Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 69

Ma pháp sư trên toà tháp đen 19

Edit: Meounonna

Chương 69: Trở về Thành Salou

 

Vì tháp đen thay đổi quá nhiều, không chỉ là những người đến xin mua các loại nước thuốc ma pháp, ngay cả các kỵ sĩ quang minh được toà thánh quang minh như thường lệ phái tới để tấn công ma đạo sư hắc ám Lansat cũng hoang mang không kém.

Đội kỵ sĩ mang giáp bạc ngắm nhìn toà tháp trắng được bao quanh bởi hoa tươi, tắm mình dưới ánh mặt trời từ xa, trên mặt toàn là vẻ nghi ngờ.

“Đội trưởng Alfvén, chúng ta thật sự không đi sai đường ư? Tôi cảm thấy toà tháp bên kia, không giống tháp đen lắm đâu.” Một kỵ sĩ lên tiếng hỏi.

Kỵ sĩ đứng đầu lật bản đồ ra nhìn, cau mày rậm, giọng nói cáu bẳn: “Trên bản đồ không hiển thị sai, chính là ở đây.”

Một kỵ sĩ với thân hình cao to bên cạnh sờ cằm cười nhạo: “Lúc trước tên kỵ sĩ nhát gan kia nói thế nào nhỉ? Toà tháp đen cao lớn nhuộm máu, con đường chất chồng hài cốt, trời mưa âm u không thấy mặt trời… Có cái nào giống cảnh tượng trước mắt đâu? Tôi nói này đội trưởng Alfvén, chắc không phải anh thật sự đi sai đường rồi chứ.”

Đội trưởng Alfvén nhét bản đồ vào trong túi treo trên lưng ngựa, cho ngựa chạy về một phương hướng khác, “Đi gần đây xem có còn tháp đen khác không.”

Kết quả tìm một vòng, đương nhiên họ không tìm được toà tháp đen nào khác hết, thế là một đội quân lại quay về dưới toà tháp trắng xinh đẹp ấm áp.

Đội trưởng Alfvén xoa trán: “Nếu ở gần đây chỉ có một toà tháp cao thế này, bất kể nó có phải là tháp đen của ma đạo sư hắc ám  Lansat ấy hay không, chúng ta đều phải tấn công, thà đánh nhầm cũng không thể bỏ sót.”

Hắn thầm nghĩ, nếu như nhầm thật thì càng tốt, như thế họ sẽ không cần tự tìm đường chết. Đè nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, hắn rút trường kiếm ra, chỉ về phía toà tháp trắng cất cao giọng: “Đi sau ta, xông lên!”

Đội kỵ sĩ dưới trướng hắn nhao nhao múa kiếm reo to, đội quân mã xông về phía toà tháp trắng xinh đẹp như chẳng có lớp phòng vệ nào. Ngay lúc đội quân kỵ sĩ giẫm vào vòng vây bên ngoài của hàng rào, ánh sáng tím trên đất im lặng ánh lên, trong ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ của đội kỵ sĩ, nhẹ nhàng lướt qua cơ thể của bọn họ.

Có lẽ do gần đây sống quá hạnh phúc, sự cảnh giác của Lansat giảm đi rất nhiều, vì mỗi ngày trong đầu đều là hình dáng của nữ thần, những việc khác không có thời gian suy nghĩ, cho nên anh quên đi một chuyện- Tính ra cũng tới ngày, toà thánh quang minh phái người đến tấn công như thường lệ rồi.

Nên khi anh theo thói quen cũ cầm bình nước sinh mệnh mở cửa ra chuẩn bị đi tưới cây trong sân vườn, thì kinh ngạc phát hiện bên ngoài hàng rào có mười mấy thi thể, mới toanh.

Bình nước trong tay Lansat rơi loảng xoảng xuống đất, nước sinh mệnh bên trong chảy đầy đất. Anh theo bản năng cảm thấy chột dạ, nhìn về phía cửa tháp cao ở đằng sau, sau đó hốt hoảng đóng cửa lại, tiếp đó đi nhanh ra ngoài cổng kiểm tra mấy thi thể bên ngoài.

Quần áo và áo giáp thật sự là của kỵ sĩ của toà thánh quang minh, lần này toang rồi, Lansat vò đầu, ngồi xổm xong lại đứng lên, xoay tại chỗ một vòng, cuối cùng quyết định nhanh chóng nhân lúc Silvia chưa tỉnh thì giấu những thi thể này đi.

Tuyệt đối không thể để Silvia nhìn thấy những thi thể của kỵ sĩ quang minh này! Trong lòng Lansat chỉ còn sót lại suy nghĩ này.

Toà thánh quang minh không phải lần đầu tiên phái kỵ sĩ đến đây, nhưng lúc trước anh để ý đến nữ thần trong toà thánh, tuy những kỵ sĩ đó không nương tay, nhưng anh cũng không đuổi cùng giết tận, một đội người ít nhất cũng giữ lại hai người để họ quay về. Chỉ đôi khi vì quá chăm chú nghiên cứu ma pháp không chú ý mới để những kỵ sĩ này bị trận pháp ở đây giết sạch.

Nếu như là lúc trước anh sẽ không quá để ý, nhưng mà bây giờ Silvia ở nơi này của anh, sao anh lại không căng thẳng được. Lỡ như bị nàng nhìn thấy những thi thể này, phải ăn nói làm sao?

Lansat hoảng hốt nhấc một thi thể lên chuẩn bị phi tang chứng cứ, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng của Silvia, không biết nàng dậy từ khi nào, đứng ngay chỗ không xa sau lưng anh.

“Kỵ sĩ quang minh?”

Lansat sợ đến mức run tay, vứt thi thể trên tay xuống, anh quay đầu hơi căng thẳng xoa tay, gật gật đầu ngoan ngoãn “ừm” một tiếng.

Silvia dựa trên hàng rào: “Lại là những kỵ sĩ toà thánh quang minh phái đến tấn công chàng.” Nhưng nói là tấn công Lansat cũng không đúng lắm, nên gọi là thuận tiện tấn công Lansat mới phải, mục đích chủ yếu là để tổng giám mục cân bằng các thế lực trong toà thánh. Nếu ông ta phát hiện giám mục nào vượt quyền hạn hoặc là không nghe lời, ông ta sẽ phái kỵ sĩ và ma pháp sư dưới trướng giám mục đó đi tấn công các ma pháp sư hắc ám nổi tiếng trong các hồ sơ của toà thánh, sau đó lợi dụng những “ma pháp sư hắc ám tà ác” này xử lý những tên không nghe lời.

Silvia cũng từng làm qua việc mượn đao giết người này.

Lý do đương nhiên là quang minh chính nghĩa, nhưng mục đích thật sự phía sau lại là cái bóng dưới ánh mặt trời, đều vì lòng riêng mà hy sinh tính mạng của người khác. Ngoài Lansat, còn có vài ma pháp sư hắc ám có xích mích với toà thánh, đều là ngọn cờ lớn mà tổng giám mục dùng để cân bằng thế lực nội bộ trong toà thánh.

Lansat không biết Silvia đang nghĩ gì, vội vàng giải thích một câu: “Không phải ta giết đâu, ta vừa dậy là đã phát hiện những thi thể này rồi!”

Silvia ừm một tiếng, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt thậm chí còn mang theo ý cười dịu dàng như ngày thường, từ tốn nói: “Em biết, trận pháp phòng ngự ở đây là do mấy ngày trước chúng ta đã cùng nhau gia cố không phải sao? Nếu những người này không có ác ý thì đã không bỏ mạng rồi.”

Nàng còn thêm vào ma pháp trận tự động đối địch, hiệu quả trông có vẻ rất tuyệt, ở bên trong họ không nghe âm thanh gì hết, hơn nữa người chết rất sạch sẽ, thi thể được bảo toàn hoàn chỉnh, có thể dùng để làm con rối lính ma, vừa hay lần sau nàng sẽ thử xem.

Lansat: Silvia đang miễn cưỡng mỉm cười để an ủi mình.

Silvia nhìn vẻ mặt hơi thay đổi của Lansat, lòng thầm nghĩ, chắc là  Lansat lại thầm cảm động trong lòng rồi. Không biết vì sao, cho dù nàng có thể hiện xấu xa đến cỡ nào trước mặt Lansat, Lansat đều sẽ cảm thấy nàng rất hiền lành rất trong sáng, niềm tin mù quáng và mạnh mẽ này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu cũng làm nàng rất kinh ngạc.

Có lẽ chỉ khi tận mắt thấy nàng giết người, Lansat mới có thể thật sự nhận rõ nàng là một người thế nào. Silvia vỗ váy vài cái, xoay người đi vào trong tháp, “Chàng xử lý thi thể rồi về tắm đi.”

Rốt cuộc nàng có phải là một nữ thần trong sáng lương thiện không,  Lansat sớm muộn gì cũng sẽ biết , hy vọng đợi tới khi anh biết được chân tướng có thể kiên cường một chút.

Lúc ăn sáng, Silvia nói với Lansat một chuyện.

“Em muốn đi một chuyến tới thành Salou.”

Thành Salou nơi toạ lạc của toà thánh quang minh.

Động tác của Lansat khựng lại, mái tóc đen của anh được Silvia chăm sóc kỹ càng mượt mà bóng loáng, xoã sau lưng, thân thể cũng không ốm như trước nữa, khí sắc cả người trông rất tốt, lúc anh dùng gương mặt càng thêm xinh đẹp mang theo vẻ thấp thỏm đó nhìn Silvia, Silvia bất giác không cầm được càng dịu giọng hơn.

“Vì em có một số chuyện nhất định phải làm, có một thứ rất quan trọng với em nằm trong tay tổng giám mục của toà thánh, em nhất định phải đi lấy về, nếu không sớm muộn gì em cũng chết.” Tuy giọng nói cực kì dịu dàng, nhưng lời này là giả dối, chỉ là nàng cảm thấy đã đến lúc có thể giải quyết tổng giám mục được rồi.

Dưới sự giúp đỡ của Lansat, nàng đã có đủ đá nguyên tố quang minh khôi phục thực lực đại ma pháp sư, còn học được rất nhiều ma pháp hắc ám hiệu quả cao. Đương nhiên một nguyên nhân khác làm nàng đưa ra quyết định này là đội kỵ sĩ chết dưới toà tháp hôm nay.

Lúc trước nghe nói trong toà thánh có 12 tổng giám mục, thân phận của tất cả ngang nhau, nhưng từ khi tổng giám mục này thượng vị, những tổng giám mục khác liên tiếp bỏ mạng, địa vị của những giám mục nhậm chức sau này dần dần không bằng tổng giám mục nữa, thế là tổng giám mục trở thành một sự tồn tại uy quyền với thế lực lớn nhất trong toà thánh.

Tuy thế cục 12 tổng giám mục thân phận ngang nhau đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng bây giờ ngoài tổng giám mục ra, mấy giám mục khác có được sự hậu thuẫn của các thế lực quý tộc, cũng xem như có vài phần quyền lợi trong toà thánh. Gần 200 năm trở lại đây, Silvia là thánh nữ có sức ảnh hưởng cũng như thế lực lớn nhất trong toà thánh, nàng và mấy giám mục âm thầm kết thành liên minh, cùng nhau chống lại tổng giám mục.

Đội kỵ sĩ chết đi hôm nay, chính là người dưới trướng một giám mục kết liên minh với nàng. Vết thương của tổng giám mục có vẻ thật sự khỏi hẳn rồi, nếu không sao có tâm tình tính nợ cũ, bắt đầu động tay đối phó những người đã từng liên kết với nàng.

Có điều nhân cơ hội này, nàng quay về toà thánh, có lẽ còn có cơ hội giết tổng giám mục, dù sao những tay mắt lúc trước sắp xếp vẫn chưa bị tổng giám mục phát hiện hết, thế lực thuộc về nàng cũng chưa hoàn toàn bị xoá sổ. Bất ngờ phát hiện tổng giám mục còn có một điểm yếu, hơn nữa, bây giờ bên cạnh nàng còn có một người như Lansat, thời cơ của nàng đã tới, vậy thì nên quay về thử xem sao.

Lúc Silvia nhìn anh bằng ánh mắt trông mong như thế, Lansat luôn cảm thấy bản thân không thể từ chối bất kì yêu cầu nào của nàng, dẫu cho có bắt anh đi chết cũng cam lòng.

“Được, ta đi cùng nàng.”

Silvia không hề bất ngờ chút nào, nàng buông nĩa trong tay xuống mỉm cười nói: “Sẽ không đi lâu lắm đâu, đợi sau khi giải quyết xong việc của em, chúng ta sẽ quay về.”

Vẻ mặt của Lansat thả lỏng hơn hẳn, tiếp tục cúi đầu ăn phần của mình. Silvia làm xong việc của nàng mà vẫn bằng lòng quay về đây, vậy thì tốt lắm rồi.

Silvia là một người rất dứt khoát, nàng nói muốn làm gì, không ai có thể ngăn cản được, hơn nữa một khi nói ra miệng, vậy việc này sẽ không đợi tới ngày mai làm. Cho nên chiều hôm nay, Silvia và  Lansat thu dọn đồ đạc, lên xe ngựa rời khỏi tháp trắng, thẳng tiến thành Salou.

Thành Salou là nơi toạ lạc của toà thánh quang minh, cũng là đế đô của đế quốc, hoàng quyền bao trùm dưới ánh sáng của thần quyền, thần quang minh mới là tín ngưỡng của tất cả dân chúng, toà thánh quang minh không thuộc quyền kiểm soát của hoàng quyền, đằng sau nó dính líu rất nhiều dây mơ rễ má giữa các quý tộc lớn cổ xưa, quan hệ giữa các thế lực nắm quyền rắc rối phức tạp.

Hệt như mối quan hệ phức tạp của con người, thành Salou là thành phố lớn nhất của đế quốc này, cũng là nơi có nhiều thành phần phức tạp nhất, ở đây có rất nhiều loại người, nam nữ, những người ở khắp nơi trên thế giới tụ họp về đây, hoặc là họ đến để hành hương, cũng có người đến tìm kiếm cơ hội làm việc cho quý tộc, hoặc là đến tìm công việc, cũng có thể tới để kiếm bóng hồng mua vui… Tóm lại, đây là một nơi chẳng bao giờ vắng bóng người, đông đúc nhộn nhịp hơn bất kì nơi nào.

Đối với không khí náo nhiệt như nước sôi sùng sục thế này, Silvia đã quen từ lâu rồi, nhưng người không quen là Lansat, lúc trước mỗi lần anh đến nơi này đều rất gượng gạo, lần này đến cùng Silvia, Silvia không cho anh khoác áo choàng đen, anh càng cảm thấy không được tự nhiên.

“Khoác áo choàng đen nổi bật quá, chàng là bạn trai của em, em mặc chiếc váy đẹp thế này, áo choàng đen của chàng và váy của em không hợp nhau, đúng không nào?”

“… Đúng.” Silvia nói gì cũng đúng hết.

Nói thì nói vậy, nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn của Lansat, Silvia vẫn chọn cho anh một bộ lễ phục tinh xảo, cổ áo cao như áo choàng có thể che hơn nửa gương mặt của anh, bên dưới tuy không thể che hết dưới chân, nhưng cũng dài đến eo, nút áo lục bảo thạch cố định áo choàng ở trên vai, kết hợp hài hoà với đôi mắt xanh lục đã được anh thi triển ma pháp đổi màu.

Tốt xấu gì cũng che kín được một chút, cuối cùng Lansat cũng hơi thả lỏng người.

Lansat cao gầy, mặc lễ phục đen, cộng thêm áo choàng ngắn tinh xảo, chỉ để lộ nửa mặt trên, hệt như tộc tinh linh hắc ám, mang đầy khí chất thần bí. Còn Silvia chọn phối một bộ váy xanh lục đậm, tóc vấn lên cố định bằng trang sức lục bảo thạch, lớp mạng đen che nửa phần mặt trên, dường như để xứng với Lansat, chỉ để lộ nửa gương mặt dưới.

Một chiếc quạt gấp đen hoạ tiết ren che đi đôi môi đỏ tươi và khuôn hàm hoàn mỹ, ra ngoài đường rõ ràng là một cô gái xuất thân quý tộc.

Silvia ăn vận cho hai người trở nên tao nhã đúng mực, sau đó lên xe ngựa, đi đến nhà hát kịch hoàng gia.

“Hôm nay ở đó có một vở kịch nói sắp công diễn, chúng ta đi xem đi.” Silvia nói.

Lansat đỡ nàng lên xe ngựa, “Kịch nói?”

Đôi mắt dưới lớp mạng che mặt của Silvia cong lên, “Đúng vậy, đoàn kịch nói em thích nhất, là buổi diễn cuối cùng ở thành Salou, ông chủ đoàn kịch bảo diễn xong lần này sẽ không đến thành Salou nữa.” Nghĩ tới chuyện sau này không xem được nữa, thật đáng tiếc.

Lansat không hiểu lắm hứng thú nhất thời của Silvia, lúc trước không phải nàng rất nôn nóng muốn đến toà thánh sao?

Thấy vẻ khó hiểu rõ ràng trong mắt Lansat, Silvia nói như lẽ đương nhiên: “Việc thì có việc nặng việc nhẹ, bỏ lỡ buổi diễn kịch nói này, lần sau không biết bao giờ mới được xem, tổng giám mục sẽ không rời khỏi toà thánh, xem xong rồi đi cũng được. Em muốn đi xem kịch nói trước.”

Lansat: Silvia nói đúng lắm.

Bình Luận (0)
Comment