Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 76

Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 3

Editor: Meounonna

Chương 76: Mua đồ trên web taobao ngoài hành tinh

Quý tộc là gì? Dựa theo tiêu chuẩn thông thường trên trái đất, là cuộc sống xa xỉ tột bậc, nơi ở phải to như mê cung, bao quanh bởi một đám người hầu kẻ hạ, là dạng người mỗi ngày ăn no xong là suy nghĩ về nhân sinh.

Nhưng quý tộc ngoài hành tinh và quý tộc trên trái đất hình như không giống nhau lắm. Vì phòng ốc của họ không lớn, ví dụ như nhà của Ni’er, chắc khoảng hơn 200 mét vuông, người giúp việc không nhiều, chỉ có một người, giản dị tới nổi không cầm được nước mắt. Đây là một chủng tộc ngoài hành tinh mộc mạc chất phát tiết kiệm và khiêm tốn biết bao!

“Bé Đen à, em xem, đây là lãnh địa của chủ em, có phải rất to không, đứng ở đây cũng không nhìn thấy biên giới.” Ni’er ôm Chung Cẩn, gọi lên tên thân mật anh tự đặt, đứng trên tàu vũ trụ chỉ cho cô nhìn đất đai bao la phía dưới.

Anh trai Táp đứng bên cạnh anh không nhịn nổi, nói với em trai: “Người trái đất nghe không hiểu lời chúng ta, em đâu thể nói chuyện với nó.” Dáng vẻ u mê thú cưng này của em trai thật đáng sợ, anh thay đổi quá nhanh, anh trai như anh ta thật sự rất không quen.

Ni’er vẫn đang nói với Chung Cẩn: “Cho dù tàu vũ trụ khổng lồ có bay tận hai tháng nữa cũng không bay hết được lãnh địa của ta, lãnh địa của Táp thì không nhiều như của ta, vì lãnh địa của ta đều là do ta tự giành lấy về đó!”

Táp: Nghe anh nói này!

Chung Cẩn thật sự nghe không hiểu lời Ni’er nói, nhưng nhìn vẻ mặt và tư thái của anh, đại khái có thể đoán được, chẳng phải ý là “Đây là giang sơn Trẫm giành lấy cho nàng” à, người ngoài hành tinh ngu xuẩn.

Đối với nhà ở của Ni’er, ấn tượng của Chung Cẩn rất sâu sắc, thậm chí còn ấn tượng hơn cả Ni’er nữa, về phần tại sao…

“Ta tới rồi.” Ni’er huơ một tay về phía Táp và những người khác trên tàu vũ trụ, sau đó một tay ôm lấy Chung Cẩn nhảy xuống dưới.

Với độ cao ít nhất nghìn mét, tốc độ rơi xuống quá nhanh, Chung Cẩn cảm thấy tai mình ù đi. Cơ thể bỗng nhẹ bẫng, Ni’er giẫm lên trên bụi cây như những đám mây, nhẹ tênh như một chiếc lá rơi, nhảy về một hướng, chẳng mấy chốc anh đã rơi xuống, đồng thời nâng Chung Cẩn lên trên đầu, sải bước dài về phía trước toà kiến trúc hình bán nguyệt.

Toà kiến trúc hình bán nguyệt này có lẽ không nên gọi nó là một công trình kiến trúc, tuy đây là nhà ở của Ni’er, nhưng bản thân căn nhà là một sinh vật ngoài hành tinh kỳ lạ và độc đáo. Một sinh vật ngoài hành tinh có tên là “Rỗng”, bên trong nó là một không gian rất lớn, hệt như một căn nhà bình thường, có thể để người sống ở bên trong, vẻ ngoài lại hệt như một cái tô úp ngược.

Loài sinh vật “Rỗng” này không ngừng di chuyển, tuy tốc độ di chuyển của nó còn chậm hơn cả rùa, nhưng nó thật sự vẫn luôn chuyển động. Đời trước lúc Chung Cẩn ở đây thì phát hiện phong cảnh bản thân nhìn thấy được mỗi sáng sớm thức dậy đều khác nhau.

Sinh vật “Rỗng” mà Ni’er dùng làm nhà ở, quỹ đạo di chuyển của nó là xoay quanh lãnh địa của Ni’er, mà mỗi khi đến một nơi nào đó, màu sắc bên ngoài của nó sẽ thay đổi, trở nên giống với môi trường xung quanh, đây là bản năng nguỵ trang của nó, hệt như con tắc kè hoa.

Lúc này nó đang ở trong một rừng cây xanh lam, tường bên ngoài của “Rỗng” liền biến thành màu lam.

Ni’er đi đến phía trước hình bán nguyệt đó vỗ vài cái, thoắt cái trên tường của “Rỗng” xuất hiện một cánh cửa, sau khi Ni’er đi vào, cánh cửa đó lại biến mất.

Đi vào bên trong phòng thì sẽ phát hiện, từ bên trong nhìn ra bên ngoài, hệt như nguyên lý kính thuỷ tinh trong suốt một chiều ở trái đất.

Đời trước Chung Cẩn từng sống ở đây một khoảng thời gian, đương nhiên không tò mò quá, nhưng sau khi cô đi vào cánh cửa này liền xúc động tìm kiếm một hình bóng, đợi sau khi nhìn thấy một hình dáng lê bước chân nặng nề chạy rầm rầm ra ngoài, cô không cầm lòng nổi lộ ra nụ cười tươi rói.

Ha, cơm cha áo mẹ xuất hiện rồi! Nói tới đây phải nói cho rõ ràng, Ni’er- người mua cô về, đồng thời vô cùng thích cô là chủ nhân trên danh nghĩa, nhưng người cha kiêm người mẹ hay nói tắt là cơm cha áo mẹ thật sự chuẩn bị đồ ăn và những đồ dùng cần thiết khác cho cô là một người khác, cũng là chú bảo mẫu đã chăm sóc Ni’er từ nhỏ đến lớn, là một người ngoài tinh đã cao tuổi.

Người ngoài tinh ông nội Tata không phải là chủng tục ngoài hành tinh bản địa của hệ sao Riar, ông đến từ một hệ sao khác, cho nên ngoại hình của ông và Ni’er không giống nhau. Ông Tata là một người ngoài hành tinh giống gấu bắc cực với chiều cao ba mét, có lông xù xù màu trắng, vừa dài vừa mềm mại, làm cho người thấy ông có cảm giác muốn xà vào lòng ông ôm ông ngủ ngay lập tức.

Ông Tata mặc một chiếc yếm hồng, công dụng tương tự như tạp dề trên địa cầu. Tuy đầu của ông rất to, bàn tay bàn chân dày nặng đều có sức mạnh kinh người, thật ra bên trong ông là một người ngoài hành tinh rất dịu dàng, còn vô cùng thích đồ vật đáng yêu. Vừa nhìn thấy Ni’er đem về một người trái đất đáng yêu, ông Tata cảm thấy bản thân như sắp bị sự đáng yêu nhấn chìm.

“Trời ơi ông đã từng nhìn thấy trên tiết mục truyền hình, đây là thú cưng người trái đất gần đây rất thịnh hành!” Ông Tata giơ hai bàn tay gấu lông xù của mình nâng mặt gấu của bản thân, chạy bước nhỏ đến trước Ni’er, đưa đầu cẩn thận nhìn ngắm Chung Cẩn, hai mắt đen sáng hiền hậu híp cả lại.

“Người trái đất còn đáng yêu hơn cả trên chương trình truyền hình nữa~”

Chung Cẩn cũng ôm mặt mình nhìn gấu trắng to lông xù trước mặt, sắp bị sự đáng yêu này nhấn chìm rồi. A a a a gấu trắng to này thật đáng yêu hệt như gấu bông khổng lồ, quả nhiên ông Tata vẫn đáng yêu như trong ký ức của cô không hề thay đổi~

Hai người đều đang cười ngốc vì bị nhấn chìm trong sự đáng yêu của đối phương, đột nhiên Ni’er xoay người ôm lấy Chung Cẩn đưa lưng về phía ông Tata, sau đó quay đầu hừ một tiếng, chỉ trích như một đứa trẻ con nói: “Ông muốn giành Bé Đen với ta!”

Đứa bé mình chăm sóc từ nhỏ tới lớn, sao ông lại không hiểu tính nết của anh, ông Tata vội vàng huơ tay, “Không giành với con không giành với con.”

Lúc này Ni’er mới hứ một tiếng, bỏ Chung Cẩn từ trong lòng mình ra.

Chung Cẩn giơ tay vuốt lại máy tóc ngắn bị rối của mình, thầm nghĩ người ngoài hành tinh ngu xuẩn này có thôi đi không.

Ông Tata nói: “Ni’er, ông chuẩn bị buổi trưa cho con xong rồi, ở trong bếp đó, có thịt tulu nướng cỏ.”

Ni’er nghe xong, đôi mắt màu vàng phát sáng, sải bước dài đến nhà bếp. Chung Cẩn được anh đặt ở tại chỗ, Ni’er vừa xoay người, ông Tata nhanh chóng giơ tay gấu nâng niu v**t v* đầu Chung Cẩn, Chung Cẩn cũng nhanh trí giơ tay sờ đám lông xù mềm mại trên mông của ông Tata.

Ni’er- người vừa đi được mười mấy bước bỗng thoắt cái xoay đầu lại, ông Tata đã đoán được từ trước nhanh chóng rút tay về, Chung Cẩn cũng thụt tay về, làm bộ như không biết gì.

Ni’er quay về ôm Chung Cẩn vào lòng mới tiếp tục đi vào bếp. Thịt tulu nướng cỏ là món ăn khoái khẩu của Ni’er, trong mắt của Chung Cẩn nó rất đáng sợ. Thứ đó tuy là thịt nhưng chọc một cái sẽ phát ra tiếng thét “á” kì lạ, Chung Cẩn không hiểu làm sao Ni’er có thể ăn loại thịt kêu thét đáng sợ này vào miệng được.

Rộp rộp rộp, ngoàm ngoàm ngoàm.

Ni’er đang ăn ngấu nghiến, Chung Cẩn cũng đói rồi, bụng của cô sôi lên phát ra tiếng ùng ục nhẹ.

Ni’er người vốn đang vùi đầu ăn lấy ăn để bỗng nhiên khựng lại, miệng anh đầy nước thịt xoay đầu nhìn Chung Cẩn, sau đó nhìn món ăn mình thích nhất, cuối cùng nhịn xuống nỗi tiếc nuối xiên lấy một miếng thịt to như nắm tay đưa đến trước mặt Chung Cẩn.

Chung Cẩn: Cảm ơn anh nha đồ ngu ngốc, nhưng thứ này tui ăn không vô, cảm giác ăn một miếng là ngủm liền.

Chung Cẩn mãi không chịu ăn, Ni’er đẩy thịt đến trước mặt cô, cô ngửa đầu về sau. Ni’er hiểu rồi, lấy thịt về nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm, ghé sát tới trước mặt Chung Cẩn giơ tay sờ bụng cô.

Anh cất cao giọng hỏi người bên ngoài: “Tata, Bé Đen đói bụng rồi thì phải làm sao?”

Ông Tata chạy rầm rầm vào, cầm một món đồ to như máy tính bảng, “Ông tra trên mạng rồi, người trái đất cần phải ăn thức ăn chuyên dụng, cho họ ăn bậy thức ăn của chúng ta, họ sẽ chết đó.”

Tata ngồi xuống ghế, chiếc ghế hơi nhỏ so với ông, lông trên người ông ló ra ngoài hai hõm dưới tay vịn. Chung Cẩn len lén sờ một nhúm lông to, chồm tới xem màn hình. Tata để đồ lên trên đầu gối, vỗ vài cái liền biến thành màn hình khổng lồ lơ lửng trước mặt, bên trên là những văn tự hoàn toàn xa lạ viết rất nhiều nội dung, gần giống với các trang mạng ở trái đất.

Tay gấu linh hoạt không hề xứng với vẻ ngoài của nó quen thuộc bấm vào một trang web nào đó ngập tràn không khí mua sắm.

“Nào nào nào, chúng ta mua một ít thức ăn cho Bé Đen trước đã~”

Tata lướt trang mạng mua thức ăn cho người trái đất, Chung Cẩn bất giác cũng ngồi bên cạnh ông, tuy cô không hiểu những văn tự quỷ quái ở chỗ này, nhưng có hình minh hoạ mà. Tuy những tấm hình minh hoạ đó cũng rất ba chấm. Từng bao gạo to ghi “Gạo mới vùng quê sông nước Cám Nam chính tông Trung Quốc”, một đống hộp sữa bột hiệu Tam Lộc—Mà nói tới mới nhớ sữa bột này uống vô có bị sao không vậy? (*), còn nữa que cay Vệ Long quen thuộc kia là sao nữa, que cay Vệ Long không chỉ xuất khẩu ra quốc tế mà còn xuất khẩu ra ngân hà nữa ư?

(*) Sữa bột Tam Lộc từng dính bê bối nhiễm hóa chất độc hại melamine làm hại gần 300.000 trẻ em Trung Quốc (năm 2007-2008)

Chuyện ở tinh cầu ngoài hành tinh lên mạng mua được que cay Vệ Long này thật sự ngẫm lại mà ngơ ngác luôn.

Những cái khác nào là mì ăn liền Khang Sư Phụ, ủa có gì đó sai sai, đúng là mì ăn liền Khang Sư Phụ, ở đây còn bán hàng giả nữa à?! Những cái này thì thôi đi, vì sao còn có bán bia Snow nữa?

Ui trời ơi còn bán thịt gác bếp nữa, trang web này thật là thần thông quảng đại, thật sự có hàng sao?

Ni’er cũng bất giác ghé sát tới, anh lau miệng, ôm Chung Cẩn vào lòng, ngồi bệt xuống xem màn hình.

Tata rất có kinh nghiệm giải thích cho anh, “Bé Đen có mắt đen tóc đen, chắc là thuộc chủng phương đông trong số những người trái đất, chủng tộc của họ khác nhau thức ăn ưa thích cũng khác nhau, nếu như là chủng tộc có lông tóc vàng, hoặc màu mắt không phải màu đen, thì đó là chủng tộc phương tây.”

“Chủng tộc phương tây thích ăn thức ăn loại này.” Tata cho Ni’er xem một trang mạng khác.

Chung Cẩn nhìn thấy trên trang mạng mới xuất hiện hình ảnh: một con bò trông có vẻ chết không nhắm mắt, khoai tây, và các loại đồ ăn nhìn không hề ngon miệng tẹo nào. Cô cảm thấy dựa theo tốc độ lướt web chậm chạp này của ông Tata, cô sắp đói chết mất, thế là cô ngồi trên người Ni’er dứt khoát kéo tay gấu của ông Tata ra, tự lướt lại trang mạng ban nãy.

Đừng xem thường năng lực thiên phú của bất kì phụ nữ nào trong việc mua đồ, cho dù là trang web ngoài hành tinh, dù cho không hiểu chữ viết, chỉ cần là web mua đồ, thì đều là để lướt mà. Được rồi, thật ra là đời trước sau này cô cũng thường tự mình mua đồ ăn, chỉ cần đến bước cuối để Ni’er tính tiền là được, quy trình này cô rất quen thuộc đó.

Cho dù lúc trước đã quên, bây giờ nhìn lại khung cảnh quen thuộc cũng nhớ lại rồi.

Chung Cẩn quen thuộc chọn tất cả món ăn mà mình trông thuận mắt, bao gồm các loại đồ ăn vặt, sau khi chọn xong thì vỗ vài cái vào dấu tick đỏ trên đó bằng bàn tay.

Sau khi xuất hiện giao diện gợn sóng màu xanh lam, Chung Cẩn tự nhiên kéo tay Ni’er qua, ấn vào trên màn hình. Xong, thanh toán rồi.

“Xin cảm ơn quý khách đã mua hàng, hàng hoá sẽ được đưa đến sau 10 phút nữa, vui lòng chú ý kí nhận~” Tata và Ni’er đồng thời nghe thấy lời nhắc nhở này.

Tata lại hai tay nâng cằm ngã lên trên bàn, “Á~ Bé Đen dễ thương quá đi~ bé còn biết tự mình mua đồ nữa~”

Ni’er hào hứng lấy màn hình để trước mặt mình, đặt Chung Cẩn đứng lên trên đùi anh, vỗ vào màn hình nói: “Nào, em thử lại lần nữa đi~”

Chung Cẩn bẻ ngón tay, vang lên tiếng rộp rộp. Cô hiểu ý của Ni’er, không nhịn được nhếch mép cười, “Nếu anh đã thành tâm thành ý yêu cầu tôi, thì tôi không khách sáo vậy.”

Cô vỗ lạch cạch mở ra một trang mạng khác.

Cô không ngờ rằng, những xa xỉ phẩm lúc cô làm người không thể hưởng thụ được, bây giờ làm thú cưng của người ngoài hành tinh này, không cần làm gì cũng có thể sở hữu được.

Cuộc sống tươi đẹp biết nhường nào, quả thực y như được bao nuôi bởi đại gia, còn chả cần bán rẻ thể xác. Thật mong là chủ nhân người ngoài hành tinh này có thể cứ ngu xuẩn như vậy mãi.

Chung Cẩn: Nói mới nhớ, kêu anh là chủ nhân cứ giống như đang play (chơi) trò gì kì lạ ý nhở?

Bình Luận (0)
Comment