Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 2
Editor: Meounonna
Chương 75: Chủ nhân ngu xuẩn
Chung Cẩn cảm nhận phía trước tối sầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn… không nhìn thấy hết được người trước mặt, chỉ nhìn thấy vị trí trước ngực, lại ngẩng đầu thêm chút nữa, cuối cùng mới nhìn rõ được người này.
Ha, tới rồi, đây chẳng phải là người hữu duyên cô đang đợi sao! Bao năm không gặp, Chung Cẩn tỉ mĩ ngắm nhìn mối tình đầu kiêm “chủ nhân” có đoạn thời gian chung sống ngắn ngủi kiếp trước này một lát, phát hiện một vấn đề. Người ngoài hành tinh này hình như không có vip pro như trong trí nhớ của cô nhở?
Ấn tượng với một người sẽ xuất hiện sai lệch do khoảng cảch thời gian và không gian sản sinh ra cái đẹp và cảm giác khác lạ, lời này quả nhiên chẳng sai, có lẽ do cuộc đời của cô không được suôn sẻ, nên vô cùng nhớ nhung cuộc sống tốt đẹp ngày xưa mình không biết trân trọng, cho nên ngay cả người này cũng được “mỹ hoá” trong kí ức trở thành một anh trai tươi đẹp ngời ngời, bây giờ nhìn lại, thật ra cũng chỉ đẹp vừa vừa thôi, còn chưa tới mức ngời ngời.
Nhìn chiều cao trọc trời của anh đi, đúng là làm cho người ta chóng cả mặt, da dẻ cũng không trắng như trong trí nhớ của cô, ít nhất cũng đen đi 3 tone, ờ, trong trí nhớ của cô tự động thêm hiệu ứng làm trắng, chuyện này phải trách cô. Nhìn quả đầu này đi, bù xù rối tung, và còn một chuỗi kiếm vàng leng ca leng keng dắt trên eo nữa, quá quê mùa, chân dài và gương mặt đẹp trai đầy manly cũng không thể cứu vớt được anh.
Chung Cẩn so sánh người trước mặt và người trong trí nhớ một lát, Ni’er đứng trước mặt Chung Cẩn cũng đang quan sát cô.
Ni’er không nói lời nào hồi lâu, mặt không cảm xúc chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Ông chủ quầy hàng với thân phận yêu quái là hoá thân của cây liễu lên tiếng, sau khi ông ta lắc Chung Cẩn vài cái nói: “Con này 150 fang.”
Fang là đơn vị tiền tệ thông dụng ở đây, giá của Chung Cẩn đã thuộc dạng rất cao, như yêu quái xúc tu ở hai bên trái phải bên cạnh cô, một con 10 fang một con 15 fang.
Chung Cẩn không biết giá bán của mình, vì cô không hiểu họ đang nói gì. Cô chỉ nhìn thấy mối tình đầu của mình đứng đó im re, sau đó có một người đàn ông lực lưỡng đến vỗ vai anh nói gì đó với anh.
Người đàn ông lực lưỡng còn lại- Táp nói là: “Ni’er, cậu thật sự định mua loại người trái đất này hả? Quý tộc phương đông chúng ta đâu phải dạng làm màu ra vẻ như đám khốn bên phương tây đâu, mua loại thú cưng không có công dụng này về nhà làm gì?”
Ni’er đợi anh ta nói xong, không hề ngoảnh đầu bảo: “Ngươi có cảm thấy người trái đất này rất đáng yêu không? Mắt của em ấy màu đen, luôn nhìn ta chăm chú không hề sợ hãi, can đảm như thế ta thích.”
Nếu Chung Cẩn nghe hiểu, cô sẽ phát hiện lời Ni’er nói đời này, và lời anh nói đời trước hoàn toàn khác nhau. Vì đời trước lúc này Chung Cẩn sợ muốn chết, vẫn luôn nhắm chặt mắt co rút lại không dám động đậy, cho nên khi ấy Ni’er nhìn cô nói là: “Nhìn người trái đất này đi, em ấy nhắm chặt mắt dáng vẻ rất sợ hãi, yếu ớt còn đang run rẩy nữa, đáng yêu quá, ta thích.”
Chung Cẩn nghe không hiểu tiếp tục nhìn chằm chằm Ni’er trước mặt, trong bụng thầm lẩm bẩm rốt cuộc anh có mua hay không đây, lại vừa có chút thấp thỏm. Chắc không phải lần này tên này không nhìn trúng cô chứ?
Táp bị doạ sợ bởi lời của Ni’er, vẻ mặt của anh rất khó nói, cuối cùng anh ngẩn người ‘a’ một tiếng, “Vậy nếu như cậu thật sự thích, vậy thì cậu cứ mua đi, nhưng mà phải cẩn thận…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Ni’er liền giơ tay kéo, trực tiếp kéo đứt đoạn dây mà ông chủ cây liễu cột Chung Cẩn, dứt khoát ôm người vào trong lòng, anh còn xốc vài cái nữa, xong còn đón lấy cười nói: “Nhẹ bẫng à, chỉ cần ta dùng chút sức là có thể bay lên luôn.”
Chung Cẩn bị doạ sợ giật mình buột miệng nói: “Đm!” Cơ bắp của cái tên này cứng như đá vậy, làm mông cô đau!
“Ha ha ha, giọng nói của em ấy cũng nhỏ nữa, còn không lớn bằng tiếng của thú gugu.” Ni’er ngạc nhiên nói với Táp.
Táp: Người hồi nãy còn mặt mày bực bội nói không muốn mua thú cưng sợ phiền phức là ai? Cậu là con nít có được món đồ chơi mới à?
Ông chủ cây liễu bị lãng quên ở một bên giơ cọng rễ cây bị kéo đứt của mình lên, vẻ mặt bất mãn nói: “Còn chưa trả tiền nữa, các người đây là muốn cướp đồ đấy phỏng! Còn cọng rễ bị anh kéo đứt này nữa, trả thêm 50 fang, nếu không tôi không tha cho các anh đâu!”
Ni’er đang định chọc thử mặt của Chung Cẩn thoắt cái trở mặt, soạt một tiếng dùng một tay rút ra thanh kiếm to nhất đang dắt bên eo ra, soạt soạt soạt vài cái, chặt hết tất cả các cọng rễ còn dư lại của ông chủ cây liễu. Sau đó anh huơ kiếm lại nhét vào chỗ cũ, sau đó lại lấy ra một cục đá đen to vứt trước mặt ông chủ cây liễu.
“Một cọng rễ 50 fang, cắt hết giùm ông, chỗ này còn dư tiền luôn đó.” Ni’er nói xong một tay kẹp Chung Cẩn cứ thế sải bước dài ra ngoài. Lúc này mặt của anh lại xụ xuống, trông rất đáng sợ.
Táp đuổi theo thở dài, “Sau em lại vô cớ đánh nhau nữa rồi? Tính cách của em thật sự quá nóng nảy, lần trước ở thiên hà Putaya em cũng vậy, trùng tinh người ta chẳng qua chỉ quát cảnh cáo em một tiếng, em cảm thấy người ta đang khiêu khích, cứ thế giết thẳng vào ổ trùng của người ta luôn, cả nửa tháng đỏ mới chịu đi ra.” Táp khựng lại một chút, tiếp tục nói: “Em như thế này, không chừng mua người trái đất này về, buổi tối bị em bực mình đánh một cái chết ngắt.”
Ni’er không cho là đúng, ôm Chung Cẩn qua lại bắt đầu sờ sờ nắn nắn. Hết nắn tay lại nắn chân, biểu cảm trên mặt thả lỏng hẳn, sau đó bật cười sảng khoái, “Ài, nhóc con này thật là mềm!” Hệt như người vừa nảy lật mặt nhanh như chớp không phải là anh vậy.
Táp: Em hoàn toàn không nghe anh nói gì hết à.
Hai người đến đây để làm việc, Táp yêu thích nuôi thú cưng, trong nhà đã nuôi một đống các loại thú cưng, đi ngang qua đây nghe nói có chợ thú cưng nổi tiếng nên một hai đòi đi coi, kết quả cuối cùng Ni’er người nói không muốn mua thú cưng đã mua một con, còn yêu thích đến mức vuốt hoài không ngớt tay, còn anh ta người nói muốn mua thú cưng lại chẳng mua.
Táp: “Thôi vậy, về nào.”
Ni’er không đếm xỉa anh ta, vẫn đang sờ nắn thú cưng của mình.
Mặt Chung Cẩn co rúm, má tên đần này, ấy vậy mà dám chọc vào ngực của ông đây, đợi đó!
Ni’er: “Ể, chỗ này mềm hơn nữa.”
Táp nghe anh nói vậy lòng cũng ngứa theo, chồm tới duỗi tay muốn sờ: “Cho anh sờ với.”
Ni’er cuồng nhân trở mặt đang cười sảng khoái rẹt cái cái xụ mặt xuống, không chút khách sáo đá anh ta ra, quay đầu đi mất.
Táp- người lần nữa ngã xuống đất: Haiii, sao anh ta lại có một em trai xấu tính như vậy chứ, cái nết này thật tình.
Con tàu vũ trụ khổng lồ với hình dáng thuôn dài toả ra ánh sáng xanh bạc dừng giữa không trung, Ni’er một tay ôm lấy Chung Cẩn, nhún chân một cái, nhảy thoắt lên trên đỉnh của tàu khổng lồ, tiến vào cánh cửa to ngay phía trên. Táp theo sát phía sau, chào hỏi với mấy người khác trên tàu.
Trên tàu có rất nhiều người, đa số đều là những tên đàn ông cao to lực lưỡng, thật ra cũng không phải là cơ bắp cuồn cuộn, chỉ là vì tổng thể đều cao hơn 2 mét, hơn nữa trông vẻ như đều biết đánh nhau, quần áo thì ít ỏi, cánh tay vai và hơn nửa lưng đều lộ ra ngoài, cho nên theo Chung Cẩn họ chính là những tên đàn ông cao to.
Nghĩ xem Chung Cẩn với chiều cao 1m7, mang thêm một đôi cao gót thì có thể “bễ nghễ” mà nhìn đa số đồng nghiệp nam trong công ty rồi, kết quả vừa đến đây, ừm thì, 16 tuổi, chiều cao chưa phát triển hết, chỉ mới hơn 1m6 chút xíu, rõ ràng hệt như một chú mèo nhỏ, Ni’er nhấc lên một cái một.
Những tên đàn ông cao to này trên eo đềo treo thứ gì đó, một số là kiếm vàng, một số là dao nhỏ màu vàng. Ngoài Ni’er và Táp trên eo vắt 7 thanh kiếm vàng ra thì không còn ai khác nữa, đa số đều là người đeo hai thanh kiếm vàng. Chung Cẩn nhìn một hồi phát hiện có lẽ những người trên eo đeo càng nhiều kiếm thì địa vị càng cao, và thường thì người đeo càng nhiều kiếm trên eo thì cơ thể càng nhỏ.
Đúng vậy, kiếm nhiều đẳng cấp cao cơ thể nhỏ. Những người có chiều cao hơn ba mét ngoài kia làm cho người ta có cảm giác nặng nề, không hề có cảm giác nguy hiểm tuỳ lúc có thể linh hoạt tấn công hệt như loài báo như trên người Ni’er và Táp, hình dáng cơ bắp trên cơ thể cũng không uyển chuyển đẹp mắt như trên người Ni’er và Táp.
Trên người Ni’er có cơ bắp, nhưng không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn, mà là những đường cong mạnh mẽ vô cùng lực lưỡng. Chung Cẩn thuận tay sờ qua cơ bụng của Ni’er. Ui cha má ơi cảm giác này thật tuyệt vời, Chung Cẩn mang theo ánh mắt đơn thuần thường thức cái đẹp lại thuận tay sờ thêm vào cơ bắp trên cánh tay Ni’er.
Vừa sờ cô vừa nghĩ, nếu như nấu cái này lên ăn thì dai giòn sực sực biết bao nhiêu.
Cô không biết là trong số những người đang vây quanh mình hiện giờ, có một tên đàn ông đô con cũng đang có mạch não giống cô, tên đó trên eo vắt bốn thanh kiếm vàng nhìn thấy cấp trên của mình ôm một con thú cưng về, nghe thấy một cấp trên khác giải thích một chút, liền không nhịn được mở miệng nói một câu: “Người trái đất này trông có vẻ mềm, nấu lên ăn chắc ngon lắm.”
Vừa nói nước miếng vừa chảy xuống.
Ni’er đang quan sát thú cưng sờ tay mình, nghe thấy lời này, đi lên trước chặn ngang túm lấy tên đàn ông to cao hơn mình một cái đầu vừa nói chuyện kia, dứt khoát ném hắn ta xuống dưới tàu vũ trụ khổng lồ. Lúc này tàu đã im lặng cất cánh rồi, cách mặt đất bên dưới một độ cao đáng sợ vô cùng.
Nhưng những tên đàn ông lực lưỡng khác trên tàu trông thấy cảnh này đều không lộ ra thần sắc khác thường nào, ngược lại còn cười ồ lên, có người còn nằm sấp bên rìa tàu hét to xuống dưới: “Mạc Mạc! Ngươi tự chạy về hành tinh Riar đi, bọn ta không đợi ngươi nữa ha ha ha~”
Chung Cẩn còn chưa biết có người thèm muốn cơ thể của mình, nhìn đủ loại ánh mắt tò mò của những người đàn ông cường tráng quanh mình, quan sát khắp một vòng.
Trong đó có một tên đàn ông to con khác biệt, da hắn ta cực đen, đen như than, nhưng trên cổ lại quàng một tấm khăn choàng lông tuyết trắng lù xù to. Tấm khăn choàng lông này trông thật là mềm mại, hơn nữa có vẻ xúc cảm sẽ rất tuyệt đây. Chung Cẩn nhìn chằm chằm nó, cầm lòng không được chồm tới muốn sờ thử.
Kết quả cô còn chưa sờ tới tay, Ni’er liền vỗ một bạt tay ấn ngã anh trai vô tội kia. Anh rất bực mình nói với anh trai đen thui mặt mày ngơ ngác kia: “Không được đụng em ấy, người trái đất yếu ớt vô cùng, đụng một cái là chết rồi, những người như các ngươi không biết nặng nhẹ.”
Những người đàn ông lực lưỡng xung quanh: Đại ca à người lần trước tay không bóp nát một con tàu vũ trụ khổng lồ không phải là anh sao, so về sức lực ai trong chúng tôi bì được với anh chứ.
Ni’er dường như không cảm thấy bản thân nói có gì không đúng, lại nói với anh trai da đen: “Đồ trang trí trên cổ kia đưa cho ta.”
Anh trai da đen thầm nghĩ, mình không đụng thú cưng yêu thích của lão đại, lão đại bạo lực nói đánh người là đánh người, còn muốn cướp đồ nữa. Anh ta ấm ức lấy đồ choàng cổ xinh đẹp của mình xuống, vốn đã đau lòng lắm rồi, Ni’er nhìn anh ta rề rà chậm chạp, lông mày dựng lên như hai đường kiếm, “Thất bại, thích cái thứ lông xù này, đàn ông tinh hệ Riar như chúng ta sao có thể yếu đuối như vậy, ý chí của người đâu, hả?”
Táp ở bên cạnh nhìn thấy Ni’er ôm chặt lấy thú cưng của mình gầm lên, không biết vì sao có dự cảm kỳ lạ là Ni’er sẽ tự vả mặt mình nữa.
Ni’er hùng hổ đón lấy khăn choàng lông, cũng không đưa cho Chung Cẩn, mà đeo lên trên cổ mình, sau đó đặt Chung Cẩn xuống, một mình đi đến phía bàn bên kia, vỗ vỗ tay với Chung Cẩn, mặt đầy mong chờ nói: “Nào nào, tới đây sờ lông nào~”
Chung Cẩn: Tên ngu xuẩn này đang nói gì vậy?