Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 7
Editor: Meounonna
Chương 80: Dự tiệc
“Lông Xoăn, liên lạc với ta có việc gì?”
Ni’er mặt không cảm xúc hỏi, vẻ mặt của người đàn ông đang mỉm cười thoả đáng ở đối diện thoáng chốc cứng đờ, bực mình trừng mắt liếc anh một cái, thổi lọn tóc mái xoăn tít rủ trước mắt mình một cái. “Vui lòng gọi tên của ta Muya, ta vô cùng ghét cái biệt danh đó.”
“Cung điện của ta sẽ tổ chức một buổi yến tiệc chúc mừng, là một trong những chủ tiệc, nên ta đặc biệt đến mời ngươi.” Người đàn ông tóc xoăn Muya nhún vai xoè hai tay ra, “Tuy phía phương Tây bọn ta trước nay không hợp tính với bên phương Đông các ngươi, nhưng lần này là hỉ sự chung của quý tộc phương Tây bọn ta- Mẫu thân vĩ đại của bọn ta cuối cùng đã sinh cho bọn ta được một em gái, em ấy sẽ là mẫu thân của những đứa trẻ đời sau bọn ta. Một chuyện đáng vui mừng như thế, bọn ta đương nhiên phải mời các ngươi đến chung vui, tuy cá nhân của ta không hề muốn mời một kẻ trời sinh khiếm khuyết như ngươi, ta thật sự không hiểu vì sao mẫu thân quý tộc phương Đông của các ngươi lại chịu ban 7 thanh kiếm cho loại người như ngươi chứ.”
Ni’er mặt không cảm xúc, “Cho dù ta có khiếm khuyết cũng mạnh hơn ngươi.”
Muya cười phì một tiếng, không tranh cãi với anh nữa, ngược lại ánh mắt dời về phía Chung Cẩn trong ngực anh.
“Lúc trước ta nghe nói ngươi có nuôi một người trái đất, đúng là hiếm có, một loài vật nhỏ mềm yếu như vậy ấy thế mà vẫn chưa bị ngươi nuôi cho nghẻo à? Những tên phương Đông các ngươi đều là những tên thô bạo, bé thú cưng nhỏ này của ngươi dù hiện tại chưa chết chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa, thật tội nghiệp.” Muya nghía con thú cưng đang chen đến trước mặt mình nhìn màn hình liên lạc một cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ con thú cưng mình nuôi này nhìn trúng con ở đối diện rồi à?
Thế là với tư cách người chủ yêu thương thú cưng của mình, Muya lại nói thêm một câu: “Lúc ngươi đến dự tiệc cũng có thể mang theo người trái đất của ngươi, ta nuôi nhiều người trái đất như vậy, có hiểu biết rất rõ về cách nuôi dưỡng chúng, hẳn là ngươi có thể học hỏi được từ ta một ít, nếu tâm tình ta tốt không để bụng truyền thụ cho ngươi chút kinh nghiệm quý báu đâu.”
Ni’er: “Ngươi nhiều chuyện quá.”
Cơ mặt Muya co rút một chút, cắn răng cúp máy.
Ni’er ôm Chung Cẩn tiếp tục ngắm vũ khí, nhưng Chung Cẩn đang suy nghĩ về những gì lúc nãy giao lưu với ông chú kia. Đúng vậy, lúc hai người ngoài hành tinh đang nói chuyện với nhau, hai người trái đất đồng hương cũng đang giao lưu một chút.
Ông chú mặc âu phục đó nói bên kia sắp tổ chức một buổi yến tiệc, sẽ có rất nhiều người tham dự, chú ta chuẩn bị thông báo cho những người trái đất khác thông qua chương trình phỏng vấn trên màn hình, trong bữa tiệc đó mọi người tụ hợp lại với nhau trao đổi tình báo, giải đáp cho mọi người một số thắc mắc. Chú ta nói với Chung Cẩn nếu có thể tốt nhất nên đi cùng chủ nhân đến đó.
Chung Cẩn muốn đi không? Đương nhiên muốn đi, ở nhà suốt cũng chán lắm, có thể ra ngoài chơi thì tốt chứ sao. Chỉ cần có Ni’er bên cạnh, sự an toàn của Chung Cẩn được đảm bảo 100%, vì chắc chắn chẳng có ai dám ăn h**p cô.
Quả nhiên, sau khi họ đi ra, Chung Cẩn xem tiết mục trên màn hình một lát, nhìn thấy người ngoài hành tinh lúc nãy nói chuyện với Ni’er xuất hiện trên tiết mục, anh ta là nhân vật quen thuộc của kênh thú cưng, nhưng lần này anh ta không xuất hiện trên kênh thú cưng, anh ta đang ngồi ngay ngắn nói gì đó, Chung Cẩn đoán nội dung anh ta nhắc tới chắc là về bữa tiệc lúc nãy ông chú mặc âu phục đã đề cập.
Ông chú mặc âu phục quả nhiên cũng lên ké tiết mục trên màn hình, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh người ngoài hành tinh kia kêu gọi tất cả người trái đất nếu có cơ hội hãy đi tham gia bữa tiệc này để gặp mặt giao lưu, dễ bề giúp đỡ lẫn nhau. Người ngoài hành t*nh h**n toàn không hề ý thức được thú cưng bên cạnh mình đang làm gì, anh ta nói một hồi còn cưng chiều sờ vào đầu ông chú một cái nữa.
Ông chú vẻ mặt như thường, giọng nói giống hệt người đưa tin thời sự trên đài truyền hình trung ương, Chung Cẩn cũng rất khâm phục chú ta.
Thuốc là và rượu cô đặt trên mạng đã được giao tới, cơn thèm thuốc lá của Chung Cẩn đang lên, rút một điếu mồi lửa, hưởng thụ cảm giác nhả khói phì phà. Ni’er đang ngồi bên cạnh bóp chân cô ngửi thấy mùi này, đột nhiên hắt xì một cái, sau đó bắt đầu hắt xì liên tục. Chung Cẩn nghe mười mấy tiếng hắt xì vang trời này xong, đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc và khó hiểu của Ni’er, cô bất lực thở dài dập đi điếu thuốc mới hút được một nửa sang bên cạnh.
Ni’er không hắt xì nữa, nhưng anh bắt đầu tò mò về thuốc lá, lấy bao thuốc Chung Cẩn đã xé ra ngửi thử, lập tức lại hắt xì một cái thật lớn, mũi đỏ cả lên.
Chung Cẩn chỉ ngón tay vào đầu anh ấn ấn vài cái, mắng: “Yếu nhớt, có tí khói thuốc cũng chịu không được!”
Ni’er cũng đâu biết cô đang nói gì, vứt gói thuốc qua một bên bắt lấy tay cô ra vẻ muốn cắn. Chung Cẩn không muốn chơi trò ngu ngốc giả vờ sợ hãi với anh, mở ra chai rượu được gửi đến cùng lúc uống một ngụm, không hút thuốc được thì uống rượu chắc sẽ ổn chứ gì.
Chung Cẩn quên mất một chuyện, nữ hoàng ngàn chén không say là Chung Cẩn của năm 29 tuổi, không phải là Chung Cẩn của năm 16 tuổi, cơ thể của cô hiện giờ còn là lần đầu tiên uống rượu, cho nên, Chung Cẩn- người đã quên mất điều này- sau khi uống hết nửa bình rượu theo lẽ dĩ nhiên biến thành một con ma men.
Ni’er hít mũi vài cái, ngửi thấy mùi hương kì lạ bay ra từ trong chiếc bình Bé Đen nhà mình đang uống, anh không để ý lắm nắm lấy đôi chân nhỏ mềm mại n*n b*p, đột nhiên nghe “choang” một tiếng, nhìn thấy Bé Đen quăng chiếc bình có mùi kì lạ đó xuống đất. Sau đó cô quay đầu, giơ nắm đấm vả vào mặt anh.
Ni’er tưởng Bé Đen cuối cùng cũng muốn chơi với mình, một phát chụp lấy nắm đấm của cô nắn rồi nắn vài cái.
“Nhắm vào mặt, ra một quyền nữa!” Ma men Chung Cẩn huơ cái tay còn lại, sau đó muốn vả vào mặt Ni’er tiếp.
Không cảm nhận được cô đang lên cơn say rượu, Ni’er ngốc nghếch vui vẻ chụp lấy cái tay còn lại của cô, hai cái tay của Chung Cẩn đều bị nắm lấy n*n b*p, cô cười lạnh một tiếng khởi động chân mình, đá về phía th*n d*** của Ni’er, “Cú đá đoạn tử tuyệt tôn! À há!”
Ni’er bị đá trúng vị trí nào đó vẫn bình chân như vại, dường như chẳng bị hề hấn gì, chỉ cảm thấy đột nhiên Bé Đen hoạt bát lên, thế là anh phối hợp lấy chân mình kẹp hai chân cô lại.
“Kẻ thù quá mạnh, nhìn thiết đầu công của chị mày đây!” Chung Cẩn kiên cường bất khuất, muốn lấy đầu tông vào mặt Ni’er, nhưng góc này tông không trúng, chỉ có thể ủi vào lồng ngực của anh, bụp một cái, Ni’er không cảm thấy đau, ngược lại Chung Cẩn cảm thấy hình như đầu mình đụng vào bức tường, đau đến mức tỉnh rượu mấy phần luôn.
Cô ngơ ngác nhìn hàm răng to trắng của Ni’er, sờ sờ đầu mình sau đó oà một tiếng mếu máo khóc lớn.
Ni’er bị tiếng kêu của cô doạ cho giật mình, buông tay và chân cô ra. Chung Cẩn cứ ôm cổ anh khóc, bộp bộp bộp vỗ vào mặt anh, giọng đầy trách cứ: “Em đụng đầu đau quá nè, đồ người đá nhà anh, sao lại cứng như vậy. Đàn ông cứng quá cũng không ổn đâu!”
Ma men bắt đầu nói chuyện 18+. Đối tượng được nhắc đến lại không hay biết gì.
Ông Tata cầm cái chảo đi ra ngoài, ông còn đang nấu đồ ăn, bị tiếng của Chung Cẩn làm giật mình. Ông lo lắng nói: “Bé Đen sao vậy? Sao tự dưng la lớn thế?”
Ni’er một tay đỡ Chung Cẩn, đang kiểm tra tay và chân của cô, muốn xem thử có phải bản thân không khống chế lực ổn nên làm cô đau không. Nghe ông ấy nói vậy anh cũng không ngẩng đầu đáp: “Ta cũng không biết.”
“Ái chà chà, Bé Đen nhà ta là nghe lời nhất, không thể tự dưng mà om sòm được, có phải bị bệnh rồi không? Ông nói mà người trái đất yếu ớt lắm, Ni’er à con đừng có suốt ngày doạ Bé Đen.”
Ni’er xoa tay xoa chân cho Chung Cẩn, thấy không có tác dụng bèn xoa bụng và vuốt lưng. Chung Cẩn cảm thấy có một tên lưu manh sờ cả người cô từ trên xuống dưới, cô cúi đầu há miệng cắn lấy tay Ni’er, lè nhè nói: “Làm gì đó đồ ngu xuẩn?”
Ni’er muốn rút tay mình ra, ấy thế mà rút không ra, không kìm lòng được hỏi: “Có phải Bé Đen đói rồi không?”
Chung Cẩn sau khi tỉnh rượu cảm thấy răng của mình vô cùng ê buốt, hệt như đã nhai 100 bao gân bò, Ni’er ngồi bên cạnh cô, Chung Cẩn thấy từ bàn tay phải đến cánh tay phải của anh toàn là dấu răng chằng chịt.
Chung Cẩn: … Có thể để lại dấu răng ở chỗ cứng như này, răng của mình chưa bị rụng thật sự là nên cảm thấy may mắn.
Một đống rượu và thuốc lá cao cấp mắc tiền cứ thế tạm thời bị Chung Cẩn cất vào trong tủ bỏ xó.
Cô lại bắt gặp ông chú mặc âu phục trên tiết mục màn hình hai lần nữa, lần nào chú ta cũng nhấn mạnh ngày giờ của bữa tiệc, Chung Cẩn bị chú ta nhắc đi nhắc lại mà nhớ luôn cả ngày dự tiệc. Đời trước Ni’er cũng thường ra ngoài, rốt cuộc anh có đi đến bữa tiệc đó không Chung Cẩn cũng không rõ.
Đến ngày đó, Ni’er muốn ra ngoài, Chung Cẩn liền đi theo phía sau anh, đi đến trước cửa Ni’er ôm Chung Cẩn lên hôn một miếng, định để cô xuống. Chung Cẩn túm lấy tóc anh không buông, Ni’er ngửa đầu kéo tóc mình ra, Chung Cẩn lại túm lấy.
“Ta định đi đánh nhau với người ta, Bé Đen muốn đi cùng với ta sao?” Ni’er hỏi.
Chung Cẩn gật đầu.
Ni’er ngạc nhiên: “Bé Đen nghe hiểu sao?”
Chung Cẩn tiếp tục gật đầu.
Ni’er ôm cô giơ ra trước mặt, “Bé Đen?”
Chung Cẩn vẫn đang gật đầu, ai biết người ngoài hành tinh này đang nói gì, tóm lại cứ gật đầu là được,
Ni’er: “Bé Đen không nỡ rời xa người chủ là ta phải không?”
Chung Cẩn gật đầu.
Ni’er: “Được rồi, vậy ta sẽ đưa em đi cùng, đến nơi đó em đừng có ngoan ngoãn giống như ở nhà biết chưa, nếu không sẽ bị ăn h**p đó, ở chỗ của Lông Xoăn có rất nhiều người trái đất, em đi tìm tụi nó đánh nhau, đánh vài hiệp là tụi nó sẽ sợ em thôi, không dám ăn h**p em nữa, biết chưa nào?”
Chung Cẩn: Hết chưa vậy cha, nói gì mà nói hoài, tui cũng có hiểu đâu!
Ni’er ngồi lên một thứ có hình tam giác sắc bén, sau khi ngồi lên vèo một cái xé rách không gian, nhanh như một luồng sáng. Họ đã đi qua 6 ngôi sao, còn vượt qua một đám mây sao to, mới đến được điểm đích.
Sau khi đến nơi, Chung Cẩn nghĩ, đây mới là nơi quý tộc nên ở này, chỗ Ni’er ở nhiều lắm được tính là một căn biệt thự, còn thứ trước mắt này chính là quần thể cung điện.
Xung quanh của quần thể kiến trúc thuần sắc trắng đều là núi cao màu đỏ cao đồ sộ, ở giữa có một con sông, ở ven bờ là các loài thực vật màu sắc khác nhau cao khoảng 1 mét, phân bố ở khắp nơi. Lúc họ đến không được xem là sớm, nửa bầu trời đều là các loại máy bay với hình dáng khác nhau, đồng thời còn có nhiều chiếc tàu bay khác đang di chuyển tụ về phía này không dứt, người ngoài hành tinh bước ra từ bên trong đa phần đều có thân hình tương tự Ni’er, điểm khác nhau là thanh kiếm đeo trên eo của họ.
Có loại màu vàng có loại màu bạc, số lượng nhiều ít khác nhau, số kiếm nhiều nhất là 7 thanh. Chung Cẩn để ý những người ngoài hành tinh đeo 7 thanh kiếm vàng giống Ni’er đều có khí thế mạnh mẽ hung hãn, còn những người đeo 7 thanh kiếm bạc giống với chủ tiệc Lông Xoăn thì trông có vẻ… thanh thoát sang trọng hơn.
Đây rõ ràng là hai phe, người đeo kiếm vàng thi thoảng sẽ đi tới nói vài câu với Ni’er, người đeo kiếm bạc lúc nhìn thấy Ni’er vẻ mặt đều không thân thiện lắm.
Người đến nườm nượp, tụ họp với nhau thành từng nhóm, cùng nhau đi vào quần thể kiến trúc đó.
Bên trong đại sảnh rộng rãi đã đông đến mức đâu đâu cũng là người, Muya Lông Xoăn mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh xảo, phía sau là hai hàng vệ sĩ cùng mặc trang phục màu trắng, trên eo đều đeo 5 thanh kiếm bạc. Anh ta là chủ nhân của nơi này đóng vai trò tiếp đón khách khứa, sau khi chú ý đến Ni’er, anh ta mang theo hai hàng vệ sĩ đi tới.
“Ngươi thật sự mang đứa nhóc này đến à, xem ra ngươi rất thích nó nhỉ.” Giọng điệu của Muya khó đoán, giơ tay đưa anh tới một hướng khác, “Có không ít khách cũng đưa thú cưng người trái đất của họ tới, đều ở bên đó, ngươi có thể để thú cưng nhỏ của ngươi ở đó, để tụi nó chơi chung với nhau.”
Ni’er ôm Chung Cẩn đi đến chỗ kia, quả nhiên nhìn thấy hơn 30 người trái đất.
Anh để Chung Cẩn xuống, sờ đầu cô một cái, đứng dậy, xoay người đi được một bước bèn quay lại, nghĩ một hồi kéo tay Chung Cẩn đặt trên chuôi kiếm trên eo của mình. “Bé Đen có thể rút ra được thanh nào?”
Chung Cẩn nghe không hiểu lời anh nói, chỉ có thể đoán, thử rút mấy thanh kiếm, phát hiện bản thân chỉ rút được thanh kiếm nhỏ nhất ra, tuy là thanh kiếm nhỏ nhất trong 7 thanh, nhưng cũng dài khoảng 1 mét.
Thấy Chung Cẩn rút được thanh kiếm nhỏ nhất, Ni’er dứt khoát gỡ thanh kiếm đó ra, cột lên trên eo của Chung Cẩn, dặn cô: “Có ai ăn h**p em thì lấy thanh kiếm này giết kẻ đó.”
Nói xong anh đứng dậy, đi về phía đám người bên kia, thoáng cái liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Muya Lông Xoăn vẫn còn ở đây, vẻ mặt anh ta kinh ngạc trợn mắt nhìn thanh kiếm vàng trên eo Chung Cẩn một hồi. Đồ vật tượng trưng cho thân phận và danh dự như này, sao Ni’er có thể tuỳ tiện đưa cho một thú cưng chơi? Quả nhiên là quý tộc phương Đông thiếu văn hoá.
Chung Cẩn: Thanh kiếm vàng này sao lại nặng dữ vậy, quần sắp bị trì tụt xuống rồi, những người này sao mà làm được chuyện trên eo treo mấy thanh kiếm nặng trịch, mà dây nịt lưng quần vẫn ngay ngắn trên eo thế? Thật là khó hiểu.