Sổ tay trùng sinh công lược [C98]
Thái giám này là thái giám thật 2
Chương 98: “Liệu có hối hận chăng”
Editor: Meounonna
Thường thái giám trong cung đều sống ở ngõ Bách Cảng ở phía Cung Tây Trực, ngõ đối diện là Quỳnh Cảng là nơi ở của đa số các cung nữ, nhưng làm đến chức Thái giám quản sự và Cô cô chủ sự thì lại là một cấp bậc hoàn toàn khác, ví dụ như Quý Hòa, ở Cung Tây Trực hắn có hẳn một viện do ba sân hợp lại với diện tích không nhỏ, còn có thêm một nhà bếp chuyên trách, để cho mình hắn ở khi được nghỉ phép.
Nhưng Đàn Tú thì lại khác biệt hơn chút, do Thái hậu Huệ Tĩnh không rời xa được nàng, lên cơn đau tim là cần truyền nàng đến ngay, thế là từ khi nhập cung đến nay đều ở Cung An Ninh, Thái hậu Huệ Tĩnh lấy sương phòng bên trái nơi mình ở ban cho nàng, sự yêu mến thể hiện rất rõ ràng.
Vì Quý Hòa hay đi truyền khẩu dụ cho Hoàng Thượng, đã đến Cung An Ninh khá nhiều lần, nhưng lần nào cũng đi thẳng đến điện chính bái kiến Thái Hậu Nương Nương, chưa từng đi vào sương phòng bên trái, nay được Đàn Tú dẫn vào cửa, chân hắn nhẹ hẩng đi, vào phòng, tiến vào trong vài bước, thì quy củ đứng ở nơi cửa ra vào. Quét mắt nhìn khắp nơi một lượt, cuối cùng rơi vào bóng lưng Đàn Tú ở đằng trước.
Đàn Tú xoay người, nhìn thấy người được Hoàng Đế vô cùng tín nhiệm lại dè dặt như thế, cũng không thể hiện ra vẻ mặt gì, chỉ giơ tay tỏ ý nói: “Quý Tư Công, mời ngồi ở đây.”
Quý Hòa chắp tay, nụ cười trên mặt sượng đi vài phần, nhìn không ra dáng vẻ thành thục như thường ngày, hắn theo ý chủ nhân căn phòng ngồi trên chiếc ghế gỗ sưa khắc hoa hồng.
Đàn Tú không vội lên tiếng, chỉ cúi đầu pha trà, đôi tay trắng trẻo lướt qua trà cụ, chiếc vòng ngọc xanh da trời phớt trắng trên cổ tay kết hợp với tách trà trắng đơn điệu kia lại càng thêm phần rực rỡ.
Khói trắng và hương thơm trà vấn vít trong phòng. Quý Hòa thoáng nhìn nàng, không biết lý do gì, hắn mơ hồ cảm thấy Đàn Tú có vẻ hơi khác so với lần gặp mặt trước, như thể cô đã trầm ổn hơn. Nhưng hắn nhanh chóng kết luận sự khác biệt này là do Thái Hậu Huệ Tĩnh tạ thế, nàng mất đi chỗ dựa lớn nhất của mình, chung quy giờ đã khác xưa.
Hình như Đàn Tú không hề phát hiện Quý Hòa đang đánh giá mình, chỉ chậm rãi rót trà dâng đến trước mặt Quý Hòa, “Chỗ của Đàn Tú không có trà gì ngon, xin Tư Công đừng chê.”
Quý Hòa vội đưa tay đón lấy, lại nở nụ cười, lần này cuối cùng không dè dặt như lúc nãy nữa. Hắn còn cố tình hạ thấp giọng xuống, che đậy vài phần choe chóe bén nhọn của giọng nói, nghe chừng còn có chút dịu dàng khó lòng diễn tả, “Trà do Đàn Tú cô cô đích thân dâng cho, Quý Hòa nào dám chê.”
Đàn Tú thấy dáng vẻ của hắn như thế, hình như cũng khẽ cười, má trái lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, chỉ là biến mất quá nhanh làm người ta không kịp nắm bắt. Có lẽ trên thế gian này ngoài bản thân Đàn Tú ra, sẽ không ai có thể đoán được vì sao lại có chút ý cười này.
Đàn Tú nghĩ tới kiếp trước, dường như ngay từ ban đầu, khi hắn đối mặt với nàng luôn có dáng vẻ như thế này, đường đường là một Tư Công nhưng trước giờ luôn tự xưng tên, lúc nói chuyện luôn có dáng vẻ cẩn thận hòa nhã, chắc là những quan viên triều đình cũng chưa từng được hắn đối xử thận trọng thế này.
Người ta nói thái giám trong cung giỏi trở mặt nhất, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, miệng lưỡi khôn khéo lanh lẹ có thể xu nịnh bợ đỡ cũng có thể bỏ đá xuống giếng, là người vụ lợi giỏi nịnh hót nhất thiên hạ.
Quý Hòa đương nhiên cũng là một người như thế, miệng nói một đằng, ý tứ biểu lộ trong đôi mắt kia lại là một nẻo, miệng thì tự xưng nô tài, đó là để không bị người ta nắm đằng chuôi, nhưng thực tế là nếu gặp ai không có quyền thế, ánh mắt của bọn hắn đều mọc trên trời, không phải người có quyền có thế đều không thể khiến bọn hắn hạ mắt từ trên đỉnh đầu xuống được.
Đàn Tú thầm nghĩ, ý cười trong mắt nhanh chóng phai nhạt. Nàng tự lấy cho mình một tách trà, ngồi lên chiếc ghế gỗ sưa khắc hoa hồng khác, hớp một ngụm nhỏ. Quý Hòa và nàng cách nhau một bàn trà, một bình hoa Thanh Dao, và vài cành hoa dâm bụt màu trắng đã nở rộ sắp tàn, hai người đều không lên tiếng nói chuyện.
Cửa phòng chưa đóng, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong, vừa hay rơi trên mặt ủng của Quý Hòa. Hắn cầm tách trà không dám uống nhiều, sợ thái độ cử chỉ không đúng mực làm người ta chán ghét, liền cầm trong tay vuốt nhẹ, đợi Đàn Tú nói chuyện.
Khuôn mặt Đàn Tú ẩn hiện dưới làn hơi nóng trắng vất vít, thấp thoáng lộ vẽ khéo léo yên tĩnh. Năm nay nàng mới 24 tuổi, so với người đã 34 tuổi như Quý Hòa thì còn quá trẻ. Dường như nàng đang suy nghĩ điều gì đó, ngay khi Quý Hòa không nhịn được sự oi bức cuối ngày của trời thu, thụt đôi chân đang mang ủng của mình về sau, nàng mới lên tiếng.
“Tư Công, có thể ban cho Đàn Tú một câu nói không.”
Quý Hòa kinh ngạc, động tác thụt chân lập tức dừng lại, hắn đặt tách trà xuống, để tay lên tay vịn, lấy lại tinh thần nói: “Có chuyện gì chăng.”
Cuối cùng Đàn Tú cũng trông về phía hắn với sóng mắt dao động, khoảnh khắc đó dường như có vô vàn lời chất chứa, “Nếu Tư Công đã lấy Đàn Tú, từ nay về sau có thể đừng bao giờ bỏ Đàn Tú lại một mình không.”
Quý Hòa nhìn vào đôi mắt của nàng không nói nên lời hồi lâu, tay bất giác nắm chặt tay vịn trơn bóng. Chính tai nghe Đàn Tú nói lời này, tâm tình của hắn xao động còn hơn những gì hắn tưởng.
Hắn nghe thấy sự chấn động trong ngực mình, cả đời hắn đến tận hôm nay, chỉ từng trải qua cảm giác hệt như được sống lại này ba lần, lần đầu tiên là lúc nhỏ hắn nhìn thấy khoảnh khắc bản thân bị thiến, lần thứ hai là lần đầu tiên nghe lời cha nuôi dặn siết cổ một người còn đang sống khỏe mạnh đến chết, và lần thứ ba là lần quỳ xuống nghe Hoàng Đế chỉ điểm hắn làm Tư Công của Nội Phủ Ti, tiếp theo là đến bây giờ.
“Tư Công, có bằng lòng chăng?” Đàn Tú hỏi tiếp, vô vàn tâm tình trong đôi mắt được cất giấu hết.
Quý Hòa đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Đàn Tú, cúi người thi lễ, “Ta Quý Hòa, tuy không phải là nam tử hán cương trực có cốt khí gì, nhưng những gì hôm nay ta nói, nếu làm trái lại ắt sẽ chết không yên lành! Từ nay về sau, chỉ cần Quý Hòa ta còn sống một ngày, chắc chắn sẽ bảo đảm cho Đàn Tú một cuộc sống yên ổn vui vẻ.”
Nhưng Đàn Tú lại lắc đầu.
Quý Hòa ngẩn người, “Đàn Tú không tin?”
“Không, ta tin.” Đàn Tú hơi cử động ngón tay, cuối cùng vẫn chậm rãi giơ tay nắm lấy cổ tay của hắn, “Chỉ là ta không cần điều này, thứ Đàn Tú muốn là bất luận sống chết, Tư Công sẽ không bao giờ bỏ lại Đàn Tú một mình.”
Sao nàng không tin được chứ, đời trước không phải hắn cũng thế sao, chỉ cần hắn còn sống một ngày, sẽ dùng tính mạng của mình đảm bảo nàng bình an vui vẻ, ngay cả đến phút cuối, cũng là vì nàng mà táng mạng dưới đao kiếm.
Quý Hòa một đời tham lam, ích kỷ vụ lợi, đã làm rất nhiều chuyện xấu, giết rất nhiều mạng người, cái mạng duy nhất được hắn cứu chính là nàng, người duy nhất được hắn ưu ái hậu đãi cũng là nàng. Cho dù người trong thiên hạ đều cảm thấy hắn đáng chết, nàng cũng không có tư cách chán ghét hắn.
Quý Hòa không hiểu vì sao nàng lại cố chấp với điều này như thế, nhưng thấy ánh mắt kiên định của nàng, sâu thẳm trong đó không biết vì sao lại mơ hồ có ánh nước, chỉ đành lần nữa gật đầu đồng ý với nàng: “Được được, Quý Hòa hứa với nàng.”
Lúm đồng tiền nho nhỏ trên má Đàn Tú lại lần nữa xuất hiện, lần này xuất hiện lâu hơn, làm Quý Tư Công có chút choáng váng.
Lúc Quý Hòa đi ra khỏi Cung An Ninh, trên mặt mang theo nụ cười mà ai cũng có thể thấy là tâm tình hắn đang cực kì vui vẻ. Trên đường gặp vài cung nhân, lên tiếng chào hỏi ấy thế mà còn nhận được một nụ cười thân thiện từ hắn, chứ không phải là nụ cười lạnh cao cao tại thượng, thoáng chốc dọa cho cung nhân kia mặt không còn hột máu, mãi đến khi Quý Tư Công đi xa, mới vỗ ngực dụi mắt, nhìn lên mặt trời trên kia, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây.
Ánh nắng trải dài về tây, chiếu trên mũi giày thêu. Đàn Tú một mình ngồi trong phòng, bưng tách trà lúc nãy Quý Hòa đã sử dụng, đặt lên tay nắm chặt, khẽ thở dài một tiếng.
Đời trước điều Đàn Tú luôn theo đuổi là có thể sống một cách tự tại, nhưng hai chữ “Tự tại” lại thật sự quá gian nan, vì hai chữ này nàng đã phụ lòng người ta quá nhiều.
Đời trước giữa nàng và Quý Hòa, tuyệt nhiên không hòa bình như bây giờ, hoặc nên nói là bản thân nàng luôn không chút kiêng dè nào dằn vặt Quý Hòa.
Lúc ấy vì một số hiểu lầm, nàng cho rằng Quý Hòa cậy thế h**p đáp ép nàng chịu phục, thế nên ngay từ ban đầu thái độ của nàng với hắn rất lãnh đạm. Có gì không vừa lòng là châm biếm chế giễu không bao giờ giữ miệng, chỉ lo bản thân giành được phần thắng cho thỏa lòng, nàng cảm thấy bản thân bị ép theo một hoạn quan nên lòng đầy phẫn nộ, đương nhiên không vui. Thế là nàng ỷ vào tình nghĩa của Quý Hòa, trắng trợn đào xương móc phổi của hắn.
Quý Hòa là một người không dễ chung đụng, chỉ vì có người sau lưng chế nhạo hắn là con chó già bị thiến, là cái thứ đái ngồi đáng chê cười bị hắn biết được, bèn ra tay tàn nhẫn lấy đi mạng sống của người ta. Năm ấy vụ án chiếu thư của Hoàng đế trong triều đình liên lụy kéo theo rất nhiều người, những người lên tiếng kêu oan đó, có bao nhiêu người bị hắn lấy việc công trả thù riêng mà dẫn đến tán mạng chỉ sợ ngay cả bản thân Quý Hòa cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà một người như thế, trong những năm chung sống với nàng, lại thường phải nhẫn nhục chịu đựng sự chửi rủa khinh thường của “người bên gối” trên danh nghĩa là nàng.
Ánh mắt Đàn Tú trống rỗng, không kìm được chìm vào hồi ức.
Khi ấy đại khái là năm thứ hai nàng ở bên Quý Hòa, vì nàng nghe được lời bàn tán của người khác mà lòng đầy phẫn nộ, vừa trông thấy Quý Hòa liền nổi cơn tam bành mắng hắn.
“Nếu không phải do ngươi, sao ta lại rơi vào hoàn cảnh thế này? Ngươi có biết người bên ngoài nói ta như thế nào không? Nói ta là kẻ không biết liêm sĩ, phải đi dính vào một con chó bị thiến, làm cả người toàn là mùi khai, người ngoài không biết, chẳng lẽ ngươi lại không biết? Từ trước đến nay ta chưa từng bằng lòng ở bên cạnh ngươi, là do lúc đầu ngươi bức ép ta!”
“Nếu ta có thể lựa chọn, cho dù phải chết, ta cũng sẽ không muốn dính dáng tới đồ già giọng chóe chói tai như ngươi!”
Đàn Tú còn nhớ lần đó bản thân và Quý Hòa cãi nhau, nói năng không kiềm chế, chữ nào chữ nấy găm thẳng vào tim, mắng chửi tới mức Quý Hòa đứng trong phòng mặt mày trắng bệch nhếch nhác thảm hại, môi run cả lên. Nửa cái áo bào dài của hắn đều bị ướt hết vì tách trà nàng ném, tay bị bỏng do trà nóng nắm chặt tay áo, trên mặt không nặn ra được một nụ cười nào. Lần đó, nàng thật sự cho rằng Quý Hòa sẽ không nhịn nàng nữa, nhưng đến cuối cùng, hắn cũng chỉ im lặng không nói một lời rồi xoay đầu rời đi.
Sau khi Quý Hòa đi mất, nàng ngồi bên giường chết lặng, ngây ngẩn nhìn một đống hoang tàn dưới đất, mãi đến khi có một tiểu thái giám nom nớp lo sợ tiến vào dọn dẹp, cẩn thận gọi nàng: “Đàn Tú cô cô, cha nuôi đã nói rồi, cô cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, thân thể không khỏe ngày mai không cần đi làm việc nữa, người sẽ thay cô cô sắp xếp xử lý chuyện bên đó, còn dặn cô cô yên tâm, dạo này người sẽ không đến đây nữa, cô cô sẽ ở đây một mình, có lẽ sẽ tự tại hơn ít nhiều. Muốn ăn cái gì thì phân phó một tiếng, nhà bếp nhỏ của chúng ta đều có thể làm được, ở bên trên còn tặng cho hai chậu tuyết mai, cô cô thích thì cho dời đến sân viện, ngắm hoa cũng có thể vui vẻ hơn.”
Tiểu thái giám ăn nói khép nép, vì thái độ xưa nay của Quý Hòa với nàng luôn nhún nhường chu đáo, ngay cả những tiểu thái giám dưới trướng cũng đều nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt của nàng, ngay cả khi đối đãi với Quý Hòa họ cũng chưa cẩn trọng đến mức như vậy.
Lúc ấy nàng căm ghét tất cả mọi thứ liên quan đến Quý Hòa, vẫn luôn giẫm lên sự nhượng bộ của hắn mà càng ngày càng lấn lướt, nghênh ngang trút lên người hắn những điều mình bất mãn như lẽ đương nhiên.
Thái độ khi ấy của nàng với Quý Hòa tệ bao nhiêu, sau này khi biết chân tướng áy náy của nàng với hắn sâu sắc bấy nhiêu, mãi đến sau này khi nàng bỗng hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn bù đắp cho hắn nhưng tay chân luống cuống không biết phải làm sau. Cuối cùng, nàng còn chưa kịp làm gì, Quý Hòa đã chết rồi, chết ngay trước mặt nàng, máu văng khắp người nàng.
Cuối cùng nàng đã có được tự do mình mong muốn, nhưng nàng không vui vẻ chút nào, nàng chết là do tâm bệnh. Quý Hòa đi chưa được bao lâu, Đàn Tú cũng chết trên giường bệnh. Nàng cảm thấy có lẽ là vì trước khi chết bản thân vẫn còn canh cánh chuyện này, cho nên sau khi chết đi mới gặp được tiên nhân đó, sẵn lòng cho nàng một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
Lần này, nàng không muốn bạc đãi Quý Hòa như thế nữa, chỉ cần hắn bằng lòng, nàng sẽ sống yên ổn qua ngày với hắn, sẽ không bao giờ để hắn bị liên lụy, chết trong trận tai ương đó nữa. Việc nàng đã từng làm sai, người nàng từng phụ lòng, chỉ hi vọng còn có cơ hội để bù đắp.