Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 79

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 6

Editor: Meounonna

Chương 79: Ni’er: Ta thích đánh nhau nhưng ta là một người chủ tốt

Tường phòng ngủ rất mềm, cho dù có đụng trúng cũng sẽ bị dội về không trung, căn phòng trống rỗng thế này, trôi lơ lửng một hồi chơi còn được, nhưng ngủ kiểu như vậy thì thôi đi, người trái đất không quen như thế.

Chung Cẩn lần theo bờ tường trôi tới trước cửa muốn ra ngoài, nhưng ngay cả cửa cũng chưa sờ tới, đã bị một cánh tay thò từ sau kéo về. Bị đặt trên lồng ngực cứng ngắt, từ trên cao Chung Cẩn cúi đầu nhìn chủ nhân ngu xuẩn của mình.

Vẻ mặt của Ni’er rất thả lỏng, đôi đồng tử kép màu vàng kim hơi híp lại, như thể sắp vào giấc ngủ. Trong kí ức của Chung Cẩn, dáng vẻ thư thả thế này của Ni’er, hình như xuất hiện nhiều nhất khi trôi nổi với cô ở nơi này.

Tính tình của anh thật sự rất xấu, cả hai đời Chung Cẩn chưa từng gặp qua ai có tính tình xấu hơn anh, đời trước cô không có tâm lý vững vàng như bây giờ, được Ni’er dẫn ra ngoài một lần, nhìn thấy anh đánh nhau với người ta, tận mắt chứng kiến anh đánh người ta thành một bãi bùn, trong đôi mắt vàng toàn là vẻ tàn bạo, bị doạ đến mức run như cầy sấy, sau này còn vì chuyện đó mà không dám đến gần Ni’er.

Lúc đó hình như Ni’er cũng tức giận vì chuyện này, vì người anh toàn là máu đến ôm cô vào lòng, lúc ấy Chung Cẩn giãy giụa ghê lắm, suýt nữa là bị nôn vì mùi kinh tởm trong lòng anh, còn bị mơ thấy ác mộng mấy đêm liền.

Sau đó… sau đó làm thế nào mà hết sợ nhỉ?

Là vì cô lén chạy ra ngoài, gặp nguy hiểm, có một người ngoài hành tinh 5 con mắt đang đi lang thang ở gần đó bắt cô lại, còn chuẩn bị ăn thịt cô. Tên người ngoài hành tinh 5 con mắt đó ăn thức ăn sống, hơn nữa hắn rất đói, tóm lấy tay chân cô kéo rất mạnh, dường như muốn xé cô ra thành vài miếng, lúc ấy cô cảm thấy bản thân sắp bị đau chết mất, vừa đau đớn vừa sợ hãi.

Trong khi cơ thể đang đau đớn vô cùng, Ni’er đã tìm đến, anh chỉ cần giơ tay bắt lấy hắn ta, liền bóp nát cái đầu to như quả dưa hấu của người ngoài hành tinh 5 con mắt, lúc anh rút tay về, móc ra một nhúm vật chất màu đỏ đang ngo ngoe cựa quậy, bị anh vo lại bóp nát nhét vào miệng của tên đó.

Lúc Ni’er thật sự tức giận, thực sự rất đáng sợ, lúc ấy anh sẽ không gào lớn kêu la, mà là im lặng, mặt không cảm xúc, đôi mắt đồng tử kép màu vàng kim hệt như mắt cá xấu, tràn ngập ác ý lạnh lẽo. Cơ thể to lớn của tên người ngoài hành tinh 5 mắt bị bẻ gẫy cong vẹo, xương cốt và máu thịt chồng lại với nhau bị giẫm nát, cảnh tượng đáng sợ đến mức có thể làm cho bất cứ một người trái đất trưởng thành trong môi trường hoà bình kinh tởm đến mức ói ra đồng thời để lại ám ảnh không thể nào quên được.

Nhưng đối mặt với cảnh tượng kh*ng b* hơn cả lần trước, trái lại như thể kì tích Chung Cẩn không hề sợ Ni’er nữa. Anh đã xuất hiện vào lúc cô tuyệt vọng nhất và cứu cô, hệt như một anh hùng. Một anh hùng như thế cơ hồ sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tất cả thiếu nữ, hơn nữa một người đáng sợ như thế, lại đối xử với cô tốt đến vậy, tốt đến mức Chung Cẩn như bị mê muội mà sinh lòng yêu anh, sau đó một thân một mình đau khổ xé ruột xé gan vì cuộc tình này, suýt nữa là bị bệnh trầm cảm.

Nhưng anh chàng này có hay biết gì đâu, sao anh lại biết thú cưng của mình yêu anh, không cùng chủng loại làm sao mà yêu nhau. Ni’er vô tội như thế, nhưng Chung Cẩn vẫn cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Đã là việc xưa lắc xưa lơ, vốn tưởng đã quên bẵng đi mất, không ngờ còn nhớ lại được. Chung Cẩn đột nhiên nở nụ cười, giơ chân đạp lên mặt Ni’er, đạp cho Ni’er đang lim dim vô giấc tỉnh dậy. Đối với hành vi giỡn lên mặt lên mũi thế này, Ni’er chỉ lười biếng nghiêng đầu tránh ra, sau đó giơ tay nắm mắt cá chân cô kéo xuống, ôm cô vào ngực, xoay người lại áp cô xuống dưới cơ thể.

Dù sao cũng là môi trường không trọng lực, cho dù có đè cô xuống, Chung Cẩn cũng sẽ không bị đè chết, chỉ là cánh tay của Ni’er còn lợi hại hơn cả xích sắt, kẹp cô lại không nhúc nhích được, chỉ có thế đá đá chân vài cái.

Ni’er nhúc nhích chân mình, kẹp chặt hai chân đang đá lung tung của Chung Cẩn lại, xong phim lần này chẳng cựa quậy được nữa.

Chung Cẩn vốn không buồn ngủ chút nào, dẫu sao cô đã ngủ lâu lắm rồi, nhưng không biết vì sao, nghe tiếng tim đập của Ni’er, đột nhiên cơn buồn ngủ từ đâu ập tới, bất giác thiếp đi theo. Tim Ni’er cũng đập từng nhịp, nhưng tiếng tim đập của anh khác với người trái đất, vô cùng vô cùng chậm rãi, hệt như chiếc đồng hồ chạy chậm ơi là chậm, một lúc lâu mới nhích một cái, yên tĩnh lắng nghe, rất có tác dụng ru ngủ.

Đã lâu lắm rồi Chung Cẩn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, tất cả những người quen biết cô đều nói cô rất liều mạng. Có lẽ là vì cô luôn có cảm giác lạc lõng, luôn cảm thấy mình không có chốn về, cũng không có mong muốn gì quá đặc biệt, cho nên cuộc đời ngoài làm tốt công việc kiếm nhiều tiền ra ấy thế mà chẳng có ý nghĩa gì khác nữa. Nhịp sống của thành phố hiện đại quá nhanh, công việc của cô lại thuộc vào loại phải tăng ca bất kể ngày đêm, thường khuya 3- 4 giờ mới được vào giấc.

Ngoài việc thường xuyên thiếu ngủ, cô còn hút thuốc uống rượu không ăn cơm đàng hoàng, thói quen sinh quen không lành mạnh như thể chê sống lâu vậy, khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, thần kinh suy nhược, đau đầu đến mức muốn cạy cái đầu ra thọc vào bên trong. Thế mới thấy cô không bị đột tử mà có thể sống tới gần 30 tuổi cuối cùng chết trên bàn phẫu thuật, cũng là một kì tích.

Có lẽ do đời trước cố gắng quá trớn, sau khi sống lại Chung Cẩn cảm thấy bản thân không có chút động lực làm việc nào, cứ như chiếc xe hết xăng, cà cạch cà cạch di chuyển chậm chạp về phía trước, mỗi ngày ngoại trừ ăn chỉ muốn ngủ, đầu óc chỉ hơi nghĩ nhiều một chút thôi đã bắt đầu muốn phản kháng.

Ài, thú cưng mà, nghĩ nhiều thế làm gì, hưởng thụ cuộc sống an nhàn không cần làm việc là đủ rồi mà.

Chung Cẩn nằm dài trên chiếc ghế lười của mình bấm vào màn hình, lại đặt thêm một đơn thức ăn vặt. Quẹt qua một trang, đột nhiên phát hiện là tiệm bán thuốc lá và rượu, cùng với chuyện cảm thán trang web mua sắm ngoài hành tinh thần thông quảng đại ra, cô dứt khoát mua thêm mỗi loại một chai. He, đây là loại rượu siêu mắc siêu mắc luôn, đời trước làm nhân viên văn phòng mua không nổi, bây giờ mua mà chẳng thèm chớp mắt.

Ni’er đã thiết lập quyền hạn cho cô, hình như là một khoản tiền mua sắm rất lớn, chỉ cần cô không tâm huyết dâng trào đi mua vài chiếc tàu vũ trụ khổng lồ, mua những món ăn vặt này thì quá là dư dả.

Sau khi cuộc mua sắm vui vẻ kết thúc, ông Tata mặc tạp dề, đeo cây cài tai thỏ của ông đi đến, trên tay còn bưng chút điểm tâm nhỏ đang toả hương thơm ngát nữa.

Ghé tới trước mặt cô, nhiệt tình mời gọi cô ăn. Tuy ngôn ngữ không thông, nhưng ý muốn mãnh liệt của ông đã truyền đến Chung Cẩn thông qua hai con mắt đen sáng như hạt đậu kia rồi.

Ăn đi~ Nào ăn đi~

Từ khi Chung Cẩn đến đây, ông Tata đã bắt đầu nghiên cứu thực đơn chuyên dụng cho thú cưng người trái đất, làm rất nhiều món ăn ngon để vỗ béo Chung Cẩn, Chung Cẩn phát hiện chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã được ông Tata nuôi mập lên thấy rõ, mặt trái xoan góc cạnh sắp biến thành mặt trái xoan tròn vo rồi.

Đối diện với gương mặt gấu luôn nở nụ cười tươi tắn khi đưa các món ăn vặt cho cô của ông Tata, cuối cùng Chung Cẩn đã trải nghiệm được cảm giác lúc nhỏ đi thăm bà nội được bà đút ăn no căng như muốn hộc ra trong lời đồng nghiệp nói rồi, đúng thật là một gánh nặng ngọt ngào.

Chung Cẩn cầm đồ ăn vặt tình yêu ông Tata làm cho cô từ từ nhâm nhi, đổi một trò chơi khác trên màn hình chơi. Quái vật lớn ăn quái vật nhỏ, ăn càng nhiều thì càng to ra, rất nhạt nhẽo, nhưng Chung Cẩn chơi tới mức không ngừng lại được, đã chơi qua hơn 900 màn rồi.

Lúc cô cuối cùng cũng đột quá được màn thứ 1000, Ni’er trở về, lúc anh ra ngoài nhất định sẽ là trang phục đó, quần áo chiến đầu ôm vừa sát cơ thể, trước ngực là huân chương vàng lấp lánh, bên eo là kiếm vàng chói loá. Vừa bước vào cửa, anh sẽ cởi bỏ áo khoác ngoài trước, thắt lưng treo kiếm giữa eo được cởi ra quăng một bên, chỉ mặc một chiếc áo và quần dài, đi ủng sải vài bước đến bên cạnh Chung Cẩn, lập tức giơ tay ôm cô vào lòng, sau đó bản thân chiếm lấy ghế lười của cô.

Chiếc ghế này chịu nặng rất tốt đó chứ, chỉ là hơi nhỏ, cơ thể của Ni’er vừa nằm xuống, đôi chân dài gần như duỗi ra để bên ngoài. Chung Cẩn vô cùng khó hiểu, cơ thể Ni’er to như thế nằm ở đây không khó chịu hay sao vậy? Giành địa bàn với cô vui lắm chắc?

Cho dù thế nào, đợi Ni’er quay về, ghế lười mềm mại của cô sẽ biến thành đệm thịt hình người của chủ nhân ngu xuẩn, không mềm xíu nào. Chung Cẩn ghét bỏ tìm một tư thế thoải mái hơn, tiếp tục chơi trò chơi giải trí nhỏ rèn luyện trí tuệ của mình.

Chơi một hồi, Chung Cẩn chậc một tiếng, quay đầu trừng Ni’er. Rảnh quá suốt ngày mò chân cô làm gì, chân của con gái mò bậy được sao? Bộ anh tưởng đang bóp đệm thịt của mèo à? Còn giống như bị nghiện nữa chứ, mấy ngày trước cô nằm ở đó bấm điện tử, không biết vì sao Ni’er tự nhiên nảy ra ý tưởng chơi chân của cô, còn bóp như bị nghiện vậy, bây giờ hễ chút là bắt lấy chân cô bóp bóp bóp, hệt như một tên b**n th** vậy.

Anh còn muốn bóp tay cô, nhưng Chung Cẩn từ chối, tay còn phải lấy đồ ăn vặt, còn phải chơi trò chơi, bận lắm không cho bóp.

Thỉnh thoảng Chung Cẩn sẽ nghĩ, những người hễ tí là muốn bóp măng cụt của hoàng thượng mèo nhà mình ở trái đất, chắc trong mắt của những hoàng thường mèo, đều là b**n th** nhỉ.

Đáng tiếc là những con sen ngu xuẩn này không hề có giác ngộ này.

Chung Cẩn chơi trò chơi được ba bàn, cảm nhận Ni’er lại sắp bắt đầu lên cơn rồi. Anh nâng cô lên đầu mình đi dạo xung quanh, chạy đi mở kho vũ khí. Đúng, đám người ngoài hành tinh này biết sử dụng vũ khí. Kho vũ khí của Ni’er giống như một không gian có góc độ đặc biệt, bên ngoài xem chừng không lớn nhưng vừa mở cửa ra đi vào thì sẽ phát hiện bên trong rộng mênh mông không nhìn thấy giới hạn, Chung Cẩn rất tò mò loại không gian như thế này được làm như thế nào, đáng tiếc khác biệt ngôn ngữ Ni’er cũng không có cách nào giải thích được.

Ni’er cũng giống như những người đàn ông yêu thích vũ khí khác, từng bước đi ngang qua các món vũ khí ưa thích của mình, cầm từng cái lên táy máy một lúc mới đặt về chỗ cũ. Chung Cẩn ngồi trên vai nhanh, cùi chỏ kê lên đầu anh, nắm lấy tóc anh, lười biếng ngáp dài cùng anh tham quan một lượt những thứ vũ khí cao cấp khó hiểu này.

Những loại vũ khí này to có nhỏ có, to thì khoảng mười mấy mét, giống như một con quái vật sắt hoặc toà tháp khổng lồ, nhỏ thì chỉ to bằng bàn tay, hình dáng đều rất kì lạ, điểm giống nhau là trên bề mặt đều có vết sước, giống như đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tàn khốc.

Thỉnh thoảng Ni’er sẽ chỉ vào một món đồ nói với cô gì đó, nhưng Chung Cẩn nghe không hiểu, cô chỉ chăm chú nhìn Ni’er, nhìn vẻ mặt của anh lúc nói chuyện, anh đang muốn chia sẻ với cô về những món đồ này, cho dù cô nghe chẳng hiểu.

Dường như có thể cảm nhận được cô đang chăm chú lắng nghe, Ni’er vui vẻ ôm lấy cô hôn một cái thật mạnh, hôn tới mức mặt của Chung Cẩn bị đỏ ửng lên một mảng to.

Chung Cẩn: Miệng rộng của chủ nhân ngu xuẩn là cái giác hút chắc? Được anh hôn một cái mà cứ tưởng da bị hút đi luôn. Đáng sợ.

Hai người đi dạo bên trong kho vũ khí, máy truyền tin của Ni’er reo lên, anh nhìn chữ hiển thị trên đó, gương mặt vốn đang vui vẻ thả lỏng lập tức xụ xuống, tự dưng hiện lên vẻ khó chịu bực bội như thể cả thế giới đều nợ tiền anh.

Anh một tay ôm Chung Cẩn vừa mở máy truyền tin lên, là cuộc gọi video, chứ không phải cuộc gọi âm thanh. Màn hình bên kia xuất hiện một người đàn ông đầu tóc chải chuốt bóng bẩy, ăn mặc vô cùng cầu kì.

Hình như anh ta cùng chủng tộc với Ni’er, vì ngoại hình về cơ bản giống với con người, nhưng về khí chất thì bóng bẩy phô trương hơn Ni’er một chút. Nếu muốn so sánh, Ni’er giống như một tướng quân thô kệch mặc quân trang, còn người này thì giống như một viên chỉ huy kiêu ngạo lúc đi đánh giặc cũng phải mang bao tay trắng.

Thú vị hơn là, Chung Cẩn biết anh ta.

Người ngoài hành tinh bóng bẩy này, là người lần trước cô thấy trên tiết mục truyền hình, ở nhà nuôi mười mấy thú cưng người trái đất. Vì ông chú cùng quê tự xưng là người phụ trách kế hoạch thực dân của trái đất ở ngoài hành tinh đã để lại cho cô ấn tượng quá đỗi sâu sắc.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Chung Cẩn vừa mới nhớ tới ông chú để lại số máy liên lạc tràn ngập ý xấu (*), liền nhìn thấy chú ta đi ngang qua từ đằng sau của người ngoài hành tinh bóng bẩy, đồng thời như có như không nghía về phía bên này, vừa hay mắt đối mắt với Chung Cẩn.

 

(*) Số liên lạc của ông chú là: lyx-23333333: Ý nghĩa của nó là cái nhãn dán cười giống thế này nè, ý là cười lớn tiếng hahaha. Mèo Trắng nghĩ ý tác giả muốn nói số điện thoại này không có đàng hoàng, tấu hề.

Bình Luận (0)
Comment