Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 66

Ma pháp sư trên toà tháp đen 16

Edit: Meounonna

Chương 66: Quay về

 

Sợi kí ức của Lilina rất nhanh tan biến đã hoàn toàn, tuy rất ít, nhưng không phải không thu hoạch được gì. Silvia nghĩ đến căn phòng bí mật mà mình chưa từng đến kia, và nụ hoa trắng trong quả cầu thuỷ tinh, không nhịn được nở nụ cười.

Nàng gần như đã biết phải làm sao để g**t ch*t tổng giám mục rồi. Trong những năm nay, nàng âm thầm mua chuộc hai thuộc h* th*n tín của tổng giám mục, biết được một thông tin. Sở dĩ tổng giám mục có thể hấp thụ sức sống và ma lực của người khác là do lúc trước ông ta tu luyện một ma pháp hắc ám kì lạ, phong ấn một con ma thú quý hiếm vào trong cơ thể.

Sức sống của con ma thú này ngoan cường, có thể sống rất lâu, điểm yếu duy nhất là có kết một quả ma hạch trong trái tim . Hình như tổng giám mục đã lấy quả ma hạch đó ra giấu ở chỗ nào rồi. Phải phá huỷ được ma hạch đó, vì chỉ làm gây tổn hại đến trái tim nhân loại trong cơ thể tổng giám mục sẽ không có tác dụng gì. Silvia đã dùng mạng sống của mình chứng minh cho điều này.

Lúc trước nàng vẫn luôn suy nghĩ liệu thật sự có thứ gọi là ma hạch không, bây giờ nàng gần như đã chắc chắn, quả thực có thứ đó tồn tại, hơn nữa khả năng cao nó được cất giấu ở căn phòng bí mật trong kí ức của Lilina.

Cho dù quả ma hạch đó không ở trong đó, riêng thái độ của tổng giám mục, đối với ông ta mà nói nụ hoa trong quả cầu thuỷ tinh ấy là thứ rất quan trọng, nếu là thứ rất quan trọng thì đều có thể lợi dụng được.

“Silvia.”

“Chuyện gì vậy chàng?” Silvia mỉm cười nhìn Lansat đáp lời.

Lansat không hỏi đã nhìn thấy gì trong kí ức của Lilina, mà chỉ vào căn phòng hư hại trước mặt, “Ở đây, phải làm sao bây giờ?”

“Ừm.” Silvia lấy khăn choàng từ trên ghế khoác lên vai, tự nhiên đi ra ngoài, “Nếu đã lộn xộn thế này, tối nay chắc chắn em không thể ngủ ở đây rồi, vậy chúng ta ngủ chung với nhau vậy.”

Lansat: “… À.” Anh giơ tay như muốn cản nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn rút tay về, khép sát áo choàng lại đi theo phía sau.

Sở dĩ hai người không ngủ cùng nhau là vì cả hai đều không quen, sau khi có tiếp xúc thân mật, ngủ chung dường như cũng không vấn đề gì, nhưng mà Lansat vẫn không quen tiếp xúc gần với người khác, Silvia cũng vậy, tính cảnh giác của nàng quá cao, ngủ gần người khác như thế, chỉ có một kết quả là mất ngủ thôi.

Nhưng mà Silvia có một tật xấu rất tệ, đối với việc gì tuy nàng không ‘muốn’, nhưng nếu Lansat cũng không ‘muốn’, nàng sẽ bắt anh ‘muốn’ cho bằng được. Nên nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Lansat, Silvia lập tức vứt giấc ngủ của mình ra sau đầu, quyết tâm phải ngủ chung với anh, ngủ tới khi Lansat quen thì thôi.

Chuyện thân mật cơ thể, chỉ cần có thể nhìn trúng ngoại hình của đối phương đều có thể làm rất hoà hợp.  Nhưng nếu hai người ngủ cùng nhau thì thuộc về phạm trù thân mật trong linh hồn. Hai người không tài nào chấp nhận được đối phương, cho dù có ngủ cùng nhau cũng không dễ chịu gì, hiển nhiên hai người họ bây giờ đang rơi vào trạng thái trên.

Silvia quyết tâm muốn làm ‘người yêu’ của Lansat, sao có thể để trạng thái này kéo dài được, nàng đương nhiên muốn phá vỡ sự ngăn cách này. Bắt đầu từ việc ngủ cùng nhau.

Vấn đề của Lansat không phải là tính cảnh giác cao, với Silvia anh thật sự chẳng có chút cảnh giác gì cho cam, chỉ đơn giản là anh đã cô đơn quá lâu, gần như từ lúc mới sinh ra đã không tiếp xúc gần với ai, đột nhiên bảo anh quá thân mật với một người, anh có hơi không chịu được. Nhưng vì người ấy là người mà anh thích, cho nên cảm xúc không quen này lại trở thành vấn đề mà anh muốn khắc phục,

Thấy Silvia tự nhiên đi vào căn phòng mình, đôi tay trong áo choàng đen của Lansat hết co rồi lại duỗi ra, không cách nào thật sự thả lỏng được.

c** q**n áo nằm lên giường, ban đầu giữa hai người còn cách nhau một khoảng khá xa, nhưng Silvia nhanh chóng chủ động ghé sát vào, nhẹ nhàng kéo tay Lansat.

Silvia – sờ vào một bàn tay đầy mồ hôi: Muốn mình nắm đôi tay ướt mồ hôi này ngủ, bệnh sạch sẽ của mình không chịu được.

Nàng ngồi dậy lau đôi tay cứng đờ của Lansat bằng khăn lông, từ ngón tay đến bàn tay, vô cùng nghiêm túc. Lau xong chìa tay về phía Lansat: “Tay kia đâu đưa cho em.”

Lansat bèn giơ bàn tay còn lại qua, quả nhiên cũng là một bàn tay ướt mồ hôi, Silvia quỳ ngồi ở kia lau tay cho anh.

Lúc ngủ lại lần nữa, Silvia nắm đôi tay sạch sẽ có chút mát lạnh, hài lòng chuẩn bị ngủ.

Nhưng nàng ngủ không được. Cũng là thói quen từ nhỏ đến lớn, tuy vẻ ngoài Silvia xinh đẹp động lòng người, rất nhiều người cho rằng tính cách nàng dịu dàng tỉ mĩ, nhưng thực tế nàng hoàn toàn chẳng quan tâm ai ngoải bản thân mình cả, một người như thế, lại sống ở một nơi bề ngoài tốt đẹp nhưng bên trong hiểm ác như toà thánh, nàng không thể nào mở rộng lòng mình với bất kì ai.

Bình thường khi tiếp xúc với người khác, do khí chất và thái độ của nàng, tất cả mọi người đều bất giác giữ một khoảng cách an toàn với nàng, lúc tối đi ngủ càng chẳng ai đến gần nàng. Silvia rất nhạy cảm với hơi thở của con người, lúc ngủ chỉ cần có người ở khoảng cách nhất định với nàng, nàng đều sẽ giữ sự tỉnh táo theo bản năng.

Càng đừng nói bây giờ nàng còn đang nắm tay của một người đàn ông. Cho dù trong tim luôn tự nhủ với bản thân rằng người đàn ông này sẽ không làm tổn hại mình, nhưng mà nàng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác được.

Hai người cứ thế nằm ngay đơ trên giường, Silvia có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở cố ý đè nén của người đàn ông bên cạnh, anh không chỉ chưa ngủ được, mà còn rất căng thẳng.

Cứ thế này cũng không phải là cách, chuyện nàng muốn làm nhất định phải thành công mới được.

Silvia mở mắt ra, trong màn đêm trước khi bình minh ló dạng, nàng giơ tay cởi nút áo Lansat. Vừa cởi nút áo, Silvia vừa nghĩ, thói quen lúc ngủ vẫn mặc quần áo chỉnh tề này của Lansat rất không tốt. Chẳng lẽ anh ngủ xong tới sáng cứ thế mặc áo choàng lên sao? Thế thì quá là cẩu thả, không được, phải sửa.

Lansat cảm nhận được lồng ngực của mình lành lạnh, sau đó nghe thấy nữ thần mềm mại bên cạnh mình cất giọng dịu dàng: “Chàng không ngủ được sao? Vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị nhé?”

Silvia nghĩ, nếu đã ngủ không được, vậy đợi tới lúc mệt thì ngủ được chứ gì.

Thông qua thực nghiệm, phỏng đoán này cơ bản chính xác, khi mệt mỏi cực độ quả thực có thể ngủ thiếp đi, nhưng cảm giác kiệt sức cũng không dễ chịu mấy, lúc ngồi trên xe ngựa xóc nảy quay về tháp đen, cảm giác đó càng khó lòng diễn tả.

Mắt thấy đầu Lansat đột nhiên đập vào trên cửa xe ngựa, sau đó mắt mũi nhập nhèm tỉnh lại ngồi ngay ngắn, Silvia- người cũng đang buồn ngủ- nghĩ, hai người họ đây là đang lưỡng bại câu thương.

Lúc về tới tháp đen, mưa lại bắt đầu rơi, tầng mây xám xịt nặng nề như chực rơi xuống, bất giác mang đến cảm giác hít thở không thông. Nhưng phạm vi xung quanh toà tháp đen lại vô cùng không ăn nhập gì với khoảng không gian u ám này, trên khu vực hình tròn lấy tháp đen làm trung tâm nhìn lên cao có thể thấy bầu trời xanh biếc, không có đám mây đen nào, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống màu vàng rực rỡ.

Xe ngựa chạy vào khu vực quanh tháp đen từ con đường bụi mờ mịt, hệt như đã bước qua một thế giới mới. Lúc trước Silvia còn cảm thấy hơi lạnh nhưng khi xuống xe ngựa liền cảm nhận được ánh nắng hắt vào người, cái lạnh lập tức xua tan.

Xe ngựa vong linh chìm xuống dưới đất, hai người lần lượt đi vào tháp đen. Quạ đen thấy hai người về, lập tức bay từ tổ mình xuống, thân mật chồm tới, gạt chủ mình qua một bên, chỉ nói to với Silvia: “Nàng Silvia xinh đẹp, hoan nghênh nàng về nhà~ Hôm nay nàng sẽ làm gì ăn thế~ Tôi sắp chết đói rồi nè~”

Ăn đồ ăn Silvia nấu vài ngày, quạ đen đã không còn muốn tiếp tục kiếp sống bắt chuột ăn để sống qua ngày nữa, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là Silvia đã đuổi hết mấy ổ chuột đi rồi, nó không tìm được thức ăn.

Silvia để đồ xuống, cắt một miếng thịt ba rọi và hai cái đùi thịt trong bếp đặt xuống trước mặt quạ đen, nàng lại nhận được một tràng lời khen ngợi nhiệt tình chan chứa.

Biểu hiện của Silvia hệt như chủ nhân của toà tháp đen, còn chủ nhân thật sự Lansat thì giống như là khách vậy, buông hành lý xuống, anh ngơ ngác nhìn Silvia đi vào nhà bếp, bản thân không biết làm gì. Lúc anh ở một mình, ngoài việc nghiên cứu điều chế thuốc ma pháp, cũng chả biết làm gì khác, nhưng bây giờ Silvia ở đây, một mình anh đi nghiên cứu ma pháp, dường như không ổn lắm.

Đối với thói quen một khi nghiên cứu ma pháp là quên hết tất cả của mình, Lansat cũng biết rất rõ, nên anh đứng ở đó không biết nên làm gì.

Nhưng Silvia cũng không làm anh đợi quá lâu, nàng nhanh chóng đi ra từ phòng bếp, bưng trà nóng hổi, gọi Lansat.

“Chàng qua đây ngồi xuống uống ly trà nào, đã vất vả cả đoạn đường rồi.”

Mùi hương thanh nhẹ của hồng trà mang đi không khí ẩm ướt bên trong tháp đen, Lansat đi qua, kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống. Silvia ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Đợi chút.” Nàng đi đến trước người Lansat, cởi áo choàng đen của anh ra.

“Sau này lúc về nhà chàng phải nhớ cởi áo choàng ra treo lên đàng hoàng, nhé?” Nàng dứt khoát cởi áo choàng của Lansat ra, treo lên trên giá- để cùng chỗ với áo khoác của nàng.

Lúc đi ngang qua Lansat, nàng giơ tay sờ cằm Lansat một chút, kêu lên một tiếng, “Ưm, mọc râu rồi này, sáng chàng không cạo à?”

Lansat bị động tác sờ cằm của nàng làm giật mình suýt nữa hất luôn nước trà trên tay ra ngoài, vội nắm chặt ly trà lại nghe thấy vấn đề này, vẻ mặt hệt như học sinh tiểu học bị cô giáo kiểm tra bài tập, anh lắc đầu nói: “Chưa cạo.”

Silvia đã ngồi trước mặt anh, cười với anh, giọng điệu dịu dàng nhưng tuyệt đối không cho phép từ chối bảo: “Vậy lát nữa em giúp chàng sửa sang lại nhé.” Thuận tiện cho anh tắm rửa luôn. Nhìn dáng vẻ của Lansat như vậy là biết anh không định đi tắm, trời đất ơi, đi ra ngoài một chuyến sao có thể không tắm được chứ!

Uống xong ly trà, bánh quy nhỏ của Silvia cũng đã nướng chín, nàng lấy ra bày lên dĩa, đặt lên bàn, “Lần trước chàng ăn loại bánh quy nhỏ này mấy cái liền, chàng thích ăn hửm?”

Thật ra do bị nàng nhìn chằm chằm quá căng thẳng, không chú ý nên ăn hơi nhiều. Lansat không có cách nào nói sự thật, đành gật đầu hô phải, “Ta thích ăn, ừm, thích lắm.”

Một người cẩn thận như Silvia sao có thể không nhìn ra chút chột dạ của Lansat? Nhưng nàng cứ thích giả vờ không phát hiện, ra vẻ rất vui nói: “Vậy ngày mai em sẽ làm nhiều hơn cho chàng ăn, nào, ăn nhiều một chút.”

Cầm ly trà lên che miệng lại cười trộm, Silvia nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Lansat- người đang vùi đầu ăn bánh, thầm nghĩ, chẳng lẻ ăn h**p người khác mãi sẽ nghiện sao?

Quạ đen ở bên đầu bàn khác đang ăn vui vẻ, Lansat ở đối diện đang ăn ngấu nghiến, Silvia uống trà một cách ưu nhã, nàng nhìn thoáng qua trên bàn ăn, thuận miệng nói một câu, “Trên bàn nên có thêm một cành hoa nữa thì tốt quá.”

Lansat ngẩng đầu, bên miệng còn vương một ít vụn bánh quy, anh vội chùi miệng đứng dậy, “Ở gần đây không có hoa, để ta đi nơi khác tìm thử.”

Anh nghĩ, Silvia thích rất nhiều thứ, ở đây đều không có. Lúc trước anh cảm thấy Silvia chắc sẽ không ở nơi này, định tìm cho nàng một nơi tốt hơn, nhưng mà họ… đã ở bên nhau rồi, Silvia nói nàng muốn ở nơi này. Nếu đã như thế, Lansat nghĩ mình nên cố gắng hơn để thoả mãn yêu cầu của Silvia.

Silvia đã quen với phong cách làm việc nói là làm của anh, “cạch” một tiếng đặt ly trà xuống bảo: “Hoa không vội, nào, đi cạo râu trước đã.”

Có râu khi hôn rất đau miệng, nàng không “xuống tay” được.

Bình Luận (0)
Comment