì phiền lòng chăng?”

Hoàng Đế lại thở dài một cái, “Trong triều không có ngày nào yên ổn, có việc gì có thể khiến trẫm vừa lòng chứ. Dạo gần đây Trẫm cảm thấy mệt vô cùng, đám người ở Thái Y Viện cũng không chẩn đoán ra nguyên do, bọn họ không nói chính Trẫm còn không biết sao? Là già rồi già rồi, sức khỏe không còn được như trước, uống thuốc gì cũng không có tác dụng.”

“Quý Hòa, nếu sau này Trẫm đi rồi, ngươi nói xem đứa con nào của Trẫm có thể giữ thiên hạ này cho Trẫm?” Hoàng Đế không biết từ khi nào hai bên tóc mai đã nhuốm màu bạc trắng đột nhiên khẽ hỏi.

Quý Hòa kinh ngạc, cúi đầu im lặng quỳ xuống, “Sức khỏe của Thánh Thượng khỏe mạnh, trường thọ trăm tuổi không phải việc khó, cớ sao lại nói những lời này. Việc kế thừa đại thống, đám nô tài sao lại biết những điều này, chỉ cảm thấy đều là con ruột của Thánh Thượng, ai cũng tốt, Thánh Thượng vừa ý người nào đương nhiên người đó là tốt nhất, chúng nô tài ngu xuẩn, việc gì cũng cũng chỉ biết nghe theo ý chỉ của Thánh Thượng, Thánh Thượng là Thánh nhân được trời cao ưu ái, đương nhiên sẽ không bao giờ sai.”

Hoàng Đế không lên tiếng, ngón trỏ gõ lên tay vịn. Quý Hòa nghiêng người cứu đầu, nhìn gân xanh trên mu bàn tay mình.

Qua một lúc lâu, Hoàng Đế cuối cũng cũng lên tiếng, ngài nói: “Tính cách này của ngươi, không hổ là được dạy dỗ bởi ông bạn già đó của Trẫm, dáng vẻ cẩn trọng khiêm tốn y hệt nhau… Nếu đám đại thần tâm tư phức tạp khó đoán trong triều cũng nghĩ như ngươi, Trẫm cũng không cần phiền não như thế. Được rồi, đứng lên đi.”

“Dạ, thưa Thánh Thượng.” Quý Hòa cẩn thận đứng lên, thoáng thấy thần sắc mệt mỏi rã rời của Hoàng Đế, khựng lại nói: “Thánh Minh trong thiên hạ đều là Thiên Tử cả, những người còn lại khó tránh khỏi sai sót hồ đồ, điều này cần phiền Thánh Thượng đích thân nhọc lòng, vì giang sơn vạn dân, Thánh Thượng phải hết sức bảo trọng thân thể.”

Hoàng Đế bật cười, lắc đầu, “Vẫn có một điều khác với ông bạn già của Trẫm, hắn nói chuyện không khéo như ngươi.”

Quý Hòa trong lòng vừa động, vẻ mặt lộ ra chút hoài niệm, thấp giọng nói: “Cha nuôi nói tính ông vụng, miệng lưỡi không linh hoạt, nhận nô tài làm con trai nuôi thay ông ấy hầu hạ Thánh Thượng, là để có thể khi Hoàng Thượng nhàn rỗi cũng có thế nghe được chút lời hay ý đẹp, nếu có thể giải sầu đôi chút cho Thánh Thượng, nô tài cũng được xem là không phụ lòng dạy dỗ của cha nuôi.”

Hoàng Đế tuổi đã cao, bắt đầu hoài niệm tình xưa, có vài phần tình cảm với đại thái giám thiếp thân nhìn bản thân lớn lên từ nhỏ đến lớn. Người chết rồi, vài phần khoan dung này liền chuyển đến chỗ con trai nuôi của ông ấy Quý Hòa. Ở tuổi này Quý Hòa có thể trở thành Tư Công của Nội Phủ Ti, phần nhiều cũng dựa vào tình nghĩa của người cha nuôi đã qua đời.

Quý Hòa bước ra khỏi cửa phòng, ra hiệu bằng ánh mắt với một thái giám mặt dài bên ngoài, thái giám đó cuối đầu đi theo. Hai người đi vào một gian phòng phụ. Quý Hòa hỏi thái giám đó, “Hôm qua chỗ của Thánh Thượng xảy ra việc gì?”

Thái giám mặt dài liệt kê ra hết những ai đã đến đây, “… Ngoài ra, sau giờ trưa hôm qua Từ Tư công của Nội Huấn Ti cũng đến gặp Hoàng Thượng.”

Quý Hòa cau mày, truy hỏi: “Là Từ Tường tự đến bái kiến Thánh Thượng, hay là Thánh Thượng triệu kiến?”

Thái giám mặt dài đáp: “ Dạ là Thánh Thượng triệu kiến.”

Quý Hòa sờ vào ống tay áo, đi vài bước trong phòng. Mặt hơi u ám, sau khi hắn trầm tư một lúc rồi nói: “Hai hôm sau ta sẽ đi tảo mộ chỗ của cha nuôi ta, hôm đó ta không đến trực, nhưng ta sẽ dể người trong Nội Phủ Ti đến xin chỉ thị một vài việc, đến lúc đó nếu Thánh Thượng có hỏi đến ta, ngươi tìm cách vờ như vô ý tiết lộ tin tức này cho Thánh Thượng.”

Thái giám mặt dài không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý, sau đó im lặng lui ra ngoài.

Một mình Quý Hòa ở trong phòng lạnh lùng hừ một tiếng. Mấy năm trước Hoàng Đế một mực nắm giữ triều chính, nhưng dạo gần đây thân thể không tốt tinh lực không đủ, muốn đen quyền hành trong tay thả lỏng ra bớt. Mỗi ngày ông ấy phê một đống tấu chương, trước đến nay đều tự tay làm tuyệt nhiên không cho người khác chạm vào, nhưng bây giờ, ông ấy quyết định đề bạt một người giúp sàng lọc ra một số tấu chương không quan trọng.

Nhìn thì có vẻ chỉ là phụ tá giúp việc, cũng không thể ra quyết định gì, nhưng một khi có cơ hội tiếp xúc triều chính, đối với thái giám trong cung mà nói là một vị trí quá tốt làm cho người ta thèm thuồng. Thử nghĩ xem một khi trở thành nhân vật như thế, đám đại thần trong triều chẳng phải sẽ kính trọng thêm vài phần sao, chút bồi dưỡng lo lót hiếu kính trong đó cũng không thiếu phần. Quý Hòa là một trong những người được tín nhiệm bên cạnh Hoàng Đế, đương nhiên sẽ biết được tin tức này đầu tiên.

Hắn biết Hoàng Đế chuẩn bị chọn ra một người trong số những người thân tín bên cạnh, cơ hội của hắn rất lớn, mà người có khả năng lớn nhất khác chính là Từ Tường Tư Công của Nội Huấn Ti.

Nội Phủ Ti quản lý những việc thu mua ra vào phân phối… trong cung,  Nội Huấn Ti thì giám sát cung nhân, Tuy Nội Huấn Ti của Từ Tường không có nhiều chỗ có thể đục nước béo cò như Nội Phủ Ti của Quý Hòa, nhưng quyền lực tương đương. Thêm nữa Từ Tường lớn hơn Quý Hòa gần 20 tuổi, cũng được xem như đi theo Hoàng Đế từ nhỏ đến lớl, Hoàng Đế cũng khá ỷ lại hắn.

Chuyện tốt này rốt cuộc rơi vào đầu ai, đến nay còn chưa nói chắc được đâu.

Quý Hòa thầm nghĩ, nếu Hoàng Đế niệm tình cũ, vậy hắn thử xem cha nuôi của mình hiện giờ trước mặt Hoàng Đế có thể giành được mấy phần mặt mũi.

Hai ngày sau quả nhiên Quý Hòa đi tảo mộ, Hoàng Đế “vô tình” biết được tin tức này, nhớ đến ông bạn già của mình, việc vốn đã định sẵn trong lòng lại bắt đầu do dự chần chừ.

Từ Tường của Nội Huấn Ti cũng biết tin, hắn nghe tin này xong, phẫn hận tới mức ném vỡ bộ trà cụ cũ trong phòng mình.

Khác với dung mạo đoan chính của Quý Hòa, Từ Tường có xương gò má cao, trông có vài phần khắc nghiệt. Hắn nghe thấy tiểu thái giám dưới trướng mình truyền tin đến, phẫn hận chửi đổng: “Hay cho tên Quý Hòa xảo quyệt, ngay lúc này lôi cha nuôi của hắn ra, vốn dĩ Hoàng Thượng vừa ý bổn công ta, bây giờ tốt thay, mấy ngày không nghe hơi hám, ắt là lại thay đổi suy nghĩ! Quý Hòa đúng là quá đáng hận, cha nuôi của hắn cũng đáng hận, lần nào cũng cản đường của bổn công!”

“Từ Tư Công bớt giận. Quý Hòa đó cũng đâu thể cứ luôn dùng danh nghĩa của cha nuôi hắn mãi, nếu không Hoàng Thượng đã sớm chán ngán hắn rồi.” Tiểu thái giám vội an ủi Từ Tường.

Bây giờ Từ Tường sao nghe lọt tai những điều này, một lòng chìm trong tức giận, cay nghiệt nói: “Năm đó hắn mới hai mươi mấy tuổi, chẳng phải cũng dùng thi thể của cha nuôi hắn, đạp lên vị trí Tư Công của Nội Phủ Ti hay sao, nay lại tiếp tục sử dụng cùng một thủ đoạn giống nhau, Hoàng Thượng lại dính vào chiêu trò này, bổn công thật sự không hiểu, bổn công không bì được với con chó già họ Quý kia, chẳng lẽ còn không sánh được con chó con Quý Hòa kia?!”

“Cho dù Quý Hòa có cha nuôi thì đã làm sau, chết lâu rồi chẳng lẽ còn bò dậy giúp được hắn, chúng ta có Thái Tử cơ mà…” Tiểu thái giám nhỏ giọng nhắc nhở.

Từ Tường đột nhiên tỉnh táo lại, “Đúng, đằng sau chúng ta là Thái Tử gia cơ mà, Thái Tử gia sắp quay về rồi, đến lúc đó nhờ Thái Tử gia tới trước mặt Hoàng Thượng nói vài câu, vị trí này rốt cuộc là của ai, còn không biết đâu!”

Bình Luận (0)
Comment