Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 89

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 16

Editor: Meounonna

Chương 89: Bắt đầu rồi~

Ni’er trên màn hình trực tiếp khác biệt rất lớn với Ni’er trong nhận thức của Chung Cẩn. Lúc ở nhà phần lớn thời gian Ni’er đều ngẩn người, cũng không thích nói chuyện, cảm giác lúc nào anh cũng rất buồn ngủ, híp mắt ôm cô nằm dài cả một buổi chiều. Ban đầu tính tình của anh thật sự có chút nắng mưa thất thường, thường hay mới một phút trước còn cười vui vẻ, phút sau không biết vì sao lại tự dưng cáu kỉnh, một khi ra ngoài đối diện với người khác, anh sẽ trở thành một nhân vật siêu nguy hiểm, không biết lúc nào thì sẽ nổi giận.

Nhưng mà sống chung càng lâu, Chung Cẩn phát hiện tính tình của anh không còn tệ như vậy nữa, ít nhất trước giờ anh chưa từng làm tổn thương cô, ngược lại vẫn luôn bảo vệ cô.

Anh cũng chưa từng từ chối yêu cầu của cô, mà sẽ hết sức yêu thương cô, là tình yêu không hề có nguyên do.

Nhưng bây giờ, khi khoảng cách giữa hai người họ xa hơn, lúc Chung Cẩn chỉ có thể nhìn thấy Ni’er thông qua màn hình, cô phát hiện người đàn ông này đột nhiên trở nên xa lạ. Không còn là Ni’er ở trần để cô đạp bụng chơi nữa rồi.

Hình ảnh quân đôi chuẩn bị xuất chinh rất hùng tráng, quân số nhiều nhất là người khổng lồ cao khoảng 3, 4 mét, phân bố ở đuôi tàu khổng lồ, bên hông của họ không đeo gì cả. Càng gần vị trí trung tâm của tàu khổng lồ, người xuất hiện ở đó nhỏ nhắn và tinh tế hơn, kiếm vàng bên hông cũng nhiều hơn.

Về phần Ni’er, anh ở trên con thuyền khổng lồ ở hàng đầu. Dường như anh là Tổng chỉ huy của đội quân này, đứng ở ngay tiền tuyến sắp đối mặt với quân địch.

Trên mặt anh không còn vẻ thả lỏng như ở nhà, lộ rõ vẻ nghiêm túc và lạnh nhạt, đôi mắt màu vàng kim cũng lạnh băng, giống như mắt cá sấu hoặc sinh vật khác đáng sợ hơn thế. Anh đứng im không nhúc nhích ở đó, trên màn hình hiện ra nửa khuôn mặt của anh, đường nét khuôn mặt ấy cùng với đôi mắt sâu thẳm hệt như lưỡi dao sắc bén, nhìn nhiều cũng sẽ làm người ta bị thương.

Sau lưng anh cũng có hai người đàn ông cao gần bằng anh đang đứng, bên hông đeo 6 thanh kiếm vàng, đằng sau nữa còn được bao quanh bởi một đám người đeo 5 thanh kiếm và 4 thanh kiếm, khí thế của đám người này giống hệt nhau, dù là thông qua màn hình, loại sát khí không chút che đậy đó cũng có thể truyền đến người xem, sự khác biệt duy nhất là mức độ nguy hiểm mà thôi.

Nhìn Ni’er có vẻ hung dữ nhất, siêu hung dữ!

Đối mặt với trận chiến còn chưa bắt đầu này, Chung Cẩn thấy trên mặt tất cả mọi người đều mang theo sự kích động và khát vọng, không có chút bi tráng khi xuất chinh nào. Từng người họ đều chỉ thể hiện sự mong đợi đối với chiến trường, không hề sợ hãi trước khả năng tử vong và tình huống chưa xác định.

Chỉ có Ni’er khác biệt, không hề nhìn thấy sự kích động và háo hức trên người anh, anh hệt như một ngọn núi to giữa đám đông, vững vàng đứng ở đó, là có thể làm cho hàng nghìn hàng vạn quân lính phía sau trấn tĩnh lại.

Chung Cẩn bất giác cắn hạt dưa tiếp, cô nghĩ, Ni’er chẳng phải là một người mắc chứng cuồng bạo lực thích đánh nhau sao? Sao lần này sắp đi đánh trận rồi, anh có thể thản nhiên như thế?

Chung Cẩn không biết, ở một nơi khác, có một đám người khác đang thảo luận về vấn đề giống hệt cô.

Vương Đình nơi ở của Nữ Vương phương Đông, ngoài Ni’er ra tất cả quý tộc 7 kiếm phương Đông đều đã trang bị vũ trang đầy đủ tụ họp ở nơi này. Nữ Vương của họ sắp sinh ra Nữ Vương mới, thời gian này sẽ gặp không ít nguy hiểm, họ bắt buộc phải canh giữ ở nơi này, mãi đến khi Nữ Vương đời kế tiếp được bình an sinh ra, đồng thời thuận lợi vượt qua 1 tháng đỏ.

Đây cũng là lý do vì sao có nhiều quý tộc 7 kiếm như vậy mà chỉ có một mình Ni’er ra ngoài đánh trận, vì Vương Đình mới là nơi quan trọng nhất, phần lớn lực lượng quân sự mạnh nhất bắt buộc phải canh giữ ở nơi này. Nhưng việc tấn công người Leido ngăn cản bước chân của bọn hắn cũng rất quan trọng, cho nên sẽ do người được công nhận là mạnh nhất- Ni’er dẫn đầu.

Một đám quý tộc 7 kiếm canh giữ ở cửa con đường nhỏ dẫn đến nơi ở của Nữ Vương, cùng nhau ngẩng đầu nhìn màn hình trực tiếp hình ảnh quân đội xuất chinh.

Táp lên tiếng đầu tiên, anh ấy nói: “Sao ta cảm thấy Ni’er thay đổi rất nhiều nhỉ? Không phải lúc trước em ấy thích mấy cuộc chiến như thế này nhất à? Trước nay không rảnh nổi, cứ thích ra ngoài tìm người đánh nhau, lần này sao trên mặt không có vẻ gì là kích động vậy?”

“Có lẽ do em ấy ý thức được nhiệm vụ lần này rất khó khăn, cho nên vẻ mặt mới nghiêm túc như vậy, cũng có lẽ cuối cùng em ấy đã trưởng thành rồi.” Anh trai cả Cừ Dư nói với vẻ an ủi.

“Cừ Dư anh nghiêm túc à? Cái tên Ni’er đó sao có thể vì nhiệm vụ cam go mà lộ ra vẻ mặt nghiêm túc được, em ấy hoàn toàn là đang ngẩn người vì cảm thấy tẻ nhạt thôi. Anh xem em ấy lớn đến chừng này sợ qua thứ gì sao? Ngay cả vài năm trước chứng cuồng bạo lực bạo phát không khống chế được khôi phục nguyên hình, suýt nữa thì nổ tung biến thành thịt vụn, sau đó tỉnh lại em ấy cũng có để tâm chút nào đâu.”

Im lặng một hồi, đột nhiên có người hỏi: “Ni’er không sao chứ, chứng cuồng bạo lực của em ấy nếu phát bệnh…”

“Chắc là không đâu, cả năm nay em ấy đâu có bị phát bệnh qua, tính tình cũng dễ chịu đi không ít, mọi người không để ý sao?”

Táp nghe anh em mình đang thảo luận sôi nổi, vỗ tay một cái hơi đắc ý nói: “Quả nhiên là do em ấy đã nuôi thú cưng, nuôi thú cưng có lợi cho sức khoẻ thể chất và tinh thần, mọi người xem từ khi Ni’er đem về một con thú cưng, bây giờ thay đổi nhiều biết bao nhiêu, đây đều là công lao của ta đó~”

“Ngươi còn có mặt mũi nói câu đó? Lần trước Ni’er còn đánh nhau với chúng ta vì con thú cưng đó của em ấy, em ấy đang nuôi thú cưng à? Rõ là đang nuôi con.”

Táp sờ mũi vài cái, lẩm bẩm: “Xem như con để nuôi thì có gì không tốt đâu, Ni’er bẩm sinh khiếm khuyết, thiếu hụt gen di truyền quan trọng, có thể em ấy sẽ không có thế hệ sau của mình. Hơn nữa chứng bệnh cuồng bạo lực của em ấy, đâu ai biết khi nào thì lên cơn, lỡ phát bệnh lần nữa có thể chống chọi được hay không là một chuyện, nói không chừng hôm nào đó sẽ bị nổ thành thịt vụn, còn không bằng để em ấy thích gì thì làm đó.”

Một anh trai nào đó sờ lên vai lần trước suýt nữa bị Ni’er đấm xuyên thủng, nghĩ lại còn thấy sợ giả vờ cười (*) nói: “Ta thấy em ấy còn khoẻ lắm, gần đây ngày càng lợi hại hơn, nếu lần sau còn lên cơn cuồng bạo nữa, không chừng chúng ta sẽ không có cách nào khống chế em ấy đâu.”

(*) 呵呵 –> Vẻ mặt thế này nè:

“Em ấy không dễ phát bệnh vậy đâu, hơn nữa nếu thật sự lên cơn thật, dựa theo trạng thái điên cuồng của em ấy, nói không chừng những con trùng chết tiệt sao Leido đó sẽ bị em ấy tiêu diệt sạch hết, đỡ cho lần sau chúng ta lại phải lo lắng căng thẳng.”

Sau khi thảo luận về việc này, một đám người canh giữ trung thành lại chuyển chủ đề bắt đầu nói về Nữ Vương và Nữ Vương mới sắp được sinh ra.

Sau khi Chung Cẩn xem cả buổi chiều màn hình trực tiếp thì bỏ màn hình qua một bên, chuyển qua đi theo sau ông Tata tìm đồ ăn. Đám Ni’er còn phải tiến hành 3 lần nhảy vọt không gian nữa, ít nhất cũng phải một ngày nữa mới đến chiến trường, ống kính hiện giờ toàn bộ đều xoay qua lại giữa mặt của các binh sĩ, một đám đàn ông thô lỗ nhìn hoài chán phèo.

Ông Tata đang may một bộ đồ nhỏ, không sai, là làm cho Chung Cẩn đó. Các dụng cụ may đo vải vóc đều được Chung Cẩn đặt mua trên trang mạng dành cho thú cưng người trái đất, vốn dĩ cô định mua về chơi thử, nhưng vì quá lười tay quá phế, sau khi lãng phí vài miếng vải cô bèn không muốn tiếp tục chơi nữa, quăng qua một bên, được ông Tata với lòng hiếu kỳ mạnh mẽ lấy về mài mò học hỏi.

Sau đó những thứ này trở thành đồ chơi của ông Tata, những thứ đồ này vốn trên trang mạng thú cưng kia cũng thuộc vào phân loại đồ chơi dành cho người trái đất.

Ông Tata hệt như một người bà hiền hậu, nếu đeo thêm cặp kính lão trên mặt chắc còn giống hơn nữa. Ông dùng cây kim thô như ngón tay đâm qua miếng vải, kéo chỉ dày qua, dùng cách này để ghép mấy miếng vải vào nhau, chuyện này vừa tốn sức vừa phiền phức, nhưng ông Tata rất thích thú, mỗi ngày đều chơi vui vẻ không biết mệt là gì, Chung Cẩn đã có thể tưởng tượng sau khi bộ quần áo hoàn thành xong sẽ có kiểu dáng độc đáo ra sao rồi.

Chung Cẩn chồm tới sờ vào lông gấu mềm mại của ông Tata, cảm thấy trái tim không yên ổn của mình được an ủi bởi bộ lông trắng mềm mại này rồi.

Bình thường Ni’er ở nhà, danh hiệu chúa ghen Riar không phải giỡn chơi đâu, nếu nhìn thấy cô thân thiết với ông Tata một chút anh sẽ tách họ ra ngay, làm cho cô muốn sờ lông ông Tata đều phải lén lén lút lút, ông Tata muốn ôm cô cũng phải nhân lúc Ni’er không chú ý. Bây giờ thì khoẻ re, cô muốn sờ lông thế nào thì sờ thế ấy, Ni’er không quản được nữa.

Dường như ông Tata cũng vui vì điều này lắm, điều này thể hiện ở việc ông bắt đầu nhét rất nhiều đồ ăn ngon cho Chung Cẩn, ngày thứ 3 sau khi Ni’er đi, Chung Cẩn ăn xong đồ ăn vặt yêu thương của ông Tata, bước lên cân, phát hiện trong vòng 3 ngày bản thân béo lên 1 ký?

Không không không, chuyện này không khoa học, sao cô có thể béo lên nhanh vậy được? Hơn nữa sau khi Ni’er đi chất lượng giấc ngủ của cô không còn được như trước, chỉ có thể ngủ 11 tiếng thôi, ăn cũng không bằng lúc trước… Được rồi, ăn nhiều hơn lúc trước, nhưng tóm lại cô vẫn rất nghiêm túc lo lắng cho tình trạng của Ni’er, sao có thể không gầy đi tí nào mà béo lên nhanh như vậy?

Mang theo nghi vấn này, Chung Cẩn bắt đầu xem video trực tiếp của hôm nay. Khi mắt dời lên trên màn hình, Chung Cẩn kinh ngạc đến mức chấn động.

Đến rồi, cuối họ họ cũng đến điểm đích. Chiến tranh nổ ra nhanh hơn tưởng tượng của Chung Cẩn, ngay khi đám người Ni’er đến không lâu, Chung Cẩn thông qua màn hình quan sát góc nhìn của Ni’er vào lúc này. Một đám lớn sinh vật không xác định đen thui lui che trời lấp đất nhào về phía họ, hệt như châu chấu tràn vào đồng ruộng vậy.

Chung Cẩn còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, hạt dưa đang cầm trong tay cũng rớt xuống luôn. Chỉ nhìn thấy Ni’er trong màn hình đột nhiên rút kiếm vàng ra giơ về phía trước, phát ra tiếng huýt lớn kỳ lạ.

Giây sau, các binh sĩ cao to đó ào ào cùng nhau xông về phía trước đón đòn những sinh vật không xác định đó.

Hai bên không hề giao chiến bằng miệng lưỡi trước khi chiến đấu, hơn nữa vừa tới là nghênh chiến luôn. Tốc độ của họ đều rất nhanh, Chung Cẩn còn chưa nhìn rõ quân địch có dáng vẻ ra sao, chỉ thấy một dòng thác màu đen. Mãi đến khi hai bên bắt đầu đánh nhau, Chung Cẩn mới nhìn rõ kẻ địch là gì, sau đó cô hít một hơi khí lạnh.

Không phải bảo là người Leido là một loại người tiến hoá lùi của người Riar sao? Vì sao có vẻ như bọn hắn không có chút nào giống “người” vậy?

Trong mắt Chung Cẩn những người Leido này giống như một loại quái vật hơn. Chiều cao của bọn hắn khoảng 3, 4 mét, sau lưng là vỏ giáp kiên cố đen bóng, từng đốt từng đốt nối liền với nhau, hai bên trái phải tổng cộng có 6 chi chân đốt, ở phần đuôi còn có một cái đuôi gai tương tự như chân cua, trên phần đầu dẹp bằng phẳng là đôi mắt màu đỏ, hệt như hai cục kim cương đỏ bị cắt ra đánh bóng. Bọn hắn cúi rạp người bò trên đất với tốc độ cực nhanh, lúc đứng dậy càng đáng sợ hơn.

Chung Cẩn chỉ nhìn trên màn hình mà còn cảm thấy toàn thân nổi da gà, không nhịn được giơ tay xoa xoa cánh tay rụt đầu. Cái thứ này không phù hợp với thẩm mỹ của con người lắm nhỉ, chỉ xét về ngoại hình, cô hy vọng người Riar với diện mạo gần giống người trái đất thắng hơn. Cho dù sau khi người Riar biến hình có nhiều cánh tay như vậy, nhưng mà tốt xấu gì lúc bình thường người ta có hình dạng con người!

Sau khi so sánh, Chung Cẩn đột nhiên cảm thấy thật ra có nhiều cánh tay như vậy cũng không phải khó chấp nhận lắm, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với đám người Leido giống hệt quái vật thế này.

Cô vốn muốn chuyển sang tiết mục khác xem, nhưng nghĩ một lúc lại hơi lo lắng cho tình trạng của Ni’er, Chung Cẩn chỉ đành tiếp tục nhịn lại cảm giác nổi da gà xem tình hình chiến đấu.

Tuy người Leido hùng hổ tiến tới, nhưng người Riar đã chống lại được đợt công kích lần này, cùng với việc chiến tuyến được mở rộng ra, ánh mắt của Chung Cẩn dần dần bị thu hút bởi bóng dáng của Ni’er.

Trên chiến trường này, thống soái Ni’er không chút nghi ngờ nào là người loá mắt nhất. Chung Cẩn phát hiện lần trước đi dự tiệc gì đó, lúc Ni’er đánh nhau với người kia đâu chỉ là không nghiêm túc, thậm chí anh còn chưa ra sức.

Lúc này Ni’er trên chiến trường chính là một sát thần uy phong lẫm liệt, ngay từ lúc bắt đầu anh đã chìm trong đám người Leido chi chít chằng chịt kia, đám người Leido này cũng biết rõ anh chính là thống soái, đều bổ nhào về phía anh. Những người lúc trước ở bên cạnh Ni’er không những không tiến lên trước giúp đỡ, ngược lại lui về sau một khoảng bắt đầu tự giải quyết những đám người Leido ở nơi khác, dọn sạch đám quân địch đợt đầu tiên.

Đợi mọi người lui ra hết, Ni’er nhanh chóng bị đám côn trùng đáng sợ đó bao phủ. Sau một tiếng vang lớn, luồng khí cực to xao động, toàn bộ đám người Leido muốn chôn Ni’er kia bị nện văng ra xa, cũng không biết Ni’er làm thế nào, lúc những tên Leido bị nện văng ra, có không ít kẻ cơ thể bị đứt lìa.

Xác chết bị lìa thành vài khúc được phóng to trên màn hình, nặng nề đập vào ống kính bên này, vì quá chân thật, Chung Cẩn còn theo bản năng trốn ra sau, đầu đụng chỗ tựa lưng mới ý thức được chiến trường cách bản thân rất xa xôi.

Cúi đầu nhìn hạt dưa trong tay đã rơi gần hết rồi, Chung Cẩn dứt khoát bỏ hạt dưa về chỗ cũ, bản thân ôm gối mềm ngồi ở đó xem chăm chú.

Ni’er trên chiến trường toàn thân đều đang toả sáng, đương nhiên đây không phải nói về hình tượng cao lớn oai phong của anh, mà anh thật sự đang phát sáng, một vầng sáng màu vàng nhạt, ở khu vực hệ sao có bầu trời u ám như bên kia trông vô cùng bắt mắt. Hình như đám người Leido kia có tính hướng sáng, bọn hắn dần dần toàn bộ bao vây nơi này.

Ni’er đứng ở giữa, anh cởi áo choàng ra, để lộ bộ trang phục gọn gàng sạch sẽ, dưới chân đều là xác chết của người Leido. Không ngừng có người Leido tiếp cận anh, nhưng tất cả người Leido đến bên cạnh anh sau 1 giây đều sẽ biến thành xác chết dưới chân anh.

Chung Cẩn: Ồ quao đúng là siêu cấp đẹp trai.

Dần dần, Chung Cẩn tìm về cảm giác sảng khoái khi xem phim thảm hoạ Mỹ ở rạp chiếu phim, thậm chí còn mang chút nhiệt huyết sục sôi. Nhưng chiến trường vẫn là chiến trường, không phải là phim điện ảnh có thể tạm dừng lúc nào cũng được, nếu nói ban đầu Chung Cẩn còn chút tâm thái xem phim điện ảnh, vậy sau khi xem chăm chú 1 ngày, cô không bao giờ có thể xem nó như phim điện ảnh nữa.

Cả một ngày, không có ai dừng tay lại, cho dù là người Riar hay là người Leido hết đợt này đến đợt khác tấn công không ngừng, dường như họ đều không biết mệt. Đám người Leido đó chỉ biết tiến về phía trước, không ngừng thẳng tiến, ý muốn xông qua phòng tuyến người Riar đã thiết lập, còn người Riar chắc chắn không bao giờ để một người Leido nào lọt qua, chiến sự cứ thế giằng co, không hề có chút khả năng dừng lại.

Chung Cẩn thật sự đã buồn ngủ lắm rồi, ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện màn hình trực tiếp vẫn đang tiếp tục, chiến tranh cũng đang tiếp tục. Nơi ống kính màn hình quay tới đều là xác chết, có thi thể với vỏ giáp xác đáng sợ của người Leido cũng có thi thể giống hệt con người của người Riar. Ánh mắt của Chung Cẩn đuổi theo Ni’er, nhìn thấy anh không bị thương, lúc bấy giờ mới thả lỏng tinh thần.

“Trận chiến này đã đánh 7 ngày rồi, ở giữa trận họ chỉ dừng lại một lát, rốt cuộc khi nào mới đánh xong vậy?” Chung Cẩn thở dài một hơi, xem đánh trận và một đống xác chết lâu như thế, khẩu vị của cô sụt giảm nhanh chóng, xem nhiều tối nhắm mắt ngủ mơ toàn thấy mình đang đối diện với loại quái vật đó.

“Còn lâu lắm.” Ông chú Kiến Quốc trả lời Chung Cẩn thế đấy.

Nhưng cả hai người họ đều không ngờ cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc nhanh như thế đột ngột như thế.

Bình Luận (0)
Comment