Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 4
Editor: Meounonna
Chương 77: Hình như mình mua trúng hàng giả rồi.
Thời gian ở nơi này khác biệt không lớn lắm so với trái đất, nhưng cách gọi có hơi khác nhau, 1 giờ gọi là 1 giờ trăng, 10 phút thì họ gọi là 10 phút trăng, cứ theo quy luật như vậy mà gọi những cái khác. Trên trời cho dù là thời gian nào cũng sẽ xuất hiện 12 tinh cầu chiếu sáng, khi một tinh cầu di chuyển đến vị trí của tinh cầu tiếp theo, thì sẽ trôi qua khoảng 1 tiếng đồng hồ.
Thời gian của họ chuẩn xác hơn ở trái đất nhiều, cũng chia làm ban ngày và ban đêm, nhưng ngày và đêm là hai phần tách biệt nhau, mỗi buổi có 12 tiếng, trong 12 tiếng này, thời gian ban ngày luôn luôn sáng choang, không chia ra hoàng hôn và ban mai, sáng rực suốt 12 tiếng. 12 tiếng còn lại thuộc về buổi đêm, toàn bộ là đêm tối, không có rạng sáng. Hoặc là đêm tối, hoặc là sáng sớm, không có thời gian giao thời, phân biệt rõ ràng, thời gian chuyển biến cũng vô cùng nhanh.
Bây giờ dựa theo cách nói trên trái đất chắc cũng sắp chạng vạng rồi, nhưng ở đây, ánh sáng vẫn sáng ngời như buổi ban trưa.
Chung Cẩn u mê trong việc mua sắm, đặt mua cho bản thân một loạt những sản phẩm hưởng thụ, ví dụ như ghế sôfa lười nhìn một cái là biết rất mềm mại nè, giường massage, máy ngâm chân, máy gội đầu tự động v.v. Cô còn chưa mua đồ xong, đồ ăn 10 phút trước đặt mua đã đến rồi.
“Ding dong ding dong~ Hàng của quý khách đã đến nơi~” Sau khi âm thanh này vang lên, ánh mắt của ông Tata mới rời khỏi từ người trái đất đáng yêu, đứng dậy ầm ầm đi đến trước một chiếc tủ phát ra tiếng kêu, mở cửa tủ ra, bên trong là đồ ăn Chung Cẩn đã chọn.
Cái tủ này là trang bị thiết yếu của người đam mê mua sắm online, có thể chuyển phát đa số hàng hoá, chỉ cần là hàng hoá không phải vật thể sống được phép mua sắm trên mạng, đều có thể dựa vào trang bị chuyển phát này giao hàng đến nơi trong thời gian cực ngắn.
Ông Tata chồng tất cả đồ lên với nhau, bê đến đặt trên bàn, trước mặt Chung Cẩn.
Chung Cẩn chưa đã ghiền buông màn hình ra, mua đồ thì để lát nữa tiếp tục, cô phải lấp đầy bụng đã.
Gạo phải nấu, không suy xét tới nó bỏ qua một bên, sau này để ông Tata nấu cơm cho cô ăn. Đương nhiên cô sẽ không tự tay đi làm, thú cưng nhà ai biết tự đi nấu cơm ăn chứ, quá phiền phức, dù sao có người làm cho mắc gì cô đi làm. Những món ăn kèm với cơm cũng để qua một bên trước, còn lại đều là thức ăn vặt bảo quản trong túi đựng.
Không thể gọi đồ ăn nấu sẵn bên ngoài thật đáng tiếc, hy vọng họ có thể nhanh chóng ra mắt hệ thống đặt thức ăn nhanh cho thú cưng, nếu không cô cũng đâu thể ăn vặt mãi. Bụng thầm nghĩ, Chung Cẩn lật tìm trong đống đồ ăn vặt, lấy ra một bao que cay.
Món này thật ra lâu rồi cô chưa ăn, tự dưng có chút thèm nha. Chung Cẩn xé bao, một mùi thơm cay cay sộc vào mũi, tràn ngập hương vị trái đất quen thuộc. Cô ngậm một que nhai thử, lập tức nhổ ra.
Mùi vị này sao mà lạ lạ vậy cà? Chẳng lẻ cô mua trúng que cay giả? Tìm ngày sản xuất xem thử, trời đất quỷ thần ơi đã quá hạn sử dụng một năm rồi. Quá hạn một năm còn bán nữa, đúng là quá quắt! Bán hàng không có đạo đức nghề nghiệp xứng đáng bị đánh giá kém!
Chung Cẩn lấy màn hình tới tìm lại trang web ban nãy, đánh giá kém chất lượng.
Ông Tata: “Á~ Bé Đen thông minh quá, còn biết đánh giá kém chất lượng nữa~”
Bỗng nhiên, máy truyền thông tin trên tay Ni’er reo lên, Ni’er phát hiện đây là một số máy chưa từng liên lạc, anh nhướng mày nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức hét lên.
“Sao anh lại đánh giá tiệm của tôi kém chất lượng hả!” Ò, là ông chủ bán que cay.
Ni’er dựa vào lưng ghế, nhấc chân dài gác lên trên một cái ghế khác, giọng nói tràn đầy ý khoe khoang khó hiểu, “Ờ, thú cưng nhà ta đánh giá đó, có phải em ấy rất thông minh không? Đồ cũng là tự em ấy mua.”
“Cái rắm này! Những con thú cưng đó sao mà hiểu được, bản thân ngươi cố ý gây rối còn đẩy lên đầu thú cưng, ngươi bị ngu à?” Ông chủ tiệm hét lớn, “Bọn khốn các ngươi chỉ biết đánh giá kém đánh giá kém! Ngươi ăn qua món đó chưa hả? Mùi vị thơm ngon như vậy mà ngươi dám đánh giá kém cho ta, đó là món hàng ông chủ ta đây nhiệt liệt đề cử, chủ thú cưng nào ăn qua cũng khen ngon, năm nào cũng có vô số người đặt mua, cái đồ quê mùa thiếu kiến thức nhà ngươi!”
Ni’er bùng nổ, cạch một tiếng, anh vỗ bàn một cái rầm, hét lớn với ông chủ: “Ngươi nói cái rắm gì, Bé Đen nhà ta không thích ăn, thì là đồ bỏ đi, ông đây thích đánh giá kém thì đánh giá kém, ngươi không phục có bản lĩnh thì tới đây, ông đây đánh tới khi ngươi phục mới thôi!”
Ông chủ tiệm trông có vẻ là người tính khí nóng nảy, nhưng tính tình của Ni’er còn nóng hơn, hai bao thuốc nổ đụng độ nhau, bao nào nổ vang hơn thì bao đó thắng, theo suy đoán đương nhiên người thắng cuối cùng là Ni’er. Anh thắng lợi cúp máy, gác chân lấy bao que cay quá hạn Chung Cẩn vứt qua một bên tới, lấy vài que ném vào miệng.
“Ta cũng muốn thử xem rốt cuộc ngon tới mức nào, nếu ăn không ngon ông đây nhất định phải lái tàu vũ trụ khổng lồ đi tính sổ với tên chủ tiệm kia.”
Nhai rồi nhai, nhai rồi lại nhai. Ni’er dần dần bỏ chân xuống, ngẩng đầu nhét hết một bao que cay quá hạn vào miệng.
“Cũng ngon phết đó chứ.” Ni’er bỏ bao không qua một bên, sau đó lật tìm mấy bao que cay khác trong đống thức ăn vặt của Chung Cẩn, xé bao ra cho vào miệng ăn hết.
Chung Cẩn- người xem toàn bộ quá trình trên- hai mắt mở to nhìn Ni’er ăn hết mấy bao que cay quá hạn kia, sau đó anh chép chép miệng, lại đặt mua tiếp một đống lớn.
Chung Cẩn: Chủ nhân ngu xuẩn anh còn ổn không? Đời trước anh chưa bao giờ giành ăn với tôi đó, lần này sao vậy hả?
Bụng cô lại sôi ùng ục lên, lần này Chung Cẩn xem kĩ ngày sản xuất, xé ra một bao bánh mì ngọt cắn một cái, mùi vị cũng được. Kết quả còn chưa ăn được ngụm thứ hai, một bàn tay bên cạnh thò tới, lấy đi miếng bánh mì cô mới cắn một cái qua.
Ni’er nhét miếng bánh mì ngọt đó vào miệng nhai vài cái, sau đó phun ra lia lịa, “Cái này không ngon.”
Tay Chung Cẩn còn chưa hạ xuống: Má đồ ngu xuẩn.
Trong đống thức ăn vặt đó, Chung Cẩn chỉ ăn một phần nhỏ, còn lại đều là Ni’er ăn, bụng của anh như một cái động không đáy, đối với chuyện giành ăn với thú cưng không hề có chút áp lực tâm lí nào. Anh ăn thử hết các món, anh còn đặt mua lại những món hợp khẩu vị mình rồi. Chung Cẩn phát hiện những món anh thích ăn, đều là đồ quá hạn sử dụng, thật là khẩu vị kì lạ.
Về phần ông Tata, khẩu vị của ông khác hẳn, ông chỉ yêu thích mỗi món bánh quy nhỏ -loại bánh mà mỗi lần ăn được một miếng vừa miệng.
“Ừm, loại bánh này mềm mềm giòn giòn, răng của người già không tốt, ăn cái này là vừa khéo.” Ông Tata nhai bánh quy nhỏ rộp rộp. Lúc cười lộ ra hàm răng bén nhọn sắc lạnh, “Ni’er, đặt cho ông thêm món này đi, món bánh quy nhỏ ấy.”
Chung Cẩn: Tại sao lại có loại chủ nhân giành thức ăn với thú cưng chứ? Chẳng lẽ những người nuôi chó nuôi mèo trên trái đất cũng sẽ giành thức ăn với thú cưng của họ sao? Thật là vô nhân tính!
Chung Cẩn không biết nhân tố gì dẫn đến đời này xảy ra loại chuyện kì lạ như vậy, cô lấp đầy bụng liền không thèm quan tâm đến hai người bắt đầu mua thức ăn vặt chuyên dụng cho người trái đất, đi đến trước tủ trang bị chuyển phát hàng, lúc nãy tủ lại reo lên, chắc là đồ cô đặt tới rồi.
Mở tủ ra, bên trong nhét đầy đồ. Một chân Chung Cẩn giẫm lên trên mép ra sức kéo, nhưng cô không kéo ra được món nào cả.
Thôi vậy, Chung Cẩn vỗ vỗ tay, thú cưng sao có thể làm việc nặng được, loại chuyện này chắc chắn phải do chủ nuôi làm. Cô nhanh chóng đi vào trạng thái thú cưng đồng thời thuận theo lẽ thường chuẩn bị làm một con cá muối hoàn toàn, cô khoanh tay thong dong đi đến bên cạnh Ni’er và ông Tata.
Vốn chuẩn bị kêu Ni’er, nhưng nhìn thấy đám lông mềm mại của ông Tata, tay của Chung Cẩn bất giác chuyển về phía bên ông Tata. Sờ vài cái, sau đó kéo nhẹ, ông Tata xoay đầu qua, thấy Chung Cẩn chỉ tay về phía tủ bên kia, ông liền hiểu ý đi đến lấy hết đồ trong tủ ra.
Dựa theo yêu cầu mà Chung Cẩn ra hiệu, ghế sô pha lười ghế massage máy ngâm chân v.v đều được đặt ở vị trí cô chọn. Sau khi sắp xếp xong Chung Cẩn thử ghế sô pha lười trước, quả nhiên vô cùng mềm mại, nằm ngửa ra là như biến thành bãi bùn, hoàn toàn không muốn đứng dậy nữa.
Chung Cẩn thoải mái thở dài một tiếng, cuối cùng dựa vào ý chí kiên cường bò dậy. Còn nhiều món hàng cô chưa thử nữa, không thể gục ngã ở trạm đầu tiên được.
Tiếp theo là thử ghế massage, sau khi nằm xuống tinh thần thể xác đều thoải mái, phần vai và cổ vốn có chút đau giờ nóng lên, hiệu quả này còn tốt hơn loại ghế đời trước cô tự mình mua ở trái đất nữa.
Gác tay lên trên tay vịn, Chung Cẩn nhắm mắt dưỡng thần. Một ánh nhìn khó có thể phớt lờ rơi vào trên người cô, Chung Cẩn mở mắt ra, phát hiện không biết Ni’er đi tới từ lúc nào, đứng bên cạnh cô, anh giơ tay sờ ghế massage vài cái, sau đó ôm Chung Cẩn lên đặt một bên, bản thân nằm lên trên.
Nhưng loại ghế massage này là cỡ nhỏ, chỉ phù hợp với Chung Cẩn, với người hơn hai mét như Ni’er, người ngoài hành tinh vừa cao vừa nặng nề mà nói, thì chiếc ghế quá yếu ớt, thế là Ni’er nằm xuống chưa được một phút, ghế massage vang lên tiếng leng keng lạch cạch, sau đó hư hoàn toàn luôn. Ni’er bò dậy từ dưới nền đất, mở màn hình ra đánh giá kém cho cửa hàng bán ghế, thuận tiện gọi điện cho ông chủ.
“Hàng của cửa tiệm ông kém quá…” Ni’er mở miệng hét được phân nửa, ông chủ đầu dây bên kia đã dùng giọng điệu thành thạo ngắt lời anh bảo: “Được rồi tôi biết rồi ghế hư rồi phải không, chuyển phát về đây chúng tôi sửa miễn phí cho quý khách một lần, nhưng khách vui lòng chú ý, đây là mẫu ghế chuyên dụng cho thú cưng người trái đất, chủ của thú cưng vui lòng không thử sử dụng, nếu không đè hư ghế cửa tiệm chúng tôi không chịu trách nhiệm sửa lại lần nữa nhé.”
Sự việc này hình như ông chủ đã xử lý qua rất nhiều lần rồi.
Ni’er: “…”
Chung Cẩn cạn lời với Ni’er, cô lại ngồi lên ghế massage lần nữa, còn sử dụng kèm máy massage ngâm chân, xem ti vi ở phòng khách. Ừm, ti vi là cả một bức tường, độ phân giải cực cao, cứ ngỡ bản thân lạc vào trong thế giới của tivi vậy. Cô nằm ở kia vừa chuyển tiết mục, vừa suy nghĩ đời trước Ni’er cũng ngu xuẩn như vậy à?
Hình như đời trước cô không cảm thấy Ni’er ngu ngốc như vậy mà? Chẳng lẽ là, vì đời trước tuổi cô nhỏ, thiếu kiến thức không chững chạc, thêm vào đó là bị ảnh hưởng chút ít bởi hội chứng Stockholm nên mới thích Ni’er, cho nên cứ như bị che mắt hoàn toàn không nhìn ra được bản chất ngu xuẩn của Ni’er?
Chắc có lẽ là thế thật, cô nghe không hiểu lời của những người ngoài hành tinh này nói, lại quá đỗi sợ hãi môi trường sống xa lạ này, cho nên theo bản năng cảm thấy Ni’er cường tráng rất cừ khôi, cho dù anh làm ra hành động gì, cũng sẽ không cảm thấy anh ngốc. Nhưng lần này thì khác rồi, cô không sợ tẹo nào, thêm vào đó là có tâm hồn trưởng thành trải qua sóng gió nữa, kỹ năng quan sát tỉ mĩ tôi luyện từ trong chốn công sở nhiều năm, cho dù không thể giao tiếp với nhau cũng có thể đoán được đại khái, cho nên hình tượng thần bí gì đó hoàn toàn vỡ tan tành.
Đây đúng thật là hiện thực nghiệt ngã- ảo tưởng về mối tình đầu kiếp trước tan thành mây khói.
Chung Cẩn cảm thán thầm nghĩ, xé một bao hạt dưa ra, nằm trên ghế massage, chọn một kênh tiết mục thú cưng người trái đất, vừa cắn hạt dưa vừa xem.
Trong màn hình khổng lồ là một căn phòng to trang trí lộng lẫy, chủ nhân là một người ngoài hành tinh ngoại hình tương tự con người, trên eo đeo 7 thanh kiếm bạc, chiều cao tương đương Ni’er. Anh ta đang mỉm cười nói gì đó với người dẫn chương trình đang phỏng vấn mình, cụ thể nói gì Chung Cẩn nghe không hiểu. Nhưng ống kính nhanh chóng được chuyển đến phía khác của căn phòng, ở đó có khoảng 10 người trái đất đang ngồi, cũng chính là thú cưng người trái đất hành tinh xanh trong miệng người ngoài hành tinh họ.
Chung Cẩn cảm thấy anh trai này chắc chắn có chứng cuồng sưu tầm, nhìn xem nhiều người thế này, màu tóc màu mắt màu da của mỗi người đều khác nhau, gần như bao gồm các chủng người Chung Cẩn đã từng thấy qua.
Anh trai này nuôi nhiều người trái đất như vậy, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Anh ta đưa người dẫn chương trình đi đến gần đám người trái đất, sau đó giới thiệu từng người một.
Anh ta chỉ vào một chàng trai trẻ mắt xanh tóc vàng, nói với người dẫn chương trình gì đó. Chàng trai trẻ kia nhìn về phía ống kính, cười rạng rỡ, giơ ngón giữa ra huơ huơ, nói một câu: “f*ck you!”
Chung Cẩn: Ò, dù sao những người ngoài hành tinh này nghe không hiểu mà.