Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 20
Editor: Meounonna
Chương 93: Khôi phục hình người
Chung Cẩn bị choáng váng bởi suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình, ngay cả thịt viên trên tay rớt xuống đất cũng không phản ứng lại.
Cô khựng lại một hồi, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía con bọ lớn. Con mắt to màu đỏ của nó bị thu hút theo viên thịt bị rớt xuống đất của cô, ngơ ngẩn dời tầm mắt qua, trông có hơi ngốc nghếch.
Chung Cẩn hít sâu một hơi, cô nghĩ mình nhất định phải bình tĩnh lại, đây chỉ là một phỏng đoán có xác suất xảy ra rất thấp mà thôi, cũng đâu phải chỉ có một mình Ni’er thích ăn que cay quá hạn, nói không chừng trong tất cả các chủng tộc ngoài hành tinh đều có rất nhiều loại người quái dị như này nữa cơ.
Chung Cẩn vừa tự an ủi bản thân, vừa vứt bữa cơm mình chưa ăn miếng nào trên tay qua một bên, túm lấy chăn bèn bò lẹ xông ra ngoài.
Bình tĩnh cái qq, con bọ lớn này sao có thể là Ni’er chứ hả hả hả hả!
Tuy là nhanh chóng bị bọ lớn bắt lấy kéo về, nhưng mà Chung Cẩn- người lần nữa nằm vật ra trên cát vàng lại thu hút được sự chú ý của ông Tata bên kia.
Chung Cẩn bò dậy xúc động huơ tay múa chân diễn tả ý muốn với ông Tata, đầu tiên cô huơ tay một cái thật rộng, sau đó vỗ vỗ trước ngực mình, nơi vốn treo cái máy phiên dịch, tiếp theo khép hai tay lại diễn tả hình dáng của máy phiên dịch, làm đi làm lại vài lần. Cô nhìn thấy ông Tata từ vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt bỗng bừng tỉnh hiểu ra, cô yên tâm hẳn.
Chỉ cần có máy phiên dịch, là cô có thể hỏi họ, con bọ lớn đáng sợ ở phía sau cô rốt cuộc có phải là Ni’er không. Thật ra cô nên nghĩ tới thái độ của mấy người ở đối diện có gì đó sai sai từ lâu rồi. Mấy người đó ai nấy đều ngạo mạn quá trời, mấy ngày trước ở các tinh cầu hoang vu khác nhìn thấy quái vật hung ác tìm thức ăn, đều tay không giải quyết tận mấy con, không có lý nào lại mãi không ra tay xử lý con bọ lớn này.
Hình như cô không có thể diện to đến mức có thể làm cho mấy người kia vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, và cả dáng vẻ kích động lúc trước của ông Tata, thức ăn thịt thà đưa tới đều là loại mà Ni’er thích ăn nhất. Chỉ cần lộ ra một chút manh mối, trong đầu Chung Cẩn liền tuồn ra một đống chứng cứ, làm cho cả người cô choáng váng muốn xiểng niểng luôn.
Bất kể là có đúng hay không, chỉ cần có máy phiên dịch là cô sẽ nhanh chóng biết được thôi!
Sau đó ông Tata với vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra không đi lấy máy phiên dịch cho cô, ngược lại ông đeo cái tai thỏ kia đứng nhảy múa tại chỗ.
Chung Cẩn: … Không, không phải con muốn so tài múa với ông đâu.
Cô tức đến mức hai da một tiếng giậm chân một cái, lại bắt đầu diễn tả. Ngặt một nỗi ông Tata không có chút ăn ý nào với cô cả, sau khi thấy cô phản ứng lại với mình, ông lại còn nhảy hăng hơn trước. Chung Cẩn dừng lại suy nghĩ, tại sao lúc trước cũng không có máy phiên dịch, khi giao tiếp với Ni’er lại không khó khăn như vậy nhỉ?
Chung Cẩn không chịu bỏ cuộc lại diễn tả mấy lần nữa, vô dụng. Cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, quay về cầm bữa cơm đã nguội lạnh lên ăn sạch, còn uống nước, tiếp đó đắp chăn kín lại ngã đầu nghỉ ngơi.
Sau khi cô đoán con bọ lớn này là Ni’er, Chung Cẩn phát hiện thật thần kì là bản thân không còn sợ hãi tí ti gì nữa, lỡ như con bọ lớn này không phải Ni’er, nửa đêm đói rồi nói không chừng sẽ ăn cô như bữa khuya, cho nên vẫn cần giữ vững cảnh giác. Tuy tự nhủ thầm với bản thân như thế, nhưng mà Chung Cẩn cuộn chăn lại là lập tức vào giấc ngủ ngay, nửa đêm con bọ lớn đau đớn đến mức cạ đá soạt soạt soạt cũng không thể làm ồn giấc ngủ của cô.
Ngày hôm sau. Ông Tata lại đưa đồ tới tiếp, lần này khoảng cách mà ông có thể đến gần đã nhiều hơn một chút, đồ đưa tới ngoài một đống thức ăn cho bọ lớn ra, còn có đồ cho Chung Cẩn. Chung Cẩn đã từ bỏ việc huơ tay diễn tả để giao tiếp với ông rồi, đang suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân phải diễn tả làm sao để thể hiện bản thân muốn máy phiên dịch, kết quả sau khi mở đống đồ bọ lớn kéo tới, có một chiếc máy phiên dịch được đặt ở bên trong, lót ở dưới bữa sáng của cô.
Đây đúng là, ánh sáng cuối đường hầm.
Cầm máy phiên dịch lên cô lập tức đứng dậy huơ huơ về phía ông Tata, ông Tata cũng vẫy vẫy tay gấu, vui vẻ hét to một tiếng.
Chung Cẩn cúi đầu xem- “Bé con ngoan ngoãn nha, phải chăm sóc Ni’er cho tốt nè, phải trông chừng nó ăn hết thức ăn nha~ Cơ thể của nó suy yếu như vậy mà~ Cho nên phải ăn uống cho đàng hoàng nha~”
Còn chưa kịp hỏi, ông Tata đã cho cô một tiếng sét bên tai. Chung Cẩn choáng váng vịn tay vào thứ gì đó bên cạnh, đau khổ r*n r* một tiếng.
Ấy thế mà thực sự là Ni’er.
Đã bảo là ngoại hình giống con người mà? Lúc trước khi phát hiện có thêm vài cánh tay, cô đã khó khăn lắm mới chấp nhận được rồi, bây giờ còn dữ dội hơn nữa, trực tiếp biến thành con bọ lớn luôn. Nếu như biết trước Ni’er là một con bọ lớn có thể trực tiếp đi đóng phim kinh dị vào vai quái vật dị dạng, thì cô đâu đến mức xoắn quýt có thích anh hay là không, chắc chắn sẽ bị bị doạ chết khiếp luôn.
Đã kiểm tra hàng rồi mới nhận ra không giống với trí tưởng tượng, tiếc là muộn rồi, không thể trả hàng được.
Chung Cẩn một tay che mặt, cảm thấy bản thân sắp điên rồi. Sau khi biết Ni’er là con bọ quái vật này, ấy thế mà cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, còn bắt đầu vui vẻ vì đã tìm thấy Ni’er, mà không phải cảm thấy sợ hãi.
Điên rồi điên rồi! Chung Cẩn ngẩng đầu, phát hiện thứ lúc nãy tay mình vịn vào ấy thế mà là một cái chân của Ni’er. Sau đó lại ngẩng mặt nhìn cái đầu lúc trước nhìn sao cũng thấy đáng sợ kia, ấy thế mà nhìn ra được có chút tí ti đáng yêu. Ngay cả trông thấy dáng vẻ ăn thịt hung ác của anh cũng cảm thấy an lòng vui vẻ đôi chút.
Quả nhiên vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình mà.
Chung Cẩn ngồi bệch xuống dưới đất, dựa hẳn vào cái chân kia, hai mắt thất thần nhìn trời, tâm tình phức tạp.
Sau khi biết con bọ lớn là Ni’er, Chung Cẩn lớn gan hơn lúc trước nhiều, cô ngồi một lúc, đứng dậy đi xung quanh con bọ lớn một vòng. Lần này nhìn thấy những vết thương trên người anh, không còn cảm thấy thờ ơ như lúc trước nữa. Nhìn vết thương hở sâu hoắm và vết máu khô lại bên trong xem, nhìn cái vỏ nứt nẻ đầy thương tích này xem!
Chung Cẩn không nỡ nhìn thẳng bèn ngoảnh mặt đi. Không được, cứ nhìn chăm chú mãi tự nhiên thèm ăn tôm quá trời. Cô nung nấu cảm xúc một chút, xem con bọ lớn người đầy thương tích này thành Ni’er trong trạng thái hình người toàn thân là vết thương, lần này không cần đợi lâu nữa mắt lặp tức nhòe đi, hai mắt rưng rưng v**t v* vỏ ngoài của Ni’er, “Sao bị thương nặng quá vầy nè…”
Nói được phân nửa cô chợt nhớ ra hình như cái vỏ dưới bụng Ni’er là do mình bất cẩn đụng rớt, lập tức ho khan một cái đổi giọng ngay, “Làm em đau lòng quá chừng.”
Bọ lớn Ni’er mở hai mắt đỏ lòm thơ thẩn. Chung Cẩn thở dài, dáng vẻ Ni’er thế này phải làm sao mới trở về hình dạng lúc trước đây? Cũng đâu thể cứ mãi ở lại chỗ này? Chung Cẩn không còn cách nào, nói to với ông Tata bên kia, hai người cách nhau một khoảng xa nói chuyện với nhau, trao đổi một cách khó khăn. Cuối cùng Chung Cẩn có được kết luận, không có cách nào cả, chỉ đành dựa vào bản thân Ni’er.
Chung Cẩn v**t v* cái càng của Ni’er bảo: “Cố lên nha, tất cả dựa vào anh cả.”
Ni’er không cố gắng chút nào, anh cứ mãi ở đấy không dời chỗ cũng không có ý thức trở về hình dạng con người, anh không cho Chung Cẩn rời đi, không để người khác đến gần, Chung Cẩn chỉ đành hoạt động ở phạm vi xung quanh anh, chỉ mới vài ngày mà suýt chút nữa trông cô nhếch nhác như người rừng, mặt bị gió khuya lạnh lẽo của nơi này thổi cho toét ra.
Đêm hôm nay cô nằm dưới bụng của bọ lớn, gác đầu nhìn đôi mắt của bọ lớn. Ở nơi cách đó không xa là tiếng ông Tata và mấy người khác đang ăn cơm. Hôm qua lại có thêm hai anh trai đến nữa, họ cũng chẳng gấp gáp, ban ngày thì tụ lại một bàn chơi trò chơi, tranh luận chí chóe, thuận tiện còn thay phiên nhau nói chuyện với Ni’er, buổi tối thì họp lại nhóm lửa nướng đồ ăn, chuyến dã ngoại này coi bộ vui vẻ dữ.
Ông Tata ở bên đó nhảy múa, da bụng run run làm lông gấu cũng lung lay theo. Chung Cẩn không biết sao mà cảm thấy mình và Ni’er hệt như hai đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, chỉ có thể ngốc người ở đây bị gió thổi. Được thôi, gió đã không thể thổi tới rồi, cô nhặt lại mấy lớp vỏ to bị rớt trên cát của Ni’er cắm xuống đất, làm thành một vách ngăn tạm.
Nhưng mà cảnh náo nhiệt ở cách đó không xa, hai người họ ở chỗ này, không góp vui được tí gì, Ni’er còn không nói chuyện được, chán muốn chết. Điều quan trọng là cô không có đem màn hình tới, mấy trăm tập phim kia muốn xem cũng xem không được.
Con người một khi rảnh rỗi thì dễ suy nghĩ lung tung, Chung Cẩn không nhịn được nhớ về tình tiết trong rất nhiều tác phẩm hư cấu huyền ảo lúc trước, khi nam chính gặp chuyện, nữ chính hôn một cái là thể cảm hóa bằng tình yêu.
Nếu không thì, cô cũng thử xem? Chung Cẩn lại nhìn vào cái miệng hung tợn của bọ lớn, quay phắt đầu đi. Không được, như vậy không xuống miệng được, hay là từ bỏ thôi. Đến nửa đêm Chung Cẩn còn chưa ngủ được, cô nhìn thấy bên ông Tata họ đều đã đi nghỉ ngơi cả rồi, đột nhiên bò dậy như một tên trộm, lần mò theo cái càng của bọ lớn bò ra từ dưới bụng anh.
Bọ lớn Ni’er vốn cảnh giác bị cô sờ tỉnh giấc, mở to hai mắt đỏ nhìn cô. Chung Cẩn rón ra rón rén, lén la lén lút, thấy bên kia không ai để ý, chồm tới trước mặt Ni’er. Dưới ánh nhìn chăm chú kia, ấy thế mà cô có hơi căng thẳng.
“Đây là bọ lớn đây là bọ lớn, không cần căng thẳng!” Chung Cẩn làm công tác tư tưởng cho bản thân, đột nhiên mở ra hai mắt kiên định. Một hồi sau cô lại nhắm mắt lại, bắt đầu tẩy não ngược lại cho bản thân “Đây không phải là bọ lớn đây là Ni’er mày có thể hôn được mà! Mày có thể mà!”
Toang cô phát hiện bản thân hoàn toàn không thể hôn tới miệng được, nhảy lên cũng với không tới, huống chi cái thứ đó thật sự là miệng sao? Chung Cẩn vô cùng sốt ruột, không hôn miệng thì có sao không ta? Thôi đi không quan tâm nhiều nữa, hôn trước tính sau.
Không cao nên không với tới trên đó, dựa theo nguyên tắc chọn chỗ gần nhất, Chung Cẩn sờ vào một chỗ vết thương nọ, thử chồm tới, hôn một cái ở bên cạnh đó. Thật ra cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, Chung Cẩn lại thử lần nữa, được rồi, không khác gì với hôn một cây cột.
So sánh Ni’er với một cây cột, phản ứng cũng không khác gì mấy, cứ đứng im ở đó chẳng động đậy.
Đây là sự khác biệt giữa chủng tộc và văn minh, có lẽ sinh vật ngoài hành tinh không thích hợp với quy luật của trái đất, hôn chẳng có chút tác dụng nào.
“Rốt cuộc phải làm sao anh mới trở về hình dáng lúc trước đây?” Chung Cẩn đột nhiên than nhẹ thở một hơi dài trong đêm tối, tiến về phía trước một bước giang hai tay ôm lấy một phần nhỏ cơ thể của Ni’er. “Em nhớ anh lắm, Ni’er.”
“Em rất sợ, nếu như anh vẫn luôn thế này thì phải làm sao? Em muốn về rồi, về nhà của chúng ta.”
Trong mắt của bọ lớn với đầu óc hỗn loạn, con vật nhỏ mềm mại thơm thơm này hình như đang vô cùng buồn bã, cả người ỉu xìu dán sát vào người anh, dáng vẻ rất không ổn.
Em ấy sao thế? Trong đầu óc hỗn loạn của bọ lớn Ni’er thỉnh thoảng sẽ có xíu xiu tỉnh tảo, nhưng vẫn không thể nào chịu đựng được việc lý trí phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ còn sót lại bản năng cơ bản trong gen của mình thôi. Nhưng anh cảm nhận được hơi ấm được truyền tới từ chỗ bé con kia dán vào người mình, làm cho sự xao động trong đầu anh được yên tĩnh trong chốc lát.
Ở đây không thể tắm rửa, không có bể mát xa, không có sô pha mềm mại, không có cơm canh nóng hổi, không có bánh quy trà chiều ngon lành, không có tiết mục màn hình thú vị, không có gì cả, buồn, muốn khóc. Chung Cẩn ôm con bề bề nghĩ thầm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chung Cẩn bị ánh nắng mặt trời sáng choang chiếu tỉnh cả người, cô híp mắt giấu đầu mình dưới lớp chăn.
Sau mà mặt trời hôm nay chói mắt quá vậy?
Hửm? Ánh mặt trời chói mắt? Chung Cẩn đột nhiên choàng tỉnh. Ni’er đâu? Mỗi sáng Ni’er đều chắn lại trên người cô mà, ánh mặt trời đâu thể xuyên qua được.
Đột nhiên mở to hai mắt, Chung Cẩn đối diện với cặp mắt đỏ lòm. Nhưng cặp mắt đỏ đó không nằm trên người con bọ lớn, mà làm nằm trên mặt của Ni’er hình người.
Suy nghĩ đầu tiên của Chung Cẩn là: Ấy thế mà hôn có tác dụng thật! Trở về hình người rồi!
Ni’er khôi phục hình người, ngoài trừ cặp mắt đồng tử kép màu vàng kim kia biến thành màu đỏ, toàn thân đều là vết thương trông có vẻ nhếch nhác và dữ tợn ra thì không có chút khác biệt nào so với lúc trước. Chung Cẩn nhìn Ni’er, vô tình lướt qua nơi nào đó của anh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Mẹ ơi ấy thế mà có hình dạng đó thật à!
Một người đàn ông cả người toàn là vết thương, vừa cao vừa vạm vỡ ngồi bên cạnh cô, Chung Cẩn không hề bị dọa sợ, cô chầm chậm thu hồi ánh nhìn của mình, phát hiện bên ông Tata cũng đứng cách đó không xa, mặt đầy xúc động, chỉ là không dám đến gần.
Chung Cẩn: Đã khôi phục hình người rồi, chắc là ổn rồi nhỉ? Vì sao còn không tới đây?
Có chuyện, to chuyện rồi, cho dù đã khôi phục hình người, Ni’er vẫn còn đang trong trạng thái không tỉnh táo, trông có vẻ còn cáu gắt khó chịu hơn cả lúc trước, điều quan trọng là Ni’er còn muốn mang cô bỏ trốn khỏi chỗ này.