Ma pháp sư trên toà tháp đen 21
Edit: Meounonna
Chương 71: Fan girl
Người đứng bên ngoài là một đàn ông trung niên mày rậm với gương mặt dài, trên người ông ta khoác một chiếc áo choàng trắng, che khuất mặt. Sau khi nghe thấy giọng nói của Silvia, ông ta giơ tay kéo áo choàng, lộ ra ánh mắt nghi ngờ đánh giá.
“Cô là?”
Silvia lui về sau một bước mời ông ta vào, sau đó mới vén mạng che mặt đen lên, mỉm cười với người đàn ông, “Giám mục Isidor, gương mặt này của tôi hẳn là ông biết nhỉ.”
Đồng tử của Isidor co lại, kéo áo choàng xuống, hơi nghi hoặc hỏi: “Thánh nữ Silvia? Mấy tháng trước ta đã tận mắt nhìn thấy thi thể của cô.”
Silvia: “Cho nên đây không phải là cơ thể của tôi, nhưng những thứ này đều không thành vấn đề.” Ngón tay trắng như tuyết của nàng vẽ trên không trung tạo ra hình dạng hoa văn kì lạ, sau đó giơ tay bắt lấy những hình dạng hoa văn ấy vào lòng bàn tay, giơ lên trước mắt Isidor, sau đó nói: “Ông chỉ chỉ cần biết tôi trở về rồi, đồng thời chuẩn bị hoàn thành việc trước đây chúng ta chưa làm xong là được, sao nào, Isidor, có muốn kế kết hiệp ước hợp tác với tôi lần nữa không?”
Isidor là một trong những giám mục trong toà thánh, ông ta giống với Silvia, đều muốn giải quyết tận gốc tổng giám mục, có điều mục đích của Silvia là vì mạng sống của mình, còn Isidor thì muốn quyền lực cao hơn. Giữa hai người đã kí kết hiệp ước cùng nhau hợp tác, nhưng cùng với sự thất bại và cái chết của Silvia, hiệp ước này đã vô hiệu, bây giờ, Silvia phải lần nữa đề nghị kí kết hiệp ước.
Chỉ có như thế, hai người mới có thể hơi yên tâm mà tạm thời hợp tác với đối phương.
Isidor biết rõ Silvia là người như thế nào, vì thế ông ấy cũng không nhiều lời, đặt tay lên nắm lấy tay Silvia, sau khi ánh sáng xanh loé lên, hai người buông tay, trên lòng bàn tay mỗi người là một hình vẽ, sau khi cháy rực như ngọn lửa một lúc thì ẩn mất vào trong da.
Kí kết hiệp ước xong, không khí giữa hai người thả lỏng hơn một ít. Isidor đánh giá Silvia một lượt, cười nói: “Hình như thánh nữ sống không tệ lắm, không biết cô làm cách nào để sống lại, hay là lần trước người chết kia không phải là cô?”
Silvia không trả lời câu hỏi của ông ta, mà là nở nụ cười thâm thuý, giới thiệu cho Isidor người đang ngồi trên sô pha bên cạnh- Lansat, “Giới thiệu với ông, đây là ma đạo sư hắc ám Lansat, người yêu của tôi.”
Isidor ngạc nhiên một chốc, sau đó hiểu ra. Tuy Silvia không trả lời câu hỏi của ông ta, nhưng ý trong lời nàng nói, chẳng phải là đang nói cho ông ta, nàng sống lại là nhờ ma đạo sư hắc ám Lansat hay sao. Thật ra Isidor đã chú ý đến Lansat ở bên cạnh từ lâu, cũng cảm nhận được người đàn ông trầm mặc này không đơn giản, chỉ đoán anh là trợ thủ của Silvia, không hề biết thân phận cụ thể của anh, bây giờ nghe lời Silvia nói, Isidor bỗng suy nghĩ rất nhiều.
Ông ta nghĩ rốt cuộc Silvia đã quen biết Lansat từ bao lâu rồi, lúc trước ngay cả người hợp tác cùng là ông ta nàng cũng không để lộ chút tin tức nào, hơn nữa hồi trước toà thánh phái người đi tấn công Lansat, Silvia chưa hề tỏ vẻ khác lạ gì, nàng thật sự là một người phụ nữ thâm sâu hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
Thiên phú của Isidor không tốt, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chỉ là Đại ma pháp sư, tuy bề ngoài là một trong những giám mục đối lập với thế lực hắc ám trong toà thánh, nhưng trong bóng tối ai mà chẳng từng liên lạc với ma pháp sư hắc ám chứ, lúc này ông ta nhìn Lansat, cười một cách thân thiện nói: “Có sự giúp đỡ của ngài đây, thì việc của chúng ta dễ dàng đi nhiều.”
Lansat mặt vô cảm ngồi ở đó, hai tay bắt chéo nắm chặt, cả người tràn đầy hơi thở hắc ám âm u, làm người ta khó chịu.
Anh không lên tiếng, Silvia tỏ vẻ xin lỗi nói với Isidor: “Tính cách của Lansat là như thế đấy, Isidor ông đừng để ý.”
Isidor: “Đương nhiên.”
Hai người trò chuyện một lúc, âm thầm bóng gió dò hỏi đối phương một chút chuyện, điều Silvia muốn biết là tình hình hiện giờ trong nội bộ toà thánh, ví dụ như Thánh nữ mới, và tổng giám mục xử lí thế lực lúc trước của nàng ra sao, cùng với tình hình hiện tại của tổng giám mục. Isidor tiết lộ những điều trên, đồng thời cũng không quên thăm dò sức mạnh hiện giờ của Silvia, ví dụ như nàng còn có đường lui nào không.
Hai người hợp tác với nhau bên ngoài thì cười nói vui vẻ, nói chuyện luôn nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế tin tưởng có hạn, đợi khi họ có được tin tức mình muốn biết, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Hai người họ cũng không gấp, ngồi xuống vừa uống trà vừa trò chuyện. Từ đầu đến cuối Lansat không hề lên tiếng, anh chỉ phụ trách dựa theo lời Silvia nói ngồi ở một bên bày ra khí thế doạ người là được rồi.
Lansat cũng hoàn toàn chẳng nghe ra được vấn đề gì từ cuộc trò chuyện giữa hai người họ, dường như hai người chỉ đang đơn giản hỏi thăm tình trạng gần đây của nhau thôi, giống như hai người bạn cũ.
Đợi khi Isidor rời khỏi, Lansat nói ra suy nghĩ của bản thân, Silvia im lặng hồi lâu, sau đó trong ánh mắt mơ màng của Lansat nàng vuốt đầu anh vài cái với vẻ đầy yêu thương.
“Đúng, chúng em chỉ là hỏi han đối phương một cách bình thường thôi.”
Cuối cùng Lansat làm sao có thể bình an trưởng thành tới chừng này, Silvia lần nữa suy nghĩ về vấn đề này.
Sau khi gặp mặt Isidor một lần ở nhà hát kịch, hai người quay về lại nơi đang ở tạm. Silvia không vội vàng đến toà thánh tìm tổng giám mục, mỗi ngày nàng đọc sách, nghe nhạc, uống trà, còn dẫn Lansat đi tham quan vài cảnh đẹp, kiến trúc nổi tiếng của thành Salou.
Trai quê- thiếu hiểu biết- hay ru rú trong nhà- Ma đạo sư Lansat, dưới sự dẫn dắt của Silvia, đi tham quan một vòng thành phố phồn hoa bậc nhất này.
“Thật ra có rất nhiều nơi em cũng chưa từng đi qua, tuy em đã ở thành Salou rất nhiều năm như thế rồi, nhưng rất ít rời khỏi toà thánh.” Silvia thay một bộ váy trắng, thân mật khoác lên cánh tay Lansat.
Lansat cũng thay bộ lễ phục trắng để phối với bộ váy của Silvia, anh không quen với việc mặc đồ trắng lắm, may mà có mũ che mặt, Silvia cũng chú ý không để anh dựa quá gần vào người bên cạnh. Hai người đi xuyên qua đám đông, đứng dưới tượng Thánh nữ.
Đây là Thánh nữ quang minh đời thứ nhất, gương mặt dịu dàng, ánh mắt trời chiếu lên bức tượng trắng, hệt như đang phát sáng. Phía sau tượng Thánh nữ, có một quảng trường rộng lớn, đối diện là một đài cao được bao quanh bởi mười sáu cây cột đá màu trắng, nơi này là nơi Thánh nữ trong toà thánh quang minh cầu phúc mỗi tháng.
Vào lúc này trên quảng trường dưới đài cao có vô số tín đồ đang quỳ gối, không khí lặng ngắt như tờ, một cô gái mặc váy trắng tóc vàng đang đứng trên đài cao, đây là thánh nữ tân nhiệm sau đời của Silvia, nàng ấy đang đọc lời khấn nguyện. Nơi Silvia và Lansat đứng quá xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, âm thanh cũng không quá rõ ràng, nhưng âm thanh này rất quen thuộc đối với Silvia.
Nàng mỉm cười, kéo tay Lansat, hỏi anh: “Lúc trước chàng đứng ở đây nhìn em sao? Lúc nãy chàng dắt em đến rồi dừng lại chỗ này như rất quen thuộc.”
Lansat: … Bất cẩn lộ tẩy rồi.
Buổi tối ngày hôm sau khi hai người đứng từ xa nhìn Thánh nữ tân nhiệm cầu phúc, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa nơi Silvia và Lansat tạm trú, đưa họ đến toà thánh.
Toà thánh được xây dựng rất hùng vĩ, trước cửa là 100 bậc thang, cả toà thánh được xây dựng trên nền đất cao 20 mét, cột trụ trước cửa điêu khắc các loại điển cố quang minh, cao khoảng 15 mét, hai bên trái phải là 12 cánh cửa với kiến trúc gothic mái vòm nhọn, trên mỗi cánh cửa đều là phù điêu hoa lệ, cho dù trong đêm tối, ánh sáng bên trong thần điện quang minh cũng sẽ chiếu rọi xung quanh tạo nên khoảng không gian xán lạn, hệt như mặt trời trong đêm tối.
Hai người Silvia không đi vào từ cửa chính, mà là được một ma pháp sư áo choàng trắng dẫn vào từ cửa bên hông. Trên đường đi họ không gặp những người khác, sau khi đi qua hành lang dài thượt như thế, liền nhìn thấy Isidor đang đợi ở đó và một người khác nữa.
Người vốn đang ngồi bên cạnh giám mục Isidor nghe thấy tiếng bước chân, sau khi quay đầu nhìn thấy Silvia, lập tức xúc động đứng dậy, nâng váy chạy như bay đến đây, đứng trước mặt Silvia nhìn nàng chăm chú, sau đó nước mắt rưng rưng mang theo nghẹn ngào lên tiếng: “Đại nhân Silvia!”
“Tốt quá, nàng thật sự chưa chết!” Cô gái xúc động run rẩy toàn thân này là Thánh nữ tân nhiệm Daphne.
Thánh nữ đều là người từ nhỏ được đưa đến toà thánh nuôi dạy, thường sẽ có vài người được chọn, sau khi thánh nữ tiền nhiệm chết đi, sẽ chọn ra một người ưu tú nhất trong số những người này kế nhiệm. Silvia là thánh nữ, đã từng dạy những cô gái nhỏ kế nhiệm này, nàng là cô giáo của họ.
Những cô bé này, bao gồm Daphne đều vô cùng kính yêu Silvia, nhưng Silvia không cho phép họ gần gũi với mình trước mặt tổng giám mục, Daphne là người Silvia xem trọng nhất, cho nên từ nhỏ khi Silvia dạy dỗ cô bé đều sẽ tránh tai mắt của tổng giám mục, đồng thời để Daphne ngoài mặt xa lánh nàng.
Quả nhiên, đúng như nàng nghĩ, khi nàng chết đi, thánh nữ nhiệm kì này chính là Daphne.
“Đại nhân Silvia, xin lỗi nàng, nàng đã nói với em về mục đích của tổng giám mục, nhưng mà em lại không hề phát giác dự tính của tổng giám mục, làm nàng bị ông ta hại chết. Lúc nhìn thấy thi thể của nàng em đã thề rằng, em nhất định phải giết tổng giám mục để báo thù cho nàng! Biết được tin nàng vẫn còn sống, em thật sự, thật sự vui lắm!” Daphne vừa khóc vừa cười nói.
Silvia v**t v* mái tóc vàng của nàng ấy, dịu dàng mỉm cười đáp: “Cô bé ngoan, ta không sao cả.”
Daphne vội lau nước mắt, ân cần đưa nàng đến ngồi lên sô pha, bản thân đứng bên cạnh nói: “Giám mục Isidor đã nói với em rồi, đại nhân Silvia, em sẽ giúp nàng, hôm nay là một cơ hội tốt!”
“Hửm?” Silvia hỏi: “Ta muốn biết mật thất của tổng giám mục, Daphne biết ở đâu sao?”
“Em biết.” Trong đôi mắt xanh lam của Daphne bừng lên ngọn lửa phẫn nộ, “Mấy tháng trước tổng giám mục bị thương rất nặng, Allison nói muốn nhân cơ hội này giết tổng giám mục để báo thù cho nàng, nhưng cậu ấy thất bại rồi, cậu ấy bị tổng giám mục bắt đi hiến tế sinh mạng. Lúc tổng giám mục hiến tế Allison, còn bắt chúng em đến xem, ông ta muốn nói với chúng em rằng nếu không nghe lời sẽ có hậu quả như vậy!”
Allison và Daphne giống nhau, đều đã từng là người kế nhiệm mà Silvia dạy dỗ. Nghe thấy tin này, nàng thở dài, ra hiệu cho Daphne tiếp tục.
Daphne hít thở nén cơn giận lại, lần nữa lên tiếng: “Vì có nàng dạy em, biểu hiện của em được lòng tổng giám mục, ông ta để em lại xử lý thi thể của Allison, em đã nhìn thấy ông ta mở cánh cửa đó! Lúc trước em không biết đó là gì, nhưng giám mục Isidor nói với em tin tức nàng báo với ông ấy, em bèn nhớ ra, nhất định chính là chỗ đó!”
“Mấy tháng nay cách vài ngày tổng giám mục đều sẽ đi đến đó, sau mỗi lần đi đến đó ông ấy đều sẽ trở nên suy yếu đi một chút, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này!”
Silvia nghe xong trầm tư một hồi, nói: “Daphne, ta hi vọng em làm một việc.”
Daphne không hề do dự, “Em sẵn lòng!”
“Lát nữa khi em đi thắp đèn cho tổng giám mục, hãy đặt thứ thuốc này vào trong dầu của ngọn đèn.” Silvia lấy ra một bình thuốc màu lam.
Đây là một loại thuốc Lansat chế tạo ra dựa theo yêu cầu của nàng, chỉ có một tác dụng, làm cho một người khi tâm trạng lên xuống bất ổn xảy ra ảo giác. Nếu như là loại thuốc có độc, sẽ bị tổng giám mục phát hiện ra ngay, còn loại thuốc gây ảo giác nhẹ này, cho dù là tổng giám mục cũng không phát hiện được.
“Còn Isidor, hai giám mục bảo vệ tổng giám mục kia, đêm nay phiền ông giữ chân họ lại, tôi cần đủ thời gian để hành động.” Giọng nói của Silvia cực kì dịu dàng.