Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 92

Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 19

Editor: Meounonna

Chương 92: Em là người ngon miệng nhất trong mắt anh

 

Chung Cẩn nhìn chằm chằm vào động tác của con quái vật, tim hết nhấc lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại nhấc lên, cứ tuần hoàn như thế, suýt chút nữa là cô lên cơn đau tim luôn, cô cảm nhận được tâm tình xoắn quýt vô cùng bực bội của con quái vật trước mặt này, lại không biết rốt cuộc nó đang xoắn quýt cái gì, đến cuối cùng thậm chí cô còn cảm thấy bực mình nữa.

Ăn hay là không ăn mày có thể nào quyết định nhanh hơn được không? Chết là hết thôi! Đợi đã, lỡ như cái loài này giống như mèo thích vờn con mồi trước thì tính sao đây? Suy nghĩ của Chung Cẩn càng bay càng xa, đột nhiên cảm thấy trước mặt mình tối lại, nửa đầu của mình đã vào miệng con quái vật.

Chung Cẩn: Đm cuối cùng sắp bị thịt rồi à?!

Con quái vật lại bỏ ra.

Chung Cẩn: … Mé.

Cô cuộn quần áo lên chùi nước miếng trên đầu, phát hiện con quái vật to ấy thế mà còn tức giận hơn so với người sắp bị ăn thịt là cô, lắc đầu một cái thở phì phò, hai cái càng phía trước bực bội co quắp vài cái trên mặt đất, cào một đống đá nham thạch vụn xuống. Hai cái càng cứng rắn bén nhọn đó cào đá y như là đang cạo tường trắng, cào một cái là đá rớt xuống quá chừng.

Đột nhiên, Chung Cẩn chú ý tới ông Tata dần dần đi chậm tiếp cận chỗ này. Chung Cẩn thầm nghĩ quả nhiên vẫn là ông Tata đáng tin nhất, mấy người khác toàn là mang vẻ mặt xem kịch vui mà đứng đợi thôi, hoàn toàn không có ý định đến cứu cô. Chung Cẩn thầm khinh bỉ mấy người đó trong lòng, đồng thời thấp thỏm nhìn chăm chú ông Tata đang rón ra rón rén đi đến gần.

Quái vật lớn cũng phát giác được động tĩnh này, nó dừng động tác lại nhìn về phía đó, con mắt ngày càng đỏ lòm kia tràn đầy vẻ điên cuồng. Đối với mối uy h**p đang tiếp cận mình kia theo bản năng nó dựng thẳng hai cái càng lên, lập tức tiến vào trạng thái nghênh chiến.

Ông Tata dơ hai tay lên cao, lấy ra một miếng thịt lớn, đặt ngay tại chỗ, sao đó từ từ lui về.

Chung Cẩn: Ông Tata thật là thông minh quá đi, con bọ to ăn no xong chắc chắn sẽ không thịt cô nữa, như thế là cô an toàn rồi! Có lẽ ông Tata chuẩn bị dùng thức ăn để dụ con bọ lớn này đi, đợi con bọ lớn đi lấy thức ăn, thì cô có thể chạy thoát rồi!

Trong đầu Chung Cẩn lướt qua vô số cảnh phim con tin bỏ chạy thoát nạn, âm thầm chuẩn bị lập tức bỏ chạy tự cứu thân. Ai ngờ đâu ngay giây sau cô cảm thấy bên hông mình thắt lại, con bọ lớn lại lần nữa bắt lấy eo cô ấn vào bụng mình, đưa cô cùng nhau thử đi tới nơi có miếng thịt tản mát mùi hương thơm lừng.

Chung Cẩn trợn mắt một cái. Vì sao đi lấy đồ ăn mà cũng phải mang cô đi cùng? Vốn chỉ có 4 cái càng thôi, đã rất ít so với những người Leido khác rồi, còn muốn dành ra một cái càng cho cô nữa, mày không sợ lúc bỏ trốn vướng víu à? Suy đi nghĩa lại thì Chung Cẩn lại cảm thấy cách làm của nó mới đúng, dù sao có con tin trong tay thì sẽ có phần thắng rất lớn.

Cái tên này cũng thông minh ấy chứ, xem ra cách nói đầu to óc như trái nho cũng không nhất định sẽ đúng.

Quái vật to mang theo Chung Cẩn đi về phía thức ăn, sau đó giữ vững sự cảnh giác tuyệt đối kéo miếng thịt đi, kéo đến tận vị trí lúc nãy. Trong suốt quá trình này ông Tata và những người khác không làm ra bất kì hành động nào, một khi họ động đậy, khả năng cao là Ni’er sẽ quay người rời đi tiếp tục giằng co, họ đều rất rõ điểm này.

Thuận lợi mang thức ăn về nơi an toàn, quái vật to cũng không buông lỏng cảnh giác, vừa ăn ngấu nghiến, vừa chú ý đến đám người ông Tata đang đợi ở chỗ không xa.

Chung Cẩn ngoan ngoãn đợi ở phía dưới bụng anh, há mồm trợn mắt nhìn anh ăn hết miếng thịt bự chà bá đó chỉ bằng ba bốn lần ăn. Dáng vẻ hung tàn kéo xé thịt, vụn thịt bay tứ tung thật sự là nếu để con nít thấy sẽ phải mơ thấy ác mộng ngay.

Một tảng thịt to vào bụng, nhưng quái vật to hiển nhiên vẫn chưa ăn no, Chung Cẩn tặc lưỡi, nhìn thấy ông Tata lại mon men đến gần, lần này bỏ gấp đôi lượng thịt khi nãy.

Quái vật to dùng tư thế y chang lúc nãy kéo đống thịt kia quay về ăn sạch, cứ thế đi đi về về mấy lần, quái vật to cuối cùng cũng ăn no rồi, anh lùi về sau vài bước, dựa vào nham thạch phía sau, không động đậy nữa, ông Tata lần nữa để thịt xuống anh thấy mà cũng mặc kệ.

Ông Tata đi về bên cạnh đám người Vu và Táp, “Tạm thời Ni’er đã ăn no rồi, để nó nghỉ ngơi một lúc trước đi, chúng ta nên nghĩ xem nên làm gì bây giờ.”

Táp lắc đầu, “Chúng ta hoàn toàn không có cách nào làm em ấy khôi phục lí trí khi Ni’er còn đang ở trạng thái cuồng bạo, khiếm khuyết gen của em ấy ngay cả Nữ Vương cũng không có cách nào chữa được. Chúng ta chỉ có thể hi vọng em ấy có thể tự khôi phục, hoặc là chịu không nổi ngất xỉu đi, để chúng ta có thể bắt em ấy kéo về, từ từ đợi thôi.”

“Nhưng chúng ta cứ chờ đợi ở đây cũng không phải là cách, cũng không có sự k*ch th*ch từ bên ngoài, sao Ni’er có thể đột nhiên khôi phục lí trí được chứ.”

Ông Tata cười híp mắt giơ một bàn tay gấu lên, “Không phải Bé Đen đang ở bên cạnh Ni’er sao, Ni’er nhìn thấy bé con thì sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi, tin ông Tata không sai đâu.”

Ngoại trừ Táp như có điều suy nghĩ, ba người còn lại nhìn nhau một cái, không tin tưởng lắm.

Bọ to Ni’er ở bên này thì ăn no chuẩn bị nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian rơi vào trạng thái cuồng bạo lạc vào tinh cầu hoang vu, không những không có thức ăn để bổ sung năng lượng tiêu hao, mà còn vì lúc nào cũng chìm vào trạng thái điên cuồng hỗn loạn không cách nào nghỉ ngơi, tuy bề ngoài trông rất hung dữ, thật ra anh đã suy yếu hết sức rồi.

Anh không nhúc nhích, Chung Cẩn cứ thế ngồi ở giữa kẽ hở của hai cái càng của anh, ở dưới người là nham thạch và một lớp cát vàng mỏng, ngồi rất không thoải mái, hơn nữa còn có gió thổi sào sạt không ngừng, con quái vật to này tuy đã chặn đỉnh đầu của cô, nhưng xung quanh lại không có gì che chắn.

Sau khi mấy ngôi sao soi sáng trên bầu trời ảm đạm đi, Chung Cẩn run cầm cập. Hệ sao này chia thành ba khoảng thời gian, đêm tối, ban ngày và thời gian quá độ. Bây giờ là thời gian quá độ, giờ còn chưa gọi là lạnh lắm, nhưng đợi lát nữa đến tối, ở đây sẽ trở nên cực kì lạnh lẽo. Hai ngày trước cô đều trải qua cơn lạnh giá này ở bên cạnh ông Tata- lò sưởi thiên nhiên bự, nhưng bây giờ thì hay luôn, trên người con bọ lớn này không có lấy một sợi lông nữa, hoàn toàn không giữ ấm được.

Hơn nữa cô còn đói bụng rồi.

Chung Cẩn ôm đầu gối im lặng chờ đợi, đợi quái vật to ngủ say, cô sẽ thử chạy trốn. Dù sao trốn hay không tình hình cũng sẽ không thể tệ hơn được nữa, nên thử thì cũng phải thử xem sao.

Không biết đã đợi bao lâu, chăm chú lắng nghe tiếng động của quái vật to Chung Cẩn phát hiện chắc là nó đã ngủ say rồi, thế là cô len lén, khe khẽ di chuyển ra khỏi chỗ của mình, bò tới phía dưới đầu của bọ lớn, mắt thấy hi vọng ở ngay trước mắt, hơn nửa người cô đã bò ra ngoài rồi, đột nhiên cảm thấy chân thắt lại, cả người lại bị kéo trở về.

Chung Cẩn nằm trên cát vàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện quái vật to đã tỉnh rồi, tỉnh lại một cách im hơi lặng tiếng, cứ thế mở đôi mắt đỏ lòm to to nhìn chằm chằm cô.

Cảm giác việc thất bại trong gang tấc quá tệ hại, Chung Cẩn cũng không phải người có tình tình tốt đẹp gì, tức khắc cô cũng không lo được nhiều việc như thế, cáu kỉnh trợn mắt liếc nó một cái, còn tức giận đá cát vào mặt nó.

Có bản lĩnh thì tới ăn tao đi đồ khốn!

Chung Cẩn ngẫm ngẫm lại cảm thấy có hơi suy sụp, Ni’er còn chưa tìm được, cô bị bắt ở trong tay con quá vật này, đám người ông Tata cũng không nhanh chóng lại cứu cô. Cô không nhịn được nghĩ, nếu như Ni’er ở đây, anh tuyệt đối sẽ không chờ đợi, sẽ lập tức xông tới đánh cho con quái vật này ra bã, sau đó mang cô về.

Nhưng mà Ni’er mất tích rồi, cô hoàn toàn không tìm được anh, có lẽ sau này cũng không tìm được anh nữa rồi. Chỉ nghĩ như thế thôi, Chung Cẩn liền cảm thấy trong lòng có nỗi phiền muộn ngột ngạt đè nén không thể thở nổi. Có lẽ tâm trạng này đã vượt qua cả nỗi sợ hãi. Cũng có lẽ con quái vật to này vẫn luôn không làm hại cô, Chung Cẩn dứt khoát không thèm để ý nhiều như thế nữa, đè trán ngồi ở đó trừng mắt với quái vật to.

Nhưng mà quái vật to bị hất cát vào người không tức giận, cứ thế im lặng nhìn cô. Không biết có phải ảo giác không, Chung Cẩn cảm thấy dáng vẻ của nó trông bình thường hơn lúc trước một tí, lúc trước cứ trông như núi lửa lúc nào cũng có thể phun trào vậy.

“Ê, con bề bề kia, rốt cuộc mày muốn như thế nào?”

“Mày xem đi tao nhỏ con thế này, không đủ mày ăn hai miếng nữa, lúc nãy ông Tata cho mày nhiều thịt như vậy, đổi được nhiều cái tao lắm đó.”

“Ê, chẳng lẽ mày định cứ luôn bắt tao lại để đổi thịt hả, xem tao là phiếu cơm dài hạn? Mày cũng xảo quyệt quá nha!”

“Ê, người Leido bọn mày có nghe hiểu lời người trái đất nói không?”

“Xem ra là nghe không hiểu rồi.”

Chung Cẩn lẩm bẩm nói chuyện một mình, xung quanh đã dần tối đi, cô khoanh tay ôm người rụt cổ run lẩy bẩy, “Woa lạnh quá.”

“Bề bề, mày không thể tìm một nơi để chắn gió à? Tao sắp lạnh chết rồi nè.” Cô thử nhúc nhích cái chân, bất cẩn huơ cánh tay đụng trúng phần vỏ ở bụng của con bọ to. Cái vỏ dày nặng nề đó vốn đã nứt ra rồi, như sắp rớt dính ở trên thịt, hơi đụng nhẹ một tí là rơi ra.

Vỏ cứng rơi xuống bên chân của Chung Cẩn một cái đùng, không khí đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Chung Cẩn ngơ ngác một lúc mới rút tay lại. nhìn vào mấy miếng vỏ dày đen bóng rơi trên đất. Chắc là con bọ to cảm thấy đau, hai cái càng rục rịch hơi giơ lên một tí. Chung Cẩn co rúm lại, “Đợi đã đừng động tay, không phải tao làm đâu, vốn nó đã sắp rớt rồi!”

Nhưng mà con bọ lớn không phải muốn đánh cô, mà là cái càng giơ lên đột nhiên xiêu vẹo, cả cơ thể to đùng đột nhiên ngã về phía bên cạnh, bắt đầu lăn lộn trên mặt cát, vỏ trên người nó có nhiều chỗ đã nứt ra hết rồi, cứ thế lăn lộn vài vòng, những miếng vỏ nứt ra kia bị nó cọ cho rớt xuống, thịt ở trong bị lộ ra đồng thời vết thương cũng nứt ra, chảy ra máu đỏ tươi.

Hệt như thảm cảnh nhân gian, hiện trường của vụ án mạng.

Cứ thế lăn lộn vài vòng, con bọ này trông vô cùng thê thảm, hơn nữa có một số chỗ sau khi không có lớp vỏ đen che chắn, thịt bị lòi ra ấy thế mà trông cũng ngon phết? Cứ như là loại thịt non rất phù hợp để nhúng lẩu vậy. Chung Cẩn không nhịn được, nuốt nước miếng một cái.

Bây giờ sợ thì không sợ lắm, nhưng mà rốt cuộc cô phải chạy trốn bằng cách nào đây? Chung Cẩn hắt xì một cái thật to, ngay lúc một cơn gió lạnh lại thổi tới, cô quấn chặt quần áo vào người. Trên đầu tối lại, Chung Cẩn nhìn thấy con bọ lớn sau khi lột hết vỏ nứt, lại bộp bộp bò trở lại, lần nữa che trên đỉnh đầu cô.

Trong nháy mắt, Chung Cẩn bị mùi máu tanh bao phủ lại. Cô bịt mũi ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy phần bụng của con bọ to lộ ra rất nhiều thịt.

Ê ê ê, tính ra phần bụng thường là phần yếu ớt nhất mà, cứ thế để lộ ra ở đây không sao à? Không chừng cô chỉ cần ra sức một cái là chọc thủng cái da bụng không có vỏ bảo vệ này đó.

Có cần thử không ta?

Ngay khi Chung Cẩn đang rục rịch muốn thử, cô nhìn thấy ông Tata lại đi qua, để lại một số đồ ở chỗ lúc trước để thịt. Chung Cẩn mắt tinh nhìn thấy đó là các loại thức ăn và chăn lông dày dặn, lập tức xúc động không ngớt. Nhưng mà vai cô lại lập tức xụi xuống, con bọ lớn này không cho cô rời đi, nhưng mà rõ ràng là con bọ lớn này cũng sẽ không giúp cô lấy đồ tới,  dù sao đó cũng không phải là thịt.

Nhưng Chung Cẩn lại nghĩ sai rồi.

Sau khi ông Tata để đồ xong, bọ lớn chỉ đợi một lát, liền đi tới phía trước kéo hết đồ về. Chung Cẩn cũng không nghĩ được nhiều vì sao nó lại làm như thế, vội vàng giũ chăn ra choàng lên trên người. Chiếc chăn có thể tự động tản nhiệt này vô cùng ấm áp, Chung Cẩn – người bị lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập- nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, bắt đầu lục tìm những món đồ khác được bọc bên trong.

Có thức ăn và nước của cô, và cả… tay Chung Cẩn khựng lại, lấy lên bao que cay quá hạn to đùng. Ông Tata đưa qua cho cô cái này làm gì nhỉ? Que cay quá hạn này là món ăn vặt Ni’er thích ăn nhất, trước khi họ đến tìm Ni’er, Chung Cẩn cố ý đặt mua một thùng bự chà bá đem theo đến đây.

Cô không ăn cái này, cái này là để dành cho Ni’er ăn, ông Tata cũng biết mà, vì sao đưa cái này qua cho cô? Chung Cẩn nghĩ hoài cũng không ra, chỉ đành vứt bao que cay quá hạn to đùng kia qua một bên, bản thân lấy đồ ăn ra bắt đầu ăn.

Mới ăn được một miếng, Chung Cẩn quay đầu nhìn thấy con bọ lớn kia tò mò ngửi thử bao que cay cô vứt qua một bên, sau đó ăn luôn cả bao bì vào bụng luôn, trông có vẻ thích ăn lắm.

Ê! Bao bì không ăn được đâu!

Không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là, con bọ này vì sao ăn que cay quá hạn!

Đột nhiên tay Chung Cẩn khựng lại, thịt viên đang kẹp trên đôi đũa lăn lóc rớt xuống dưới đất.

Bình Luận (0)
Comment