Sổ tay trùng sinh công lược [97]
Thái giám này là thái giám thật 1
Chương 97: “Quý Tư Công của chúng ta có một người trong lòng”
Editor: Meounonna
“Đồ khốn nạn!”
Quý Hòa đang ngồi trên chiếc ghế bành gỗ đỏ đột nhiên đứng dậy, giơ chân đá người đang đứng trước mặt mình nói chuyện ngã xuống đất, sau khi đá người kia xuống đất, hắn vẫn còn chưa nguôi giận, hất luôn tách trà ở bàn trà thấp bên cạnh xuống.
“Đồ chó nhà ngươi, ai sai ngươi đi cưỡng ép Đàn Tú cô cô! Chẳng lẽ bổn công chưa từng căn dặn ngươi là không được làm khó nàng ấy? Hôm nay ngươi gây ra chuyện thế này, còn dám đến trước mặt bổn công lĩnh thưởng, bổn công ta chưa lấy đầu chó nhà ngươi cũng được xem là bổn công niệm tình nương tay rồi.”
Tiểu thái giám bị hắn đá ngã dưới đất trông có vẻ chưa tới 16, 17 tuổi, tên là Quý Nghiêm Tư, khuôn mặt tròn dễ thương, lúc này mặt y trắng nhợt, y bò dậy quỳ gối, mồ hôi lạnh trên trán cũng không dám lau, chỉ xin tha không ngừng.
Y chưa bao giờ thấy Tư công gắt gỏng giận dữ như vậy, y bị dọa sợ chết khiếp, giọng nói không kiềm được bắt đầu lắp bắp, “Cha, cha nuôi mong cha bớt giận, con, con sao con dám làm trái ý của người, cho dù cho con một trăm lá gan, con cũng không dám làm phiền Đàn Tú cô cô.”
“Vì, vì cha căn dặn mấy ngày nay phải chăm sóc tốt cho bên kia, cho nên con mới cẩn thận chú ý hơn một chút, đi qua đó nhiều lần, hôm nay Đàn Tú cô cô cho gọi con qua đó, hỏi con về một số chuyện của cha nuôi, con lựa những điều có thể nói trả lời hết, Đàn Tú cô cô liền bảo ‘Tâm ý của cha nuôi ngươi ta hiểu rõ, ta đồng ý, ngươi tự đi nói với hắn, hỏi hắn là bây giờ có còn ý muốn như vậy chăng.’”
“Con vừa nghe xong, sao còn không hiểu, trong lòng còn đang vui thay cho cha nuôi cơ, nên mới hứng khởi chạy vội đến đây báo tin. Trời cao làm chứng, con đối xử với Đàn Tú cô cô hệt như mẹ ruột, đâu dám làm cô cô khó chịu miếng nào. Chuyện này con chưa bao giờ nhắc tới, là do Đàn Tú cô cô mắt sáng tâm rõ, tự đoán được, chắc là cũng sẵn lòng, nếu không cũng chẳng gọi riêng con ra nói những lời này. Cha nuôi người minh giám cho con, con thật sự không dám làm trò gì xằng bậy cả!”
Y nói xong, liền khấu đầu xuống đất hai cái mạnh.
Quý Hòa mặc trường bào màu xanh đậm ngồi lại xuống ghế, trên mặt còn mang vẻ nghi ngờ, một tay xoay hai quả óc chó đồ chơi đỏ sậm trong tay, nghe tiếng va chạm nhẹ của quả óc chó, gương mặt u ám dần thả lỏng, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ lạnh lẽo.
Quý Hòa nói: “Đàn Tú cô cô thật sự đã nói với ngươi như thế sao?”
Quý Nghiêm Tư vội đáp: “Dạ đúng, lúc Đàn Tú Cô Cô nói những lời này chỉ có một mình con ở dó, con thấy cô cô không chút khiên cưỡng nào, hẳn là thật sự sẵn lòng!”
Quý Hòa nghe xong im lặng suy tư.
Không giống với đám thái giám từ nhỏ tiến cung bị giày vò mà lớn như bọn hắn, Đàn Tú Cô Cô vốn là người bên cạnh Thái Hậu Huệ Tĩnh, vì có vẻ ngoài khá giống với con gái mất sớm của Thái Hậu Huệ Tĩnh, sau khi nhập cung liền được Thái Hậu Huệ Tĩnh điều tới bên cạnh, vẫn luôn được yêu thương có thừa, tuy thân phận là cung nữ hầu hạ người khác, nhưng ăn mặc đồ dùng chi tiêu cũng không khác gì mấy với các vị công chúa khác.
Thái Hậu Huệ Tĩnh có lòng với nàng ấy, cho người dạy nàng lễ nghi cầm kì thư họa nữ công gia chánh. Một người như thế, tính cách đương nhiên sẽ kiêu ngạo, sẽ khinh thường những kẻ không quyền không thế như bọn hắn.
Lúc Quý Hòa còn chưa lên chức Tư công đã từng gặp Đàn Tú Cô Cô vài lần, liền có tâm ý kia với nàng, chỉ là tự cảm thấy không xứng, nghĩ ắt hẳn tính cách như Đàn Tú Cô Cô cũng sẽ không chịu kết thành đối thực với thái giám trong cung, tránh việc tự dưng làm phiền khiến người ta ghét bỏ, cho nên chưa từng mở lời.
Ba tháng trước Thái Hậu Huệ Tĩnh tạ thế, hoàn cảnh của Đàn Tú Cô Cô thua xa lúc trước, trong cung nhiều nhất là kẻ tiểu nhân xua nịnh ỷ thế, Quý Hòa lo lắng nàng sống không được như ý, bèn căn dặn cho người chú ý đến động tĩnh bên cung An Ninh, im hơi lặng tiếng điều vào tiểu thái giám do chính tay hắn chỉ dạy thay qua đó, tiện bề chăm sóc nhiều hơn.
Hắn làm những điều này thuần túy là do chút tình riêng viễn vông trong lòng mình, chưa từng muốn giậu đổ bìm leo ép uổng nàng thỏa hiệp, nhưng ai ngờ hôm nay tên tiểu tử được việc nhất dưới trướng mình ấy vậy mà mặt mày hớn hở chạy đến nói Đàn Tú Cô Cô bằng lòng kết đôi với hắn, lòng bỗng chốc vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Sao hắn lại không biết tính cách của Đàn Tú Cô Cô, nếu nàng không bị ép buộc chắc chắn sẽ không bằng lòng. Nghĩ như thế, Quý Hòa liền không kìm được cho rằng là người bên dưới cố tình giở trò, vì nịnh bợ hắn mà ép Đàn Tú Cô Cô, thế nên mới giận dữ đến vậy.
Bây giờ cơn giận qua đi, hắn ngồi im suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy người dưới trướng hắn không dám động vào giới hạn này của hắn, không cầm lòng được nghĩ, có chăng thật sự là ý của Đàn Tú Cô Cô?
Tiểu thái giám đang quỳ bên dưới lén lút ngẩng đầu liếc trộm hắn một cái, ấy thế mà nhìn thấy vẻ mặt u sầu hiếm có của hắn, liền nhỏ giọng khuyên: “Cha nuôi, theo con thấy, hay là người đi gặp mặt hỏi thẳng Đàn Tú Cô Cô đi? Bao lần người để chúng con đi chiếu cố Đàn Tú Cô Cô, nhưng bản thân lại chưa bao giờ ra mặt đòi công lao, sao Đàn Tú Cô Cô biết người đã vì nàng ấy làm những gì?”
Cục hạch đào đang xoay trong tay Quý Hòa khựng lại, liếc y một cái “Nhiều chuyện.”
“Dạ dạ, là con trai nhiều chuyện.” Tiểu thái giám Quý Tư Nghiêm vỗ vào miệng mình một cái, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, không còn lo sợ như lúc nãy nữa. Y là một người giỏi nhìn sắc mặt người ta, sao có thể không biết cha nuôi của mình đã qua cơn giận.
“Được rồi được rồi, ngươi đứng dậy trước đi. Chuyện hôm nay đừng nhắc với người khác, cũng đừng làm việc dư thừa gì hết.”
Quý Tư Nghiêm vội vâng lời dạ thưa, nghe lời đứng lên lui xuống. Y chưa kịp bước qua khỏi cửa, Quý Hòa lại gọi y lại.
“Quay lại.”
“Dạ, cha nuôi còn điều gì dặn dò.”
Quý Hòa đập hai trái hạch đào trong tay vào nhau, nói: “Ngươi đi chuẩn bị cho ta ít đồ.”
Đợi Quý Tư Nghiêm rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Hòa, hắn đứng dậy lần nữa, sải bước qua trà Vân Vụ Tuyết Thanh vương vãi đầy đất, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng.
Hôm nay đến phiên hắn nghỉ phép, hiếm khi rỗi rảnh, nhưng việc này đến quá bất ngờ, khuấy động trái tim đang trộm lười biếng thư giãn của hắn, tâm trạng căng thẳng sốt ruột tiến thoái lưỡng nan còn khó chịu hơn hồi hắn mới vừa lên chức Tư Công.
Mắt thấy đã đến giờ trưa, Quý Hòa còn ở lì trong phòng không ra ngoài, cũng không cho người đưa cơm lên, người bên dưới quản việc nhà bếp Mễ Đại Vưu không biết có nên chủ động đưa cơm lên không, bèn sầu muộn đứng ở trung đình, ngó nghiêng về phía nơi ở của Tư Công thám thính tình hình. Xoay người liền nhìn thấy Quý Nghiêm Tư vội vã chạy đến, đôi mắt tròn nhỏ như hạt đậu nành của Mễ Đại Vưu sáng lên, đi đến nghênh đón.
“Em trai Nghiêm Tư à, em chỉ dạy cho anh với, hôm nay Tư Công nhà ta đến giờ này rồi mà chưa có động tĩnh gì, cơm canh hôm nay cuối cùng là có cho mang lên hay không? Haizz em trai Nghiêm Tư em vẫn luôn được Tư Công yêu thích nhất, em có biết hôm nay ngài ấy bị sao không? Tư Công ông ấy tâm trạng không tốt? Cũng đâu nghe nói bên trên xảy ra chuyện gì lớn đâu?”
Quý Nghiêm Tư vừa chạy việc vặt ở bên ngoài về, mệt tới mức mồ hồi nhễ nhại, mới đi ngang qua trung đình liền bị Mễ Đại Vưu tay chân nhanh nhẹn chặn đường, hỏi một ề chuyện.
Y cao ngạo liếc nhìn Mễ Đại Vưu một cái đáp: “Chuyện này là chuyện ngươi nghe ngóng được chắc? Đi hỏi bậy bạ việc gì đó, để lọt vào tai Tư Công, coi chừng Tư Công tức giận đuổi chân sai vặt bếp núc là ngươi đi, cho ngươi đi dọn Đình Hoán Thanh. Ta đây còn có việc cần làm, Tư Công đang đợi ta đây, chậm trễ việc này người gánh à, đi đi đi về nhà bếp của ngươi đừng có tới làm phiền ta.”
Trông theo bóng dáng đã đi xa của Quý Nghiêm Tư, Mễ Đại Vưu chề môi, nhăn khuôn mặt tròn với mũi tẹt môi dày của mình đi chậm về phía nhà bếp nhỏ phía sau.
Nói về Quý Hòa. Hắn nấn ná ở trong phòng cả buổi trời, đợi Quý Nghiêm Tư dâng đồ lên, hắn mới phát hiện mình đã do dự nữa ngày trời. Cất đồ vào trong tay áo, hắn thầm nghĩ bản thân vẫn nên đích thân đi một chuyến. Nếu không ở đây đoán già đoán non cũng không có ý nghĩa gì. Đi được hai bước, Quý Nghiêm Tư đi theo phía sau hắn nói: “Tư Công, bây giờ là giờ dùng cơm trưa, Đàn Tú Cô Cô chắc là đang ăn cơm, người có phải cũng nên ăn một chút…”
Quý Hòa bỗng nhớ ra việc này, giờ mới phát hiện bụng mình rỗng tuếch đã đói bụng từ lâu, buồn cười là lúc trước không nhận ra. Mấy năm nay hắn ngày ngày trầm ổn làm việc đâu ra đó rõ ràng, đã bao giờ bồn chồn như vậy đâu. Quả thật là, căn nhà cũ kĩ thì dễ bắt lửa, cháy nhanh.
Hắn ngồi xuống sờ trán, “Đi nói với nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn… đợi đã, làm món gì đó nhẹ mùi ấy.” Hắn ngẫm nghĩ một lát vẫn chêm thêm câu nói đằng sau vào.
Ăn bữa trưa xong, Quý Hòa không mang theo tiểu thái giám, liền một mình đi về phía Cung An Ninh.
Mễ Đại Vưu nhìn thấy Tư Công đi ra ngoài một mình, còn thay một bộ trường bào mới tươi sáng hơn, ngay cả đôi ủng dưới chân cũng là đồ mới, lòng tò mò như thể bị mèo cào, nhỏ giọng hỏi Quý Nghiêm Tư đang ngồi lùa cơm ở một bên: “Em trai Nghiêm Tư? Tư Công của chúng ta đi đâu thế?”
Quý Nghiêm Tư nuốt miếng thịt kho tàu thơm ngậy xuống, trừng mắt nhìn hắn ta một cái, mang theo ý chê trách mắng, “Sớm muộn gì ngươi cũng bị cái tính tò mò kia hại chết!”
Mễ Đại Vưu không hề sợ vẻ mặt nghiêm nghị vờ vịt của y, nhìn xung quanh không có ai, bèn hạ thấp giọng nói: “Em à, em nói anh nghe đi, Tư Công sao thế, trưa nay món thịt kho tàu ngũ hương mà ngài ấy thích nhất cũng không ăn.”
Quý Nghiêm Tư mặt phồng lên rồi lại xẹp xuống, hơi bất lực lẩm bẩm, “Sao ta lại có một người anh ruột như ngươi chứ, nếu không phải là anh ruột, ai lại thèm để tâm cái thói xấu này của ngươi.”
Trách thì trách, nhưng y vẫn giải thích đơn giản vài câu, “Trong lòng cha nuôi có một người, hôm nay vị cô cô đó nhờ ta truyền lời nói rằng đồng ý kết thành đối thực với cha nuôi, cha nuôi chẳng phải không cầm lòng nổi sao. Nhìn thấy chưa, thịt kho tàu ngũ hương tuy ngon, nhưng nặng mùi, sợ người ta ghét bỏ ngài ấy. Hơ, thế là ta chiếm được món hời.”
Mễ Đại Vưu nghe được bí mật này, sờ sờ đầu: “Má ơi, một nhân vật lẫy lừng như Tư Công nhà ta, được trọng dụng trước mặt Hoàng Thượng, Tiên nữ thế nào mà dám ghét bỏ lão nhân gia ngài ấy?”
Nhưng lần này hắn ta hỏi nữa, Quý Nghiêm Tư ngậm chặt miệng không chịu nói nữa.
Vị Tư Công lợi hại trong lời bàn luận của họ bây giờ đang đi đến bên ngoài tường Cung An Ninh, nhìn cửa cung đó mà chẳng bước vào. Một khi hắn căng thẳng, trong tay không có đồ gì để xoay liền cảm thấy không quen, chỉ có thể đưa tay vào ống tay áo sờ vài lần vào hộp gỗ kia.
Vào lúc này vừa hay có hai cung nữ cười nói bước ra, không ngờ vừa đi ra liền nhìn thấy Quý Hòa đứng ở đó, hai cung nữ bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đứng thẳng, quy củ đồng thanh hô: “Quý Tư Công.”
Quý Hòa không hề làm khó các nàng ta, khép tay áo lại hỏi: “Đàn Tú Cô Cô của các ngươi bây giờ có ở đây không?”
Một cung nữ đáp: “Bẩm Quý Tư Công, Đàn Tú Cô Cô đến Nội Y Đường lấy một ít thuốc an thần, còn chưa quay lại.”
Quý Hòa ừ một tiếng, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy một giọng nói ở đằng sau.
“Quý Tư Công”
Sau ót Quý Hòa tê dại, nhưng vẫn cố ra vẻ nghiêm chỉnh, bình tĩnh xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười xã giao thường dùng, nói: “Đàn Tú Cô Cô, nàng về đúng lúc quá, đang hỏi về nàng đây.”
Đàn Tú mặc bộ váy trắng trong cung, viền váy thêu gợn mây sóng nước, trên eo thon cột một dải lụa màu vàng ngỗng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn tinh tế như thể vừa bằng một nắm tay, tóc đen vấn sau đầu, chỉ cài vài cây trâm thoa bạc và ít hoa tươi màu xanh theo mùa, cả người hệt như một nàng tiên tử Lăng Ba. Nàng yên tĩnh đứng ở bên ấy, nhìn hắn bằng đôi mắt bình tĩnh.
Một bụng lời nói khách sáo nịnh nọt vờ vịt thường dùng, đầy đầu mưu mẹo quanh co của Quý Hòa toàn bộ bị một cơn sóng to cuốn đi hết, suýt nữa ngây người tại chỗ, khó khăn lắm mới nói hết được hoàn chỉnh một câu.
Đàn Tú trông có vẻ bĩnh tĩnh, tay cầm bao thuốc lại nắm chặt hơn một chút. Được sống lại, được gặp lại người này còn sống khỏe mạnh trước mặt, thứ nghĩ tới đầu tiên ấy thế mà lại là dáng vẻ lúc chết của hắn, trước mắt toàn là máu.
Nàng dằn xuống cay đắng và chua xót cuộn trào trong lòng, dời mắt, giọng điệu chậm rãi nói: “Phiền Quý Tư Công đến đây một chuyến, Đàn Tú có vài lời muốn nói, mời Tư Công đi theo Đàn Tú.”
Hai người một trước một sau đi ngang qua hai tiểu cung nữ im phăng phắc không dám lên tiếng, đi vào trong cung An Ninh nơi ở của Đàn Tú