Ma pháp sư trên toà tháp đen 20
Edit: Meounonna
Chương 70: Kịch nói
Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà hát kịch lớn nhất thành Salou, lúc này ở đây người đông nhộn nhịp, các loại xe ngựa tinh xảo đều dừng trước cửa quảng trường rộng lớn kia, các tiểu thư xuất thân cao quý và những quý phu nhân quảng giao đều mặt váy áo thịnh hành, nhìn khắp nơi đâu đâu cũng là mũ nón cắm đầy hoa tươi, và vạt váy bồng bềnh nhiều lớp.
Lansat và Silvia không ngồi xe ngựa vong linh, nhưng ngựa và toa xe đều màu đen, ở nơi ưa chuộng vẻ hoa lệ sặc sỡ với màu chủ đạo là vàng và trắng thế này, nom vô cùng chói mắt.
Những cô gái chú ý đến chiếc xe ngựa đồng loạt nhìn về phía này với vẻ tò mò, quan sát trên thân xe một vòng không phát hiện gia huy của quý tộc nào, bèn nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, không biết là người gia tộc nào ngồi trong xe ngựa.
Người hầu nam mặc áo gi lê trước cửa nhà hát kịch chạy bước nhỏ đến, kéo cửa xe ngựa ra. Từ trong xe ngựa, giày da đen bóng đưa ra giẫm lên mặt đất, tiếp tục nhìn lên trên, lộ ra đôi chân thon dài và vòng eo gầy, phần trang phục phía trên tinh xảo. Người đàn ông xuống xe trước có mái tóc đen suôn mềm óng mượt, vô cùng hợp với bộ quần áo đen của anh, màu mắt xanh lục như đậm như nhạt của anh còn chói mắt hơn cả lục bảo thạch trên người anh.
“Ơ, sao tôi chưa từng gặp quý ngài đây.”
“Tuy đã che nửa gương mặt, nhưng tôi chắc chắn chàng ta là một người đàn ông rất đẹp trai.”
Những cô gái gần đó xuống xe ngựa vẫn chưa đi vào nhà hát kịch, sau khi bị người đàn ông mặc đồ đen thu hút, bất giác dừng bước chân, thì thầm với bạn gái bên cạnh, mắt không ngừng nhìn về phía kia, muốn nhìn cho rõ tình hình bên ấy.
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp mắt đó, những người vô tình hoặc cố ý nhìn về phía này lại nhìn thấy người đàn ông này quay về phía xe ngựa, giơ tay ra dìu lấy một bàn tay mang găng tay ren màu xanh lục đậm, sau đó mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoè đi, phảng phất như nhìn thấy một bông hoa hồng đen kiều diễm nở rộ trước mắt.
Cô gái ra khỏi xe ngựa đen còn bắt mắt hơn cả bạn trai của nàng, trong nháy mắt thu hết mọi ánh nhìn, bất kể là nam hay nữ.
Nàng không đội nón đính đầy hoa tươi, váy cũng phải loại vải ren nhiều lớp, so với các cô gái ở đây, áo váy của nàng có thể nói là đơn giản, nhưng hoạ tiết đơn giản ấy và vòng nếp gấp viền váy đúng mực kia, đã phô bày sự xinh đẹp của nàng.
Hệt như màn đêm âm thầm kéo đến, bóng đêm tĩnh mịch vô tận. Nhưng mái tóc đỏ của nàng lại như ngọn lửa rực cháy, là một dải cực quang chọc phá màn đêm.
Trên quảng trường rộng lớn đột nhiên yên lặng hẳn, vốn dĩ chỉ có nơi này thôi, những người khác không chú ý tới bên này phát hiện bên này đột nhiên yên lặng, cũng nhìn về phía này, sau đó mọi người đều đồng loạt ngưng lại những điều sắp nói khỏi miệng. Trong khoảng không im lặng đó, hai người bước xuống từ xe ngựa nắm tay nhau đi xuyên qua đám người, đi lên bậc thềm trên cao của nhà hát kịch.
Đợi khi hai người đã đi xa, người hầu nam kéo cửa xe ngựa mới lấy lại tinh thần, ra sức xoa hai mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, gọi người đem xe ngựa đẩy sang một bên.
Những người còn lại trên quảng trường đều dần dần lấy lại tinh thần, hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc. Lúc nãy không biết vì sao, khi họ đụng phải ánh mắt nhẹ nhàng quét qua của cô gái kia đều á khẩu không nói nên lời, theo bản năng im lặng hoàn toàn.
Các cô gái ấy đương nhiên không biết, đây là khí thế bất khả xâm phạm do Silvia làm thánh nữ nhiều năm, mỗi tháng đứng trước hàng vạn tín đồ của thần thánh cầu phúc tôi luyện ra. Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể là cô gái dịu dàng vô hại nhất, cũng có thể là thánh nữ cao cao tại thượng không ai dám khinh nhờn.
“Nè, hai người kia đến từ đâu thế? Hình như ta chưa từng gặp họ ở thành Salou, cô gái kia tuy che mặt không nhìn thấy rõ diện mạo, nhưng chắc chắn là một mỹ nhân. Lạ thật, tuy cảm thấy cô ấy xinh đẹp, nhưng ta lại không dám đi lên bắt chuyện. Cô gái ta không dám bắt chuyện lúc trước ngoại trừ thánh nữ đại nhân Silvia ra, cô gái này là người thứ hai.” Con trai của công tước Bow- người nổi tiếng là công tử ăn chơi ở thành Salou cảm thán cười nói.
Bạn gái của anh ta cười tươi lấy chiếc quạt lông vũ gõ nhẹ vào ngực anh ta: “Biết ngay là chàng vẫn còn nhớ nhung thánh nữ đại nhân Silvia mà.”
“Nhưng bây giờ bé cưng mà ta yêu nhất chỉ có nàng thôi, em yêu.” Người đàn ông buông lời ngon tiếng ngọt ôm lấy bạn gái, vừa cười bông đùa vừa đi vào nhà hát kịch.
Một quý tộc khác đến xem kịch nói lại mang vẻ mặt nghi ngờ, tay chống gậy nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Cô gái đó hình như có hơi giống thánh nữ đại nhân?” Nói xong liền muốn chạy lên nhìn cho rõ.
Người bạn bên cạnh ông ta kéo ông lại, an ủi vỗ vai ông, “Cornell đáng thương, chúng ta đều biết ông vô cùng ngưỡng mộ Thánh Nữ đại nhân tiền nhiệm, nhưng nàng đã về với thần quang minh rồi, ông nên vui cho nàng mới phải, không nên chìm đắm trong đau khổ nữa. Hôm nay mời ông đến xem kịch nói là để giải sầu, đừng nghĩ về những chuyện đó nữa.”
Những nghi ngờ và bàn tán của người phía bên ngoài Silvia và Lansat không hề nghe thấy, Silvia rất quen thuộc nơi này, còn Lansat chưa từng đến đây, cho nên ngoài mặt là Lansat dẫn theo Silvia, thực tế lại là Silvia dẫn đường cho Lansat.
Người hầu nam ở ngã rẽ nở nụ cười với họ, Silvia lấy một tấm giấy vàng vẽ hoa văn cho người hầu xem.
Người hầu lập tức khom lưng cúi chào, sau đó đi lên trước dẫn đường, sau khi anh ta dẫn hai người đến một căn phòng đơn độc ở tầng hai, hơi nghiêng mặt nhỏ giọng nói: “Hôm nay đại nhân Isidor không ở đây.”
Silvia cười cười, kẹp tấm giấy lúc nãy giữa kẽ tay đưa cho người hầu nam, “Vậy, nhờ cậu đưa tận tay thứ này cho Isidor.”
Người hầu nam nhận tấm giấy bằng hai tay, xoay người rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Silvia liền bảo Lansat ngồi lên sô pha bên cạnh lan can. Căn phòng này chỉ có ba mặt tường che chắn, phía trước không có tường, chỉ có lan can, đối diện với sân khấu lớn phía dưới, ngay lúc này đây trước sân khấu vẫn treo lớp rèm đỏ tươi, buổi kịch nói vẫn chưa bắt đầu.
Lansat bị Silvia kéo tới ngồi trên sô pha, Silvia nắm lấy tay anh, hỏi: “Chàng căng thẳng à?”
Mắt Lansat nhìn chằm chằm vào sân khấu phía dưới, gật đầu. Lúc nãy quá nhiều người, hơn nữa đều nhìn về phía bên này, nếu không phải Silvia ở bên cạnh, anh đã nhịn không được muốn chạy trốn khỏi đám người.
Silvia ngồi bên cạnh anh, váy kề sát đùi anh, chậm rãi nói: “Chỉ là chàng không quen thôi, đợi quen rồi sẽ ổn hơn, thật ra lúc em được chọn làm thánh nữ, ban đầu khi đứng trước nhiều người như vậy, trong lòng cũng rất căng thẳng sợ hãi.” Lời này đương nhiên là giả dối, từ nhỏ nàng đã là một người không biết căng thẳng là gì.
Nhưng người đàn ông ngốc nghếch Lansat quả nhiên đã được an ủi phần nào, anh hơi ngạc nhiên nhìn về phía Silvia, “Nhưng mà, không hề nhìn ra nàng căng thẳng mà, lúc đứng trên bục cao, tất cả mọi người đều nhìn nàng chăm chú, em cũng đều nhìn lại mọi người.”
Vẻ mặt Silvia nghiêm túc và thành khẩn, “Đương nhiên, trở thành niềm tin của người khác là một việc rất đáng sợ, căng thẳng bởi điều đó, là điều bình thường.” Nhưng đây là lẽ thường thôi, đối với người không có tín ngưỡng như nàng, hoàn toàn chẳng có áp lực gì.
Lansat không biết lại đang tự suy diễn gì rồi, Silvia cảm nhận được tay của mình bị anh nắm ngược lại, trong mắt anh tràn đầy thương tiếc- Ờm, có lẽ anh tưởng tượng ra dáng vẻ tội nghiệp của một cô gái nhỏ lẻ loi yếu đuối cô đơn trưởng thành trong toà thánh trong thời gian dài rồi.
Silvia thầm nghĩ, đây là người ngốc nhất trong số những người nàng từng lừa gạt. Nếu nàng muốn lừa dối ai đó, ai cũng sẽ trúng chiêu, nhưng người đàn ông trước mặt này, thậm chí nàng còn không cần suy nghĩ, thuận miệng bịa đại chuyện gì anh cũng tin, đơn giản đến mức nàng không nổi lên được bụng dạ lừa gạt người khác luôn, thay vì nói lừa anh, chi bằng nói nàng muốn ghẹo anh chơi.
“Cho nên, Lansat, lúc trước mỗi tháng chàng đến thành Salou, thật sự là đến xem em à.” Silvia cố ý nhắc tới chuyện này.
Còn Lansat, đối diện với ánh nhìn hiểu rõ rất thảy, dịu dàng bao dung của nữ thần, anh chỉ cảm thấy xấu hổ không có chỗ dung thân, tự cảm thấy hành động của bản thân quả thật là một người đàn ông cực kỳ dung tục.
“Bắt đầu rồi.” Lansat vừa thấy tấm rèm bên dưới được kéo ra, vội vàng gượng gạo đổi chủ đề.
Silvia: À há, xấu hổ tới mức sắp bùng nổ rồi kìa.
Nàng không cố tình ghẹo anh nữa, ngồi ngay ngắn nhìn xuống sân khấu phía dưới. Cùng với âm nhạc vang lên, diễn viên lần lượt lên sân khấu.
Tiếng nhạc mở đầu sôi nổi nhẹ nhàng, sau đó trở nên ngọt ngào dịu dàng, cuối cùng biến mất trong nỗi đau thương thê thảm. Hệt như tiếng nhạc, tình tiết mà câu chuyện này truyền tải là một câu chuyện bi kịch.
Câu chuyện kể về một tiểu thư nhà quý tộc, sau khi phải lòng với một nô lệ thân phận thấp hèn trong nhà, bị ép buộc chia cắt, sau đó tiểu thư chết đi, để lại người nô lệ một mực đợi nàng quay về.
Trên sân khấu, vị tiểu thư quý tộc ngã vào ngực nô lệ tóc đen, mái tóc bạch kim xỉn màu.
“Cái chết không thể ngăn trở đôi ta, đợi em quay về, em nhất định sẽ quay về bên chàng lần nữa!”
“Ta sẽ đợi nàng quay về, dẫu cho bao nhiêu năm ta đều sẽ đợi nàng quay về!” Người nô lệ tóc đen ôm người tình sắp rời xa nhân thế của mình nói trong niềm đau đớn.
Vở kịch sắp đến hồi kết, Silvia nhìn về phía Lansat bên cạnh đang xem rất nghiêm túc, hỏi anh: “Chàng cảm thấy câu chuyện này như thế nào?”
Lansat đang cố gắng cảm nhận chỗ hay trong vở kịch nói nữ thần yêu thích nhất, nhưng tiếc là anh không cảm thấy kịch nói có gì hay cả, nghe thấy câu hỏi của Silvia, anh do dự một hồi rồi nói: “Ta cảm thấy cuối cùng người nô lệ này sẽ chết cùng với người tình của mình.”
Silvia ngẩn người một chút rồi bật cười, giải thích nói: “Thật ra câu chuyện này dựa trên một chuyện có thật, kể về một Thánh nữ đời nào đó của toà thánh. Nhưng toà thánh không cho phép hành vi báng bổ thánh nữ, cho nên người trong đoàn kịch sửa nhân vật thánh nữ thành tiểu thư quý tộc. Trong câu chuyện thật, Thánh nữ đã yêu một nô lệ trong toà thánh, bị tất cả mọi người phản đối. Câu chuyện đó và vở kịch này khác nhau, giống như chàng nói vậy, cuối cùng nô lệ kia và thánh nữ đã chết cùng nhau, mà không phải là vẫn luôn đợi nàng quay về.”
Câu chuyện xưa này lúc trước nàng không hề chú ý đến, sau khi nhìn thấy được đoạn kí ức của Lilina, có vài lần nằm mơ hình như đã nhìn thấy được một số cảnh tượng kì lạ, nàng mới bắt đầu chú ý đến nó.
Hai người nói chuyện ở trên đây, vở kịch nói bên dưới đã kết thúc, chủ đoàn kịch bước lên sân khấu cúi chào tất cả khán giả, sau đó tuyên bố: “Đây là lần cuối cùng đoàn kịch Silv của chúng tôi diễn ở thành Salou, vở kịch này xin dành tặng cho nữ thần đã khuất của tôi, các bạn thân mến, tôi sẽ rời đi nơi mang đến cho tôi vô số niềm vui và đau khổ này, lần nữa tìm kiếm vùng đất hạnh phúc của mình.”
Vẻ mặt ông ấy đượm buồn, giọng nói trầm thấp đau đớn, “Ánh mặt trời rực rỡ nhất của thành Salou đã lặn xuống vài tháng trước rồi, tôi vẫn luôn không thể tin tưởng vào tin dữ này, bây giờ tôi quyết định bước ra khỏi nỗi đau này, cho nên tôi sẽ rời khỏi đây, cảm ơn mọi người đã đến tiễn biệt, Moore xin chúc tất cả quý ngài quý cô luôn hạnh phúc và khoẻ mạnh.”
Trong nhà hát vang lên tiếng vỗ tay đưa tiễn rợp trời, thậm chí trong nhà hát còn có người bật khóc, có cô gái trẻ còn lấy hoa trên nón xuống ném về phía sân khấu.
Silvia ngồi ngay ngắn, nhẹ vỗ tay vài cái, dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi không khí nhộn nhịp và đau buồn này.
Lansat đột nhiên hiểu ra gì đó, chỉ vào chủ đoàn kịch vẫn còn đang trên sân khấu chưa đi xuống hỏi: “Người này cũng là người ái mộ Silvia à?”
Silvia cười cười, động tay chỉnh lại vạt váy, “Có lẽ là vậy.”
Nói xong nàng đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa mở cửa ra, nói với người đứng bên ngoài cửa: “Isidor, có thể gặp lại ông lần nữa, thật là điều đáng vui mừng.”