Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 1
Editor: Meounonna
Chương 74: Câu chuyện mới, khởi đầu mới, mình lại có thể yêu rồi!
Chung Cẩn, qua đời ở cuối tuổi 29.
Công việc của cô bận rộn, bận đến độ mỗi ngày đều rụng tóc, tuổi thì trẻ mà suýt nữa là hói đầu, nên trong đầu có khối u cô cũng không phát hiện ra, đợi tới khi chịu không nổi nữa, đau đầu đến bệnh viện kiểm tra thì đã muộn rồi. Các bác sĩ không thắng nổi cục khối u cứng đầu đó, cuộc phẫu thuật với tỉ lệ thành công gần như không ấy thất bại như lẽ đương nhiên.
Khoảnh khắc cuối cùng của mạng sống cô đã trải qua trên bàn phẫu thuật, cố mở hai mắt sắp nhắm lại, Chung Cẩn nhìn những bác sĩ và y tá đang lắc lư xung quanh mình, cảm nhận được vẻ mặt họ nặng nề như đang tham gia một buổi tang lễ, giống như khi người ta đang vây quanh xem quan tài bị vùi lấp bởi đất từng chút một.
Ngoài phòng phẫu thuật trống không, không có một người thân hay bạn bè nào đợi cô ra ngoài.
Lăn lộn tới bước đường này thật sự quá thảm thương. Nhưng đối mặt với cảnh bi thảm cực độ này, Chung Cẩn lại cầm lòng không được muốn bật cười to. Đây là cái thế giới chó má gì thế, Chung Cẩn thầm nghĩ, tiền vay mua nhà vừa trả xong, nếu biết trước mua nhà chẳng hưởng thụ được vài ngày, cô vội vàng tiết kiệm tiền mua nhà làm gì? Nằm không làm ‘cá muối’ chẳng phải rất tốt sao.
咸鱼: Cá muối: một người bình thường, không có ước mơ, không có chí lớn.
Nhưng mà trên đời này thứ làm người ta cảm thấy buồn rầu nhất chính là “Nếu biết trước”.
Nếu như biết trước bản thân sẽ mắc căn bệnh quỷ quái này, cô đã thoả sức hưởng thụ cuộc sống này rồi.
Hoặc là sớm hơn nữa, nếu như biết trước sau khi quay về cuộc sống sẽ khó khăn vất vả như thế, ban đầu cô ở lại ngoại tinh cầu đó làm thú cưng của người ta cho rồi.
Chung Cẩn trước khi chết bất giác nghĩ về 12 năm trước, trong lòng lại lần nữa hối hận sự ngây thơ của mình năm xưa, thì ừm, đây đã không phải là lần đầu tiên cô hối hận rồi. Nếu như ông trời cho cô một cơ hội nữa, cô bảo đảm sẽ chấp nhận tính ăn mòn của viên đạn bọc đường của người ngoài hành tinh kia, vứt bỏ chút tự tôn bốc đồng và thể diện của tuổi trẻ nông nổi, làm một thú cưng chủ nghĩa tư bản hưởng thụ cuộc sống, mỗi ngày nằm dài ăn ăn uống uống không cần làm gì hết.
Nhắm mắt lại, cuộc đời này cứ như thế im lặng trôi qua.
Chung Cẩn sinh ra trong thời đại mà quan niệm trọng nam khinh nữ phát triển mạnh nhất, cho nên khi vừa sinh ra đã xui xẻo bị một đôi cha mẹ vô trách nhiệm nào đó vứt ngay cạnh giếng nước đầu làng, để cô tự sinh tự diệt. May mà gió rét của tháng 12 không làm cô bỏ mạng, cô được một người đàn ông tốt bụng qua đường nhận nuôi.
Ba nuôi chăm sóc cô như con gái ruột vậy, tiếc là vào lúc cô 9 tuổi ba nuôi đột ngột qua đời, mẹ nuôi không thích cô. Sau khi ba nuôi chết bà ấy còn chịu nuôi một đứa con ghẻ không có chút quan hệ huyết thống nào như cô, Chung Cẩn đã biết ơn người mẹ nuôi đó rất nhiều rồi, về chuyện bà ấy nuôi cô lớn đến 16 tuổi xong liền phủi tay mặc kệ, thật sự Chung Cẩn không có lý do gì oán trách bà ấy.
Chung Cẩn 29 tuổi là một nhân viên văn phòng sáng 9 giờ làm việc, chiều 5 giờ tan tầm, lúc đi làm kẻ lông mày, mỗi ngày đổi một màu son khác nhau, tốc uốn kiểu gợn sóng to, là một chị gái cúp ngực D, lúc hút thuốc rất gợi cảm. Lúc tan làm là một cô nàng lôi thôi đi dép lê loạt xoạt, kh*ng m*c ** ng*c, tinh thần lúc nào cũng chán chường ngồi trước máy tính xem phim hài, ăn Malatang.
So với dáng vẻ lúc cô 16 tuổi, hoàn toàn khác biệt.
Chung Cẩn năm 16 tuổi tuy mỗi ngày chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt ghét bỏ của mẹ nuôi, nhưng lại là một thiếu nữ tràn đầy sức sống cười ngốc mỗi ngày, kiểu tóc ngắn ngang tai để mười mấy năm chưa thay đổi qua lần nào, quê mùa nhưng lại tràn đầy sức sống, là loại người mỗi sáng thức dậy đối diện với ánh mặt trời cảm thán lại là một ngày mới sau đó cổ vũ bản thân phải cố gắng.
Giống như nữ chính phim thần tượng đang thịnh hành mấy năm gần đây vậy.
Mãi đến khi cuộc đời cô đột nhiên có một bước ngoặt lớn, cốt truyện ly kì khó hiểu mở ra, trên đường đi học cô bị người ngoài hành tinh bắt cóc.
Ừ, đúng, cô bị người ngoài hành tinh bắt cóc.
Không phải nói đùa, tuy sau đó sau khi quay về kể cho người khác nghe, không có ai tin cô, nhưng thực sự là thật đó.
Cô bị một người ngoài hành tinh có hình dáng như thùng rác bên đường bắt đi, đợi khi cô tỉnh lại đã ở hành tinh khác rồi, và cùng với một số sinh vật kì lạ khác, bị bày ra rao bán ở một nơi như là chợ vậy.
Nói tới đây không thể không nhắc đến mối tình đầu của Chung Cẩn, chính là người ngoài hành tinh đã mua cô. Vẻ ngoài của anh ta hình như còn là lão gia quý tộc ngoài hành tinh, mua cô về để làm thú cưng. Năm ấy cô nhỏ tuổi thiếu hiểu biết, lại thiếu tình thương, còn anh chàng kia thì đối xử với cô quá tốt, cho nên chưa tới 1 tháng Chung Cẩn đã yêu đơn phương người ta mất rồi.
Cái này thì toang thật, nghĩ thử xem, sao lại có người sẽ nảy sinh tình cảm trai gái với thú cưng mà mình nuôi chứ? Cho dù là đám sen mê mèo bị hoàng thượng mèo giẫm lên đầu cũng không dám hé răng ở trái đất cũng sẽ không muốn cưới mèo nhà mình về làm vợ mà. Thế là đối diện với hiện thực bi thảm này Chung Cẩn vô cùng ưu sầu.
Cô rơi vào tình trạng ăn cơm thì ăn không vào, ngủ thì cũng chẳng thiết tha, trong môi Tr**ng X* lạ đối diện với đủ loại người ngoài hành tinh xa lạ, cảm giác không hoà nhập với môi trường, vả cả sự vô vọng trong cuộc tình đơn phương của bản thân, lòng tự tôn không muốn làm một thú cưng, tất cả những điều này làm tâm hồn cô cực kì dằn vặt, trong tình cảnh như thế, cô càng ngày càng nhớ trái đất.
Sau đó không bao lâu, chủ nhân đó của cô có lẽ cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục u uất như vậy sẽ chết, nên dứt khoát đưa cô về lại trái đất. Từ điều này có thể thấy, người ngoài hành tinh làm chủ nhân của cô đó cũng là một người rất tốt. Nhiều năm sau chị gái mạnh mẽ Chung Cẩn đầu óc không còn ngu muội mỗi khi nhớ về sự ngây thơ ỏng ẹo nhút nhát của bản thân năm đó, liền cảm thấy đau lòng nhức óc.
Người trẻ mà, luôn cảm thấy tình yêu quan trọng hơn tất cả, nhưng mà đợi tới lúc thật sự bắt đầu đối mặt trực tiếp với cuộc sống khốn khó mới phát hiện, chút tình cảm làm người ta trằn trọc không yên kia còn chưa bì được với ba tháng lương nhận tới tay.
Sau đó nữa, mẹ nuôi của cô tuyên bố không muốn nuôi cô nữa, cô cũng hiểu cho bà ấy, bắt đầu nỗ lực kiếm tiền học phí, sau đó vào xã hội làm việc, bận rộn mười mấy năm mua được một căn nhà, phẫu thuật thất bại, chết đi.
—–
“Cô muốn bắt đầu lại một lần nữa không?”
“Nếu như có thể bắt đầu lại lần nữa, cô sẽ làm như thế nào đây?”
—–
Tiên nữ váy đỏ à, nếu như có thể bắt đầu lại một lần nữa, tôi cảm thấy tôi sẽ ở lại bên cạnh người ngoài hành tinh đó, làm một thú cưng bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản ăn mòn cũng là ý hay, không cần làm việc có người nuôi, mỗi ngày không cần lo nghĩ ngủ ngon giấc, vô tư trải qua cuộc sống ngắn ngủi về sau, tốt biết bao.
Dẫu sao chỉ cần không yêu anh ta, trái tim tôi sẽ vững như bàn thạch.
—–
“Ồ, hoá ra tiên nữ váy đỏ không phải do mình nằm mơ à?” Chung Cẩn lắc lắc tóc ngắn ngang tai quê mùa của mình, nhìn b* ng*c nhỏ đằng trước vẫn chưa ph*t d*c hoàn toàn của mình, suýt nữa bật khóc.
“Mình mẹ nó nguyện vọng thành thật rồi! Tiên nữ còn chưa cho mình biết tên, mình phải làm sao để đốt nhang trả lễ nàng đây!” Chung Cẩn vui đến mức muốn chạy 300 mét để thể hiện sự xúc động của bản thân, tiếc là cô bị trói lại, không thể giẫy ra được.
Bây giờ cô không còn ở trái đất nữa, mà là ở hành tinh khác. Trên trời không có mặt trời, thứ chiếu sáng là 12 tinh cầu không biết tên, giữa đường chân trời bên trái đến đường chân trời bên phải, 12 tinh cầu mỗi cách một đoạn sẽ có một tinh cầu, di chuyển chậm rãi, tóm lại cho dù di chuyển ra sao đều có thể nhìn thấy 12 tinh cầu, ánh sáng rực rỡ có thể chói mù mắt người ta.
Người trói cô lại là chủ của một quầy hàng bán đồ trong chợ, dáng vẻ như một cái cây, ông ấy (bà ấy?) cột rễ của mình vào trong đất màu tím, nhánh cây dai mềm trói rất nhiều sinh vật với hình dạng kỳ quái, Chung Cẩn chính là một trong những sinh vật có hình dạng kỳ quái đó.
Người anh em cùng hoạn nạn bị trói bên trái cô là một đống thạch màu xanh mướt, bên trên có xúc tua nhỏ đầy lông lá giơ ra, run rẩy lay động xung quanh, run như gợn sóng luôn.
Người bị trói bên phải của cô thì cứng rắn hơn là một đống mì, không hề động đậy rủ tại chỗ.
Yêu quái xúc tu trong đám người ngoài hành tinh có phải hơi nhiều rồi không? Chung Cẩn nhô đầu ra hưng phấn quan sát từng sạp hàng trong chợ người ngoài hành tinh. Đời trước lúc này cô chỉ lo sợ hãi, hoàn toàn không dám quan sát nhiều liền bị ông chủ người ngoài hành tinh đó mua đi luôn, bây giờ sau khi đã thành tay già đời quay lại đây xem, phát hiện đám người ngoài hành tinh này rất thú vị đó chứ.
Nhìn ông chủ người ngoài hành tinh của quầy hàng bên đó mà xem, hệt như một quả bóng, trên người lởm chởm toàn là lỗ, cách một lúc bên trong những cái lỗ đó sẽ phun bong bóng ra, quả thực là một cái máy phun bong bóng size lớn. Những người ngoài hành tinh đi ngang qua ông ta thi thoảng sẽ lấy một cái bong nóng đi, ê những cái bong bóng đó cầm trên tay không bị bể á?
Ngoài những người ngoài hành tinh với hình thù kì lạ ra, ở nơi này còn có rất nhiều người ngoài hành tinh có hình dạng giống con người. Trên người có 4 con mắt 8 con mắt 16 con mắt hoặc cả người toàn là mắt cũng có, người thì trên đầu mọc sừng, người thì trên mông có đuôi, người thì có thêm một đôi tay, kẻ thì có thêm một đôi chân hoặc là người có thêm một cái đầu cũng không phải là số ít.
Sau khi xem một vòng, Chung Cẩn không khỏi thán phục trước sự may mắn của mình, vì trong vô số những người ngoài hành tinh có hình thù kì lạ, người ngoài hành tinh mua cô hoàn toàn là người có hình dáng như người Trái Đất bình thường, tuy rằng người đó có cái đầu hơi to chút xíu, nhưng ít nhất không có thêm bộ phận kì quái gì, có cảm giác thân thuộc biết bao.
Nghĩ tới sắp được gặp lại người đó, còn có chút xúc động đó đa.
“Haiiiii~ Sao còn chưa tới nữa~”
Chung Cẩn nằm liệt trong đám người đó, còn người cô đang đợi, bây giờ mới bước tới trước cổng vào của khu chợ.
“Ni’er, cậu muốn mua thú cưng như thế nào?”
“Ta không muốn mua thú cưng.”
“Cậu thích đánh nhau như vậy, mua một tinh nhân hình túi da dày bền chắc về cũng được đó? Bọn chúng trung thành và thật thà nhất, có thể chơi đùa vui vẻ với chủ nhân đó nha~”
“Ta không mua thú cưng.”
“Vậy mua một Hoa Hoa Thụ (cây hoa) nha? Không cần cậu dắt đi chơi, chỉ cần mỗi ngày tưới dịch dinh dưỡng là được rồi, nếu như cậu đánh nhau với người ta xong buồn bực về nhà, thì có thể để thú cưng của mình nở hoa ra cho cậu ngắm~ Cậu thích Hoa Hoa Thụ màu gì nè?”
“Ta không mua thú cưng.”
“À à anh hiểu rồi, vậy cậu mua một con sâu tròn dính đi, có thể để nó dính trên người xoa bóp cho cậu, nghe nói cực kì thoải mái, Banana đã mua hai con, hay để nó bám trước ngực lắm~”
“Ta không mua thú cưng.”
“Nếu như vậy thì mua…”
Rầm!
Sau một tiếng động lớn vang lên, người đàn ông lực lưỡng với quả đầu như ngọn núi nhỏ bị một người đàn ông lực lưỡng khác tát một bạt tay văng ra ngoài mười mấy mét ngã xuống đất, những ông chủ người ngoài hành tinh vốn đang bày hàng ra bán lũ lượt lui ra sau một khúc, đợi sau khi người đàn ông lực lưỡng kia như không có gì bò dậy, mới lần nữa tụ lại chỗ ban đầu.
Người đàn ông mặt mũi bực bội tính tình nóng nảy đứng nguyên tại chỗ kia tên là Ni’er, hắn có một đầu tóc ngắn đen dựng lên như nhím, đôi mắt với hai đồng tử màu vàng, chiều cao hơn hai mét, hệt như một toà tháp sắt hung thần ác sát. Trên người mặc trang phục chỉnh tề tạo sự thuận tiện trong hoạt động như quân trang, trên vai trước ngực đều là huy chương vàng lấp lánh, trên eo đeo 7 thanh kiếm vàng. Dù không quen biết anh, nhìn thấy trang phục trên người cũng đủ biết, anh chính là quý tộc của hành tinh Riar gần đây.
Ni’er thu nắm đấm về, động đậy khoé miệng, mất kiên nhẫn nói: “Ta nói rồi không mua thú cưng.”
Người đàn ông lực lưỡng lảm nhảm bị đánh bay ra ngoài kia là Táp, anh ta mặc trang phục cùng loại với Ni’er, trên người cũng có huy chương vàng và kiếm vàng. Anh ta cười to giẫm từng bước chân nặng nề như núi nhỏ quay về, “Hiếm khi cậu chịu đi với anh đến chợ thú cưng tham quan, mua một con thú cưng về chơi với cậu có sao đâu, cậu nhìn cậu đi ở một mình lâu như thế rồi, chẳng lẽ sau này cậu định cứ tiếp tục sống một mình như thế mãi?”
Ni’er lạnh lùng hức một tiếng, mặt mũi toàn là vẻ cáu gắt như muốn huỷ diệt cả thế giới, “Mấy thứ như thú cưng quá phiền phức!”
Người buông ra lời như thế, khi đã đi qua nửa khu chợ, sau khi nhìn thấy một sinh vật bị buộc trên người Lưu Tinh nhân , đột nhiên chỉ tay vào đó hỏi: “Đó là cái gì?”
Người đi chung với anh là Táp nhìn theo hướng anh chỉ, nhún vai bảo: “Người trái đất, vô cùng yếu ớt, lúc nuôi cực kỳ phiền phức, hơn nữa không có công dụng gì hết, chỉ cần hơi dùng sức một cái sẽ chết queo, ăn nhầm đồ sẽ nghẻo, ngủ không ngon cũng ngủm, rơi vào trong nước cũng toi, tóm lại bất cẩn một tí là sẽ chết. Dạo này những tên quý tộc phương Tây ở hành tinh Riar chúng ta đang có trào lưu nuôi loại thú cưng người Trái Đất này, những tên đó luôn khác biệt với quý tộc phương Đông như chúng ta, ngay cả nuôi thú cưng cũng phải nuôi cái loại vừa phiền phức vừa vô dụng như vậy.”
Ni’er: “Ta muốn mua cái này.”
Ni’er mặt mày tỉnh bơ tự vả mặt.
Táp trừng lớn đôi mắt to như chuông đồng của mình, “Anh dám chắc chắn, mua về được một ngày nó sẽ bị cậu làm cho chết liền đó, Ni’er!”
Ni’er lại mất kiên nhẫn không muốn nghe anh ta luyên thuyên nữa, bộp một bàn tay lại đẩy anh ta ra một bên, sải bước lớn đi tới trước quầy hàng đó.