Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 18
Editor: Meounonna
Chương 91: Nhìn có vẻ rất ngon?
Trong vùng cát vàng mênh mông, một đám người ngồi tàu bay nhỏ, gần như bay sát mặt đất chầm chậm tiến về phía trước.
Người ngồi trên tàu bay nhỏ chính là đám người Chung Cẩn, họ đã đến hệ sao hoang vu tìm Ni’er 2 ngày rồi, đi khắp 6 tinh cầu, đây đã là tinh cầu thứ 7, nhưng vẫn không phát hiện chút tung tích nào của Ni’er.
Tinh cầu này khan hiếm tài nguyên, không có nước và thức ăn, trên mặt đất không thấy bất cứ loài thực vật nào, thứ đập vào mắt toàn là cát vàng và lớp nham thạch bị phong hoá, hệt như một tinh cầu chết.
Trong hoàn cảnh này, khó tránh khỏi làm cho lòng người bực bội, Vu người có tính nóng nảy nhất đã tự mình cáu gắt mấy lần rồi. Anh ta muốn cáu kỉnh cũng không ai cản anh ta, không quan tâm anh ta qua một lát thì anh ta sẽ tự bình tĩnh lại, ngay cả Chung Cẩn cũng đã quen chốc chốc anh ta lại lên cơn một lần. Cô thầm nghĩ, còn nói Ni’er là người có tính tình xấu nhất, rốt cuộc là ai vu oan cho anh vậy? Ni’er nhà cô rõ ràng là vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn, cái tên Vu này mới thật sự là người có tình tình tệ nhất, ỷ vào Ni’er thật thà nhất, nên để anh gánh tiếng xấu thay.
Ngay khi Chung Cẩn đang mặt không cảm xúc trách thầm trong bụng, Vu lại bắt đầu cáu kỉnh nữa, anh ta nhìn một vùng trời toàn là cát vàng và nham thạch, đột nhiên tức giận vỗ vào tàu bay phía dưới mình, “Cái tên Ni’er đó rốt cuộc đã chết dí chỗ nào rồi! Ngay cả chút vụn thi thể cũng không thấy! Cái đồ chết tiệt đó chỉ toàn giày vò người khác thôi!”
Lần này cơn tức của anh ta tích tụ hơi nhiều, xuống tay không chú ý nặng nhẹ, tàu bay đang ngồi ấy thế mà bị anh ta vỗ một cái xảy ra trục trặc luôn, bộp một tiếng rơi xuống cát vàng bên dưới.
Chung Cẩn- người được ông Tata nhanh tay lẹ mắt ôm vào lòng, mặt mũi ngơ ngác đâm vào trong đám lông trắng: …Anh trai à gen ngu xuẩn nhà các anh là do di truyền à?
Mấy người còn lại dễ tính, cũng không tức giận với Vu, lần lượt đứng dậy từ trong tàu bay bị rơi xuống đất. Táp vỗ cát dính trên người mình, đề xuất: “Thôi thì chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát trước đi, dù sau cũng không tìm thấy, không thiếu chút thời gian này.”
Đám người Riar này ai nấy đều có thể lực tốt đến mức nghịch thiên, mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi ăn uống cũng không hề hấn gì, nhưng mà Chung Cẩn thì không được, hai ngày trước cô đều tranh thủ thời gian ngủ một giấc thật say trên tàu bay, trên đường đi thì ăn vội chút thức ăn, tuy rất vất vả, nhưng cô không hề than vãn một câu nào, cũng không thể hiện ra khó chịu hay bất mãn, tự chăm sóc cho bản thân rất tốt. Ngay cả Vu người không thích cô cũng bắt đầu cảm thấy, một con thú cưng nhỏ yếu ớt như cô cũng không phiền phức lắm, thái độ đối với cô của anh ta cũng tốt hơn được chút xíu.
Bây giờ Táp nói muốn dừng lại nghỉ ngơi, một là để Vu bình tĩnh lại, điều chỉnh lại tâm tình, hai là để Chung Cẩn nghỉ ngơi, dẫu sao là một người đàn ông thích nuôi dưỡng thú cưng, Táp vô cùng dịu dàng và có lòng nhẫn nại với thú cưng nhỏ bé đáng yêu.
Những người khác không có ý kiến, ông Tata là người thuộc phái hành động, lập tức lôi bộ dụng cụ bếp của mình ra, chuẩn bị làm đồ ăn ngon nóng hổi cho Chung Cẩn. Lúc trước Chung Cẩn toàn ăn bánh quy đóng gói và đồ hộp các loại, ông Tata vô cùng đau lòng Bé Đen đáng yêu nhà mình.
Lúc ông Tata nấu cơm, Chung Cẩn ngồi bên cạnh ông, móc ra điếu thuốc, bắt chéo chân nhìn bầu trời sáng trong ngẩn người. Mấy ngày nay cô sắp hút hết thuốc lá mang theo rồi, thật sự là chưa tìm thấy Ni’er, tâm trạng rất nặng nề, lòng không yên liền cảm thấy nghiện thuốc lá, kì lạ, lúc có Ni’er bên cạnh, cô chưa từng nghiện thuốc lá đến mức này, không hút cũng không sao.
Chung Cẩn nghĩ tới lúc bản thân tập tành hút thuốc là vào năm 18 tuổi, cô được đưa về trái đất. Trước khi cô nỗ lực vì tương lai của bản thân, đương nhiên cũng đã từng có khoảng thời gian vô cùng tiêu cực buồn bã, chính vào lúc ấy cô đã bắt đầu hút thuốc lá. Mệt mỏi cực kì, gánh nặng cuộc sống, trái tim trống rỗng, cô độc không nơi nương tựa, toàn bộ đè nặng lên cô, ép cô đến mức không đứng thẳng lưng được, chỉ có những khi phì phèo thuốc lá, cô mới có thể tạm thời buông bỏ tất cả, để đầu óc được thả lỏng.
Mùi thơm của đồ ăn đột nhiên sộc vào mũi từ bên cạnh, Chung Cẩn nhìn về phía ông Tata, phát hiện ông Tata đang làm thịt kho tàu cho cô, vô cùng thơm. Thật ra bây giờ cô ăn không vô, nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của ông Tata.
Đột nhiên, Chung Cẩn khựng lại. Tự dưng cô nghĩ tới một việc, bây giờ chắc là Ni’er đói lắm, vậy có lẽ dùng mùi thơm của thức ăn có thể dụ anh ra ngoài? Có lẽ nào họ không tìm thấy Ni’er, chỉ là do Ni’er trốn mất rồi? Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, khả năng cao là anh sẽ chủ động lộ diện thôi.
Chung Cẩn nhảy cẩng lên, cầm máy phiên dịch của mình nói chuyện này với ông Tata. Ông Tata lại lần nữa hai tay ôm má, rất nể mặt đồng ý với suy nghĩ của cô, đồng thời khen ngợi: “Bé Đen nhà ta đúng là đứa bé thông minh nhất thế giới!”
Mấy người khác không ôm hy vọng lớn lắm, nhưng vẫn đợi ở một bên. Ông Tata làm đồ ăn cho Chung Cẩn xong bèn nhét vào tay cô, bắt đầu làm món Ni’er thích ăn. May mà ông đem theo thùng đá giữ nhiệt to tới, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Mùi thơm dần dần lan ra, càng ngày càng xa. Chung Cẩn ngồi một bên vừa ăn đồ của mình, vừa nhìn xung quanh. Mấy người khác thì buồn chán ngồi trên chiếc tàu bay hỏng quan sát khắp nơi.
Họ đều không chú ý tới ở nơi cách đó không xa trong lớp cát vàng dưới đáy của đá tảng nham thạch bị phong hoá, có một đôi mắt to màu đỏ thẫm hệt như bảo thạch im hơi lặng tiếng lộ ra ngoài. Đôi mắt đó ban đầu nhìn chăm chú vào thức ăn ông Tata đang cầm trong tay, sau đó dần chuyển tới trên người Chung Cẩn đang ôm chén ăn cơm.
Hai cái càng chạm nhẹ vài cái lên trên cát vàng, đôi mắt đó dường như vô cùng đói khát lộ ra nét dữ tợn. Sau đó hắn ta lặng lẽ chui vào dưới lớp cát vàng.
Chung Cẩn đột nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy gì cả. Cô cúi đầu thở dài, đặt bát qua một bên. Vừa muốn đứng dậy, Chung Cẩn đột nhiên cảm thấy bên hông thắt lại đau đớn, cô bị thứ gì đó nắm chặt lấy, sau đó bên tai có tiếng gió sượt qua, trong nháy mắt liền bị đem đi khỏi nơi lúc trước mới ngồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chung Cẩn cảm thấy ngay khi bản thân bị bắt lấy vọt lên không trung, bên tai hình như nghe thấy tiếng ông Tata và hai người khác kinh ngạc hô lên một tiếng, nhưng cô chóng mặt không nhìn thấy máy phiên dịch hiển thị cái gì, cho nên cũng không rõ những người khác đang ngạc nhiên vì điều gì.
Cô chỉ cảm thấy dạ dày của mình nhộn nhạo, cái thứ đó trói chặt eo của cô lại, lực lớn đến mức cô muốn nôn ra ngoài, vội vàng khó khăn giơ tay bụm miệng mình lại.
Tài xế này chạy xe xốc quá! Chung Cẩn nhịn đau và cơn chóng mặt lại, ý chí mạnh mẽ của cô bùng nổ, gắng gượng dùng tư thế kì dị ngẩng đầu nhìn cho rõ thứ gì đang bắt lấy mình.
Nhìn rõ xong, suýt nữa cô khóc luôn.
Má ơi, tại sao ở đây lại có một người sao Leido còn sót lại vậy, còn là một con to ơi là to. Lúc trước khi xem trực tiếp trên màn hình nhìn thấy người Leido xuất hiện Chung Cẩn đã cảm thấy thứ này ghê người, bây giờ xuất hiện ngay trước mắt mình, bản thân còn bị bắt lấy, càng làm cả người như muốn phát điên luôn.
Không nằm trong tình cảnh đó, thật sự là không biết đáng sợ bao nhiêu. Người Leido bắt cô bỏ chạy này giống với người Leido cô nhìn thấy trên màn hình, cũng có cơ thể như động vật chân khớp, cả cơ thể có 4 chi, có 4 cái càng phân đốt như bọ ngựa, phân bố ở hai bên hông, không nhiều chi như người Leido khác, đuôi nhọn như bò cạp ánh tên tia sáng sắc bén, và cả lớp vỏ cứng màu đen ở phần bụng, có hơi giống con cua.
Điều làm Chung Cẩn kinh hãi nhất chính là phần đầu của thứ này, trên đầu là phần miệng hung tợn, từ góc nhìn của cô, có thể nhìn thấy chất lỏng đang tiết ra bên trong, chắc là nước miếng, và cả đôi mắt đỏ lòm đáng sợ kia nữa, vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, chắc là đói bụng dữ quá, muốn sực cô lắm rồi.
Chung Cẩn khóc không ra nước mắt, cô nói ông Tata làm đồ ăn là để dụ Ni’er ra ngoài, kết quả Ni’er chưa ra, ngược lại dụ một tên Leido ra ngoài, lần này xong rồi, cô sắp bị ăn thịt rồi.
Có điều nhìn thấy những người khác đang dí sát ở phía sau, Chung Cẩn lại cảm thấy chắc sự việc không đến nông nổi nào đâu, có lẽ ông Tata có thể cứu cô không chừng? Nghĩ tới đây, Chung Cẩn cũng không còn hơi đâu quan tâm tới da gà da vịt nổi lên do sợ hãi bị cái thứ này bắt đi nữa, cố hết sức hét thật to:
“Ông ơi cứu con! Ông ơi!”
Hét to hai tiếng, Chung Cẩn cảm thấy mình kêu ông ơi, ông ơi, rất giống như anh em hồ lô, cô quyết định kêu thêm hai chữ Tata.
“Ông Tata cứu con á á á á!”
Tiếng la bất chợt của Chung Cẩn hình như doạ cho thứ đang bắt cô giật mình một cái, hoặc có thể hắn ta phát hiện bản thân thật sự không thể cắt đuôi những tên đuổi theo phía sau được, cua gấp một cái hắn dựa vào dưới một tảng đá khổng lồ bị phong hoá, cảnh giác và tràn ngập thù địch nhìn đám người đang đuổi tới.
Chung Cẩn bị hắn đặt ở dưới lớp vỏ cứng của bụng khó khắn ló đầu ra, nhìn thấy ông Tata và mấy người khác cũng dừng lại, đang chầm chậm tiếp cận hai người họ, trên mặt đều mang vẻ xúc động khó hiểu và ánh mắt kì lạ. Đặc biệt là Vu, nói gì đó rất to tiếng, nếu không phải Táp ngăn anh ta lại chắc sắp xông tới đây luôn rồi. Ông Tata xoa bàn tay gấu cười híp cả mắt lại.
Chung Cẩn: Ông à con sắp bị tên quái vật này ăn thịt rồi mà ông còn cười nổi à, một nhà ba người chúng ta sắp chỉ còn lại một người già neo đơn là ông thôi đó!
Mấy người đó vừa đến gần, thứ đang bắt lấy Chung Cẩn liền hét một tiếng đầy dữ tợn, hai cái chi trước động đậy như tuỳ lúc đều muốn tấn công bọn họ, bất an ma sát không ngừng, bắt lấy nham thạch trước mặt, cào ra từng vết tích sâu hoắm. Chung Cẩn nhìn mà đau giùm, không dám động đậy bừa bãi nữa, chỉ căng thẳng nhìn những người khác đang vây lại từ phía đối diện thôi.
Mấy người đó hiểu rõ sự cảnh cáo đến từ cái tên này, sau khi nhìn nhau giây lát bèn dừng lại ở ngoài khoảng cách an toàn. Bắt đầu từ ông Tata, ai nấy đều nói gì đó với tên quái vật đối diện này.
Chung Cẩn nghe không hiểu, cô sờ trước ngực mình, phát hiện chắc là máy phiên dịch bị rớt mất trong lúc bị bắt đi rồi, bây giờ cô chỉ có thể luống cuống trơ mắt nhìn, đồng thời đoán xem bọn họ đang nói gì.
Chung Cẩn nghĩ, chắc là họ đang nói những lời như “Buông con mồi kia xuống thì ta sẽ tha chết cho ngươi một lần” hoặc là “Người anh em đừng chạy tuy hai hệ sao của chúng ta đang đánh nhau nhưng chúng tôi không có ác ý có thể đổi thức ăn khác để lấy con tin trong tay anh không” nhỉ?
Rất đáng tiếc, Chung Cẩn nghĩ sai rồi.
Ông Tata vô cùng kích động, đối mặt với con bọ giáp xác to lớn kì lạ có ngoại hình y hệt người Leido kia hét lớn: “Ni’er à, ta và Bé Đen cuối cùng cũng tìm được con rồi hu hu hu!”
Những anh trai còn lại thì nhốn nháo nói:
“Cái tên khốn này ngay cả bọn anh cũng không nhận ra nữa, quay người liền bỏ chạy, thật sự mất hết lí trí rồi à?!”
“Ni’er, tình trạng hiện tại của em thế nào rồi? Còn nghe hiểu lời bọn anh nói không? Quen anh không? Anh là Táp, là người anh thân yêu của em này!”
“Với dáng vẻ ngu xuẩn của em ấy hiện tại, nhận ra chúng ta mới là lạ, ngươi không nhìn thấy mắt của em ấy đỏ lòm à? Giống hệt với những con côn trùng cấp thấp sao Leido kia, biến thành như vậy thật là mất mặt!”
“Đừng nói như thế, tốt xấu gì chúng ta cũng tìm được em ấy rồi, hơn nữa còn chưa chết, chưa bị nổ tung thành đống thịt vụn, lần này thật là may mắn.”
Chung Cẩn không bao giờ ngờ tới, cái tên đang “bắt cóc” mình này, chính là Ni’er mà cô vẫn luôn muốn tìm kiếm. Lúc này cô ngoan ngoãn nằm sấp ở dưới phần bụng của con bọ lớn này, thấp thỏm nhìn nước miếng nhiễu ra từ trong miệng của hắn ta, thầm nghĩ bản thân chốc nữa có phải sắp biến thành thức ăn trong miệng của con bọ lớn không.
Đột nhiên, cô cảm giác trên mặt mình có thứ gì đó nhiễu xuống, giơ tay sờ phát hiện đó là thứ gì đó màu đỏ sẫm, ngửi thì có mùi tanh. Cô ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bọ lớn hình như đang bị thương nặng, lớp vỏ cứng ở phần bụng trông có vẻ kiên cố nhưng lại có vô số vết nứt, lộ ra phần thịt mềm ở phía dưới, ở trên là vết thương chồng chất, chất lỏng màu đỏ men theo các vết nứt của vỏ giáp xác nhỏ giọt xuống.
Chung Cẩn đè lại trái tim đang đập thình thịch của mình, nhìn xung quanh, phát hiện có nhiều chỗ quanh mình đều đã bị máu chảy ra từ vết thương ở phần bụng bọ lớn nhuộm đỏ cả rồi.
Hai bên giằng co, bên ông Tata chỉ cần đến gần một chút, Ni’er sẽ thể hiện ra ý xua đuổi dữ tợn, đồng thời bên ông Tata trông giữ ở đó, Ni’er cũng không dám rời đi.
“Tình trạng của em ấy rất tệ, em ấy đã ở trạng thái cuồng hoá rất lâu rồi, nhìn vỏ giáp của em ấy nứt nẻ đến mức đó, nếu qua một khoảng thời gian nữa không thể khôi phục lí trí, thì vẫn sẽ bị nổ tung thành đống thịt vụn.”
“Chẳng thà qua cưỡng chế làm em ấy ngất đi!” Vu nắm tay thành quyền, vẻ mặt âm u hệt như muốn đi giết người diệt khẩu.
“Không được, bây giờ Ni’er đang bị bản năng chi phối, em ấy hoàn toàn không nhận ra chúng ta, chúng ta đến gần thì chỉ làm em ấy nhận định chúng ta là kẻ thù, sau đó không quan tâm vết thương trên người xua đuổi chúng ta, đừng nói là bây giờ chúng ta không thể k*ch th*ch em ấy, đánh nhau với em ấy, cho dù có thể đánh, anh xác định chúng ta có thể đánh thắng sao? Đừng thấy bộ dáng thê thảm hiện giờ của Ni’er, em dám khẳng định chỉ cần chúng ta đến gần, em ấy chắc chắn sẽ đánh trả ác liệt, chúng ta không thẳng nổi đâu.”
“Vậy phải làm sao? Cứ trơ mắt nhìn à?”
“Không thì chúng ta cứ đợi trước đã? Có lẽ đợi đến khi bản thân em ấy không chịu nổi…” Táp nói một hồi mà cũng không dám xác định.
Mấy người lui ra một khoảng cách nhất định bắt đầu thương lượng, ông Tata đi đến chen miệng nói: “Chúng ta đem ít đồ ăn qua đó, ông cảm thấy Ni’er đói lắm rồi, nếu như không cẩn thận ăn mất Bé Đen, đợi nó tỉnh dậy chắc chắn sẽ buồn lắm đó.”
Nghe thấy lời này của ông Tata, mấy người họ cùng lúc nhìn về phía Ni’er, nhưng lại thấy anh cúi đầu, dường như đang chuẩn bị cắn Chung Cẩn ở dưới bụng mình.
Chung Cẩn cũng tưởng là con bọ lớn này sắp ăn thịt mình, lập tức sợ tới mức ôm đầu. Xin lỗi, là một người trái đất yếu ớt, còn không đem theo vũ khí phòng thân, đối diện với loại quái vật này cô hoàn toàn không có khả năng kháng cự, chỉ có thể đợi chết. Còn chưa tìm được Ni’er đã sắp chết rồi, trong lòng Chung Cẩn tràn ngập nỗi khổ, nhưng mà cơn đau đớn đang chờ đợi mãi mà không đến.
Cô lại đợi thêm chút nữa, cuối cùng cầm lòng không được thả lỏng cánh tay ra, lén lút nhìn lên trên phía trên, vừa hay đối diện với đôi mắt to màu đỏ lòm.
Hơi thở dữ tợn cách má cô chỉ một bàn tay, thậm chí Chung Cẩn có thể cảm nhận được hơi nóng truyền đến từ trong đó, nước miếng của cái miệng đó chảy ra rơi ngay trước mặt cô.
Bị dã thú đói khát nhìn chằm chằm là một trải nghiệm thế nào? Là một trải nghiệm tồi tệ, bị doạ đến mức chân nhũn ra. Chung Cẩn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nín thở. Con bọ lớn chồm tới càng ngày càng gần, sắp ghé sát vào mặt Chung Cẩn rồi.
Chung Cẩn: Mạng! Tôi! Thế! Là Toang!
Ngay khi cô sợ hãi đến mức sắp lên cơn đau tim, Chung Cẩn phát hiện cái tên này chỉ chồm tới ngửi cô một lát, sau đó lùi ra. Cô vừa mới thở ra một hơi, cái đầu to lại chồm tới nữa, ghé sát vào người cô ngửi ngửi, xong rồi lại lui ra, rồi lại chồm tới gần.
Chung Cẩn: … Mày rốt cuộc là có muốn ăn không, hay là đang tìm nơi để cắn miếng đầu tiên? Có lẽ là chưa ăn qua người trái đất nên là không biết có bị ngộ độc thực phẩm không, đang do dự hả?
Táp nhìn thấy cảnh này từ đằng xa hơi kinh ngạc, “Ta còn tưởng Ni’er sẽ ăn thịt thú cưng nhỏ của em ấy nữa, rõ ràng đã đói bụng dữ lắm rồi, nhìn cái càng của em ấy vẫn luôn ve vẩy cáu kỉnh, đã như thế rồi còn không chịu há mồm ăn, chẳng lẽ là lý trí của em ấy chưa hoàn toàn biến mất?”
“Không thể nào, lý trí chưa hoàn toàn biến mất mà không nhận ra chúng ta à? Chẳng lẽ chúng ta còn thua một con thú cưng nhỏ?” Vu hứ một tiếng, thể hiện rõ ý không tin vào phán đoán của Táp.
Không nhìn thấy Ni’er ăn thịt thú cưng nhỏ của anh, Kim Sơn hơi tiếc nuối (?) thu hồi tầm mắt, hào hứng đoán mò nói: “Có lẽ là thú cưng nhỏ không hợp khẩu vị của em ấy, theo như ta biết người Riar chúng ta không hề thích ăn thịt người trái đất.”
Về vấn đề này, Ni’er- thần kinh tán loạn- người đã bị lên cơn điên cuồng biến thành con bọ lớn đáng sợ trở về nguyên hình- cho biết, con mồi anh bắt lại có mùi thơm phức, hình như ăn rất ngon, nhưng mà anh lại hơi không nỡ ăn vào miệng, cho nên cứ xoắn quýt.
Nhưng mà anh thật sự đói lắm rồi, cảm giác đói cồn cào dường như chiếm trọn lấy suy nghĩ của anh, cho nên mấy lần anh há miệng chồm tới muốn ăn thịt con mồi, nhưng mà sau khi chồm tới lại cảm thấy vẫn không nỡ, chỉ đành khó khăn lùi về sau, lắc lư nhìn chằm chằm vật nhỏ trông rất ngon miệng trước mặt.
Ăn? Hay là không ăn?
Quà trung thu của Mèo Trắng tới đây hehe ^ . ^