Ma pháp sư trên toà tháp đen 18
Edit: Meounonna
Chương 68: Anh bạn trai biết làm mỹ phẩm
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến tháp đen của vị đại nhân ma pháp sư đó?” Người đàn ông lên tiếng hỏi ngồi trên xe ngựa, mặc quần áo tinh xảo hoa lệ đang thịnh hành gần đây, mái tóc vàng được chải gọn gàng, ông ta nhìn mây đen cuồn cuộn ở bầu trời bên kia, sắc mặt căng thẳng.
“Sắp đến rồi thưa ngài Sera, đi qua dải đồng bằng này là thấy được điểm đến rồi.” Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh ông ta chỉ về phía cột bia đá tàn tạ đằng xa, “Ngài nhìn xem, đi qua cột bia đá kia, ở bên trong đã thuộc về phạm vi lãnh địa của vị đại nhân đó rồi.”
Ngài Sera tóc vàng nhìn về phía mấy bộ xương bên cạnh bia đá tàn tạ đó một cái, khoé miệng co rút, cố hạ thấp giọng cũng không kìm được sự căng thẳng, “Vị đại nhân ma đạo sư hắc ám đó, tính khí ra sao?”
Người đàn ông đã giải thích việc này rất nhiều lần bực mình tới nỗi thầm chậc một tiếng trong bụng, mặt vẫn tươi cười, lần nữa mở miệng giải thích: “Tuy đại nhân Rango không thích tiếp xúc với người khác, tính cánh hơi… khác với người thường, nhưng chỉ cần không mạo phạm ngài ấy, chúng ta sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng đâu, Ngài Sera cứ yên tâm.”
Ngài Sera nắm chặt bội kiếm bên hông, mặt cứng đờ như đá. Tuy người dẫn đường vẫn luôn an ủi ông ta, nhưng họ sắp ghé qua nhà vị ma đạo sư hắc ám danh tiếng thật sự rất tồi tệ, bất kì người bình thường nào cũng không thể bình tĩnh để đối diện với một nhân vật đáng sợ giết người như ngoé thế được.
Nếu không phải vì đại tiểu thư, ông ta chắc chắn sẽ không đến nơi đáng sợ nguy hiểm thế này, đi gặp một ma đạo sư hắc ám còn đáng sợ và nguy hiểm hơn như thế!
Khi càng tới gần điểm đến, mặt của Sera càng trắng bệch, cả người bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhưng đợi đến khi họ đi ra khỏi cánh đồng kia, đến gần toà tháp đen trong tiếng quạ kêu không ngớt, sắc mặt của Sera lập tức trở nên kì lạ.
“Ông chủ Ode Richie à, ông xác định đây là… tháp đen của vị kia à?”
Không chỉ Sera không tin vào mắt mình, ngay cả ông chủ Ode Richie người từng đến đây một lần khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt cũng trợn mắt há mồm.
Ông ấy vẫn nhớ rõ hơn một năm trước đến nơi này, lúc đó ông cũng vô cùng sợ hãi. Băng qua cánh đồng dài bất tận, ở đó có sói hoang chạy ngang qua, ánh mắt xanh lục phát ra tia sáng trong màn đêm, cây cối bên đường bị nguyên tố hắc ám ăn mòn, tạo ra hình dạng như quái vật dữ tợn, bên trên còn có quạ đen đang ăn những thứ mục nát trên cây.
Càng đến gần tháp đen, mây đen trên trời ngày càng dày đặc, sấm chớp màu tím dường như có thể đánh lên người bất kì lúc nào, tháp đen cũ xưa cao vời vợi, áp bách làm người ta không thở nổi, vết cáu bẩn trên thân tháp hệt như do máu huyết váy bẩn, dưới tháp còn rải rác vài bộ thi thể với độ phân huỷ khác nhau.
Xung quanh tháp đen quanh quẩn mùi mục ruỗng, chất lỏng kì lạ chuyển động trên mặt đất, nhện và gián to bằng đầu người phát ra tiếng sột soạt sột soạt trong góc, quạ đen ma mị hệt như ác quỷ đứng trên cột đèn im lặng nhìn chằm chằm ông ấy, chủ nhân của toà tháp đen ấy mặc áo choàng đen, quanh người dường như vẫn luân chuyển dòng khí đen, ánh mắt sau lớp áo choàng đen của anh làm người ta cảm thấy kh*ng b* hơn tất cả những gì ở đây. Bàn tay trắng bệch ấy, lấy thuốc ma pháp mà ông ấy cần từ trên kệ bám đầy bụi, âm thanh u ám vang vọng bên trong tháp đen trống rỗng, hệt như ác ma đang ngâm nga bài ca, mang đầy hơi hướng quỷ dị.
Tất cả những gì tận mắt chứng kiến ở lần đó đều làm cho ông ấy có ấn tượng sâu sắc khó phai, nhưng bây giờ, ai có thể nói cho ông ấy biết, tháp đen trước mặt này là chuyện gì hay không?
Đây còn có thể gọi là tháp đen sao? Thân tháp đen kịt đã biến thành màu trắng, đỉnh tháp biến thành màu xanh lam tươi mới như đại dương, bên trên tháp cao còn xây thêm một cái ban công, cũng cùng một kiểu nóc che nắng màu xanh như đỉnh tháp, hoa và dây leo trồng trên ban công rủ xuống, dường như còn treo thêm một chiếc chuông gió đang rung.
Mây đen chằng chịt trên tháp đen ngày trước đã tản đi, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống dưới, rọi sáng cả toà tháp ngập tràn ánh nắng. Thi thể quanh tháp đen cũng biến mất, thay vào đó là hoa tươi cỏ xanh bừng bừng sức sống, dây leo xanh mướt chực rủ bò lên trên vách tường trắng, vô cùng tươi mới đáng yêu. Xung quanh tháp dựng lên một hàng rào gỗ cao nửa người, dựa vào bụi hoa cúc dại vàng non lớn.
Đây trông như là là căn nhà nhỏ dưới trời mây trắng, trên thảo nguyên mênh mông của tinh linh tộc Y Tang Khắc Nhĩ yêu hoà bình vậy.
“Ông chủ Ode Richie, có phải ông nhớ nhầm chỗ rồi không?” Ngài Sera đẩy người ông chủ Ode Richie vẫn còn đang không tin vào mắt mình.
“Chắc là chỗ này, không nhầm đâu.” Ode Richie xoa mắt mình, đang lúc không biết có nên đi vào xem thử không, đột nhiên nhìn thấy cửa trên tháp bị đẩy ra, một bóng người cao gầy mặc áo choàng đen bước ra, anh cầm một cái bình với hình thù kì quái đi tưới nước cho hoa cỏ trong vườn.
Nước phun ra từ trong bình lấp lánh trong suốt, lúc phun lên trên hoa cỏ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những hoa cỏ ấy lập tức căng tràn sức sống hơn trước.
Nhìn thấy người mặc áo choàng đen này, mắt Ode Richie sáng lên, vội bước lên trước, ngay phía sau hàng rào hỏi: “Ma pháp sư đại nhân Rango đáng kính, tôi là Ode Richie đã từng đến gặp ngài lần trước, tôi dẫn ngài Sera từ thành Rhone tới đây, ông ấy là kị sĩ của con gái công tước Rhone, lần này ông ấy mang đến rất nhiều châu báu, thay chủ nhân của mình đến xin về bình thuốc ma thuật quyến rũ. Lúc trước anh của tôi là Ode Neira của cửa hàng ma pháp trong thành đã nói với ngài về việc này, ngài bảo chúng tôi một tháng sau đến lấy, không biết ngài còn nhớ hay không?”
Lansat tưới xong bụi hoa trước mắt, nhớ lại chuyện này. Khoảng một tháng trước lúc anh và Silvia đến cửa hàng mua đồ đã hứa chuyện này.
“Ừm.” Lansat trả lời một tiếng, tiếp tục tưới hoa.
Ode Richie đứng ở ngoài hàng rào, ông Sera đứng phía sau ông ấy, hai người đều thấp thỏm. Thấy Lansat sau khi ừm một tiếng thì không có phản ứng gì nữa, hai người không khỏi nôn nóng, nhưng lại dám hối thúc, chỉ đành tha thiết nhìn Lansat tưới hết hoa trong sân vườn.
Tưới hoa xong, lúc này Lansat mới ôm bình đi vào, “Vào đi.”
Ngay khi dứt lời, hàng rào gỗ kẹt một miếng tự động mở ra, ông Ode Richie và Sera hai mắt nhìn nhau, cẩn thận bước vào trong, đi vào tháp đen cùng với Lansat.
Vừa đi vào tháp đen, Ode Richie lại kinh ngạc lần nữa. Ở đây, ở đây cũng khác hoàn toàn so với tháp đen lúc trước! Trên tháp mở mười mấy cánh cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào vô cùng sạch sẽ, sáng lạn, đồ trang trí trong tháp đen cũng rất có phong cách, vừa đẹp vừa độc đáo, khi bước vào liền có cảm giác như bản thân đang ở trong dinh thự của quý tộc nào đó, vì có thêm nhiều vật phẩm ma pháp thần kỳ, càng có vẻ sinh động hơn.
Ode Richie còn chú ý tới bên trong tháp đen có thêm một chiếc cầu thang hoa hồng uốn lượn, nối liền với ban công trên cao mới xây, bên trên dường như còn có thêm một căn phòng khác.
Lansat dẫn người vào, cũng không kêu họ ngồi, để họ ở đó, tự bản thân đi tới trước quầy làm việc, nhìn đồng hồ, sau đó rửa tay, lấy ra bộ công cụ chế tạo thuốc ma pháp phức tạp, sau đó lại bưng ra thêm mấy chục chai lọ và hộp với kích thước khác nhau, lục tìm các nguyên liệu trong đó.
Anh chuẩn bị chế tạo thuốc ma pháp rồi.
Lúc ma pháp sư chế tạo nước thuốc đều sẽ có những quy luật và nhịp điệu riêng, thông thường sẽ không để người khác nhìn thấy, ông Sera đứng ở đó nhìn không chớp mắt, trong mắt đầy kinh ngạc, ngay cả những nỗi sợ lúc trước cũng đều quên sạch. Trong phủ của công tước nhà họ cũng nuôi rất nhiều ma pháp sư, nhưng ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy ma pháp sư nào trong lúc chế tạo nước thuốc lại có thể thao tác nhanh chóng và chính xác đến như vậy.
Không những Sera, Ode Richie cũng dần dần xem tới mê mẩn.
Nước thuốc ma pháp màu tím dần dần thành hình, Lansat khựng lại một chút, lấy ra một ít bột lấp lánh từ trong một chiếc hộp rắc từ từ vào trong, sau đó cầm chiếc bình trong suốt nhẹ nhàng lắc đều. Trong nháy mắt, chất lỏng màu tím thay đổi hệt như ráng ngũ sắc ở chân trời, màu sắc xoay vần, cuối cùng biến thành màu hồng nhạt ngọt ngào.
Ông Sera đang quan sát thầm nghĩ bụng, mùi hương và màu sắc ngọt ngào say đắm này nhất định là thuốc ma pháp quyến rũ trong truyền thuyết, giống như cách chế tạo phức tạp này đây mới có thể làm ra nước thuốc mê hoặc lòng người đó! Có thể có được nước thuốc cao cấp như thế, cũng chẳng trách đại tiểu thư lại chịu tặng nhiều quà cáp quý giá như vậy.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Ode Richie và Sera theo bản năng ngẩn đầu lên nhìn, liền nhìn thấy một cô gái bước xuống từ trên chiếc cầu thang uốn lượn. Lúc trẻ Ode Richie đã từng đi đến rất nhiều nơi, cũng từng gặp rất nhiều cô nàng xinh đẹp, nhưng ngay khoảnh khắc này ông ấy vẫn bị kinh ngạc trước cô gái vừa xuất hiện này.
Tóc xoăn màu đỏ bóng loáng xinh đẹp, đôi mắt màu nâu trà trong suốt dịu dàng, làn da trắng sứ hệt như đang phát sáng, váy màu trắng, áo choàng vai màu trắng, khuôn mặt tinh xảo đáng kinh ngạc, lúc nàng nhẹ nhàng bước xuống, khoảnh khắc ấy Ode Richie cứ ngỡ như nàng là nữ thần ánh sáng bước xuống vậy.
Silvia vừa thức dậy, hôm qua hai người ồn ào tới tận khuya, ngủ hơi lâu một chút, lúc này đây thể xác và tinh thần đều căng tràn sức sống tâm tình vui vẻ, nàng mang theo ý cười cất giọng hỏi: “Có khách đến à?” Tuy đã hỏi, nhưng Thánh nữ đại nhân kinh nghiệm tràn trề nhìn lướt qua hai người xa lạ một cái là đã đoán được đại khái thân phận của họ.
Bây giờ Lansat ở nhà cũng không mặc áo choàng đen nữa, nhưng bây giờ anh đang choàng, hiển nhiên hai người xa lạ này làm anh không được tự nhiên. Nhìn đồ vật họ đem tới, chỉ có thể là người đến nhờ Lansat làm nước thuốc ma pháp hoặc là đến nhờ giúp đỡ.
Lansat thấy Silvia đi xuống, không trả lời vấn đề nàng thuận miệng hỏi, mà là cầm nước thuốc vừa làm xong đến bên cạnh nàng, nói với Silvia: “Này em.”
Silvia đón lấy nước thuốc trong tay ngửi một hơi, mắt nàng lập tức sáng lên, giọng nói tràn đầy vui mừng, “Chàng thật sự làm ra rồi sao.”
Nàng không hề tiếc của chút nào mà đổ một ít ra tay bôi lên trên mu bàn tay, giơ tay lên ngửi thử, hơi híp mắt lại, “Chính là mùi hương này, chàng làm còn chất lượng hơn cả lần em làm tốt nhất kia nữa, chàng làm cách nào vậy?”
Lansat thấy nàng vui, bản thân anh cũng vui lây, miệng anh dưới lớp áo choàng đen cong lên, thoả mãn nói: “Bỏ thêm bột hoa mười ngày màu tím.”
“Ồ?” Silvia bật cười: “Sao em lại không nghĩ ra nhỉ, hoa mười ngày màu tím vừa hay có thể trung hoà cây vân mẫu giác, mùi hương sẽ có sự biến đổi nhẹ, chàng thật sự giỏi quá.”
Hai người này, thời gian rảnh ngoài lúc học tập ma pháp hắc ám còn nghiên cứu chế tạo các loại mỹ phẩm. Vì Silvia thích, Lansat cố gắng muốn làm nàng vui lòng, thế là trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Ma đạo sư hắc ám Lansat lúc trước chuyên chế tạo nước thuốc cao cấp đã biến thành người chế tạo sản phẩm dưỡng da chuyên nghiệp.
Anh làm cho Silvia đủ một bộ sản phẩm dưỡng da, dưỡng tóc, dưỡng móng tay móng chân, dưỡng tay dưỡng chân, kem bôi mặt,… các loại nước thuốc ma pháp đa năng, đồng thời còn tiếp tục cải tiến các loại nước thuốc nước hoa ưa thích mà lúc trước Silvia tự mình nghiên cứu ra.
Silvia chỉ cần có điều kiện, việc gì nàng cũng thích phải tỉ mĩ, chăm chút, đối với việc bảo dưỡng gương mặt, nàng để ý vô cùng, lúc trước có một loại thuốc ma pháp nàng yêu thích nhất, hiệu quả tốt vô cùng, nhưng mùi hương lại không vừa ý nàng lắm, bây giờ Lansat làm cho nàng thứ hoàn thiện hơn, Silvia vui vẻ cầm nước thuốc “lạch bạch lạch bạch”đi nhanh lên lầu thử hiệu quả rồi.
Ông Sera mắt thấy nước thuốc bị người khác lấy đi ngẩn người ra, đợi đã, còn nước thuốc ma pháp quyến rũ đâu? Ông ấy nhịn không nổi nữa, cẩn thận hỏi: “Ma pháp sư đại nhân, nước thuốc quyến rũ…?”
Lansat nhìn bóng dáng Silvia biến mất hoàn toàn mới thu lại ánh nhìn, nhìn ông Sera một cái, nhìn tới mức ông ấy lui về sau một bước.
“Đợi chút.” Lansat quay lại quầy làm việc, lần nữa bắt đầu chế tạo nước thuốc, nhưng lần này thái độ của anh không cẩn thận nghiêm túc như lúc nãy nữa, bộ công cụ kia cũng cất lên.
Chỉ thấy anh giơ tay nắm một nhúm lá khô quăng vào trong bình, sau đó bỏ rất nhiều đồ hình thù kì lạ vào trong bình, nguyên liệu trong chiếc bình đó lẫn vào nhau, dưới sự tác động của ma lực toàn bộ biến thành chất lỏng sền sệt, thi thoảng lại nổi bong bóng, toả ra hơi thở nguy hiểm.
Lansat hệt như không nhìn thấy sự thay đổi kì lạ trong bình nước thuốc kia, tay anh không ngừng bỏ thêm các nguyên liệu khác vào, động tác thô bạo lắc bình một lượt, còn thuận tay lấy một cái cây trên bàn đưa vào khuấy vài cái.
Sera: … Lúc nãy anh chế tạo bình nước thuốc kia đâu phải như vậy đâu!
Nước thuốc lần này được chế tạo cực kì nhanh chóng, Sera và Ode Richie ngẩn người nhìn theo, chỉ sau một lúc, Lansat đã làm xong thành phẩm nước thuốc màu đen, để tới trước mặt họ.
“Xong rồi, đem đi đi.”
Lúc đem bình nước thuốc quyến rũ có quá trình chế tạo vừa qua loa vừa tuỳ tiện rời khỏi đây, Sera nghĩ, mười mấy rương bảo thạch thù lao ấy, lỗ quá trời lỗ.
Tác giả có điều muốn nói: Cuộc sống hằng ngày của hai người này đại khái là thế này: Silvia ngâm mình trong bồn tắm, Lansat đem mặt nạ mình tự làm ra bôi lên mặt cho nàng. Tắm xong tr*n tr**ng nằm lên giường, Lansat lại bôi bôi trét trét khắp người cho nàng…