Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 73

Ma pháp sư trên toà tháp đen 23

Edit: Meounonna

Chương 73: Chương mới thứ ba trong một ngày

 

“Các ngươi đáng chết!”

Silvia cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ đằng sau lưng, khoé môi nàng cong lên bắt lấy quả cầu thuỷ tinh đó. Cùng lúc khi nàng bắt lấy quả cầu thuỷ tinh đó, đòn tấn công của tổng giám mục đánh lên lưng nàng. Silvia ôm lấy quả cầu thuỷ tinh ngã xuống mặt đất, khoảnh khắc cuối cùng khi tổng giám mục nhìn thấy nàng mở cửa ra, ông ta từ bỏ ý định g**t ch*t Lansat, mà chọn đối phó với nàng trước.

Vì trong căn phòng này có thứ đồ quan trọng nhất của tổng giám mục.

Tổng giám mục chậm rãi đi vào trong phòng, ông ta nhìn Silvia đang ngã trên mặt đất, cười lạnh một tiếng, “Bỏ thứ trong tay ngươi…” Ông ta còn chưa nói xong, lời còn lại bị nghẹn lại trong cổ họng.

Vì Silvia lồm cồm bò dậy, để lộ ra quả cầu thuỷ tinh đang được nàng ôm vào trong ngực. Máu tươi của nàng nhỏ lên trên quả cầu thuỷ tinh, sắc đỏ của máu hoà tan vào trong quả cầu thuỷ tinh, cùng lúc khi búp hoa trắng tinh bên trong dần dần biến thành màu đỏ, cuối cùng đã nở rộ. Búp hoa tinh xảo ngủ mê rất nhiều năm chậm rãi nở ra cánh hoa đầu tiên, sau đó trong chớp mắt nở rộ.

“Khi đoá hoa kiên trinh bất biến nở rộ… Nó thật sự nở rồi, sao có thể như thế được!” Tổng giám mục lẩm bẩm, lui về sau hai bước. Ngay giây sau, ánh mắt của ông ta trở nên sắc bén, đột nhiên nhìn thẳng về phía Silvia người đang cầm quả cầu thuỷ tinh, khàn giọng nói: “Chuyện này không thể nào! Sao lại có thể là ngươi! Sao có thể nở rộ như thế được! Ngươi là đồ giả, ngươi đang giả mạo Miranda của ta, ta phải g**t ch*t ngươi!”

Nhưng đòn tấn công của ông ta lại lần nữa thất bại, Lansat đuổi theo vào trong, lần nữa chặn trước mặt Silvia. Chỉ trong chốc lát, anh trở nên vô cùng nhếch nhác, áo choàng đen đã hoàn toàn rách nát, trên mặt trên tay đều là vết máu. Nhưng cho dù như thế, anh vẫn cản trước mặt Silvia.

Trước mắt tổng giám mục nhoè đi, người đàn ông tóc đen mắt tím đối diện, và cô gái tóc bạch kim đằng sau anh ta, dường như làm ông ta nhìn thấy cảnh tượng tương tự trong kí ức, gương mặt già nua không cầm được co rút. “Sao em lại muốn ở bên loại nô lệ đáng chết này!”

Câu nói này của ông ta không biết là đang nói với ai, Silivia bò dậy từ dưới đất, nàng cầm quả cầu thuỷ tinh, nhìn đoá hoa bên trong một cái, ánh mắt dường như cũng có vài phần ngạc nhiên, sau đó nàng nói: “Chàng ấy là người yêu của ta, đương nhiên chúng ta phải ở bên nhau.”

Câu trả lời này dường như đã k*ch th*ch tổng giám mục, cả người ông ấy bắt đầu run rẩy, “Đúng rồi, em chính là Miranda, đời trước em muốn ở bên tên nô lệ đó, đời này em vẫn muốn ở bên hắn ta!”

Silvia dường như không hiểu lời ông ta nói, lại lên tiếng: “tổng giám mục, trái tim thật sự của ông chắc là ở trong này nhỉ, chỉ cần ta phá vỡ quả cầu thuỷ tinh này, ông sẽ không sống được bao lâu nữa, có đúng không?”

Tổng giám mục nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, giọng nói ngày một khàn đi, ông ta chầm chậm hỏi: “Em muốn giết anh?”

Silvia đương nhiên đáp: “Ông đã từng giết ta một lần, ta đương nhiên muốn giết ông rồi.”

Nghe thấy câu nói này của nàng, cả người tổng giám mục lại sững sờ, ánh mắt nhìn nàng phức tạp khó phân, khoảnh khắc này cùng với tâm trạng kích động lên xuống thất thường của ông ta, dường như ông ta nhìn thấy Silvia trước mặt biến thành Miranda của rất nhiều năm trước, cũng là mái tóc bạch kim, nhưng đôi mắt màu xám giống hệt ông ta, Miranda đứng ở đó, cả người đều là máu tươi. Nàng ấy nói: “Anh giết em một lần rồi, lại giết em thêm lần thứ hai, anh trai, anh còn muốn giết em nữa ư?”

Quyền trượng quang minh trong tay tổng giám mục thoáng chốc rơi xuống đất, đột nhiên ông ta loạng choạng đi lên trước hai bước, ngón tay hơi run rẩy giơ về phía Silvia, “Miranda, Miranda của anh, anh không muốn giết em, là em phản bội anh trước, em đã phản bội tín ngưỡng của chúng ta vì một tên nô lệ, anh không hề giết em.”

Trong mắt tổng giám mục, người trước mặt ông ta không còn là Silvia nữa, mà là Miranda người ông ta đã chờ đợi rất nhiều năm, ông ta nói chuyện như điên như dại. Silvia trong hiện thực lại mang vẻ mặt tươi cười nhìn ông ta, không nói một lời nào. Nàng cầm quả cầu thuỷ tinh, ánh mắt lướt qua vô số viên tinh thạch nguyên tố quang minh trong căn phòng này.

Không thu hoạch được gì, sau đó nàng nhẹ giọng nói với Lansat trước mặt: “Phá huỷ tất cả tinh thạch nguyên tố quang minh trong căn phòng này đi.”

Lansat đã do dự trong thoáng chốc, Silvia lại trầm giọng nói, “Nhanh lên.”

Lansat xoay người bắt đầu phá huỷ tinh thạch bên cạnh, còn Silvia lại lần nữa lên tiếng kích động tổng giám mục đang điên cuồng, “Anh không đích thân giết em, nhưng em chết là do anh.”

“Cho dù em đã quay về, em cũng sẽ không trở về bên cạnh anh, em chỉ sẽ quay về bên cạnh người em yêu.”

Quả nhiên tổng giám mục bị xúc động không nhẹ, nước thuốc ảo giác lúc trước của Daphne đã phát huy tác dụng, lúc này ông ta như hoá điên ôm lấy đầu mình, vội bắt lấy tay Silvia, “Em không thể ở cùng tên nô lệ đó, em quay lại đây! Anh phải g**t ch*t hắn!”

Rầm một tiếng, viên tinh thạch lớn nhất trong căn phòng đã bị Lansat phá huỷ, tổng giám mục đang điên cuồng nghe thấy tiếng vang này dường như thoắt cái khôi phục lại chút lý trí, ông ta nhìn về phía Lansat, trong mắt tràn đầy ý muốn giết người.

“Miranda của anh, đợi anh giết tên nô lệ đó đi, em hãy quay về cùng với anh, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa, em đợi anh nhé.”

Tổng giám mục nói xong, trong tay ngưng tụ lại ánh sáng chói mắt, nhưng mà chỉ trong thoáng chốc, miệng ông ta phun ra một ngụm máu lớn, không thể tin nổi mà quay đầu nhìn về phía Silvia, “Miranda.”

Trên ngực ông ta, vị trí trái tim bị cắm một con dao găm mang đầy lực lượng hắc ám. Silvia rút dao găm ra, vẻ mặt như thường lại đâm thêm một nhát nữa, “Trái tim thật sự của ông không ở đây, cho nên dù có chọc thủng nơi này ông cũng sẽ không chết.”

Dường như Lansat cũng bị nàng làm cho kinh ngạc, động tác trên tay ngưng lại, nhưng Silvia nhìn về phía anh, trên mặt vẫn mang tươi cười dịu dàng thường ngày, “Sau vậy Lansat, thời gian của chúng ta không nhiều, nhanh chóng phá huỷ tất cả những tinh thạch này đi, nếu không đợi tổng giám mục phản ứng lại, chúng ta sẽ không kịp nữa đâu.”

Lansat không biết đang nghĩ điều gì, đờ đẫn tiếp tục động tác trong tay.

Tổng giám mục bị đâm hai nhát đột nhiên lấy lại tinh thần, ông ta ho ra máu loạng choạng sắp ngã, ánh mắt tỉnh táo trở lại, ông ta nhìn chằm chằm Silvia, lại nhìn quả cầu thuỷ tinh trong tay nàng, đột nhiên bật cười, “Ngươi không phải Miranda.” Sau đó ông ta vẫy tay, một luồng sáng tấn công về phía Silvia.

Silvia không hề do dự ném quả cầu thuỷ tinh trong tay lên nghênh chiến, thoáng chốc quả cầu thuỷ tinh ấy tan vỡ, biến thành vô số mảnh vụn.

“Đoá hoa kiên trinh thật sự, bị ngươi giấu ở đâu rồi.” Tổng giám mục chậm rãi ép sát.

Tay Silvia di chuyển, lấy ra quả cầu thuỷ tinh thật sự, lúc nãy khi nàng chạm vào quả cầu thuỷ tinh này nàng đã dùng một món đồ giả để thay thế ngay. Thứ nở hoa ban nãy là giả, là thứ nàng chuẩn bị riêng cho tổng giám mục, phối hợp với những lời nàng cố ý nói ra, hiệu quả tốt hơn Silvia nghĩ nhiều.

“Tổng giám mục, thật đáng tiếc, tuy hoa vẫn còn ở đây, nhưng có lẽ đến chết, ông cũng sẽ không thể thấy hoa nở đâu.”

Hai người đối chọi trong giây lát, đồng thời ra tay, tổng giám mục muốn bắt lấy quả cầu thuỷ tinh, Silvia thì dứt khoát ném quả cầu thuỷ tinh lên cao. Nhân lúc tổng giám mục đi lấy quả cầu thuỷ tinh, Silvia đi tới bên cạnh Lansat, lúc này tinh thạch trong căn phòng chỉ còn lại hai viên. Silvia và Lansat mỗi người một viên, cùng lúc phá huỷ tinh thạch.

Ngay khi viên tinh thạch trong tay Silvia xuất hiện một hòn đá màu đen, khoảnh khắc nhìn thấy hòn đá màu đen này, Silvia nở nụ cười, sau đó dứt khoát bóp nát nó.

Trong không khí vang lên tiếng nổ tung nho nhỏ.

Trong căn phòng đột nhiên dâng lên vô số luồng khí, những luồng khí này xuất phát từ trên người tổng giám mục. Lồng ngực của ông ta vẫn còn đang chảy máu, lúc trước nơi bị Silvia đâm xuyên qua cũng không hề hấn gì, khi hòn đá màu đen bị bóp nát, biến thành một xoáy nước nhỏ màu đen, cắn nuốt tất cả mọi thứ trong lồng ngực của ông ta.

Tổng giám mục quỳ xuống dưới đất, trong tay vẫn nắm chặt quả cầu thuỷ tinh đó, ông ta nhìn về phía Silvia, “Làm sao người biết trái tim của ta, ở đâu?”

Trên tay Silvia đều là máu, nàng nở một nụ cười thật tươi, “Đương nhiên là đoán rồi.”

Ầm một tiếng, tổng giám mục ngã xuống đất. Quả cầu thuỷ tinh trong lòng ông ta bị luồng khí lúc nãy chọc vỡ, nứt ra, búp hoa màu trắng bên trong rơi ra ngoài. Tổng giám mục mãi đến lúc chết, ánh mắt vẫn không cam lòng nhìn về phía đoá hoa màu trắng dường như sẽ không bao giờ nở kia.

Silvia đi về phía trước, từ cao nhìn xuống người đã thống trị toà thánh rất nhiều năm, cuối cùng khom lưng nhặt đoá hoa trắng rơi ở bên cạnh lên.

Vào ngay lúc này, búp hoa màu trắng vấy máu của nàng đã nở rộ.

Lúc hoa nở vô cùng xinh đẹp, cả đoá hoa đều dường như đang toả ra ánh sáng nhu hoà.

Silvia ngẩn ra, lần này thật sự có hơi kinh ngạc. Nàng lại liếc mắt nhìn tổng giám mục đã chết đi một cái, sau đó giơ hoa quay đầu hỏi Lansat người đang ở bên cạnh, nàng nói: “Hoa này rất đẹp chàng nhỉ, lấy về ngâm tắm nhé?”

Lansat lau đi vết máu chảy ra từ khoé miệng, cẩn thận quan sát đoá hoa đó, sau đó thành thật nói: “Ta cảm thấy làm nước thuốc hợp hơn, hiệu quả làm trắng chắc sẽ rất tốt.”

“Ừm, vậy thì dùng để làm nước thuốc dưỡng trắng.”

Người vì tận mắt nhìn thấy nữ thần dịu dàng lương thiện mang vẻ mặt tươi cười giết người, mà đầu óc trống rỗng- Lansat, cứ dễ dàng được an ủi bởi hai câu nói như thế đó, trái tim đang treo lơ lửng thình thịch một tiếng bình tĩnh lại.

Tổng giám mục chết rồi.

Mười hai giám mục trong toà thánh bắt đầu đấu tranh quyết liệt tranh giành quyền lực, cuối cùng thánh nữ Daphne và giám mục Isidor mỗi người lôi kéo được một số người, tạo thành hai thế lực riêng, tạm thời cùng nhau cai quản toà thánh. Sự biến động của thành Salou, mãi đến hai năm sau mới hoàn toàn bình ổn.

Tháp đen 5 năm sau.

Vườn hoa đã từng tràn trề sức sống nay đã héo úa, hoa mọc bên trong vì không có ai chăm sóc nên đã cận kề cái chết, bên trong toà tháp đen đã từng sạch sẽ tươm tất, lần nữa trở nên âm u, toả ra mùi hương kì lạ. Trên cửa sổ hoa bám đầy bụi, trên cầu thang cũng có một lớp bụi mỏng, dường như chẳng có ai sống ở đây.

Sách vở ném bừa đầy đất, một người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc, gương mặt anh tiều tuỵ, đang chế tạo một bình nước thuốc. Trong toà tháp trống rỗng, chỉ có hình bóng của một mình anh, dường như đã quay về tình trạng của nhiều năm trước.

Nữ chủ nhân của toà tháp đen này rời đi rồi, mà Lansat cũng không giữ nàng lại. Thế là tháp đen lại lần nữa trở nên ảm đạm và cô độc.

Vào giữa trưa, một con quạ đen dò đầu ra từ trong tổ của mình, nó giương dài cổ ra hét to về phía chủ nhân vẫn đang điều chế nước thuốc của mình: “Nguy rồi mau chóng thu dọn đồ đạc, Silvia sắp về rồi! Bị nàng nhìn thấy dáng vẻ này của tháp đen chủ nhân à ngài sẽ chết chắc đó~”

Người đàn ông vẫn đang đắm chìm vào việc điều chế nước thuốc sau khi nghe thấy tên Silvia đột nhiên tỉnh táo lại, anh luống cuống lật lịch ra, quả nhiên phát hiện ngày hôm nay được vẽ một vòng tròn đỏ. Anh lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nội thất trong nhà đều đã đóng đầy bụi, đồ ăn Silvia chuẩn bị hai tháng trước anh quên ăn đã nổi mốc cả rồi. Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hoa trong vườn đã khô sắp chết tới nơi vì lâu rồi chưa được tưới nước, đặc biệt là bụi hoa kiên trinh do Silvia trồng kia.

Mặt Lansat trắng toát, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, anh vội vàng tóm lấy nước sinh mệnh trên giá đi ra ngoài, vì đi quá gấp bất cẩn bị vấp té bởi một chiếc ghế lật ngược, làm đổ theo một đống đồ dùng ăn uống trên bàn ăn, lúc vội vàng chạy ra ngoài lại không cẩn thận đụng vào giá sách, sách rơi một đống xuống đất, trong toà tháp đen càng trở nên lộn xộn hơn.

Lansat bị ngã mặt mũi dính đầy bụi chạy vào trong vườn tưới nước sinh mệnh cho tất cả hoa cỏ, sau đó lại vội vàng chạy vào trong tháp đen thu dọn đồ đạc, nhưng mà vì anh quá gấp gáp, trong lúc chân tay luống cuống càng dễ hỏng việc, sau khi dày vò một hồi, đồ đạc còn chưa dọn dẹp xong, quần áo vốn đã không sạch sẽ gì của anh lại càng bẩn hơn hệt như một cái giẻ lau.

Cho nên khi Silvia xuống xe ngựa, xách rương mở cửa nhà mình ra, liền nhìn thấy ngôi nhà đầy bụi bẩn và người đàn ông dơ hầy.

Rương gỗ đang xách trong tay rầm một tiếng rơi xuống đất.

“Lansat, em chỉ ra ngoài chơi hai tháng thôi, chàng nói em biết đi sao chàng có thể làm cho nhà cửa dơ bẩn bừa bộn thế này vậy?” Silvia đỡ trán.

“…Ta sai rồi.”

Silvia dùng ma pháp dọn dẹp nhà cửa, sách rơi dưới đất tự động quay về chỗ cũ, chổi quét nhà vui vẻ quét tước nhà cửa, quét mảnh sứ thành một đống lớn, nùi giẻ lau đi lớp bụi bẩn, hoa tươi mới cũng được c*m v** trong bình, thay một tấm khăn trải bàn sạch sẽ, cửa sổ mở ra đón lấy ánh mặt trời và gió thổi vào.

Lansat đi theo sau lưng nàng, mắt tha thiết nhìn nàng giơ ngón tay dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tươm tất.

“Em ra ngoài một chuyến chàng đã làm nhà cửa bừa bộn dơ hèm thế này, lần sau sao em còn dám ra ngoài nữa- Lansat, chẳng lẽ chàng cố ý làm vậy để em khỏi ra ngoài à?”

Lansat vội vàng lắc đầu.

Silvia nhìn anh một cái bèn che mắt lại, bất lực kéo anh vào trong nhà tắm, “Thôi đi, chàng mau chóng tắm sạch sẽ cho em.”

“Vừa hay em ra ngoài một chuyến cũng phải tắm rửa, chúng ta tắm chung.”

Nữ chủ nhân ra ngoài du lịch trở về rồi, cuối cùng tháp đen đã trở về dáng vẻ sạch sẽ lần nữa.

[Hết]

Bình Luận (0)
Comment