Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 67

Ma pháp sư trên toà tháp đen 17

Edit: Meounonna

Chương 67: Ta trở về rồi.

 

“Khi đoá hoa kiên trinh bất biến nở rộ, khi nữ thần ánh sáng giang rộng tà váy của nàng, khi vì sao im ắng tập hợp thành tinh hà trên thần điện, khi loài chim tử thần khoác đêm đen mang hoa tuyết đến, khi gió bắc từ nơi xa nhất thổi tắt ngọn lửa ở rừng cây, ta sẽ xông phá vòng vây của cái chết, trở về bên cạnh người.”

“Mong chàng hãy cố gắng sống tốt, đợi em quay về, người duy nhất em yêu, Lennon…”

Giọng nói yếu ớt dịu dàng của một cô gái hệt như đang nỉ non vang lên, tay của nàng v**t v* hai má của người trước mặt mình, nàng nhìn đôi mắt tím đậm của người ấy với vẻ ngập tràn lưu luyến, sau đó chầm chậm đưa tay lướt qua mái tóc ngắn màu đen của chàng.

Người đàn ông tên Lennon vừa gầy gò vừa trắng bệch, đôi mắt tím xinh đẹp tràn ngập nỗi bi ai khó kìm nén, phản chiếu gương mặt sắp ra đi của cô gái tóc ánh bạc. Chàng cẩn thận ôm lấy người yêu vào lòng mình, giọng nói khô khốc run rẩy như đôi tay và môi của chàng, “Miranda, ta không thể chờ đợi một mình được.”

Người con gái tóc bạc mắt xám nắm chặt tay chàng, nhìn về phía các giám mục với vẻ mặt khác nhau ở xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một người đàn ông cũng tóc bạc mắt xám như mình.

Sắc mặt của người đàn ông tóc ánh bạc mắt xám hung tợn, nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang ôm nhau trước mặt, hoa văn ma pháp nguy hiểm lơ lửng trên tay.

“Miranda, nàng không nên yêu loại nô lệ ti tiện này! Chúng ta là Thánh nữ và Thánh tử của toà thánh, là quý tộc Osment, những điều nàng làm đã đi ngược lại với tất cả nguyên tắc!” Người đàn ông tóc bạc mắt xám dần đến gần, “Tuy nàng đã làm sai, nhưng chỉ cần nàng chịu sám hối, chịu chính tay g**t ch*t tên này để trả giá cho tội lỗi, Thần sẽ tha thứ cho nàng.”

“Ta không cần Thần tha thứ, vì từ trước đến nay ta không cảm thấy ta làm sai.” Giọng nói của người con gái tóc ánh bạc nhỏ yếu dường như chẳng thể nghe được.

Sau khi nàng nhắm mắt, người đàn ông tóc đen đang ôm nàng cúi đầu đặt một nụ hôn sâu vào bàn tay mềm mại của nàng, sau đó ngẩng đầu đưa mắt nhìn vào đám người xung quanh, trong đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng rét buốt.

“Ta sẽ không chờ đợi, ta sẽ đưa bọn ngươi cùng xuống địa ngục.”

——–

Silvia thức dậy từ giấc mơ hỗn loạn, nàng giơ tay, vẻ mặt khó chịu xoa trán. Vì khoảng thời gian này nghỉ ngơi không tốt, tối qua hình như lại mơ thấy giấc mơ không đẹp mấy, làm nàng bây giờ vẫn còn chìm đắm trong một loại cảm xúc bức bối không tài nào giải toả được.

Đối với nàng, giấc mơ không hẳn là không có ý nghĩa gì, trong giấc mơ có thể dự báo rất nhiều điều, nhưng điều tồi tệ là bây giờ nàng gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra trong giấc mơ lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Chân động đậy một chút, đụng trúng một người khác, nhiệt độ trên cơ thể người đó truyền tới nàng, Silvia hơi ngẩn ra, nàng lập tức hơi nhướng mày, vén chăn lên.

Người ngủ bên cạnh nàng đương nhiên là Lansat. Silvia nhìn thấy dáng ngủ của anh không nhịn được thở dài, nếu như tối trước khi ngủ nàng không kéo anh lại, sáng thức dậy nhất định sẽ thấy cả người Lansat co rút vào trong ổ chăn, co rúm lại, hệt như loại chuột tuyết mà các tiểu thư quý tộc thích nuôi.

Cách đây mấy ngày mỗi sáng nàng tỉnh dậy đều nhìn thấy Lansat cứng đờ nằm ở đó, thức trắng đêm. Mấy hôm nay cuối cùng Lansat cũng có thể ngủ được rồi, lại biến thành dáng vẻ này.

Một người đàn ông tay dài chân dài như thế, nửa đêm ngủ say lại theo bản năng chui vào trong chăn, sáng thức dậy lại co bên đùi nàng, co lại ở giữa cái chăn, tâm trạng Silvia cũng phức tạp lắm.

Có lẽ chăn bị vén lên nên anh cảm thấy lạnh, Lansat đang ngủ co ro nhúc nhích vài cái, tay trên ga giường trắng tinh theo bản năng quờ quạng túm lấy thứ gì đó, sau đó anh mở mắt ra.

Silvia ngồi bên người anh, vừa hay đối diện với đôi mắt tím của anh, khoảnh khắc đó đột nhiên nàng cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy hình như có điều gì đó từng quen thuộc bị ẩn giấu trong kí ức bị nàng lãng quên.

“Lúc trước chắc là em thật sự đã gặp qua chàng, chỉ là em không nhớ thôi.” Silvia vén vài sợi tóc dài đen nhánh của Lansat lên, đột nhiên lên tiếng.

Lansat vừa tỉnh dậy thì nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này, mơ màng nhìn nàng không phản ứng gì.

Silvia: … Lúc đầu rốt cuộc vì sao mà mình cảm thấy người đàn ông này sâu không lường được chứ.

Tuy bình thường khi ở cùng nhau, anh có vẻ hơi khờ khạo một chút, nhưng một khi đề cập đến việc nghiên cứu ma pháp các loại, Lansat dường như biến thành một con người khác, toàn thân toả lên vòng sáng trí tuệ. Tự tin và nghiêm túc.

Silvia đã nghiên cứu gần xong về ma pháp quang minh rồi, chỉ cần có đủ tinh thạch nguyên tố ánh sáng và thời gian, nàng có thể không chút trở ngại khôi phục năng lực đại ma pháp sư của mình, bây giờ có một ma đạo sư hắc hám Lansat bên cạnh, nàng không chút ngần ngại yêu cầu Lansat rằng mình muốn học ma pháp hắc ám.

Đối với việc nữ thần muốn học ma pháp hắc ám, sau khi Lansat hơi ngạc nhiên một chút thì nhanh chóng đồng ý với nàng, vì anh cảm thấy cho dù nữ thần học ma pháp hệ hắc ám chắc chắn cũng không phải vì muốn đi làm việc xấu, nàng chỉ là ham học hỏi, đồng thời việc này cũng chứng minh nàng không hề có thành kiến với ma pháp sư hắc ám, chỉ trong thoáng chốc, Lansat đã tự động tìm ra lời giải thích thoả đáng nhất cho hành vi của Silvia, đồng thời âm thầm cảm nhận được bản thân mình càng yêu nàng nhiều hơn.

Cho nên anh vô cùng nghiêm túc, toàn tâm toàn ý đem hết tất cả những ma pháp hắc ám mà anh nghiên cứu, hiểu biết dạy hết cho Silvia, ngay cả văn tự sử dụng trong tộc của anh cũng không hề giấu diếm dạy cho Silvia, cuốn sách ma pháp lúc Silvia mới đến “ngấp nghé” muốn xem, lúc nàng nói với anh nàng muốn đọc, cũng được Lansat đưa tới tận tay nàng.

Dễ dàng như thế, không có chút tính thử thách nào.

Đối diện với một người đàn ông muốn gì cho đó, không giữ lại cho mình chút gì, ngốc nghếch hết mức như này, bụng dạ xấu xa hư đốn của Silvia lần đầu tiên bỗng xuất hiện chút tâm trạng bối rối. Một ma đạo sư hắc ám như Lansat ấy vậy mà không có chút lòng phòng bị và ý thức nguy hiểm nào, rốt cuộc làm sao anh có thể bình an sống tới lớn vậy?

Silvia nghĩ, nếu bản thân lợi dụng Lansat đối phó với tổng giám mục xong sau đó ném anh qua một bên, chắc là anh cũng sẽ không báo thù nàng, dám là anh sẽ âm thầm rời đi để không làm phiền nàng thêm nữa.

Đôi khi nàng nghĩ như thế xong, Silvia cảm thấy người đàn ông trước mặt thật sự là một người vừa ngốc nghếch đến đáng thương vừa đáng yêu, làm nàng không tài nào hiểu nổi.

“Đừng phân tâm, trận pháp này có nguy hiểm nhất định, lúc nàng bắt đầu vẽ không được làm gián đoạn, nếu không sẽ dễ bị cắn trả ngược lại.” Giọng điệu Lansat nghiêm túc nói với nàng: “Ma pháp trận này trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất đừng nên thử nó, bây giờ ta sẽ cho nàng xem hiệu quả khi nó xuất hiện.”

Lúc anh nói, động tác tay chưa từng ngừng lại, vô cùng trôi chảy tự nhiên.

Silvia gật đầu thể hiện bản thân đã hiểu, chuyên tâm nhìn ma pháp trận của anh dần thành hình. Ma pháp trận hoàn chỉnh ánh lên dưới đất, lúc Lansat thu tay về, ma pháp trận ấy thoáng chốc phóng to ra, dường như bị khắc trên đất, sau đó trong lớp đất đảo lộn, rất nhiều xương trắng lung lay nhô ra, trên thân người họ còn mặc áo giáp và mang binh khí, trong đôi mắt trống rỗng là ánh lửa xanh lục âm trầm, lúc cùng nhau nhìn về một hướng bỗng chốc làm người ta lạnh sống lưng.

“Đây chính là ma pháp trận triệu hoán hệ tử linh, những thứ này chỉ là những bộ xương tử linh cấp thấp nhất, tử linh triệu hoán ra có cấp càng cao thì càng khó khống chế, một khi nàng không thể khống chế chúng, thì sẽ bị nó cắn nuốt ngược lại.” Lansat quơ tay, xoá tan ma pháp trận đi, đưa những xương cốt tử linh ấy về dưới đất.

Silvia âm thầm ghi nhớ ma pháp trận mới nãy kia, đồng thời tìm ra trận pháp triệu hoán cao cấp hơn trong cuốn sách ma pháp hắc ám.

Nàng đang nghĩ lúc nào đó thử triệu hoán tử linh cao cấp nhất ra xem một chút, bỗng nghe thấy giọng nói Lansat bên cạnh chợt trở nên nhỏ nhẹ cẩn thận, “Lúc nãy, giọng điệu của ta hơi không tốt lắm nhỉ?”

Silvia vừa nghe là biết anh đã lấy lại tinh thần từ trạng thái ban nãy. Nói tới cũng buồn cười, bình thường Lansat sẽ không bao giờ nói chuyện to tiếng với nàng, trong giọng nói lúc nào cũng có chút nhỏ nhẹ cẩn thận, nhưng mà kể từ khi nàng bắt đầu học ma pháp hắc ám với anh, mỗi lần vào trạng thái giảng dạy, Lansat liền cực kì nghiêm túc.

Chỉ khi xong hết mọi việc anh mới dần ý thức được giọng điệu mới nãy của mình không ổn, sau đó yếu ớt hỏi một câu như trên. Từ một góc độ nào đó mà nói, Lansat còn là một người thầy rất trách nhiệm nữa.

Silvia mỉm cười với anh, “Để em thử triệu hoán tử linh trung cấp nhé?”

Lansat nhăn mày, không đồng ý lắm với việc nhanh như thế nàng đã muốn tự tay thực hành, nhưng nhìn thấy sự mong mỏi trong nét mặt của Silvia, cuối cùng anh vẫn gật đầu.

Silvia nhớ lại những gì vừa học ban nãy, giơ tay ra vẽ, động tác của nàng không trôi chảy như Lansat, nhưng cực kì vững, một ma pháp trận dần dần xuất hiện trong tay nàng. Nhưng cấp bậc đại ma pháp sư của nàng vẫn chưa khôi phục, cuối cùng vẫn hơi quá sức, lúc chỉ còn mấy nét vẽ cuối cùng động tác của nàng chậm dần, mắt thấy ma pháp trận sắp biến mất, Lansat đang quan sát ở bên cạnh im lặng giơ tay nhanh chóng tiếp lấy động tác của Silvia vẽ cho xong toàn bộ ma pháp trận.

Vẽ xong anh thu tay về nhắc nhở Silvia nói: “Hành động tiếp tay vẽ ma pháp trận này rất nguy hiểm, em đừng làm.”

Tử linh trung cấp trong mắt cháy rực lên ngọn lửa xanh chui từ trong đất lên, Silvia nhìn về phía tay Lansat, sau đó bóp tay phải rã rời của mình, nhớ lại cảm giác lúc nãy.

Không hổ là ma pháp hắc ám hệ cấm chú, so với ma pháp quang minh còn ngang ngược mạnh mẽ hơn, không hề đơn giản như nàng nghĩ. Như vậy, Silvia càng khâm phục Lansat hơn, quả nhiên không hổ là người đàn ông có thể trở thành ma đạo sư hắc ám, cấm chú ở mức độ này cũng có thể nói vẽ là vẽ.

Silvia: “Thiệt là muốn xem tử linh cao cấp nhất ra sao quá.”

Lansat: “Tử linh cao cấp nhất quá nguy hiểm, lúc không có kẻ thù triệu hoán chúng ra có khả năng chúng sẽ rất kích động và hung tợn.”

Silvia thất vọng tràn trề, “Ài, đành thôi vậy.”

Lansat bị tiếng than ngắn thở dài của nữ thần làm cho đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn im lặng vẽ ra ma pháp trận nguy hiểm phức tạp nhất của hệ triệu hoán tử linh này, triệu hoán ra xương cốt tử linh màu tím cấp cao nhất. Tử linh toàn thân bốc lên ngọn lửa tím tổng cộng chỉ có 3 con, sau khi đưa ánh mắt u ám quan sát chung quanh không thấy có kẻ thù, bèn chuyển hướng về phía Lansat- người triệu hoán chúng ra, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau phát ra tiếng rợn người.

Sau khi kết thúc buổi dạy học hôm nay, Silvia nhớ lại tình cảnh lúc Lansat đánh tan ba con tử linh cấp cao nhất kia, âm thầm hoàn thiện một số kế hoạch. Năng lực của Lansat còn hơn những gì nàng tưởng tượng, nếu như thế, có lẽ tiến độ để giải quyết tổng giám mục có thể đẩy nhanh lên một chút.

Không diệt trừ tổng giám mục, nàng cứ cảm thấy không thể yên tâm được.

Hấp thụ nguyên tố quang minh cả một buổi chiều, lúc Silvia nghỉ ngơi theo bản năng nhìn về phía nơi Lansat làm việc, nhưng người vốn nên bận rộn vào lúc này là Lansat lại không điều chế thuốc ở trước bàn. Chuyện này thật hiếm thấy, Lansat không nghiên cứu ma pháp điều chế thuốc thì anh còn đi đâu được nữa?

Silvia đi ra tháp đen định tìm Lansat, vừa ra khỏi cửa đã thấy anh rồi.

Cả người anh bùn đất lấm len, đang vùi đầu bên vách tường tháp đen… trồng hoa. Lần trước nàng nói cảnh sắc xung quanh đây quá đơn điệu, Lansat chẳng biết từ đâu đào về vài bụi hoa trồng ở nơi đó, tiếc là chưa tới một ngày đã chết mất tiêu. Chuyện này rất bình thường, nguyên tố hắc ám ở nơi này quá nhiều, hoa cỏ bình thường thật sự không thích hợp sinh trưởng ở đây.

Sau khi mấy bụi hoa ấy chết đi, cũng không thấy Lansat làm gì đó để cứu vớt chúng, sự chú ý của Silvia cũng không đặt ở trên đám hoa đó nữa, nàng còn tưởng Lansat đã bỏ cuộc rồi, nhưng bây giờ nàng phát hiện, Lansat không những không từ bỏ, mà còn nghĩ ra một cách kỳ diệu. Anh bố trí các trận pháp quang minh ở xung quanh tháp đen, trồng hoa mới ở bên trong phạm vi đó.

Bố trí trận pháp quang minh ở nơi bị bao quanh bởi nguyên tố hắc ám, để làm cho hai phạm vi của hai nguyên tố đối lập nhau không bài xích nhau là một chuyện rất khó, Silvia thật sự chưa thấy qua ai làm thế này, Lansat là người đầu tiên. Có điều, ma pháp sư hắc ám biết dùng ma pháp quang minh Silvia cũng chỉ thấy qua một người là Lansat thôi.

Sau khi sửa sang lại bên trong tháp đen, dẫn ánh sáng vào trong tháp, Lansat lại tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để trồng những loại hoa xinh đẹp có yêu cầu nhiệt độ và ánh nắng cao xung quanh tháp đen, xong hết anh còn mài mò làm ra mười mấy cái cửa sổ trên toà tháp đen u ám, cuối cùng làm một toà tháp đen vốn là nơi ở hoàn mỹ của ma pháp sư hắc ám biến thành toà tháp trắng xinh đẹp rạng ngời hệt như nơi cất giấu công chúa.

Bình Luận (0)
Comment