Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 78

Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 5

Editor: Meounonna

Chương 78: Người trái đất đáng sợ

Nghe không hiểu thú cưng yêu dấu nhà mình đang nói gì, nhưng nhìn thấy cậu cười vui vẻ rạng rỡ, chủ nhân người ngoài hành tinh vui vẻ trìu mến gật đầu với chàng trai trẻ tóc vàng.

Chàng trai trẻ tóc vàng giơ ngón giữa về phía anh ta: “f*ck you!”

Chủ nhân người ngoài hành tinh: “Ừm ừm ừm ngoan quá!”

Chung Cẩn: …

Ở đó còn có vài người nữa, khi ống kính chuyển qua đó, có một số người chẳng buồn đếm xỉa tới, tiếp tục làm việc riêng của mình, người nhỏ tuổi nhất trông có vẻ mới mười mấy tuổi, hình như là con lai, tóc đen mắt xanh, đang chơi điện tử bấm lạch cạch lạch cạch, vừa nhìn là biết thanh niên nghiện game đang đắm chìm trong trò chơi, cậu ta vừa chơi vừa chửi rủa như điên, cậu ta vừa nói tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh và cả tiếng Nhật, ngôn ngữ quá lộn xộn, ấy thế mà Chung Cẩn còn nghe không hiểu lắm.

Khi ống kính quay đến trước mặt cậu ta, cậu ta còn không chút ngần ngại đá ống kính ra xa, tiếp tục bấm điện tử lạch cạch lạch cạch, không cho ống kính một ánh nhìn nào.

Điều làm Chung Cẩn ngơ ngác nhất là trong đó có một ông chú tóc đen mắt đen, chú ta mặc tây trang lịch sự, trước mặt là một ly đồ uống, chú ta mặt mày tươi cười, trông hệt như một… chính khách đang tham gia cuộc tụ hội của giới thượng lưu nào đó. Khi chú ta mở miệng nói chuyện, Chung Cẩn suýt chút nữa bị sặc hạt dưa.

Sau khi ống kính di chuyển đến trước mặt chú ta, chú liền mỉm cười nói: “Chào mọi người, nếu người xem chương trình có ai là người Trung Quốc thuộc hệ toạ độ địa lý địa cầu, vậy đầu tiên tôi xin chúc mừng bạn, đã tìm được tổ chức rồi. Đất nước chúng ta đã tìm thấy hệ sao ngoài hành tinh chuyên bắt cóc mua bán người trái đất này vào mười năm trước, đây là trạm thực dân thứ nhất trong kế hoạch của chúng ta, tôi là một trong những người phụ trách kế hoạch này, gánh trên vai trọng trách người tiên phong dò đường, đương nhiên tiến độ hiện tại của chúng ta còn đang trong giai đoạn tìm hiểu khai phá.”

“Nếu có đồng bào nào bị bắt cóc bán đến đây, mọi người đừng hoảng sợ, hãy cố gắng thích ứng với cuộc sống ở đây, ở đây không tiện nói nhiều, nếu bạn có điều gì thắc mắc hoặc muốn gặp trực tiếp tôi để hỏi rõ tình hình, có thể đến hệ sao Riar toạ độ 666-888-4843, vị trí nằm ở biệt thự gần sông thuộc dải núi hình vòng cung tìm tôi, hoặc ghi lại số liên lạc lyx-23333333, nếu có cơ hội hãy bấm số máy này liên lạc tôi, lời sau cùng chúc sức khoẻ mọi người nhé.”

Chú ta nói xong bèn gật đầu ra hiệu với chủ nhân ngoài hành tinh trên danh nghĩa của mình, người chủ nhân ngoài hành tinh kia lại lộ ra vẻ mặt “Nhìn kìa nhóc này cũng ngoan quá chừng yêu quá đi mất”.

Chung Cẩn: Dữ, quá dữ.

Đời trước vào khoảng thời gian này cô chưa bao giờ xem tiết mục trên màn hình, hình như lỡ xem phải thứ ghê gớm rồi.

Chung Cẩn nhìn người chủ nhân trên màn hình kia, sau đó quay đầu nhìn ông Tata không có chút phản ứng nào, trong mắt sắp toát ra hình trái tim ngay bên cạnh, và Ni’er đang lười biếng nằm dài trên chiếc ghế lười của cô ngủ gật, lòng thầm nghĩ, may mà những người ngoài hành tinh này nghe không hiểu lời họ nói.

Chương trình này chắc là đang giới thiệu những người nuôi thú cưng, ngoài nhà này ra, ống kính còn di chuyển đến nhiều chỗ khác nhau, đương nhiên không phải người trái đất nào cũng sống vui vẻ như cô, Chung Cẩn nhìn thấy có một người trái đất bị nhốt trong chuồng. Anh trai đó điên cuồng lắc cái chuồng đồng thời đá vào thanh sắt rung lên từng đợt từng đợt, vừa đá vừa chửi, anh ta không chỉ giơ ngón giữa bằng hai tay, hai chân cũng theo đó giơ ra ngón giữa.

Anh trai này có phải điên rồi không vậy? Anh trai chửi xong mệt liền nằm vật ra, nhấc một lon bia lên uống ừng ực, uống xong lau miệng một phát liền bắt đầu chê bai bia ở đây không mạnh gì cả.

Chung Cẩn nằm ngửa trên ghế massage, giơ chân thử học theo anh trai đó làm tư thế giơ ngón chân giữa, đáng tiếc đã thất bại. Việc này không phải người bình thường nào cũng làm được.

Ngoài những cảnh này ra, Chung Cẩn còn nhìn thấy một em gái tóc nâu ngực to. Cô ấy ngồi trên người chủ nhân cao hơn hai mét của mình, thân mật kéo cánh tay anh ta, chu môi đỏ hôn vào mặt người chủ nhân đó, hôn đến mức người chủ đó ôm cô ấy cười ngốc mãi.

Em gái tóc nâu: “Cục cưng, lần sau mà anh còn ra ngoài lâu như vậy nữa là em sẽ không cho anh ôm nữa đâu đó~” Cô ấy yêu chiều chọc vài cái lên ngực chủ nhân.

Chung Cẩn: Anh chủ này anh xác định anh đang nuôi thú cưng, chứ không phải tình nhân à? Chị gái à loại hình này mà chị cũng dám thử hả.

Sau khi học hỏi được nhiều điều chương trình này cuối cùng cũng kết thúc, khi giới thiệu các loại thú cưng khác Chung Cẩn cũng xem một hồi, cảm thấy khá thú vị. Xem mãi xem mãi, vì quá thoải mái, bất giác ngủ thiếp đi mất.

Tỉnh lại lần nữa là do bị Ni’er làm phiền. Chung Cẩn nhập nhèm mở mắt, cảm thấy ghế massage mềm mại dưới người biến mất rồi, biến thành sàn nhà đá cứng ngắt, nhìn kĩ lại, ha, đây chẳng phải là lồng ngực của Ni’er sao?

Chung Cẩn phát hiện bản thân không biết lúc nào đã nằm trên ngực Ni’er, khỏi hỏi cũng biết là Ni’er ôm cô tới. Lúc trước rõ ràng anh còn mặc áo và áo khoác, nhưng lúc này đã cởi hết chỉ chừa chiếc quần dài, còn đá ủng ra gác chân lên bàn. Chung Cẩn nằm trên bụng anh, cảm thấy mình bị mấy cơ bắp bên dưới cộm đau hết cả mông.

Đây không phải điểm chính, quan trọng là hình như Ni’er vừa đi tập thể dục về, đầu tóc ướt nhẹp, trước ngực còn có vết nước.

Rốt cuộc đây là mồ hôi hay là tắm xong chưa lau khô vậy? Nếu là mồ hôi thì cô chê nha, đàn ông có cơ bắp đẹp mắt rất quyến rũ không sai, nhưng nếu quá thái quá cũng làm cho người ta mất hứng lắm.

Chung Cẩn chồm tới ngửi thử, không ngửi thấy mùi lạ nào, ngược lại có hương nhẹ rất sảng khoái.

Ni’er nhìn thấy cô chồm tới, đột nhiên bắt lấy tay cô, bỏ vào miệng cắn một cái. Cắn hờ một cái rất nhẹ, Chung Cẩn bị anh doạ sợ rút về sau, phản ứng này làm Ni’er khoái chí bật cười, cười đến mức dưới mông Chung Cẩn run lên luôn.

Chung Cẩn giơ tay dính nước miếng của mình lên, ghét bỏ lau lên quần Ni’er, liếc anh một cái, đồ ngu xuẩn cười cái rắm chứ cười.

Ni’er càng nhìn càng thấy thích người trái đất trước mặt này, em ấy ngoan ngoãn ngồi trên bụng của mình, nhẹ hều, cũng không quậy phá, đáng yêu đến mức anh muốn cắn cho phát.

“Quào~” Ni’er ngồi dậy nhe nanh múa vuốt hù doạ Chung Cẩn: “Ta ăn thịt em đây~ Bé Đen đáng yêu~”

Chung Cẩn mặt không cảm xúc, ngáp một cái.

Quay đầy nhìn, bên ngoài đã là trời tối, tối thui lui, tối đến mái nhà kính trong suốt biến thành tường màu trắng, chỉ để lại một khoảng nhỏ đủ đến nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Cô đã ngủ bao lâu thế?

Bé Đen không ngó ngàng đến mình, Ni’er lấy ra một món đồ chơi chọc thú cưng từ một bên khác của ghế sô pha. Lúc Bé Đen ngủ Ni’er đã vô cùng hào hứng lên mạng đặt rất nhiều đồ chơi chuyên dụng cho thú cưng người trái đất, nghe nói những món đồ chơi này đều là những thứ người trái đất giống cái yêu thích nhất, nếu người trái đất ở nhà có biểu hiện lạnh nhạt thì có thể sử dụng những món đồ chơi này ghẹo em ấy, nghe nói rất hiệu quả, tổng doanh số bán ra vẫn luôn ở mức cao.

Ni’er đặt mua một đống thứ linh ta linh tinh, bây giờ cuối cùng có thể thử từng cái một rồi.

Chung Cẩn phát hiện Ni’er cầm một cái túi hàng hiệu quơ quơ trước mặt mình.

Màu này nhìn già ơi là già, các dì 50, 60 tuổi còn không thèm xài. Chung Cẩn không chút hứng thú nào khoanh tay ôm ngực.

Ni’er phát hiện đồ chơi này vô dụng, tiện tay vứt qua một bên, sau đó lấy ra thêm một hàng đồ vật có hình thỏi quơ trước mặt Chung Cẩn.

Đó là một bộ son môi, Chung Cẩn giơ tay đánh bốp một cái đẩy qua một bên. Bộ son thuộc dòng này cô đã cho nó vào danh sách đen từ lâu, không hợp với màu da cô chút nào, hơn nữa son lên môi không đẹp rất khó phối đồ đó đồ ngốc!

Son môi rớt một bên, Ni’er nhún nhún vai lại móc ra thêm một thứ, món này là thứ ông chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu, sau khi xài xong 80% người trái đất đều sẽ bật cười. Ni’er đeo cái tai thỏ đó xong, đợi phản ứng của Bé Đen thú cưng nhà mình.

Chung Cẩn im lặng một lúc, sau đó ôm bụng cười nắc nẻ ngã trên người Ni’er. Trời ơi cái tên ngu xuẩn này sao lại mang tai thỏ chứ, đây là đang đóng vai lạ lùng nào vậy, cô là người đàng hoàng từ chối chơi cái trò diễn tuồng hư hỏng này nha, không ổn rồi, loại đàn ông đô con mang tai thỏ giả vờ dễ thương nhưng không có chút cảm giác dễ thương nào mắc cười chết mất ha ha ha~

Chung Cẩn cười đến mức ngã từ trên người Ni’er xuống bên cạnh, sau đó được Ni’er ôm về khoá lại ở trước ngực.

Ni’er thầm nghĩ, ông chủ tiệm này cũng đáng tin đó chứ, đồ ông ta giới thiệu rất hiệu quả.

Chung Cẩn lau đi nước mắt ứa ra do cười quá nhiều, ờm, thật ra nhìn lâu cũng có tí dễ thương mang chút ớn ớn đó chứ.

“Ni’er, có thể tới ăn đêm rồi nè~” Ông Tata lau tay vào trong tạp dề đi đến, nhìn thấy đôi tai thỏ trên đầu Ni’er, “wa” lên một tiếng, ôm mặt nói: “Đồ chơi dễ thương quá đi mất, Ni’er đưa cho chú Tata đeo thử một xíu đi~”

Ni’er một tay gỡ tai thỏ xuống đưa cho ông Tata đang háo hức, ông Tata đón lấy đeo lên đầu mình, nhưng đầu ông quá to, đeo không vừa. ông Tata dùng sức hơi mạnh một chút, chỉ nghe tiếng “rắc” một cái, thứ cố định ở giữa của tai thỏ gãy làm đôi, hai tai thỏ lớn theo đó rớt xuống.

Ông Tata đau lòng đến mức không muốn nói chuyện luôn, nhặt tai thỏ bị gãy lên xoay người vào trong bếp.

Chung Cẩn: Bầu không khí xung quanh ông Tata hình như cũng ảm đạm hẳn, hình như ông thất vọng lắm, nhìn đôi tai tròn nhỏ trắng như tuyết kia cũng cụp xuống cả rồi! Đều tại Ni’er hết, rảnh rỗi mua tai thỏ giả vờ dễ thương làm gì!

Ni’er vẫn như chẳng có gì xảy ra, ôm Chung Cẩn đi vào nhà bếp, ngồi trên ghế đẩu xiên thịt ăn. Ông Tata xoay lưng lại với họ, bóng lưng cao lớn toả ra vầng sáng nhàn nhạt, hình như ông cầm dụng cụ gì đó trên tay, chỉ nghe một loạt tiếng “z z z” hình như là tiếng hàn thanh thép truyền ra từ phía bên đó, còn có mùi khét nữa.

Chung Cẩn thò đầu ngóng về phía bên đó, không nhìn thấy gì cả.

Có điều một lúc sau, ông Tata tự mình đi tới, gương mặt ông lại nở nụ cười như trước, trên đầu đeo đôi tai thỏ cỡ lớn đã được ông cải tạo qua. Cây cài tóc hồng nhạt vốn dễ thương, biến thành một cái vòng ánh lên độ bóng loáng của kim loại, có thêm răng cưa vừa nhìn là biết được tháo ra từ chỗ rất nguy hiểm. Cái vòng ngập tràn hơi thở máy móc kết hợp với hai tai thỏ to đáng yêu, giống như một lực sĩ phong cách lolita với gương mặt đẹp mắt vậy.

Cộng thêm vóc dáng của ông Tata… Chung Cẩn xoay đầu vùi mặt vào vai của Ni’er.

Ni’er cũng nhìn thấy tạo hình mới của ông Tata, thịt trong miệng bị anh nhai phát ra tiếng rít “grét grét”. “Cũng đẹp.” Ni’er nói thế đó.

Ông Tata: “Ha ha ha~ Ông cũng cảm thấy rất đáng yêu~ Lúc trước chúng ta không bao giờ xem hàng hoá ở những cửa tiệm chuyên dụng cho thú cưng, không ngờ đồ thú vị ở trong đó lại nhiều như vậy~”

Ni’er ngấu nghiến ăn hết bữa khuya của mình, quẹt miệng xong bèn ôm Chung Cẩn nhanh chóng đi khỏi bếp, chỉ để lại cho ông Tata một câu, “Ta đi nghỉ ngơi trước đây, mai còn phải đi đến Thành chủ xem xét, xử lý một số công việc.”

Phòng ngủ của người ngoài hành tinh chỉ được dùng để ngủ, bên trong không có gì cả, trống rỗng. Không có các đồ vật như giường, tủ, bàn, ghế, vừa bước vào căn phòng mềm mại này, thì sẽ mất trọng lực bay bổng lên trên, họ quen với việc vào giấc ngủ trong trạng thái lơ lửng thế này, chuyện này được xem là một sự hưởng thụ với họ.

Ni’er ném Chung Cẩn một cái vèo vào phòng, cô đương nhiên không bị rơi xuống đất, mà là lăn một vòng trên không trung, chầm chậm bay lơ lửng lên trên.

Lần này Chung Cẩn không bị doạ sợ, đơn giản là vì đời trước Chung Cẩn đã bị Ni’er hù nhiều rồi. Thấy cô không bị doạ, Ni’er hơi thất vọng, bản thân cũng đi vào phòng, đồng thời dần dần bay lơ lửng lên trên.

Bình Luận (0)
Comment