Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 22
Editor: Meounonna
Chương 95: Hu hu hu.
Màn đêm buông xuống nhanh chóng, nằm ở chỗ này nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời biến thành một khe rãnh nhỏ với màu xanh lam đậm.
Sau gáy bị một bàn tay to ấn lấy, không thể chống cự. Đệm cỏ tựa ở sau lưng lạnh lẽo, trước ngực nơi dán sát vào Ni’er lại tỏa ra hơi nóng hừng hực. Chung Cẩn cảm thấy choáng váng mặt mày, cũng không biết rốt cuộc là do trúng độc hay bị Ni’er hôn… Không, phải nói là bị hút thành ra như vầy mới đúng.
Trước mắt tối đen, Chung Cẩn không nhìn rõ mặt của Ni’er, chỉ có đôi mắt của anh ánh lên màu đỏ sẫm yêu dị trong đêm tối.
Có thôi đi không cơ chứ, Chung Cẩn thầm nghĩ, đừng đợi đến khi ông Tata tìm tới, phát hiện cô đã bị hút thành xác khô rồi đó. May quá, đợi đến khi mùi máu tanh trong miệng cô nhạt đi, Ni’er đã buông cô ra.
Chung Cẩn thở hắt ra, nhào tới ấn vai của Ni’er, cắn mạnh vào cánh môi của anh, cô thật sự dùng hết sức mình, kết quả cắn cả buổi trời răng của cô ê ẩm mà vẫn không cảm nhận được anh bị cắn chảy máu, trong đêm tối nhìn không rõ, Chung Cẩn thử giơ tay ra sờ, phát hiện chỉ có một dấu vết mờ nhạt, da còn chưa tróc.
Chung Cẩn không vui, cô bị anh hút tới nổi miệng tê dại, sắp mất cảm giác rồi, Ni’er thì sao, l**m máu xong là chạy? Chịu nổi không.
Ni’er trong cơn điên dại bị cô cắn một cái, anh đã dùng lí trí ít ỏi còn sót lại của mình suy nghĩ một cách qua loa thô bạo, tự cho là đúng nhe răng nanh cắn rách môi mình, ấn đầu Chung Cẩn hôn tiếp.
Chung Cẩn bị hôn tới miệng đầy máu: … Em không giống với anh, không ăn người ngoài hành tinh cảm ơn.
Chung Cẩn cảm thấy cái lá cô ăn vào bụng có độc tính mạnh phết, trong bụng đau đớn lạnh lẽo, trước mắt xây xẩm tối đen. Cả người cô cũng bắt đầu cáu kỉnh khó chịu, thêm vào đó Ni’er vẫn luôn đè đầu cô, Chung Cẩn dứt khoát thuận theo ý muốn của anh há miệng cắn đôi môi máu chảy tè le của anh.
Mùi máu này không ngon xíu nào, có vị đắng. Chung Cẩn dùng lực xoay đầu, tránh khỏi đôi môi đắng ngắt này. Trong ánh sáng ảm đạm , Chung Cẩn nhìn thấy người đàn ông đè trên người mình chống tay ngồi dậy, l**m vết máu bên khóe môi mình, cái lưỡi kia dài một cách kì lạ. Lúc trước lưỡi của Ni’er có dài đến vậy ư?
Chung Cẩn không thể tìm hiểu được nguyên nhân cặn kẽ, vì ngay lúc này, cả cái hang động chật hẹp đột nhiên vang lên tiếng động cực lớn, Chung Cẩn nhìn thấy những vách tường đá phong hóa khổng lồ bên cạnh mình xuất hiện từng vết nứt sâu hoắm.
Những khối đá này sắp sụp rồi! Ni’er phản ứng nhanh hơn cô nhiều, nhanh tay ôm cô lên ấn vào trước ngực, nhảy ra sau tránh khỏi một tảng đá vừa hay rơi xuống. Tiếp đó Chung Cẩn chỉ cảm thấy Ni’er ôm mình tránh đông tránh tây, trong bóng đêm có bóng đen không ngừng rơi xuống bên cạnh, đó chính là đá vụn bị vỡ ra.
Cho dù Ni’er đã cố hết sức ôm trọn cơ thể của cô, bản thân Chung Cẩn cũng phối hợp co rút lại, nhưng vẫn có rất nhiều đá vụn bay tứ tung gây ra nhiều vết thương nhỏ trên người Chung Cẩn. Ngay khi họ sắp thoát khỏi khe đá này, Chung Cẩn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lồng ngực rộng lớn cô đang dựa vào đột nhiên hẫng xuống.
Lòng của Chung Cẩn cũng chùn xuống theo.
Ni’er bị hòn đá vụn to đập trúng rồi, anh không sao chứ? Chung Cẩn đưa tay ấn lên lồng ngực đầy vết thương kia, hơi thở vì căng thẳng mà trở nên nặng nề.
Không biết đã qua bao lâu, Chung Cẩn cảm thấy cuối cùng họ cũng đi ra khỏi phạm vi bị sụp lỡ, nhưng Ni’er không hề dừng lại, anh chọn một hướng khác tiếp tục chạy, gió lạnh cắt qua má Chung Cẩn đau đớn, cô chỉ cảm thấy Ni’er chạy rất nhanh, vùi mặt vào lòng anh mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Khi được đặt xuống lần nữa, Chung Cẩn không nhìn tình hình xung quanh như thế nào, mà trước hết đi vòng ra sau lưng Ni’er xem xét kĩ lưỡng. Lúc trước khối đá to rơi xuống, Ni’er đã dùng vai mình đón lấy. Chung Cẩn thấp thỏm kiểm tra kĩ càng vai của Ni’er một lượt, cảm thấy bản thân đã lo lắng vô ích rồi, Ni’er chẳng hề hấn gì cả.
Cô đỡ cái đầu choáng váng của mình ngồi xuống, “Sao anh cứ dọa em mãi thế.”
Thấy Ni’er không có việc gì, Chung Cẩn nhìn xung quanh, nơi này vẫn chưa ra khỏi phạm vi quần thể đá nham thạch phong hóa, nhưng trông có vẻ đã cách xa nơi lúc nãy nhiều rồi. Nham thạch ở chỗ này hơi thấp một chút, cao tầm khoảng hai người cộng lại, ở dưới đất mọc đầy cỏ độc màu hồng kia, ngồi lên trên mềm hơn lúc trước một chút.
Chung Cẩn nằm vật ra. Cảm thấy cuộc đời của bản thân mẹ nó thật sự quá đặc sắc. Có ai giống cô không, chết đi rồi sống lại, quay về quá khứ, đi đến tinh cầu ngoài hành tinh, còn dây dưa với người đàn ông ngoài hành tinh có khả năng biến thành bọ lớn, với trải nghiệm đầy chông gai này đã có thể viết thành tiểu thuyết rồi.
Mu bàn chân mát lạnh, Chung Cẩn giật mình một cái, gượng chống người dậy liền nhìn thấy Ni’er đang nâng chân cô lên l**m láp vết thương chỗ đó. Trên người cô bị đá vụn vạch ra rất nhiều vết thương, quần áo đều đã bị va quẹt rách lỗ chỗ. Đến lúc này Chung Cẩn mới cảm nhận được trên người mình toàn thân đau nhức ê ẩm, đặc biệt là ở đùi, vẫn còn đang chảy máu, suýt xoa vài tiếng, Chung Cẩn lần mò sờ tới chỗ vết thương kia.
Cô vừa sờ vào là bị Ni’er kéo ra, anh vùi đầu l**m sạch những vết máu đó từng chút một, không biết có phải ảo giác hay không, Chung Cẩn cảm thấy những vết thương bị Ni’er liến qua đều bắt đầu trở nên ngứa ngáy, cũng không còn chảy máu nữa. Chẳng lẽ giống với lời người lớn tuổi nói, nước miếng có thể tiêu độc?
Mu bàn tay chạm vào mặt mình, Chung Cẩn phát hiện nhiệt độ trên đó nóng hổi đến mức có thể luộc trứng gà rồi. Cô thầm nghĩ, mày mắc cỡ đỏ mặt cái gì? Ni’er hoàn toàn không thể ấy được, bây giờ anh ngu ngốc đờ đẫn tới mức hoàn toàn không biết phải giở trò xấu xa với cô.
Ni’er nắm chặt lấy chân cô, lần theo mùi máu, quét sạch những vết máu kia từng chút một. Vết thương trên đùi hơi sâu, máu chảy ra men theo đùi trong chảy xuống bẹn đùi, Ni’er cũng chồm tới theo.
Vai Chung Cẩn run lên suýt nữa thì kêu ra tiếng, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không kìm nổi nữa nắm lấy tóc đen trên đầu Ni’er.
“Ê ê ê, nhiêu đây đủ rồi nha, anh đừng có l**m tùm bậy nữa được không!”
Ni’er đẩy tay cô ra chặn lại, tiếp tục. Chung Cẩn huơ huơ hai tay hệt như con rùa đen bị lật mai, sau một lúc kháng cự vô ích, liền bĩu môi nằm im không giãy giụa nữa. Cô nghĩ, thôi đi, chống cự cái gì, giả tạo, nói thật lòng cô cũng muốn ngủ cái tên này lắm. Cô cũng không biết còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không, muốn làm gì mà không chịu làm cho nhanh, nói không chừng sẽ không còn kịp nữa.
“Ê, Ni’er, em muốn ngủ anh, anh có chịu không? Nếu không chịu thì anh lên tiếng đi.”
Không nghĩ cũng biết, Ni’er không biết nói tiếng trái đất. Chung Cẩn thở ra một hơi, đưa tay thò xuống dưới.
Về việc làm thế nào để ấy với người ngoài hành tinh, đồng chí tiên phong cách mạng chị gái tóc đen thẳng dài đã từng nói với cô, thật ra chuyện này không có khác biệt nhiều so với người trái đất, cũng na ná thế thôi.
Cũng may là na ná, nếu không cô cũng không biết phải làm thế nào. Nếu đổi thành một em gái da mặt mỏng, tuổi nhỏ hơn một chút, thì cũng không phát triển theo hướng 18+ này.
Dùng tay sờ vào vật có hình dạng làm cho người ta run sợ, Chung Cẩn hơi chột dạ rụt rè, tự dưng hơi bị lay động. Tiếc là đã không kịp lui bước rồi, Ni’er vốn đang l**m vết thương không biết khi nào đã dừng lại, anh nhìn xuống phía dưới, lại nhìn vào mắt của Chung Cẩn, sau đó từ từ áp lên người cô.
Chung Cẩn: Thật ra anh không có ngốc phải không. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nếu không thì, nếu không thì sao anh biết làm như thế nào! Chung Cẩn phát hiện Ni’er vô cùng phối hợp một cách bất ngờ, cô chỉ dẫn đầu trêu chọc một chút, tiếp đó Ni’er liền đón lấy vô lăng tài xế ngồi vào ghế lái, điều khiển xe thành máy bay luôn.
Về phương pháp hành sự của người Riar, Chung Cẩn được trải nghiệm chân thật một lần, mãi đến tận bây giờ, cô mới thật sự hiểu được ý của câu “Có thể co rút, biết biến hình” mà chị gái nhỏ tóc đen thẳng dài đã từng nói với cô có ý nghĩa gì.
Đó chính là kiểu chơi muôn hình vạn trạng còn hơn cả kính vạn hoa, dẫu sao người trái đất cũng đâu thể làm được chuyện đang ấy ấy phân nửa lại biến thành hình dạng khác để tiếp tục được. Đêm nay hỗn loạn mê man, Chung Cẩn không phân rõ bản thân chóng mặt là vì quá k*ch th*ch kịch liệt hay là do trúng độc nữa.
Lúc được ôm chặt trong lòng ngực ấm áp kia, Chung Cẩn hoảng hốt nhớ về đời trước.
Lúc ấy cô không hiểu lời của Ni’er nói, thường hay im lặng nhìn anh. Cô luôn co rúm lại trong góc kẹt, Ni’er bắt gặp cảnh đấy, dần dần anh hay thích ôm cô, ở trong nhà cũng vậy, ở bên ngoài lại càng như vậy. Nhà của họ hay di chuyển đi khắp nơi xa lạ, mỗi khi Ni’er thấy chỗ nào cảnh đẹp sẽ cho dừng lại, sau đó ôm cô đi dạo ở bên ngoài.
Vì khoảng thời gian đó tâm trạng của cô vô cùng u uất, cả ngày không có chút tinh thần nào, cũng không biết Ni’er ra ngoài hỏi ý kiến của ai, sau khi quay về bèn bắt đầu thường xuyên mang cô ra ngoài, cũng không đi nơi khác, chỉ tìm chỗ nào đó có phong cảnh xinh đẹp không ai làm phiền. Chung Cẩn được anh ôm lấy, tuy nghe không hiểu lời anh nói, vẻ mặt của anh cũng không được dịu dàng lắm, nhưng mà chỉ cần ánh mắt của Chung Cẩn dừng lại trên cây hoa nào lâu một chút, Ni’er sẽ ngay lập tức chú ý tới mang cô đi qua xem, mặt mày nghiêm túc giảng giải cho cô hiểu, chắc là đang giới thiệu về loài cây đó.
Hệt như đời này anh mang cô đi ngắm kho vũ khí vậy.
Đời trước còn có một khoảng thời gian, tâm trạng của cô tốt lên, lúc đang đi dạo bên ngoài, dùng một loài hoa dây leo làm thành một cái vòng hoa, bông đùa đội lên đầu Ni’er. Lúc ấy Ni’er ngẩn ra, sau đó bèn thả lỏng cười nhẹ, anh lấy vòng hoa xuống đặt lên đầu Chung Cẩn, ghé tới khẽ hôn lên mắt cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, Chung Cẩn cảm thấy Ni’er có thích mình, hệt như cô thích Ni’er vậy, có một số cảm giác dẫu cho không thể dùng từ ngữ để diễn tả biểu đạt, nhưng có thể nhận ra được từ giữa những hành động cử chỉ và trong ánh mắt.
Cảm giác khi ấy, hệt như cảm giác lúc này, Ni’er ôm cô, hình như muốn giam cô mãi mãi trong ngực mình. Khoảnh khắc đó, Chung Cẩn thật sự đã cảm nhận được tình yêu.
Ni’er, vì sao sau khi anh đã biến thành bọ lớn không có lí trí, đã mang em đi rồi, vì sao không chịu ăn thịt em? Chung Cẩn ôm lấy đầu anh thấp giọng khóc nức nở, vì sự đau đớn của thể xác, cũng vì sự dằn vặt trong tâm hồn.
Ni’er, anh hiểu rằng đời trước ở đây em sống không vui, anh quyết định tốn hết tâm sức đưa em quay về trái đất, là vì anh thích em sao?
Ni’er, đời trước sau khi em đi rời, em không đến đây tìm anh, một mình anh ở đây… chết rồi sao? Cho nên anh mới không đi tìm em nữa? Câu mà Chung Cẩn muốn hỏi nhất chính là câu này.
Đây không phải là một người đàn ông dịu dàng kiên nhẫn, nhưng phần lớn mọi sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh đã trao trọn cho cô, Chung Cẩn tim không chai mắt không mù, sau khi phủi sạch sự nhút nhát tự ti của thời niên thiếu khờ dại ngông cuồng, cô nhìn nhận mọi sự rất tỏ tường.
Đời trước cô luôn cảm thấy Ni’er chỉ xem cô như thú cưng, cô còn tự ti vì sự yếu đuối của bản thân, nhưng mà đời này cô mới hiểu, người thật sự định vị thân phận của cô là “thú cưng” là bản thân cô, có lẽ Ni’er mới chính là người chưa từng coi cô như thú cưng.
Cho nên đời này miệng cô hùng hồn nói rằng muốn làm một con thú cưng ngồi ăn chờ chết, thực tế trong lòng lại chẳng hề nghĩ như vậy, Ni’er ban cho cô kiếm vàng mà chỉ có quý tộc Riar mới được sở hữu. Từ lâu anh đã công nhận địa vị và thân phận của hai người là như nhau.
Bầu trời tối đen trong mắt Chung Cẩn nhanh chóng bị xua đi, gần như là trong nháy mắt, sắc trời liền biến thành màu xanh xán lạn, cùng lúc này, cô nhìn thấy rõ cơ thể đầy vết thương của người đàn ông trên người mình, và cả đôi mắt với đồng tử màu vàng kim.
Nam chính trong phim truyền hình lên cơn điên thì giải quyết thế nào? Hôn một cái, nếu không được, thì thâm nhập giao lưu, không có vấn đề gì là thâm nhập giao lưu không giải quyết được. Biện pháp đã trải qua vô số lần khảo nghiệm này quả nhiên khả thi.
Chung Cẩn ngẩn người trong thoáng chốc, xoay đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, cô mệt tới mức không nhấc tay nổi rồi.
Qua một hồi, cô quay đầu trừng mắt nhìn Ni’er, “Anh đừng có tự ý tiếp tục nữa được không vậy?”
Ni’er nâng đầu cô hôn một cái.
Chung Cẩn: “…Thôi vậy, tuỳ ý anh.”