Ma pháp sư trên toà tháp đen 22
Edit: Meounonna
Chương 72: Chương mới thứ hai trong một ngày
“Đại nhân Silvia.” Daphne chải mái tóc dài của Silvia, ngập ngừng hỏi: “Vị…Vị Ma đạo sư hắc ám kia, thật sự là người yêu của nàng à?”
Silvia ngồi trước gương điều chế nước thuốc, nàng phải làm mái tóc dài màu đỏ của mình tạm thời biến thành màu bạch kim lúc trước. Nghe thấy câu hỏi của Daphne, nàng đáp: “Đúng vậy, sao thế em?”
Vẻ mặt của Daphne hơi bối rối: “Nhưng mà, đại nhân Silvia lương thiện như vậy, lại dịu dàng nữa, vị Ma đạo sư hắc ám kia trông có vẻ vừa âm u vừa trầm mặc, hình như tính tình không tốt lắm, đại nhân Silvia ở bên chàng ta, chẳng phải sẽ rất vất vả sao? Hơn nữa em lo nàng, nàng ở bên cạnh chàng ta, là vì muốn g**t ch*t tổng giám mục, chứ không phải xuất phát từ mong muốn thật sự của nàng.”
Silvia không nhịn được bật cười, Lansat ăn h**p nàng? Nàng nhỏ nước thuốc nhuộm tóc trong tay lên đầu, chậm rãi chải tóc, vừa chải tóc vừa nói: “Daphne, em nghĩ nhiều rồi, tuy nhìn Lansat có vẻ không dễ tính, nhưng thật ra chàng là một người có tính tình rất tốt, hơn nữa, chàng rất giỏi trong việc chế tạo các loại nước thuốc chăm sóc sắc đẹp.”
Daphne: “Hả?”
Sau đó, Daphne quỳ ngồi trên thảm trải sàn, đối diện với một đống lớn nước thuốc đầy màu sắc hai mắt phát sáng, sau khi nàng ấy lấy một bình nước thuốc bôi lên bàn tay mình, lộ ra nét mặt say mê, “Trời đất, mùi hương say đắm này sao mà làm ra được vậy! Cái này cái này và cái này nữa, vì sao hiệu quả em điều chế ra không được tốt như này!”
Silvia ngồi ở đối diện nàng ấy, giới thiệu cho nàng ấy một loại nước thuốc do Lansat điều chế, “Daphne em nhìn bình nước thuốc này đi, sau khi bôi lên mặt, cho dù phơi nắng cả ngày ở ngoài trời cũng không bị đen đi, hơn nữa còn trắng nõn tươi mềm, không bị đổ dầu và ra mồ hôi đâu.”
Daphne nhận lấy bình nước thuốc đó, hai mắt lấp lánh phát sáng, “Thật vậy sao! Hiệu quả của cái này thật sự tốt như thế sao? Bây giờ em mới biết bình thường đại nhân Silvia cực khổ biết bao nhiêu, vào ngày cầu phúc phải đứng trên đài cao phơi nắng cả ngày, mặt của em bị phơi tới sắp hư luôn, nước thuốc em điều chế ra luôn không được hiệu quả như vậy, hơn nữa cầu phúc vì tín đồ mãi, em bị khàn cả giọng luôn!”
Silvia lấy một bình nước thuốc màu xanh lá nhạt khác lên, “Vào những lúc đó phải dùng nước thuốc này, có thể cho thêm vào hồng trà để uống cùng, khi đã uống lâu cổ họng sẽ ngày càng khoẻ, giọng nói cũng sẽ thánh thót hơn, hơn nữa vị cũng ngon, đây là loại có vị ngon nhất mà Lansat phải thử đi thử lại rất lâu mới chế tạo ra được đấy, lần sau chắc chàng sẽ thử làm những vị khác nữa.”
Daphne ôm mặt nhìn Silvia đem tới cho mình một đống quà tặng, nhanh chóng thay đổi lập trường của bản thân, “Đại nhân Silvia, vị Lansat tiên sinh này, thật sự là một người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời! Nếu chàng ta có thể giữ vững phong độ này, đại nhân Silvia nhất định có thể chung sống với chàng ấy rất vui vẻ! Như thế là em yên tâm rồi~”
Từ góc độ nào đó mà nói, Daphne cũng có hiểu biết nhất định về cô giáo của mình đó chứ.
Silvia chỉ cười mà không đáp lời, giơ tóc dài của mình lên ngắm nhìn, sau một hồi hong khô, mái tóc đỏ ban đầu đã biến thành màu bạch kim. Tiếp theo là đôi mắt, cũng phải đổi thành màu của lúc trước. Sau khi khôi phục màu tóc và màu mắt giống hồi trước, Silvia quan sát bản thân trong gương, dường như trong thoát chốc nàng quay về lúc còn làm Thánh nữ.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Lansat đợi ở bên ngoài, Isidor định nói chuyện với anh để moi chút thông tin, nhưng Isidor nhanh chóng phát hiện ra kỹ năng đàm phán cao siêu của mình chẳng có chút tác dụng nào, không moi ra được tin gì cả, vì Lansat chỉ thi thoảng “ừm” một tiếng, còn lại không nói gì hết, nếu như Isidor hỏi sâu vài câu, ông ta sẽ bị ánh mắt sâu thẳm của Lansat làm cho lạnh xương sống, cuối cùng lúng túng mỉm cười từ bỏ ý định của mình.
“Giám mục Isidor, có lẽ ông có thể đi chuẩn bị rồi.” Giọng nói của Silvia vang lên trước cửa.
Isidor quay đầu lại nhìn, bật cười to một tiếng, “Silvia, dáng vẻ này của cô thật sự giống hệt như ngày trước.”
Lansat cũng xoay đầu lại, sau đó ánh mắt vốn sâu thẳm ngẩn ngơ hồi lâu, trở nên sáng lấp lánh.
Lúc này Silvia đã thay trang phục thánh nữ lúc trước, váy dài màu trắng thêu hoa văn màu vàng, trên tay đeo vòng tay bện từ hoa kim ngân, thong dong bước về phía này. Nàng đi đến bên cạnh Lansat ngồi xuống, vừa định nói chuyện với Lansat, liền nhìn thấy anh giựt mình một cái di chuyển qua chỗ khác, cách nàng hai mét.
Silvia: …
“Lansat, chàng đang làm gì vậy?” Silvia mỉm cười hỏi.
Lansat: …
“Ta muốn ngồi bên này.” Lansat đáp.
Silvia chớp mắt một cái là biết ngay anh đang suy nghĩ gì rồi, chẳng qua là nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc nhất của nàng đối với bản thân anh nên lần nữa cảm nhận được sự rung động thuở ban đầu mà thôi, nhưng mà đã ngủ với nhau lâu như vậy rồi, bây giờ mới lần nữa ý thức được người bên gối mình thật sự là người mình yêu thầm đã lâu, còn có phản ứng mạnh như vậy, có phải trông hơi ngốc không nhỉ?
Nếu như nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của nàng phản ứng mạnh như thế, chi bằng đợi sau khi làm xong chuyện này nàng sẽ dùng dáng vẻ này làm một vài chuyện thú vị? Silvia vẻ mặt thánh thiện thầm quyết định trong lòng như thế.
Nàng còn cần Lansat duy trì khí thế này để kìm hãm người hợp tác cùng nàng, nên nàng chỉ cười không lật tẩy anh, tránh phá hoại hình tượng của anh. Isidor nhìn hai người họ, không phát giác được gì cả, đi về trước chuẩn bị. Isidor vừa đi, Daphne cũng không thể tiếp tục ở lại nữa, nàng ấy cũng có việc nàng ấy cần làm.
Trước khi việc của họ sắp bắt đầu, họ còn có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi. Lúc trong phòng chỉ còn lại Silvia và Lansat, Silvia đứng dậy ngồi bên cạnh Lansat, lần này Lansat không tránh đi nữa.
Silvia cởi áo choàng trên người anh ra, chạm vào mặt anh, “Chàng thích dáng vẻ này của em, đợi khi quay về tháp đen, em cũng tiếp tục giữ dáng vẻ này nhé, thế nào?”
Lansat nghe thấy lời này, ấy vậy mà lại im lặng một hồi sau đó mới cẩn thận hỏi: “Nàng vẫn sẽ quay về tháp đen sao?”
Anh đi theo Silvia đến nơi này, thật ra không rõ rốt cuộc Silvia muốn làm gì, nàng chỉ nói với anh muốn lấy lại một món đồ, nhưng Lansat không ngốc như thế, anh ở bên cạnh nghe cũng phát hiện được, mục đích thật sự của Silvia có lẽ không phải muốn lấy lại món đồ gì.
Cho dù cuối cùng mục đích thật sự của Silvia là gì, Lansat cũng không quan tâm, anh chỉ mơ hồ cảm nhận được, Silvia có lẽ sẽ không ở bên cạnh anh mãi, ở lại tháp đen của anh. Cảm giác này từ lúc Silvia chính miệng nói muốn trở thành người yêu của anh, đã xuất hiện rồi, chỉ là anh chưa bao giờ nói ra.
Thật ra Lansat không định hỏi vấn đề có thể sẽ làm Silvia khó xử này đâu, anh nghĩ, cho dù Silvia muốn gì, anh giúp nàng đạt được mục đích rồi, sau đó Silvia muốn rời đi, anh cũng sẽ không ngăn cản, cho nên hỏi hay không cũng chẳng sao. Nhưng vào lúc này nghe thấy Silvia nói sẽ quay về tháp đen lần nữa, đột nhiên Lansat hỏi ra vấn đề mà bản thân đã đoán được đáp án từ lâu.
Silvia không hề do dự, mỉm cười trả lời câu hỏi của anh: “Đương nhiên em sẽ quay về.”
Lansat gật đầu, chủ động nắm lấy tay nàng. Có lẽ Silvia chỉ đang an ủi mình thôi, nhưng vậy cũng không sao, có lời an ủi này là đủ rồi.
Đêm nay không thấy ánh trăng, mặt trăng bị che khuất bởi tầng mây dày nặng. Tổng giám mục một mình đi xuyên qua hành lanh dài, đến một chỗ trống trong cung điện. Nơi này đã từng là tẩm điện của thánh nữ Miranda, đối với tất cả mọi thứ ở nơi này, tổng giám mục vô cùng quen thuộc, hình hoa chạm khắc trên cây cột, vườn hoa nhỏ ở chính giữa cung điện và bức tượng màu trắng, thậm chí là gạch đá lót sàn màu trắng gạo, đều mang hồi ức trăm năm của ông ta.
Ông ta đi xuống bậc đá cao ngất, đi đến tầng một của tầng hầm. Ma pháp trận chiếu sáng hai bên thay cho nến, ở đây tuy không có ai, nhưng là nơi an toàn nhất trong toà thánh, vì ở đây được tổng giám mục thiết lập vô số kể trận pháp bảo vệ. Nếu như một ma pháp sư thông thường muốn xông vào đây, đi vào cửa nội trong ba bước sẽ biến thành một xác chết ngay.
Nhưng sau khi tổng giám mục đi xuống tầng cuối cùng, cung điện này lần nữa nghênh đón hai vị khách. Silvia dẫn Lansat đi vào cửa chính, trong thoáng chốc gợn sóng màu vàng dao động, tập kích về phía hai người, nhưng khi tiếp xúc với ánh sáng trắng nhu hoà trong tay Silvia đã lập tức tan đi.
Hai người đi vào cung điện như thường, đi thẳng về nơi tổng giám mục đã đi qua, bức tường vẽ đầy hoa văn kì lạ, cách một đoạn nhất định sẽ có một viên bảo thạch màu lam lấp lánh sáng lên, hệt như những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào kẻ xông vào đây.
Khi họ bước xuống cầu thang đi đến một điện lớn rộng rãi trống hoắc, Silvia dừng bước chân, ánh mắt của nàng dừng lại trên ma pháp trận chính giữa đại điện một hồi lâu.
“Đó chính là nơi lúc trước em bị g**t ch*t, máu tươi của em từng thấm đẫm ma pháp trận này.” Silvia nói một cách tuỳ ý, sau đó dời mắt lên cây cột đứng khổng lồ bên hông đại điện. Daphne nói, cánh cửa nối liền mật thất đó, chính là ở chỗ đấy.
“Em chỉ có thể đến nơi này mà không bị tổng giám mục phát hiện, tiếp theo sau đó em không cách nào đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì.” Lần trước nàng trả giá bằng mạng sống của mình, cũng chỉ đi được tới đây mà thôi.
Lansat nhìn chằm chằm ma pháp trận đó, ánh mắt có hơi đáng sợ. Sau đó anh chuyển tầm mắt, đi về phía trước cây cột trước Silvia một bước. Anh nhắm mắt lại bỏ bao tay ra, áp tay lên trên cây cột, qua một lúc sau, anh hít sâu một hơi đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy cây cột phát ra ánh sáng, mở ra cánh cửa hệt như tấm gương.
Hai người không hề do dự đi vào cánh cửa đó.
Phía sau cánh cửa là một cung điện khác, giống hệt với cung điện này, dường như họ đã quay trở lại cửa chính, nhưng đi về phía trước, không còn nhìn thấy bức tường hai bên khảm bảo thạch nữa, sàn nhà những nơi đi qua cũng phủ đầy bụi, hoa cỏ trong đình viện cũng đã khô héo chết đi từ lâu. Tất cả những thứ này đều đang nói cho họ biết phía sau cánh cửa trong gương này mới là cung điện thật sự.
Tốc độ tổng giám mục phát hiện ra họ, nhanh hơn Silvia tưởng tượng.
Ông lão lưng khom mặc trang phục tổng giám mục tượng trưng cho quyền lực cao nhất, trước ngực đeo đá quang minh, trong tay cầm quyền trượng quang minh. Ánh mắt vẩn đục của ông ta nhìn vào Silvia đột nhiên xuất hiện, và Lansat mặc áo choàng đen che kín mặt, chậm rãi nói: “Silvia, đứa bé của ta, con thật sự làm ta ngạc nhiên đấy.”
Tuy là bị phát hiện, nhưng Silvia không hề cảm thấy hốt hoảng, nàng còn hành lễ một cái, cực kì lễ phép hỏi thăm tổng giám mục, “Đã lâu không gặp, tổng giám mục vẫn khoẻ mạnh như cũ nhỉ.”
“Bé con, làm thế nào mà ngươi sống lại được vậy?” Ánh mắt tổng giám mục nhìn chằm chằm Silvia, giọng nói tuy hoà nhã, nhưng khí thế áp bách thuộc về Thánh Ma Đạo Sư không hề khách khí ập tới. Lansat im lặng che chắn ở phía trước Silvia, ngăn lại sự uy h**p của tổng giám mục.
“Ma Đạo Sư hắc ám? Silvia, người từ đâu đem về một con chuột đen thế này vậy.” Tuy chỉ thấp hơn một bậc so với ông ta, nhưng tổng giám mục không hề để Lansat vào mắt, giọng nói tràn đầy ý mỉa mai.
Silvia không định kéo dài thời gian với ông ta, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng đã tìm thấy được cánh cửa kia, thế là nàng không hề đáp trả lại lời khiêu khích của tổng giám mục, nhấc chân liền đi về hướng đó, ở đó có một cánh cửa rất bình thường.
Cũng chính cánh cửa này, khi nhìn thấy Silvia đến gần, ánh mắt của tổng giám mục đột nhiên trợn trừng, giơ tay một đòn sáng phán quyết đánh về phía Silvia. Silvia không hề quan tâm đến sự tấn công này, chỉ một lòng xông về phía cánh cửa, định giải ma pháp trận trên đó.
Còn đòn sáng phán quyết này lại lần nữa bị Lansat chặn lại, toàn thân anh bao phủ bởi hơi thở hắc ám, ngưng tụ lại thành một mảng đen mờ ảo, chặn lại ở giữa Silvia và tổng giám mục một cách vững vàng.
Quyền trượng quang minh trong tay tổng giám mục chống xuống đất một cái vang dội, cả người ông ta như một cơn gió bay đến chỗ Lansat. Dù sao ông ta đã sống mấy trăm năm, Lansat không phải đối thủ của ông ta, sau một đòn tấn công nặng nề của tổng giám mục, anh bị ép phải lùi về sau, khoé miệng tràn ra một vệt máu.
Lực lượng mạnh mẽ thổi tung áo choàng đen của anh lên, tổng giám mục vốn không quan tâm đến anh lắm, nhưng khi nhìn thấy mắt tím tóc đen của anh, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, lộ ra vẻ tức giận, động tác định đuổi theo Silvia biến thành lần nữa tấn công Lansat.
Ông ta hét to: “Hậu duệ của ác ma, những nô lệ ti tiện như các ngươi đều đáng chết!”
Silvia không nhìn về phía sau một lần nào, trán nàng toát mồ hôi lạnh, nàng một kích phá đi ma trận pháp trên cửa, đẩy mạnh cánh cửa ra.
Trong thoáng chốc ấy, vô số tinh thạch nguyên tố quang minh, và búp hoa màu trắng trong quả cầu thuỷ tinh lơ lửng trên không mà nàng muốn tìm kiếm đó, xuất hiện ngay trước mắt nàng.