Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 23
Editor: Meounonna
Chương 96: Kết thúc
“Không đi tìm Ni’er sao?”
“Khỏi đi, thấy dáng vẻ đó của em ấy chắc là sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, đến lúc đó tự nó biết tìm đường tới đây.”
“Vậy chúng ta cứ ở chỗ này đợi à?”
“Dù sao ta cũng không muốn đi tìm.”
Mấy anh trai cứ tùy ý đuổi theo vài bước, sau đó dừng lại nhìn đứa em trai phát điên của mình chạy xa, sau đó nói với nhau vài câu bèn quay về nơi lúc trước, lười biếng thong thả đóng quân chỗ cũ. Lần này ngay cả ông Tata cũng không nói muốn đi tìm.
“Ái chà, Ni’er sẽ không để Bé Đen xảy ra chuyện gì đâu~” ông Tata cười híp mắt nói như thế đó.
Họ ở chỗ này đợi hai ngày hai đêm, mới lần nữa nhìn thấy Ni’er. Vết thương trên người anh vẫn nứt toét ra, trông vô cùng thê thảm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt màu vàng kim xán lạn rạng rỡ, tinh thần rất tốt. Trên người anh không mặc gì cả, bế trong lòng một người đang co rúm lại, ngẩng đầu sải bước lại gần đám anh trai với ánh mắt sáng ngời.
Ông Tata là người đầu tiên bước tới đón anh, nhìn Chung Cẩn trong ngực anh một cái, ai da một tiếng, “Bé Đen trông có vẻ không ổn lắm, con bé bị sao vậy?”
Ni’er nói: “…Em ấy ăn cỏ độc.”
Ông Tata lắc lắc đầu, “Bé Đen cứ thích ăn tùm bậy tùm bạ thôi.”
Ni’er nhìn người đang nhắm chặt mắt trong lòng mình một cái, lại hỏi: “Hoa kiếm vàng lúc trước chưa ăn hết có đem đến không?”
Ông Tata sờ sờ đầu, “Ông nhớ là hình như có đem tới đây, để ông tìm thử.” Ông nói xong bắt đầu đi lục tìm, cuối cùng tìm ra một bao thực vật màu vàng kim đang nở hoa nhỏ, “Tìm thấy rồi.”
Ni’er nhận đồ xong bèn nhét vào trong miệng Chung Cẩn, nâng cằm cô để cô nuốt xuống. Đút gần phân nữa, sờ vào bụng và cổ của cô một lúc mới dừng tay lại.
Một đám anh trai với vẻ mặt kì lạ bên cạnh nhìn thấy cảnh này, có người mở miệng hỏi, “Ni’er, em đem hoa kiếm vàng Nữ Vương ban cho em đưa cho một con thú cưng ăn à? Thứ đồ quý giá như vậy, sao em có thể tùy tiện…”
Ni’er ôm người ngồi xuống, đón lấy thức ăn ông Tata chuẩn bị cho anh cắn một ngụm thật to, “Không phải thú cưng.”
“Được thôi, thấy em cũng không có ý định xem nó như thú cưng, dẫu sao cũng đã kết hợp rồi.” Một anh trai nhăn mũi, cười khan hơ hơ một tiếng, “Ni’er, em có còn nhớ Công ước Riar không?”
Ni’er nhồm nhoàm ăn sạch thức ăn, trong quá trình hồi phục nhanh chóng thì năng lượng tiêu hao trong cơ thể anh rất nhiều, hơn nữa những vết thương đáng sợ này nếu cần tự lành nhanh chóng cũng cần nhiều năng lượng hơn nữa. Anh vừa ăn, vừa không thèm ngẩng đầu lên đáp: “Có gì đâu, Công ước Riar quy định không cho phép sinh ra thế hệ sau với sinh vật ở nền văn minh dưới bậc 3, ta vốn đã bị khiếm khuyết gen, sẽ không thể có đời sau với ai hết, mấy người đang lo lắng cái gì.”
Anh trai này bị chặn nghẹn họng, một anh trai ngã xuống, một anh trai khác lại đứng lên, anh trai này không có ý phản đối gì cả, chỉ khoanh tay trước ngực dùng ngữ khí trêu chọc nói: “Lúc trước không phải em còn nói nhận thú cưng của mình làm con sao? Còn vô cùng trịnh trọng ban kiếm vàng, thông báo cho tất cả quý tộc về quyết định này, còn ồn ào tới chỗ của Nữ Vương, bây giờ? Ha, em tự ngửi đi, mùi vị em lưu lại trên người “con” em nặng biết bao nhiêu, cách xa thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi vị hống hách phô trương ấy đó.”
Ni’er quệt miệng, bàn tay to dày ấn sau ót Chung Cẩn giúp cô đổi tư thế khác, vẻ mặt không thay đổi nói: “Ta chưa từng nói những lời đó.”
Em trai nhỏ đã không phải lần đầu tiên tự vả mặt mình như thế này rồi, mấy anh trai khác ra vẻ quả nhiên là vậy, đồng thời nhún nhún vai.
Nhưng anh trai kia chưa chịu bỏ qua cho anh, mở màn hình của mình ra chạm vài cái, đưa anh xem: “Nè, em xem thông cáo lúc đó mình tự đăng đi.”
Ni’er đón lấy, cũng chả thèm nhìn bèn đăng nhập quyền hạn của mình, xóa thông cáo đó đi, sau đó ném màn hình lại, nhe răng cười lạnh.
“Cho nên, còn vấn đề gì nữa không?”
Táp: Tốt lắm, lần nào Ni’er tự vả mặt mình cũng vang dội mạnh mẽ như vậy hết, trông có vẻ em ấy cũng quen rồi.
Cho dù biết đứa em trai nhỏ nhất của mình từ trước đến giờ vẫn luôn là một người khó diễn tả bằng lời, nhưng nhìn thấy anh vô cùng tự nhiên làm ra những việc như thế này, các anh trai vẫn cạn lợi trong phút chốc. Chỉ có Táp nhìn qua nhìn lại, đằng hắng một tiếng nói: “Ni’er à, lần này thời gian em hồi phục ngắn ghê, còn… ờ em trông có vẻ đã lao động mệt mỏi một hồi lâu, hay là em đi nghỉ ngơi trước một chút đi? Còn nữa, em nên mặc quần áo vào”
Ni’er cúi đầu nhìn người mình, hình như bây giờ mới phát hiện mình không mặc đồ, anh ờ một tiếng, ôm Chung Cẩn vẫn đang hôn mê đi vào trong tàu bay khổng lồ đang đậu bên cạnh, lúc sắp bước lên tàu, anh quay đầu nhìn các anh trai với vẻ mặt khác nhau, khựng lại một cái rồi bảo, “Đã làm các anh lo lắng rồi, anh trai.”
Đợi đến khi bóng dáng của Ni’er biến mất hoàn toàn, không gian vẫn yên tĩnh lạ thường. Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng: “Cái tên đó vừa gọi chúng ta là gì?”
“…Ta không nghe nhầm đó chứ, nó gọi chúng ta là anh trai?” Một anh trai che trán mình, vẻ mặt kinh ngạc thậm chí mang vẻ khủng khiếp, “Anh trai? Anh trai! Có khi nào cái tên này lại ngoan ngoan gọi chúng ta là anh trai? Nó còn đang bị điên chưa hồi phục à?”
Anh trai nào đó mặt không cảm xúc, “Nghe nó gọi anh trai mà không biết vì sao ta lại cảm thấy hơi sợ, nó đừng nên gọi như thế thì tốt hơn.”
Những người còn lại im lặng thể hiện sự đồng tình.
Lúc Chung Cẩn tỉnh lại, thứ nhìn thấy đầu tiên là bóng lưng đầy sẹo, cô nằm trên đệm mềm mại nghĩ, lúc trước còn trông giống lòng sông khô, nứt ra vài vết thương to, sao mà ngủ một giấc tỉnh lại tất cả đều đã kết vảy rồi, năng lực hồi phục của người sao Riar tốt như vậy sao? Hay là cô đã ngủ mấy tháng trời rồi?
Không đúng, cô chưa chết? Chung Cẩn nâng tay mình lên xem thử, trên bàn tay mềm không có sức có rất nhiều vết đỏ không thể miêu tả. Cô im lặng nhìn vài lần, nhét tay xuống dưới chăn. Nằm ngữa ở đó ngắm vòm tàu màu bạc, cô tiến vào trạng thái của hiền giả.
À, cô thật sự đã ấy ấy với Ni’er rồi, hơn nữa còn bị giày vò vài trận đến thừa sống thiếu chết, quả thật đây chính là một kì tích. Cô sờ bụng mình trong chăn, cái bụng lúc trước lạnh lẽo vì ăn phải cỏ độc bây giờ ấm áp vô cùng, ngoại trừ bộ phận nào đó đau âm ỉ vì hơi sử dụng quá đà ra, thì không hề có vấn đề gì khác.
Thả đầu óc lên mây nằm vật ra ở đó, Chung Cẩn cũng không biết bản thân bây giờ rốt cuộc mang tâm trạng gì. Mãi đến khi chăn bị vén ra, một đôi tay ôm cô dậy.
Ni’er khuỵu gối quỳ ở bên cạnh đệm mềm lớn bên cạnh, dùng đôi mắt màu vàng kim của mình nhìn chằm chằm cô, Chung Cẩn nghiêng đầu dời tầm mắt, lại bị hai ngón tay anh đẩy về. Bị bắt buộc đối mặt một hồi, hai mắt Ni’er sáng lấp lánh, ghé sát ngửi tóc của cô, mũi cọ sát trán cô. Chung Cẩn nhìn thấy hầu kết của anh động đậy, hình như đói rồi.
Lúc trước hình như anh nằm bên cạnh cô, mới vừa thức dậy, vì đã mặc quần rồi, áo vẫn còn chưa cài nút. Ánh mắt của Chung Cẩn không tự chủ được dời xuống bên dưới, thấy vết thương trước ngực anh lành còn nhanh hơn, vết sẹo chồng chéo mang cảm giác vừa gợi cảm vừa dữ tợn, có một vết sẹo vừa hay vạch chéo giữa bụng dưới, kéo dài cùng với tuyến nhân ngư biến mất vào trong lớp quần màu đen. Chung Cẩn biết hình dạng của vết thương này, tuy khúc cuối, đầu óc cô hỗn loạn choáng váng, nhưng tư thế bị nhấn lưng ôm lên sẽ rất dễ nhìn thấy bộ phận đó.
Nghĩ như vậy, Chung Cẩn cũng cảm thấy bản thân hơi đói rồi.
Là đói bụng thật rồi, bụng cô xẹp lép. Chung Cẩn từ bỏ nam sắc hấp dẫn trước mặt, bò dậy mặc quần áo chuẩn bị đi tìm ông Tata kiếm đồ ăn. Cô đi vệ sinh cá nhân, Ni’er vừa cài nút áo vừa đi theo cô, hệt như lúc bình thường họ ở nhà.
Thật ra thay vì nói cô là một “chú mèo cưng”, chi bằng bảo Ni’er càng giống với “chú mèo cưng” hơn, chỉ cần là ở nhà, cô đi đâu anh sẽ đi theo đó, dù chỉ là đi vệ sinh tắm rửa, anh dường như cũng sợ cô sẽ bị rớt vào trong bồn tắm chết chìm, chầm chậm đi theo đứng trước cửa nhìn cô.
Trong ánh mắt đó cô bình tĩnh tắm rửa sửa soạn bản thân, Chung Cẩn đi về phía cửa phòng, quả nhiên Ni’er lại đi theo. Chung Cẩn quay đầu đối mặt với anh, vỗ vỗ eo, Ni’er liền tiến về phía trước một bước giang hai cánh tay, cùng lúc đó Chung Cẩn cũng giơ hai tay mình lên, lúc Ni’er bế cô lên, Chung Cẩn liền thuận tiện gác tay đặt lên cổ của anh.
Ra khỏi cửa, Chung Cẩn phát hiện các anh trai của Ni’er đều cách cô rất xa, không muốn đến gần, thậm chí còn biểu hiện ra vẻ rất ghét bỏ.
Ông Tata ngược lại chẳng nói gì, gọi hai người đến ăn cơm. Ni’er d*ng ch*n ngồi lên trên một cái ghế tròn, cũng không buông Chung Cẩn ra, Chung Cẩn liền dứt khoát ngồi trên đùi anh không dời ổ. Thức ăn của Chung Cẩn chiếm hơn phân nửa mặt bàn, bày biện đầy ấp ê hề trước mặt cô, đồ ăn của Ni’er đơn điệu hơn nhiều, chỉ có thịt, đặt ở bên mép bàn, anh cũng không để ý, vươn tay dài lấy thịt nghiêng mặt ăn từng miếng lớn.
Chung Cẩn thì nào là lau tay trước, tinh tế ăn một ít cháo lót dạ, sau đó mới cầm đũa lên ăn từng miếng một cách thong dong.
Máy phiên dịch lại nằm trong tay, Chung Cẩn ăn no nửa bụng, chú ý tới ánh mắt như có như không của những anh trai phía sau, không nhịn được hỏi ông Tata: “Ông Tata, vì sao thái độ của họ đều có chút kì lạ?” Cô nhớ lúc trước có một người rất thích người trái đất mà, nhìn thấy cô là cầm lòng không được đi tới ngắm hồi lâu, sao bây giờ cũng tránh ra xa vậy?
Đôi mắt như đậu đen của ông Tata híp lại, cười hiền hậu đáp: “Mùi trên người Bé Đen nồng quá đó.”
Chung Cẩn nhìn thấy câu trả lời trên máy phiên dịch, lập tức chau mày giơ cánh tay lên ngửi thử, không ngửi được mùi gì cả, “Tuy là mấy ngày nay không có tắm, nhưng mà lúc nãy con đã tắm rất sạch sẽ rồi mà!” Vừa dứt lời, Chung Cẩn liền phản ứng lại ngay không phải là ý này, cái gọi là mùi chắc là mang một ý nghĩa sâu xa hơn nữa.
Quả nhiên ông Tata lại nói: “Là mùi của Ni’er trên người Bé Đen nồng quá, dịch thể tiết ra từ giống đực người sao Riar mang mùi vị và hơi thở cá nhân rất nồng, đối với những giống đực khác đây là một dạng khiêu khích và cảnh cáo. Giống đực càng nhạy bén mạnh mẽ, bài xích sẽ càng nghiêm trọng, cho nên họ đều không muốn tới gần đây.”
“Ờm, lần sau nhớ nói Ni’er tém lại bớt nhé.” Ông Tata vừa nói vừa xoa xoa mũi.
Chung Cẩn mặt không cảm xúc đóng máy phiên dịch lại, đủ rồi, cô muốn nghe nữa, cô cảm thấy bây giờ bản thân hệt như một con ngốc bị người ta xịt lên toàn thân một bình nước hoa đuổi muỗi đầy ắp, mùi nồng tới nỗi có thể xông chết bất kì ai đến gần.
Kẻ đầu sỏ còn bày ra vẻ không nghe thấy gì vẫn đang ăn ngon lành, chỉ biết ăn ăn ăn! Chung Cẩn nghiến răng, chọc đôi đũa xiên thủng một miếng thịt, hung hăng cắn một cái. Ni’er nhìn miếng thịt bị chọc nát kia một cái, ăn càng nhanh hơn.
Lúc họ quay về hệ sao Riar, một tin tức chấn động nhanh chóng lan truyền khắp giới quý tộc Đông Tây.
“Nghe nói gì chưa? Ni’er kẻ thường xuyên lên cơn điên ở phương Đông muốn kiếm một giống cái ở nền văn minh bậc 1 làm bạn đời.”
“Vốn đã là một kẻ tùy hứng, làm ra việc gì cũng đâu có kì lạ, lúc trước người muốn nhận thú cưng làm con cũng chính là hắn phải không?”
“Ê, lúc trước phương Tây chúng ta cũng có một người muốn kết hôn với người trái đất đúng không? Chuyện này bị những tên thô lỗ phương Đông cười nhạo rất lâu, lần này chúng ta cũng có thể cười lại bọn chúng rồi.”
“Ê mà không phải ngươi cung nuôi người trái đất à, ngươi đừng có bị điên giống như mấy tên này đó.”
“Hờ hờ, liên quan gì đến ngươi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Những chủ đề tương tự thế này được vô số người bàn luận sôi nổi, có kẻ khinh thường có người tò mò, có kẻ cười nhạo có người không quan tâm, tóm lại kết quả cuối cùng là tiết mục nuôi dưỡng người trái đất được đông đảo quần chúng tò mò đón xem.
Chuyện ồn ào náo động này không hề liên quan đến hai nhân vật chính, họ nên làm gì thì vẫn cứ làm nấy. Sau khi Chung Cẩn, Ni’er và ông Tata về nhà tiếp tục sống cuộc sống không khác với trước đây mấy. Điều khác biệt duy nhất chính là cô bắt đầu có cuộc sống về đêm rồi, chỗ kì diệu của phòng ngủ vô trọng lực bước đầu được phát huy, Chung Cẩn cho biết cô rất vừa ý.
Quay về nhà khoảng hai tháng, máy phiên dịch đời mới nhất được gửi tới. Biến thành hình dạng vòng tay, hai cái vòng tay với kiểu dáng na ná, một cái to một cái nhỏ, có thể đeo trên tay tránh trường hợp làm mất, tốc độ dịch song song càng nhanh hơn. Điều quan trọng nhất là Chung Cẩn sau khi lấy được máy bèn thử dịch tiết mục màn hình, sau đó cô phát hiện máy phiên dịch lần này đáng tin rồi, không còn giọng điệu nhão nhoẹt kia nữa.
Đối với việc này người phát minh cho biết nhà đầu tư uy h**p anh ta lần sau mà còn không vừa ý sẽ rút vốn đầu tư, để có thêm càng nhiều tiền nuôi người trái đất của mình, anh ta chỉ có thể nhịn đau từ bỏ thú vui nhỏ của mình, không còn tùy ý thêm thắt những cài đặt kì lạ trong quá trình nghiên cứu phát minh nữa.
Chung Cẩn sau khi thử máy xong đem vòng tay phiên địch đi đến trước mặt Ni’er, cẩn thận nói câu đầu tiên, cô bảo:
“Đừng gọi em là Bé Đen nữa, em chịu đủ rồi. Lần sau nhớ, em tên là Chung Cẩn.”
Ni’er: “Chung Cẩn.”
Đối với biểu hiện biết điều của anh, Chung Cẩn ra vẻ rất vừa ý: “Tốt lắm.”
Ni’er: “Em tốt lắm, anh rất thích em.”
Được tỏ tình một cách bất ngờ không kịp đề phòng, Chung Cẩn chỉ khựng lại một chốc, liền nhún vai như thể chấp nhận số phận đáp: “Được rồi, em cũng vậy.”
10 năm sau
Chung Cẩn thoa son, đeo kính râm lên, mang giày cao gót đi ra ngoài cộp cộp cộp. Lúc đi ngang qua sô pha, nhìn thấy Ni’er đang nằm dài ở đó.
“Anh dậy đi, đã nói là đi với em tới Thành chủ chơi mà.” Chung Cẩn đạp lên bụng anh.
Ni’er nhúc nhích, bàn tay to bắt lấy chân dài đang đạp trên người mình của cô, nghiêng đầu cắn nhẹ một cái. Chung Cẩn trợn mắt rút chân về, Ni’er liền thuận thế ngồi dạy xoa mặt vài cái, túm lấy một nhúm tóc, đi theo sau lưng cô ra ngoài.
Ông Tata mặc quần hoa Hawaii lần trước Chung Cẩn quay về trái đất đem về, ông đang nghe nhạc vàng quảng trường nhảy múa ở cửa. Chung Cẩn kêu ông một tiếng, “Ông Tata, tụi con đi Chủ thành chơi, buổi tối có về ăn cơm!”
Ông Tata giơ hai tay l*n đ*nh đầu vỗ vài cái ra vẻ nghe thấy rồi. Chung Cẩn dẫn theo Ni’er ngồi lên một chiếc xe mui trần, cô ngồi vào ghế lái, Ni’er lên ghế phụ.
Chiếc xe này được đặt làm, kích thước bình thường Ni’er ngồi không vừa. Tuy trong mắt Ni’er xe này giống với xe đồ chơi, tốc độ còn không nhanh bằng anh đi bộ, nhưng Chung Cẩn thích, anh chỉ đành nằm dài trên ghế phụ đóng vai hành khách, để mặc cho tài xế lâu năm chở anh đi đua xe khắp nơi. Người Riar không chạy xe, đều bay trên trời, xe của Chung Cẩn muốn lái thế nào thì lái, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị đụng xe. Chỉ là hành khách luôn không chịu ngồi yên, cứ thích làm phiền tài xế.
“Ni’er! Đã bảo là không được làm phiền tài xế, nếu không là em đá anh xuống xe cho anh chạy theo sau xe đó!”
Nếu Ni’er có thể ngoan ngoãn nghe lời thì không phải là Ni’er nữa, cho nên chiếc xe nhanh chóng chạy loạng choạng cong vòng như con rắn, xoắn qua xoắn lại, cuối cùng tông vào một gốc cây bên đường.
Chung Cẩn vô cùng tức giận xuống xe, giơ chân đá Ni’er một cái, “Đều tại anh, chiếc xe này chưa chạy được mấy lần đã hư rồi, bây giờ thì ngon luôn, chúng ta đi bằng cách nào?”
Cuối cùng là Ni’er một tay ôm người một tay xách xe đi.
“Lần sau dạy em lái chiến giáp.”
Chung Cẩn ngồi trên cánh tay Ni’er trợn mắt, túm tóc anh. Cái tên này chắc chắn là cố ý làm hư xe của cô, cực kì xấu xa.
Sau này cuối cùng Chung Cẩn vẫn chưa học được cách lái chiến giáp, phương tiện giao thông cố định vẫn là Ni’er.
[Hết]
P/s: Vậy là mèo Trắng đã hoàn thành xong câu chuyện nhỏ thứ 3 trong năm 2024, hehe, quá vui vẻ. Khoảng thời gian này Mèo Trắng trải qua khá nhiều biến động trong cuộc sống, con Đen cũng vậy nên truyện ra chậm, nhưng mèo trắng sẽ cố lết lết lết cho hết bộ này. Chúng ta cùng cố lên! Chúc các bạn có một ngày vui vẻ, sau một ngày làm việc mệt mỏi đọc vài câu chuyện ngọt ngào để càng thêm yêu đời nhe ^.^
Ngày 29/11/2024.