Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 15
Editor: Meounonna
Chương 88: Đi đánh trận
Chung Cẩn đang suy nghĩ anh trai nghiên cứu máy phiên dịch kia khi nào mới có thể làm ra một cái máy phiên dịch đàng hoàng, nhưng cô không ngờ, mãi đến khi Ni’er đi đánh trận, cái máy phiên dịch đàng hoàng đó vẫn chưa ra đời.
Buổi tối trước hôm Ni’er đi, anh không có biểu hiện nào lạ hết, nằm dài ra trên chiếc ghế lười dành cho thú cưng đối với anh mà nói có kích cỡ quá nhỏ để ghẹo Chung Cẩn như thường ngày, còn ăn hết que cay lúc trước anh đã đặt mua. Anh duỗi thẳng chân nửa nằm ở đó lau kiếm vàng của mình, Chung Cẩn ngồi trên bụng của anh, ôm hạt dưa và máy phiên dịch xem tiết mục trên màn hình.
Tiết mục này giới thiệu món ngon của sao Riar, Chung Cẩn đã đón xem nửa năm rồi, không bỏ lỡ kì nào hết. Xem xong cảm thấy ngon, cô sẽ đặt mua, 3 phút là hàng tới, cô thử một chút cảm thấy ăn ngon sẽ viết lại, không ngon thì toàn bộ đẩy cho thùng rác đại ca Ni’er.
Dạ dày của Ni’er là một cái hố đen, hình như cho dù là bao nhiêu món cũng có thể nhét hết vào được, Chung Cẩn cho anh ăn thì anh cứ ăn, cũng không quan tâm đó có phải là giờ ăn hay không.
Chung Cẩn đã quen với cuộc sống ngoài hành tinh, đang tích cực khám phá thực đơn mới của người trái đất ở ngoài hành tinh. Cô cảm thấy bản thân giống hệt như Thần Nông thử trăm loại cây cỏ, có tinh thần cống hiến không biết sợ là gì, đối với các món ăn kì lạ của người Riar cô cũng dám khiêu chiến, điều may mắn là đến bây giờ cô còn chưa xuất hiện vấn đề trúng độc khi ăn món lạ.
Nhưng có hai lần ăn món lạ bụng dạ không hợp, cô chóng mặt, miệng thì tê tê. Sau đó Ni’er đút cho cô ăn một chút cỏ màu vàng kim, ngủ một giấc tỉnh dậy thì Chung Cẩn đã khoẻ lại, có thể tiếp tục sự nghiệp mở rộng menu của mình rồi.
Tiết mục kì này giới thiệu về một loại côn trùng ẩn mình trong đá khổng lồ, kích thước to bằng một nắm tay, sau khi bị nướng cháy lên thì co rút thành hình dạng của cải muối khô. Chung Cẩn cảm thấy món này hơi giống với tàu hủ ki, quyết định mai mua chút ăn thử. Dù sao dở thì cũng không lãng phí, có Ni’er ở đây cùng lắm thì đút cho anh ăn hết.
Nhưng cuối cùng Chung Cẩn vẫn không mua được, vì sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện Ni’er đã mặc bộ đồ mà cô chưa từng thấy qua, tương tự như quân trang trên trái đất, nhưng mà đơn giản gọn gàng hơn, 7 thanh kiếm vàng bình thường được đeo một cách tuỳ tiện bên hông anh, bây giờ đã được quấn quanh bằng dây nịt đan bằng sợi dây dày màu vàng kim, cuối cùng anh còn khoác một chiếc áo choàng đen dài.
Đối với Ni’er, trang phục này rất long trọng, cách ăn mặc như sắp đi xa nhà này của Ni’er làm Chung Cẩn cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó cô suy nghĩ kỹ lại, cuối cùng lật ra được một chuyện ở trong trí nhớ. Khoảng hơn nửa năm trước, Ni’er nói với người ta sau một khoảng thời gian nữa sẽ đi tấn công người sao Leido gì đó.
Cuộc đối thoại của ông Tata và Ni’er đã chứng thực cho điều này, Ni’er sắp phải đi tập hợp quân đội Riar, sau đó đi đến sao Leido cách đây 3 hệ sao để đánh giặc.
Chung Cẩn mới thức dậy, còn mặc váy ngủ, lúc Ni’er chỉnh trang quần áo, cô còn đang ngáy ngủ dụi mắt, bây giờ đã rõ Ni’er sắp đi làm gì, Chung Cẩn túm tóc, cảm thấy cái tên này công nhận vô tư thật, sắp đi đánh trận mà không căng thẳng chút nào, làm chuyện đến nước này cô mới phát hiện.
Chung Cẩn đột nhiên vô cớ tức giận, cũng không biết rốt cuộc mình đang giận cái gì. Cuối cùng cô nhìn hành động kéo áo choàng của Ni’er, thầm nghĩ, có lẽ bản thân không nỡ để Ni’er rời đi, dù sao sống với nhau lâu như vậy rồi, về cơ bản cô chưa từng rời khỏi Ni’er lâu. Có thể nói Ni’er chính là chỗ dựa lớn nhất của cô khi sinh sống ở ngoài hành tinh này, cô không thể không thừa nhận, cảm giác an toàn của cô xuất phát từ Ni’er.
Nhưng bây giờ anh nói đi là đi, cũng không nói với cô biết trước một tiếng, tâm tình của Chung Cẩn rất phức tạp.
Ni’er nói chuyện xong với ông Tata, đi đến trước mặt Chung Cẩn. Anh hệt như một ngọn núi nhó, bóng của anh bao trùm cả người Chung Cẩn. Ni’er của hôm nay không giống với Ni’er của ngày thường lắm, nét lười biếng không vui của anh hoàn toàn biến mất, chỉ còn vẻ nghiêm túc rất phù hợp với thân phận quân nhân hiện giờ.
Chung Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu vàng kim của anh lấp lánh hệt như ngọn lửa bập bùng trong bóng đêm. Đột nhiên anh vén áo choàng, ngồi xổm trước mặt Chung Cẩn, dang hai cánh tay với cô.
Chung Cẩn không muốn để ý đến anh, hai tay chắp sau lưng vẻ mặt lạnh nhạt đứng tại chỗ. Nhưng cô không đi tới Ni’er cũng không để tâm, anh chồm lên trước ôm cô vào lòng, hành động có thể được xem là dịu dàng hôn lên mặt cô vài cái. Chung Cẩn không động đậy, cứng rắn đẩy mặt to của anh ra, còn bóp nắm tay đánh anh một cái.
Ni’er một tay bắt lấy nắm tay của cô, đặt vào miệng cắn nhẹ một cái, đột nhiên nở cụ cười để lộ hàm răng trắng.
“Sẽ về nhà nhanh thôi.” Tên ngu ngốc này nói thế xong, sau đó không ngoảnh đầu đi thẳng.
Chung Cẩn nhìn anh rời đi, lau nắm tay của mình, chim cút về phòng tiếp tục ngủ nướng.
Cuộc sống trôi qua quá êm đềm, dòng chảy của thời gian dường như cũng nhanh hơn, Chung Cẩn lật cuốn lịch mình tự chế, phát hiện thì ra bản thân đã đến ngoại tinh cầu này gần 1 năm rồi, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì điều này. Đời trước trong 1 năm này, cô cảm thấy trời gian trôi vô cùng chậm, vì đời trước thiếu nữ Chung Cẩn 16, 17 tuổi mỗi ngày đều thấp thỏm lo sợ, cảm thấy bất an và cô đơn, đồng thời còn bị tâm hồn yêu đương của thiếu nữ giày vò, khuôn mặt gầy sọp thấy rõ.
Bây giờ thì tốt biết bao, soi gương thử, bản thân hình như đã béo hơn một năm trước nhiều. Có thể thấy đúng là tâm thái quyết định tất cả.
Tính thời gian, đời trước vào thời điểm này, hình như Ni’er đã đưa cô quay về trái đất rồi. Nói về chuyện này, lúc trước Chung Cẩn còn tưởng Ni’er đưa cô về trái đất là do anh cảm nhận được nỗi bất an và buồn bã của cô, với cả niềm mong mỏi quay về nhà, bây giờ cô nghĩ lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Ni’er là một người có trực giác mạnh mẽ hệt như dã thú, có nhiều việc anh không nói, nhưng lòng anh hiểu rất rõ, anh có thể nhạy bén phát giác được tâm tình của Chung Cẩn, sau khi có máy phiên dịch lại càng hiểu cô hơn. Nhưng thật ra Ni’er không hề thích sử dụng máy phiên dịch, có lẽ anh cũng cảm nhận được cái máy phiên dịch này không đáng tin, bình thường lúc ở chung với Chung Cẩn, người chủ động xài máy phiên dịch đa phần là Chung Cẩn, Ni’er thích tự dựa vào trực giác của bản thân quan sát cô muốn gì hơn.
Một người như thế, dưới tình huống đôi bên không thể giao tiếp với nhau, có thể cảm nhận được tâm tình của thú cưng là điều quá bình thường. Đưa cô quay về trái đất, hành động này đương nhiên có một phần nguyên nhân là do tâm tình của Chung Cẩn, nhưng có lẽ còn một phần do Ni’er sắp phải đi đánh trận, anh cảm thấy không thể tiếp tục chăm sóc cô được nữa mới quyết định đưa cô về quê nhà.
Còn lần này, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức này rồi, Chung Cẩn cũng không có mong mỏi mãnh liệt muốn quay về, Ni’er đương nhiên sẽ không đưa cô về.
Chung Cẩn dựa lưng vào ghế massage mềm mại của mình, đột nhiên cảm thấy mềm quá ngủ cũng không ngon, không thoải mái bằng cơ thịt rắn chắc của Ni’er. Sau khi ý thức được điều này cô cảm thấy sức mạnh của thói quen quả nhiên quá đáng sợ.
Bình thường Ni’er cũng sẽ ra ngoài xử lý một số công việc, đi tận 2, 3 ngày. Nhưng có lẽ vì biết anh sẽ nhanh chóng quay về, Chung Cẩn nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, rất vô tư. Nhưng bây giờ, Ni’er mới đi được một ngày, Chung Cẩn đã bắt đầu cảm thấy không quen rồi, ông Tata vẫn còn đang bật nhạc rock, nhưng Chung Cẩn cảm thấy căn nhà vắng đi một người vô cùng lạnh lẽo.
Lướt web một hồi, Chung Cẩn đứng dậy lật tìm thuốc lá của mình. Bình thường Ni’er ở nhà, anh không thích mùi này, nên Chung Cẩn không hút, nhưng bây giờ cô rất muốn hút thuốc.
Mồi một điếu thuốc, Chung Cẩn với vẻ mặt thâm trầm vén vén tóc của mình, suy nghĩ xem rốt cuộc có phải bản thân lại giẫm lên vết xe đổ không. Đâu đến nỗi, cô cố ý kìm chế rồi mà, tình cảm với Ni’er vẫn luôn duy trì ở mức độ “Đây là đại gia Jack Ma cơm cha áo mẹ thẻ ngân hàng”. Nhưng tâm tình nôn nóng bất an hiện giờ của cô là chuyện gì đây?
Thời kì nổi loạn của tuổi sinh lý hay là thời kì mãn kinh của tuổi tâm lý? Đây là một vấn đề rất khó giải quyết.
Cứ thế ăn không ngồi rồi nằm dài cả buổi sáng, Chung Cẩn bò dậy liên lạc ông chú Kiến Quốc.
Sau khi có sự xuất hiện của máy phiên dịch, ngày càng nhiều người chủ nuôi dưỡng người trái đất bắt đầu giao tiếp với người trái đất nhà mình bằng máy phiên dịch, người chủ thích sưu tầm người trái đất của ông chú Kiến Quốc kia cũng trang bị không ít máy phiên dịch, thế là kế hoạch thực dân ngoài hành tinh của ông chú Kiến Quốc sau bao nhiêu năm bị gác lại cuối cùng cũng le lói tia hi vọng, gần đây chú ta bận rộn lắm, cả người đều toả ra ánh sáng tươi trẻ.
Ảnh hưởng của người trái đất đối với người Riar lớn bất ngờ, hệt như là trời sinh đã là khắc tinh của người Riar, có nhiều người ngoài hành tinh là chủ nuôi người trái đất càng ngày càng thích sinh vật tuy có cơ thể yếu ớt hơn họ nhiều nhưng lại thú vị bất ngờ này, trong giới quý tộc sao Riar bắt đầu thịnh hành việc nuôi người trái đất.
Trong giới quý tộc phương Đông có hiện tượng lạ là Ni’er cưng chiều thú cưng, trực tiếp nhận làm con và ban kiếm, trong giới quý tộc phương Tây lại có người khác loài là Bạch Sa sinh con với người trái đất, tuyên bố đưa người trái đất về nhà kết quả là bản thân cũng một đi không trở về dứt khoát ở trái đất sinh sống luôn, việc này dẫn đến mối quan hệ giữa người ở hệ sao Riar và nhóm thú cưng người trái đất dần dần phát triển theo hướng kì lạ.
Cũng không biết hướng phát triển này là tốt hay xấu, là người gián tiếp ảnh hưởng tất cả mọi thứ- Chung Cẩn không hề để ý, cô liên lạc với ông chú Kiến Quốc chẳng qua chỉ muốn biết tình hình của cuộc chiến tranh này.
Từ thái độ của Ni’er, Chung Cẩn cảm thấy có lẽ đây không phải là một cuộc chiến cam go lắm, nếu không sao Ni’er lại bình tĩnh như thế, hơn nữa hơn một năm nay hình như cô chỉ nghe anh nhắc về nó hai lần. Thái độ này, xét thế nào cũng không giống sắp đối mặt với một cuộc chiến khó khăn gian khổ. Huống hồ Ni’er còn lợi hại như thế.
Nhưng tin tức ông chú Kiến Quốc đưa cho cô lại rất tệ.
“Đây là một cuộc chiến rất nguy hiểm, hơn nữa thật ra tỉ lệ thắng của chúng ta không hề lớn, chú cảm thấy tác dụng lớn nhất của cuộc tiến công này là tiêu diệt người Leido nhiều nhất có thể, ngăn khả năng họ thông qua tuyến phòng thủ đến hệ sao Riar.”
Ông chú Kiến Quốc- người nắm bắt thông tin nhanh nhạy- nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến ở hệ sao Hoành Nguyên bên cạnh hệ sao Leido, đó là một hệ sao hoang vu, sinh vật sinh sống trên đó cực ít, thiếu hụt tài nguyên, còn có dãy đá thiên thạch nguy hiểm không ổn định, điều quan trọng hơn đó là nơi người Leido thông thạo địa hình. Tuy người Riar lợi hại giống như siêu nhân vậy, nhưng người Leido cũng không kém, nghe nói từ xa xưa họ là người cùng chung một hệ, sau đó mới phân thành hai hệ sao, người Leido là người Riar tiến hoá lùi.”
“Người Leido rất thèm muốn Nữ Vương Riar, mỗi khi hai vị Nữ Vương Riar sinh con chính là thời điểm yếu ớt nhất, Nữ Vương mới giáng sinh sẽ tạo ra sức cộng hưởng, những người Leido tiến hoá lùi này sẽ bị thu hút, tấn công tới đây hệt như phát điên. Chú nghe nói cách đây rất lâu về trước có một vị Nữ Vương phương Đông suýt chút nữa bị mang ra khỏi Vương Đình, may mà sau đó giành về kịp. Vì chuyện này, cho nên bây giờ mỗi khi Nữ Vương mới được sinh ra, những quý tộc phương Đông mới căng thẳng như vậy, muốn nhân cơ hội Nữ Vương mới chưa ra đời, đi chặn đánh trước ở cửa nhà người ta đề phòng hậu hoạ.”
Chung Cẩn: “Chú à, rốt cuộc chú nghe từ đâu được nhiều tin tức thế?”
Ông chú Kiến Quốc vẩy tay, “Máy phiên dịch cũng có rồi, muốn nghe ngóng tin tức có khó gì, có thể được cử đến đây đóng quân, chắc chắn phải có bản lĩnh. Bạn nhỏ à, chắc em không tưởng là chú đến đây để dưỡng lão chứ.”
Chung Cẩn: Chẳng lẽ không phải?
Không so được với tài do thám tin tức của dân chuyên nghiệp, Chung Cẩn nghe phân tích xong bèn cúp máy, cảm thấy bản thân bắt đầu lo lắng cho Ni’er.
Chiến tranh vốn tàn khốc, nếu Ni’er bất cẩn chết ở chiến trường thì phải làm sao? Ở đây nếu không ai bảo vệ thì sẽ rất khó sống.
Chung Cẩn không cầm được lo lắng cau mày, giống như mọi ngày, cô mở màn hình ra chuẩn bị xem tiết mục mỗi ngày mình đều đón xem, nhưng mà vừa mở màn hình lên, ánh mắt cô bị thu hút bởi một bóng dáng quen thuộc.
Là Ni’er, anh đứng trên bục cao của tàu khổng lồ, vẻ mặt cứng rắn như thể đá tảng trên tường. Bên cạnh là rất nhiều người đàn ông lực lưỡng đang đứng mặc trang phục tương tự anh, bên dưới là vô số đầu tóc đen thùi, đó là các chiến sĩ sẽ ra chiến trường.
Chung Cẩn: Người Riar xuất phát đánh trận, thì ra là phát trực tiếp toàn quá trình à? Thú vị, vỗ tay cho các anh.