Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 94

Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 21

Editor: Meounonna

 

Chương 94: Ngu xuẩn mau chạy

Ni’er đã khôi phục lại hình dạng con người, nhưng mà vẫn chưa khôi phục lí trí, biểu hiện không khác gì lắm với lúc còn ở hình dạng bọ lớn.

Anh có ý muốn dùng cơ thể mình bao phủ Chung Cẩn lần nữa, không để cô rời đi, đối với việc này Chung Cẩn cho biết: Cái tên này đang giở trò lưu manh! Ở trần ở chuồng đè người ta làm gì, đi ra!

Con bọ không mặc quần áo thì không sao, nhưng mà đây là một người đàn ông có [bíp] rất to không mặc quần áo còn đòi đè lên người cô, chuyện này không ổn rồi nha. Cô sợ mình kiềm lòng không nổi, dẫu sao cô cũng đâu phải là người phụ nữ có ý chí kiên cường gì.

Ngoại trừ Chung Cẩn có hơi không chấp nhận nổi ra, những người còn lại ở đây, ông Tata và mấy anh trai đều rất vui vẻ. Vì khôi phục lại hình dạng con người chứng tỏ Ni’er đang dần dần hồi phục, cho dù tạm thời vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh thôi. Sau khi biết Ni’er sẽ không bị nổ tung thành khối thịt vụn, mấy anh trai đều thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, có vài anh trai cá biệt thì cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là Vu, anh ta đã lảm nhảm không chỉ một lần rồi, sau khi Ni’er khôi phục lại hình dáng con người, anh ta liền bắt đầu nhìn chằm chằm đứa em trai ngốc cứ nắm chặt lấy thú cưng không buông kia bằng ánh mắt oán hận sâu sắc.

“Sao Ni’er lại đột nhiên khôi phục lại hình người?”

“Đã bảo là do thú cưng nhỏ của em ấy mà.”

“Cho nên ta mới nói sao có thể như thế được! Chứng cuồng bạo đâu có dễ khỏi như vậy! Lần trước bệnh của Ni’er không nghiêm trọng như thế này, cuối cùng mấy người chúng ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế được em ấy, để nó dần dần hồi phục lại, lần này sao có thể chỉ vì một con thú cưng nhỏ ở bên cạnh em ấy vài ngày là em ấy tự khỏi bệnh được!”

“Cho nên ta mới nói Ni’er rất thích thú cưng nhỏ của em ấy đó.”

“Chẳng qua chỉ là một con thú cưng! Nuôi chơi chơi thôi, trong mấy người anh em chúng ta, ngay cả Nữ Vương cũng không có cách nào, sao con thú cưng ấy lại có thể ảnh hưởng đến Ni’er đến mức độ đó? Ta không tin!”

“Anh không tin thì thôi, dù sao Ni’er đã khôi phục…”

“Ta không tin, sao có thể như vậy chứ, điều này quá vô lý!”

Táp im miệng trợn mắt một cái, không muốn nói chuyện với Vu nữa, cho dù anh ấy nói gì Vu đều là dáng vẻ tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình không nghe lời ai nói, nếu không phải biết rằng anh ta cũng là một anh trai tốt quan tâm em trai, anh ấy sẽ thật sự tưởng rằng thật ra Vu không hi vọng Ni’er hồi phục.

Táp không thèm để ý đến anh ta nữa, nhưng mà Vu không chịu cứ để yên như vậy, nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh ông Tata. Ông Tata đang băm thịt làm nước sốt để chuẩn bị chiên thịt viên, ông cười híp mắt nhìn anh ta một cái: “Sao thế?”

Vu hai tay chống trên bàn hỏi: “Ni’er thật sự là vì con thú cưng nhỏ đó mà khôi phục lại hình dạng con người à?”

Ông Tata gật đầu, nói như lẽ đương nhiên: “Chuyện đó là lẽ hiển nhiên, Bé Đen của chúng ta giỏi như vậy mà.”

Vu la lên một tiếng: “Sao có thể như thế được! Con thú cưng nhỏ đó hoàn toàn chẳng làm gì cả! Nó cũng không có chỗ nào đặc biệt, không thể làm giảm sự nóng nảy điên cuồng của Ni’er!”

Ông Tata “ờ” một tiếng, cười nói: “Nhưng mà Ni’er thích Bé Đen như vậy, Bé Đen ở bên cạnh nó, nó sẽ biết là mình không thể điên lên được, nếu không lỡ may không cẩn thận Bé Đen sẽ bị nó làm cho chết mất.”

“Cái gì!” Vu vỗ bàn một cái bộp, “Chẳng lẽ những người làm anh như chúng ta còn không bằng một con thú cưng nhỏ?!”

“Con đang nói gì vậy, đương nhiên là không bằng rồi.” Ông Tata cười rạng rỡ nói, “Các con đâu có đáng yêu như Bé Đen, Ni’er có thể xuống tay đánh các con, nhưng sẽ không xuống tay đánh Bé Đen đâu nè.”

Vu: “…”

Chuyện Ni’er đang dần hồi phục làm cho những người đang canh giữ ở đây thả lỏng hơn rất nhiều, nói nói cười cười. Nhưng họ không ngờ tới là Ni’er sẽ im hơi lặng tiếng nhân lúc họ buông lỏng cảnh giác, tóm lấy Chung Cẩn rồi bỏ trốn.

Chung Cẩn còn chưa phản ứng kịp rốt cuộc việc này đã xảy ra như thế nào, cô đang soi màn hình máy phiên dịch để buộc tóc của mình, đột nhiên Ni’er đang ngồi đàng hoàng bên cạnh đặt tay lên eo cô túm lấy, cả người cô được anh ôm vào lòng, sau đó động tác của Ni’er nhanh như chớp, ngay khoảnh khắc chưa ai phản ứng lại kịp bỏ chạy thật xa.

Đám người ông Tata đều không ngờ Ni’er đang yên đang lành lại bỏ chạy, mấy ngày nay anh vẫn luôn rất yên tĩnh, không biểu hiện ra ý muốn rời đi, dần dà họ cũng không trông kĩ nữa, thêm vào đó Ni’er trở lại hình dạng con người, họ cảm thấy Ni’er sẽ nhanh chóng có thể hoàn toàn hồi phục, lại càng buông lỏng đề phòng hơn.

Ai có thề ngờ là Ni’er lại điên dữ vậy, sức khỏe vừa khôi phục một chút liền làm ra việc thế này, đợi lúc đám người Ông Tata gấp rút đuổi theo, phát hiện đã không tìm thấy tung tích của Ni’er nữa rồi.

“Chắc là không có vấn đề gì nhỉ, Ni’er đã hồi phục lại rồi.”

“Không rõ nữa, em ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu lại gặp thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa nói không chừng tình hình sẽ ngày càng tệ hơn.”

“Vậy chúng ta có cần đuổi theo không?”

Các anh trai đều đang lo lắng cho em trai ngốc của mình, chỉ có ông Tata giơ thịt viên lên thở dài, mặt gấu lộ ra vài phần ưu sầu, “Ui cha, đồ ăn của Bé Đen còn chưa đem đi, đầu óc của Ni’er lại vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đừng có để Bé Đen bị đói bụng đó.”

Nói tới Chung Cẩn, cô bị người đàn ông lỏa thể ôm đi trốn cả một đoạn đường dài với tốc độ nhanh như cắt, lúc được đặt xuống cô ôm bụng khụy xuống dưới nền cát vàng. Chết mất thôi, eo bị siết chặt đau quá! Nước mắt rưng rưng căm hận ngẩng đầu tính chửi anh, vừa hay đối diện với bộ phận khó diễn tả kia, đột nhiên lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn tới mức suýt nữa Chung Cẩn không thở nổi, ho khan liên tục vài tiếng.

Người đàn ông điên dại đứng trong cát vàng, bộ bi to khỏe khí khái, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ đờ đẫn ngốc nghếch. Chung Cẩn muốn mắng anh mấy câu, nhưng suy nghĩ lại thì mắng anh cũng nghe đâu hiểu, thế là thôi vậy đừng lãng phí nước bọt của mình.

Quỳ dưới đất nghỉ ngơi một lát, Chung Cẩn đứng dậy nhìn chung quanh, ấy thế mà đây đã là chỗ giáp ranh của cát vàng rồi, nơi cách cô chỉ vỏn vẹn 10 mét bắt đầu biến thành một khoảng lớn những tầng đá nham thạch bị phong hóa, khoác lên mình màu đỏ nhạt và màu hồng phấn kì dị hệt như mê cung vậy.

“Ở đây là chỗ nào?” Chung Cẩn khóc không ra nước mắt. Cái nơi khỉ ho cò gáy này chắc chắn sẽ không có đồ ăn cho cô ăn, cũng không có nước cho cô uống. Cái tên đầu óc có vấn đề này đem cô chạy theo, bản thân anh mấy ngày liền không ăn uống cũng không sao, sức sống mãnh liệt hệt cho tiểu cường (con gián) vậy, nhưng còn cô thì không được như vậy đâu.

Chung Cẩn quay ngoắt đầu lại nắm tay đấm vào cơ bụng của Ni’er một cái.

Trên người Ni’er còn rất nhiều vết thương, trước ngực sau lưng, bụng đùi vai, đều là những vết thương nứt toét ra, nhìn rất đáng sợ, nhưng mà Chung Cẩn đấm một cái hết sức mình, vết thương bên cạnh lại chẳng hề hấn gì.

Nằm dài dưới đất, Chung Cẩn từ bỏ nói: “Em không đi đâu hết, cứ ở đây đợi đám người ông Tata đến tìm.”

Xin lỗi, Ni’er nghe không hiểu, thấy cô không động đậy nữa, liền chủ động đưa tay xách cô dậy, ôm đi vào trong các tầng nham thạch hệt như mê cung kia. Hai bên đều là các tầng nham thạch bị phong hóa với độ cao mấy chục mét, ở giữa có những khe rãnh sâu hoắm rõ ràng, dùng mắt thường để ước chừng thì khoảng cách giống hệt như nhau, làm người ta không khỏi thán phục trước tài điêu khắc tài tình của thiên nhiên. Đương nhiên Chung Cẩn không có tâm trạng đâu mà chiêm ngưỡng cảm thán, cô bị Ni’er đem thẳng vào trong một hang động nham thạch chật hẹp.

Thật ra cũng không hẳn là hang động, chỉ là cả ba mặt đều bị vây quanh bởi các tầng đá nhanh thạch cao vút, chỉ để lại khe hở nho nhỏ, từ nơi này nhìn lên trên, bầu trời như biến thành một con hẻm chật hẹp, Ni’er ôm Chung Cẩn vào con ngõ cụt này, đặt cô xuống dưới.

Chung Cẩn chống hai tay ra sau, ấn vào thứ gì đó mềm mềm, trong lúc ngơ ngác nắm chặt tay lại, bắt được vài cọng cỏ. Cô nhích mông mình qua bên cạnh một chút, phát hiện ấy thế mà có cây mọc chỗ này. Màu sắc hệt như nham thạch hai bên, màu hồng nhạt, mọc từ ở giữa lan rộng ra xung quanh, lá cây mềm mại bám sát mặt đất, chồng chất từng tầng một, trông hệt như một tấm thảm to tròn.

Chung Cẩn được đặt lên trên tấm thảm này, chưa đợi cô kịp nhìn rõ, phía trên đã có một cơ thể nặng nề đè lên.

Ngay khi bị Ni’er đè lên, Chung Cẩn thầm giật mình, ngạc nhiên nghĩ, mình sắp có đời sống t*nh d*c rồi sao? Chuyện này tới đột ngột quá, nói thật tình cô muốn từ chối đó nha!

Nếu như đổi thành một nơi khác, hơn nữa thứ đồ chơi đó của Ni’er bình thường một chút, cô rất sẵn lòng cho một cuộc giao lưu thân mật để cơ thể và tinh thần mình vui vẻ thoải mái hơn một chút, nhưng mà! Cô đã tận mắt nhìn thấy hình dạng chỗ đó của Ni’er rồi, nếu như thế mà cô còn dám tiến tới thì hẳn là cô phải can đảm lắm. Cái thứ đó nếu mà xài thật, chắc chắn sẽ đổ máu rất nhiều, ở chỗ này mà đổ máu nhiều thì tìm bác sĩ ở đâu ra? Cô không muốn mình chết đi vì lý do này đâu, nhục lắm.

Chung Cẩn đã chuẩn bị tinh thần liều mạng chống cự rồi, nhưng mà lo lắng hoàn toàn vô ích, vì sau khi Ni’er nằm đè lên người cô, thì không hề nhúc nhích nữa, hoàn toàn không có ý định sử dụng công cụ gây án của mình.

Chung Cẩn: Cũng không biết rốt cuộc bản thân có nên cảm thấy may mắn không nữa.

Cô thử nhúc nhích cái chân, nhìn thấy Ni’er híp mắt đỏ lại hình như sắp thiếp đi, cái thứ đó cứ tr*n tr** ở ngay bên chân cô, bất chợt cô giận sôi gan, tà niệm dâng lên, giơ chân cong gối nhắm ngay chỗ nào đó đá mạnh một cái.

“Suýt!” Chung Cẩn hít ngược một hơi thật sâu, chân cô đau. Nhìn lại thử, hình như Ni’er đã ngủ rồi.

Người ngoài hành tinh này quả nhiên toàn thân đều được đúc bằng sắt! Mặt cô xanh lè, cứng thế này thì làm sao mà chơi? Không chơi nữa không chơi nữa, cô từ chối, thôi thì mình thật thà làm con gái nuôi vậy, đàn ông ngoài hành tinh nhai không nổi.

Chung Cẩn nổi tà tâm nhưng không có gan chó, ép buộc bản thân làm một chính nhân quân tử, lòng ôm ấp người đàn ông tr*n tr** chân dài cơ bụng 8 múi mà chẳng hề lay động.

Ni’er ngu xuẩn không ý thức được là anh có một gương mặt đẹp trai manly, ngặt nổi bây giờ đầu óc ngu ngốc hết chỗ nói, đè cô lại bằng đôi chân dài không cho cô cử động, còn ôm cô cọ tới cọ lui. Người bị anh cọ tới nỗi cạn lời bất lực- Chung Cẩn thầm nghĩ, chẳng thà biến thành con bọ lớn đi, bây giờ thế này còn ra thể thống gì!

Ban ngày ban mặt ở chuồng cọ tùm lum! Chung Cẩn vừa thầm trách cứ vừa nhìn chằm chằm vào cơ bụng xinh đẹp, vai rộng eo hẹp, chân dài to khỏe của người ta.

Nhìn mãi nhìn mãi cô đói bụng rồi. Hôm nay vẫn chưa ăn cơm, con người hay dễ đói bụng, đặc biệt là những lúc tiêu hao quá nhiều năng lượng. Chung Cẩn nhanh chóng không bị mê hoặc bởi nam sắc nữa, một lòng một dạ nghĩ xem bản thân phải trải qua bao lâu mới bị đói chết. Nằm vật ở đó thật lâu, Ni’er chưa từng nhúc nhích cái nào, Chung Cẩn lưng đau eo mỏi còn đói vô cùng, đói đến mức thật sự không chịu nổi rồi, mắt cô liền dời tới cái cây duy nhất ở dưới người mình.

Không biết là cái thứ này có ăn được không nhỉ? Người đã nếm qua vô số món ăn của người Riar, lá gan được tôi luyện to lên không ít- Chung Cẩn quyết định ăn thử một ít xem sao, thế là cô ngắt một chút lá non nhét vào miệng, chỉ to bằng một đầu ngón tay, cô chuẩn bị ăn thử, nếu như không có vấn đề gì lớn thì thử ăn cái này. Lá cây màu hồng vị ngọt nhẹ, ăn cũng khá ngon, nhưng mà sau khi ăn bụng đau đớn quằn quại, còn bắt đầu hộc máu nữa.

“Ọc” một tiếng nhổ ra một búng máu, Chung Cẩn giơ tay lên lau miệng, lè nhè nói: “Lần này vận may chẳng ra làm sao, ấy thế mà có độc.”

Giữa bị trúng độc chết và bị đói chết, thật ra thì trúng độc chết dễ chịu hơn chút xíu. Một cơn hộc máu lại dâng lên, Chung Cẩn nôn một ngụm máu tươi lên tay Ni’er, làm anh bừng tỉnh. Sau khi anh mang Chung Cẩn đến chỗ này đè cô xuống liền bắt đầu nghỉ ngơi, vẫn luôn không nhúc nhích, bây giờ mới tỉnh lại.

Anh ngửi thử máu trên tay, phát hiện có vị thơm ngọt, thế là cúi đầu l**m sạch vết máu đó, đợi đến khi ngẩng đầu lên còn ra vẻ chưa đã ghiền l**m môi.

Chung Cẩn ôm ngực nhìn trân trối. Anh trai, sao anh còn uống máu người nữa? À đúng rồi lúc biến thành bọ lớn anh còn muốn ăn thịt người nữa. Nghĩ tới đó, ngực cô lại nghẹn ứ muốn phun máu, thấy Ni’er như hổ rình mồi ngấp nghé khóe miệng toàn là máu của mình, vội cố nhịn lại.

Ni’er nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên áp tới l**m khóe miệng cô, nơi đó dính máu. Chung Cẩn bị anh giam trong vòng tay, không giãy giụa được, lòng thầm mắng cầm thú, trong lúc hốt hoảng cắn rách môi, mùi máu từ đó tỏa ra, Ni’er lần theo mùi hương chặn môi Chung Cẩn lại.

Cái tên ngu xuẩn này ôm đầu cô l**m hút sột sột, Chung Cẩn bất lực cáu đến mức muốn kiếm một cái xẻng xúc đầu cho anh tỉnh luôn.

Cô đã nôn ra máu rồi, thông thường trên phim truyền hình nôn ra máu thì tám chín phần mười là sắp nghoẹo, cô chắc chắn là sắp chết rồi, bây giờ là lúc làm việc này sao!

Không đúng, đã sắp chết rồi, trước khi chết làm một nháy hình như cũng không phải không được nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment