Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 17
Editor: Meounonna
Chương 90: Xuất phát đi tìm Ni’er nào!
“Vì sao đám người Leido có thể ấp ra một Vương Trùng mới chứ! Lính gác đâu, vì sao tin tức quan trọng như vậy không được truyền đi sớm hơn!”
“Được rồi, bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, Vương Trùng xuất hiện là điều không ai trong chúng ta ngờ tới, may mà Ni’er đã g**t ch*t con Vương Trùng đó, nhưng bây giờ ta không rõ tình trạng của Ni’er, con Vương Trùng sao Leido kia tuy đã chết, nhưng đám người Leido khác vẫn chưa từ bỏ, chiến tranh vẫn cần phải kết thúc, chúng ta phải cử một người khác qua đó.”
“…Bỏ đi, để ta đi.” Táp đứng ra, nhìn các anh em sắc mặt không tốt xung quanh, “Sau khi dọn sạnh bên kia ta sẽ nhanh chóng đi tìm tung tích của Ni’er, tên đó lợi hại như thế, chắc sẽ không đến nỗi chết như thế đâu.”
Anh trai lúc trước bực tức kia đấm vào tường một cái, “Vùng đất hoang vu thuộc hệ sao Hoành Nguyên vẫn luôn là nơi rất nguy hiểm, dải thiên thạch không ổn định kia có thể va chạm với các hành tinh nhỏ khác bất cứ lúc nào, cái nào cũng không dễ trốn thoát cả. Hơn nữa mọi người đâu phải không nhìn thấy, lúc Ni’er và Vương Trùng kia đánh nhau, đến khúc cuối rõ ràng em ấy đã hoá cuồng rồi, nếu không dù em ấy có lợi hại cách mấy cũng không thể một mình xé vụn con Vương Trùng kia dưới trạng thái bình thường được.”
“Với cơ thể của em ấy, nếu hoá cuồng mức độ nhẹ còn đỡ, khôi phục kịp thời là ổn cả, nhưng lúc em ấy hoá cuồng bị luồng gió rỗng gần đó cuốn vào đã mất đi ý thức rồi, nói không chừng bây giờ đã trở về nguyên hình. Nếu là như thế em ấy sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, dưới trạng thái đó cho dù tất cả chúng ta đều đi, cũng không cách nào khống chế đưa em ấy về. Càng đừng nói tới chuyện bây giờ Nữ Vương mới vừa ra đời, chúng ta vẫn phải canh giữ ở nơi này 1 tháng đỏ nữa, để một mình Táp đi sao có thể đưa người về được!”
“Vậy ngươi nói phải làm sao đây?”
“Chi bằng đợi Nữ Vương ổn định hơn, cử thêm vài người cùng đi qua đó.”
“Tiếp tục đợi thêm nữa nói không chừng tên Ni’er kia đã hoá cuồng tới cực hạn, nổ tung thành đống thịt vụn rồi.”
Anh cả Cừ Dư vẫn luôn cau mày lên tiếng ngăn lại các anh em, “Được rồi, im lặng cả đi.” Anh ấy xoay mặt về phía con đường nhỏ nơi ở của Nữ Vương. Ở đó đã có một Nữ Vương mới vừa ra đời, Nữ Vương vừa sinh con xong lộ rõ vẻ yếu ớt, phát ra tiếng gõ cộc cộc cộc và tiếng đập cánh.
Cừ Dư nghe thấy tiếng vang đó, không cầm được nói: “Nhưng, thưa Vương, Người vừa mới sinh ra Tân Vương, hiện giờ chúng con nhất định phải canh giữ bên cạnh Người!”
Tiếng “cộc cộc cộc” lại lớn hơn một chút, Cừ Dư lui về sau một bước, cúi đầu, “Dạ, con hiểu rồi.”
Nữ Vương không lên tiếng nữa, Cừ Dư xoay đầu về phía các anh em đang im lặng, “Các em cũng nghe thấy lời Nữ Vương nói rồi, cử 5 người đi tìm, do 5 người Tát, Vu, Mục Hoá, Kim Sơn, Thức Ninh các em đi, nhất định phải đưa Ni’er quay về.” Anh ấy khựng lại một lúc rồi nói: “Cho dù là thi thể, cũng phải đem về.”
Năm người quay người về phía con đường nhỏ nơi ở của Nữ Vương hành lễ một cái, sau đó đi ra ngoài.
Cùng lúc này, Chung Cẩn kết thúc cuộc gọi với ông chú Kiến Quốc, nhìn hình ảnh vẫn còn đang giao chiến trên màn hình một cái, cô đứng dậy đưa máy phiên dịch cho ông Tata.
Ông Tata- người mềm mại dễ thương hệt như gối ôm đồ chơi cỡ lớn- đón lấy máy phiên dịch, sau đó trợn tròn mắt.
“Bé Đen, con muốn đi tìm Ni’er?”
Chung Cẩn cong môi cười khẽ một tiếng, “Dạ đúng, chúng ta phải đi tìm anh ấy.”
Không có Ni’er, cô hoàn toàn không thể sinh sống lâu dài ở ngoài hành tinh này được. Tuy Ni’er đã cho cô kiếm và thân phận, nhưng rõ ràng thân phận này không được các quý tộc khác công nhận, bây giờ Ni’er chỉ là đang mất tích, lỡ như đợi xác định được tin anh đã chết, thì xong luôn. Ông chú Kiến Quốc nói, đến lúc đó lãnh thổ nơi này sẽ bị các quý tộc phương Đông khác chiếm lấy, lúc đó cô còn có thể làm sao?
Được rồi, thật ra nguyên nhân lớn nhất hoàn toàn không phải cái này. Từ khi tận mắt nhìn thấy Ni’er và con trùng lớn đáng sợ đó bắt đầu đánh nhau, cơ thể anh bị thương, dần dần trở nên điên cuồng, cuối cùng bị gió lốc cuốn đi, cô cảm thấy cả người mình rét lạnh theo. Hệt như lúc nhỏ khi biết cha nuôi người yêu thương mình nhất đã qua đời vậy, đó là loại cảm giác trỗng rỗng, bơ vơ không chốn dung thân như rơi xuống vực sâu.
Sau khi cảm giác trái tim đau đớn tê dại qua đi, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, không tài nào đè ép xuống được. Cô phải đi tìm Ni’er, không tìm được Ni’er về sau này cô không thể yên giấc.
Ưu điểm của Chung Cẩn chỉ có thế thôi, khi đã quyết định thì không do dự. Sau khi qua tuổi 25 cũng không thích suy nghĩ nhiều, có nhiều việc cũng không muốn xoắn quýt nữa, có suy nghĩ này, lập tức bắt đầu thương lượng với ông Tata.
Chuyện này ấy à, tuy cô có ý tốt, trái tim cũng rất kiên cường, nhưng nếu cơ thể tách ra khỏi ý chí, dẫu sao cô cũng là một người trái đất mềm yếu, không ai dẫn đi, đừng nói là đi đến nơi còn đang chiến đấu ì xèo tìm Ni’er, ngay cả việc chỉ rời khỏi nơi này còn làm không được, chắc chắn giữa đường sẽ bị người ta bắt đi ăn thịt. Bây giờ điều duy nhất cô cần suy nghĩ là ông Tata có đồng ý yêu cầu của cô không.
Ông Tata là một đấng anh hào có mạch não kì lạ đích thực, là ông gấu đáng yêu nhất thế giới, ông không khuyên cô ở nhà đợi tin tức, ngược lại, xem câu nói trên máy phiên dịch xong, mắt ông sáng lên, tay gấu ôm mặt xúc động nói: “Được, chúng ta cùng nhau đi dẫn Ni’er về nhà nào!”
Nói xong, hai người ăn nhịp với nhau lập tức bắt đầu hành động, ai nấy đi thu dọn hành lý của mình.
Ông Tata đang dọn đồ vào trong rương di động tuỳ thân của mình, dường như ông muốn dọn cả nhà đi luôn, bỏ trọn bộ dụng cụ bếp của ông vào, thùng giữ nhiệt cũng nhét vào, bên trong vẫn còn đựng món cá dưa cải muối chua hồi trưa ăn không hết, ông còn không quên chiếc váy nhỏ mà mình sắp may xong, gấp gọn rồi bỏ vào trong, cuối cùng thậm chí ông còn đem cái ghế sô pha lười Chung Cẩn thích nằm nhất nhét vào luôn.
Chung Cẩn: Ông ơi mình đi du lịch à?
Bỏ đi, dù sao không gian của cái rương di động tuỳ thân này lớn, ông Tata muốn đem thì đem. Bản thân cô thì mua một đống đồ ăn các loại như bánh quy khô, còn chuẩn bị đủ nước, sau đó mang vũ khí mình có thể sử dụng, cô thay quần áo thuận tiện cho việc đi lại đồng thời che kín mít toàn thân lại, đội nón che khuất mặt và đầu của mình lại, ngoài ra 6 thanh kiếm vàng khắc hoa văn cũng được cô mang theo.
Mấy thanh kiếm vàng Ni’er làm cho cô rất sắc bén, lúc tự mình dùng cô cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không bất cẩn tí là cắt đứt tay mình ngay. Sau khi đeo thanh kiếm sắc bén vốn bị cô ném qua một xó xỉn hít bụi này lên, Chung Cẩn vô cớ cảm nhận rằng lòng tin của bản thân gia tăng mạnh mẽ.
“Nào nào, Bé Đen, chúng ta xuất phát thôi!” Ông Tata không biết lái từ đâu ra một con tàu bay nhỏ, loại này rất đáng yêu, bên ngoài sơn màu hồng, bên trên có vẽ đường viền và hoa, tràn ngập tâm hồn thiếu nữ. Ông Tata ngồi ở ghế lái, trên đầu mang cây cài trang trí đã được ông cải tạo thành cái bờm tai thỏ, còn đeo một cặp mắt kính râm. Vì tai của ông nằm ở trên đỉnh đầu, nên gọng mắt kính không có chỗ trụ, thế là ông chỉ có thể chọn cách tháo gọng mắt kính ra, xỏ dây vào rồi tròng lên đầu. Chuyện này còn do Chung Cẩn giúp ông làm nữa cơ.
Chung Cẩn bò vào chỗ ngồi vô cùng rộng rãi bên trong yên vị, cũng đeo một cặp kính râm rất ngầu, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra ngoài thông qua bảng điều khiển trong suốt trước mắt.
Đóng cửa khoang lại, ông Tata kêu lớn một tiếng, “Xuất phát!” ‘bộp’ một tiếng nhấn nút. Tàu bay vọt ra ngoài một cái soạt, vụt qua ngọn cây của một cái cây to gần đó, xông về phía chân trời.
Chịu sự ảnh hưởng bởi trọng lực, Chung Cẩn dựa sát vào lưng ghế, cool ngầu lúc nãy hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy bản thân khó thở chân run, cái thứ này bay lên sao mà còn đáng sợ hơn cả phản ứng lúc máy bay cất và hạ cánh vậy? Nhưng ông Tata cực kì phấn khích, thậm chí ông còn mở hệ thống nhạc mình tự mang theo, cả không gian bỗng chốc toàn là nhạc rock, trong thoáng chốc làm Chung Cẩn cảm thấy bản thân đang ngồi trên chiếc xe phi pháp đua xe đêm bật nhạc rock modern của một thằng nhóc choai choai.
Ông Tata yêu nhạc rock lắc hông nhún mông trên ghế ngồi, tai thỏ trên đầu lắc lư theo điệu nhạc. Chung Cẩn nắm chặt vào tay vịn, cảm thấy trong lòng mình có chút cảm giác khó nói thành lời.
Họ đang đi tìm Ni’er người đang mất tích không biết sống chết ra sao mà phải không? Chẳng lẽ đây không phải là một việc làm người ta nôn nao lo lắng không yên sao? Vì sao ông Tata lại trông giống như đang ra ngoài du lịch vậy? Làm cô bây giờ không căng thẳng được tí nào.
Con tàu bay nhỏ đáng yêu chở hai thành viên của một gia đình bước lên con đường dài tìm kiếm tung tích của người thân mất tích!
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn khi xông ra hệ sao Riar, tàu bay nhỏ của họ bị chặn lại bởi vài con tàu vũ trụ khổng lồ. Đối diện với tàu vũ trụ khổng lồ, tàu bay nhỏ đáng yêu trông thật yếu ớt, trong tàu bay nhỏ bị bao vây bởi nhiều vật thể to lớn, Chung Cẩn vẫn còn hơi ngơ ngác, ông Tata đã liên kết với tín hiệu tàu khổng lồ đối diện gửi qua rồi, ông trực tiếp lái tàu bay nhỏ lên trên tàu vũ trụ, đậu ngay trên boong tàu ở đỉnh của tàu vũ trụ.
Những con tàu vũ trụ khổng lồ chạm mặt trên đường này, chính là 5 quý tộc phương Đông 7 kiếm sắp đi tới hệ sao Hoành Nguyên xử lý tàn dư của cuộc chiến và tìm kiếm tung tích của Ni’er.
Chung Cẩn theo sát bên cạnh ông Tata đi lên tàu bay khổng lồ, lập tức bị bao vây lại. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, có vài phần ấn tượng với mấy người này, khoảng thời gian trước họ có đến tìm Ni’er một lần. Trong đó người đang cười híp mắt kia chính là phe bạn còn giúp Ni’er đánh nhau nữa.
Thái độ của những người này với ông Tata khá tốt, trao đổi với nhau vài câu về tình huống hiện tại. Một tay Chung Cẩn cầm máy phiên dịch, nhẫn nhịn đoạn đối thoại nhão nhoẹt kia tìm thông tin trong đó. Nhưng họ không nói chuyện quá lâu, nhanh chóng dời sự chú ý lên người Chung Cẩn.
“Đây chắc là thú cưng nhỏ của Ni’er nhỉ, sao lại mang nó đến đây?” Người đàn ông mặt đen tên Vu liếc nhìn Chung Cẩn, trong mắt toàn là khinh thường và ghét bỏ. “Mấy con này nhát gan lắm, đợi khi lên chiến trường đừng có mà bị doạ sợ chết khiếp.”
Chung Cẩn xem như anh ta đang đánh rắm.
Ông Tata ngồi xuống, để Chung Cẩn ngồi bên cạnh mình, nói: “Bé Đen lo lắng cho Ni’er lắm, cho nên muốn đến tìm Ni’er, Bé Đen nhà ta vừa thông minh vừa đáng yêu lại còn dũng cảm, chắc chắn không có vấn đề gì!” Chẳng biết tại sao ông Tata lại rất tin tưởng Chung Cẩn, hệt như thái độ của những người mẹ trên trái đất đối với con mình, tự hào vô cùng, đi đến đâu khoe đến đó.
So với ‘người cha’ trên danh nghĩa kia, ông Tata hiền từ giống với vai trò một người phụ huynh hơn.
Vu còn muốn nói gì nữa, Táp liền chen miệng vào nói: “Bé Đen ở đây cũng tốt, Ni’er thích thú cưng của em ấy như vậy, đợi khi chúng ta tìm thấy Ni’er, có lẽ Bé Đen có thể giúp được gì đó, phải biết là Ni’er khả năng cao là đã hoá cuồng mất đi ý thức rồi, nói không chừng Bé Đen có thể gọi em ấy tỉnh lại.”
Một người đàn ông khác chưa từng lên tiếng tên Mục Hoá không cho là đúng, “Sao thế được, chứng hoá cuồng chẳng lẽ dễ dàng bình tĩnh lại như thế? Đừng nói là con thú cưng nhỏ này, cho dù là Nữ Vương đích thân đến Ni’er cũng chưa chắc gì nhận ra, nếu thật sự đem con nhóc này đặt trước mặt Ni’er đang hoá cuồng, cảnh tượng duy nhất xảy ra là con nhóc này sẽ bị Ni’er nhai nát trong một nốt nhạc.”
Vu cũng gật đầu ra vẻ khẳng định, “Đúng vậy, lần trước chúng ta tốn nhiều công sức như vậy mới có thể kiềm chế Ni’er lại, làm em ấy khôi phục thần trí, chỉ vỏn vẹn một con thú cưng nhỏ có thể làm được tích sự gì.”
Táp trề môi không lên tiếng nữa. Anh ấy cũng không biết tại sao luôn cảm thấy các anh em nhà mình đều là người thích tự vả mặt chính mình.
Mấy người vây quanh Chung Cẩn ngắm một lúc sau đó liền mất đi hứng thú, lần lượt đi qua chỗ khác. Nhưng có một người tên là Kim Sơn ngược lại rất hứng thú với cô, vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh cô nhìn cô bấm máy phiên dịch và màn hình. “Ể, lần trước không xem kĩ, thì ra người trái đất trông thế này, bọn họ thật nhỏ bé, hệt như chỉ cần một ngón tay là đã nhấc lên được vậy. Nói chứ cũng rất đáng yêu đấy, đợi quay về rồi ta cũng muốn nuôi một con.”
Anh ta nói xong còn muốn giơ tay sờ Chung Cẩn, bị Chung Cẩn chặn lại bằng một thanh kiếm vàng nhỏ. Kim Sơn càng tỏ vẻ hưng phấn hơn, hai tay giơ lên muốn sờ đầu Chung Cẩn. Nhưng mà anh ta còn chưa mò được, đã bị ông Tata chặn lại rồi.
Ông Tata cười một cách hiền hậu, gương mặt gấu dễ thương đó vừa mềm vừa đáng yêu hết sức vô hại, tay gấu lại không chút khách sáo vỗ lên mặt Kim Sơn, “Đừng có sờ Bé Đen nhà ông, nếu không Ni’er sẽ giận đó, Ni’er nhỏ nhen không thích người khác đụng Bé Đen của nó đâu, nó mà giận lên thì ghê lắm, ông Tata cũng sợ nó nữa.”
Kim Sơn lúng túng rụt tay về: “Đợi ta về ta cũng muốn mua một con. Đúng rồi Táp, con này là do ngươi dắt Ni’er đi mua mà, mua ở đâu vậy, lần sau cũng dắt ta đi đi!”
Táp hứng trí, bắt đầu nói với Kim Sơn về các lựa chọn khi mua thú cưng.
Chung Cẩn: Mấy người thật sự đến để tìm Ni’er sao? Sao tôi cảm thấy không khí vô cùng thoải mái thư thả vậy? Đây là cuộc trò chuyện vào buổi trà chiều à? Có muốn gọi thêm chút bánh quy và hồng trà không?
Ông Tata đột nhiên móc ra một dĩa bánh quy nhỏ, “Nào, Bé Đen có muốn ăn bánh quy nhỏ không nè?”
Chung Cẩn: …
Sau khi đến điểm đích, Chung Cẩn phát hiện bọn họ thật sự tới để tìm Ni’er, chỉ để lại một mình Thức Ninh trên chiến trường tiếp tục thống lĩnh người Riar chiến đấu, vây quét người Leido còn dư lại, 4 người còn lại thì đi cùng với ông Tata và Chung Cẩn, tiến sâu vào vùng sao hoang vu trên hệ sao Hoành Tinh.
“Dựa vào tình hình lúc đó, có khả năng là Ni’er bị cuốn vào trong vùng sao hoang vu này rồi, những vùng sao này đa phần không có sinh vật sống nào, chỉ có lớp nham thạch bị phong hoá, nếu Ni’er bị lạc vào nơi thế này, có ăn may không bị cuồng hoá thì cũng sẽ bị đói chết, sau khi em ấy phát cuồng thì sẽ cực kì tiêu hao thể lực, nhẩm tính thời gian, nếu vẫn luôn không có thức ăn vào bụng, bây giờ em ấy đã cực kì đói rồi.”
“Tức là em ấy sẽ ra ngoài tìm kiếm thức ăn?”
“Đúng, chúng ta chỉ cần đi qua những chỗ này, chỉ cần em ấy vẫn còn sống, thì sẽ chủ động tìm tới, xem chúng ta như thức ăn.” Người đàn ông tên Vu mặt không cảm xúc nói.
Chung Cẩn nhìn máy phiên dịch của mình- Chỉ cần chúng ta đi tiếp á~ Thì em ấy sẽ chủ động đi ra nè~ Đi ra tìm chúng ta á~ Vì bây giờ chúng ta trong mắt em ấy, là những món ăn đáng yêu lắm nè hihi~
Trên đường Ni’er luôn im lặng nghe họ nói chuyện, đã hiểu rõ gần hết tình hình hiện giờ rồi. Ni’er mà họ tìm được, rất có khả năng là một tên điên đã mất lý trí hơn nữa đã đói bụng rất lâu.
Chung Cẩn sờ vào trái tim nhỏ bé của mình: Hơ hơ, cũng hơi sợ đó.
Dáng vẻ khi Ni’er phát điên, Chung Cẩn nghĩ một hồi, đời trước nhìn thấy cô suýt chút nữa bị bắt đi ăn thịt, vẻ mặt của Ni’er quả thực hơi có chiều hướng phát cuồng, nếu chỉ ở mức độ đó, cô cảm thấy bản thân vẫn chấp nhận được.
Chung Cẩn- người ôm theo suy nghĩ như thế- không hề chú ý đến một từ bản thân đã xem nhẹ- Nguyên hình. Cô hoàn toàn không tưởng tượng được, cái gọi là nguyên hình của người Riar là gì, đó chắc chắn không phải chuyện đơn giản chỉ mọc ra thêm vài cánh tay thôi đâu.