Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 8
Editor: Meounonna
Chương 81: Nhường ngươi 3 cánh tay.
Chung Cẩn kéo kéo lưng quần mình lên, cột chặt thanh kiếm vàng nặng muốn xỉu kia lại. Cái này hình như rất quan trọng, lỡ như bị cô bất cẩn làm mất thì toang. Bên này cô vừa buột kiếm lại, trước mặt có một người đàn ông tóc vàng chồm tới, bắt chuyện với cô bằng tiếng Anh. Chung Cẩn phát hiện hắn ta chính là anh trai nhỏ lúc trước giơ ngón giữa chửi tục trước ống kính xem trên tiết mục trực tiếp trên màn hình.
Anh trai nhỏ tóc vàng hai mắt sáng rỡ, trông vẻ hệt như đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy gái, chị đại rành đời Chung Cẩn vén tóc ngắn cười mỉm với hắn ta. Khách hàng của công ty bọn cô có rất nhiều người nước ngoài, tiếng Anh giao tiếp của cô rất tốt, đối phó với loại đàn ông này dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ cô đã không cần làm việc nữa rồi, đương nhiên cũng không cần giống lúc trước dù trong lòng có ghét cay ghét đắng tới mức trợn mắt nhìn trời, gương mặt vẫn phải giữ vững nụ cười tiếp chuyện với người ta, bây giờ cô đã ôm được một cái đùi siêu to khổng lồ, không vui thì có thể không thèm đếm xỉa tới đối phương. Cười xong Chung Cẩn bèn giơ tay đẩy mặt của hắn ta ra, đi thẳng về phía ông chú mặc âu phục đang cười đầy thân thiện ở tít bên trong.
Chính là ông chú phát thanh viên tin tức trên tiết mục màn hình kêu gọi mọi người đến đây tụ họp mấy lần kia.
“Xin chào, mời ngồi.” Chú ta rót trà cho cô, vẻ mặt khi nhìn cô vừa thân thiện vừa hiền lành, vừa giống dáng vẻ của giáo viên chủ nhiệm tìm học sinh giỏi nói chuyện, vừa giống như các dì nhiệt tình giúp đỡ mọi người ở tổ dân phố.
Chung Cẩn cũng không có ngu, vừa nhìn vẻ mặt này của chú ta là đã hiểu sơ sơ chú ta muốn nói gì rồi.
Quả nhiên chú ta nhìn cô chăm chú một hồi, mở miệng cất lời: “Đồng chí nhỏ, quốc gia cần em! Nhân loại cần em!”
Chung Cẩn: À đúng rồi, bây giờ cơ thể này của mình mới 16 tuổi, chẳng trách chú ta nói chuyện bằng giọng điệu nhiệt huyết như vậy.
Cô giơ tay ra hiệu từ chối, “Em chỉ là một thiếu nữ cá muối lười biếng nội tâm mông lung bàng hoàng đang vượt qua tuổi dậy thì, em không giúp được gì hết.”
Chú ta nhún vai xoè tay, không có ý định khuyên nhủ thêm, dứt khoát nói: “Được thôi, đất nước chúng ta là một quốc gia dân chủ, tuyệt đối không ép buộc công dân của mình làm bất cứ việc gì, không làm thì không làm, chỉ cần em cố gắng sống lâu hơn một chút cũng được xem như là cống hiến cho nhân dân rồi.”
Đất nước chúng ta quả nhiên là một quốc gia hiểu lẽ phải nhất thế giới, Chung Cẩn nghĩ, thuận tay móc một bao thuốc lá từ trong túi ra, hỏi: “Em hút một điếu, chú không ngại chứ?”
Chú ta cười lớn vài tiếng, nói: “Tự nhiên tự nhiên, dù sao ở đây cũng không có ai quản lí trẻ vị thành niên hút thuốc uống rượu.” Còn chưa nói xong đã nhìn thấy Chung Cẩn thành thạo kẹp điếu thuốc ngậm trong miệng, cạch một tiếng mồi lửa, rất hưởng thụ hút một hơi dài, nhả ra hai vòng khói tròn tròn, sau đó ngả lưng vào sô pha phía sau.
Chú ta: “Đúng rồi, đồng chí nhỏ…”
Chung Cẩn: “Chú à, xu hướng tính dục của em bình thường, đừng kêu em là đồng chí nữa, gọi em tiên nữ là được.” Người phụ nữ với tuổi tâm lí gần 30 vô cùng tự nhiên thích ứng thân phận thiếu nữ 16 tuổi.
Chú ta: “Em gái, em kêu chú làm sao tiếp lời đây?”
Chung Cẩn: “Người muốn gài bẫy người khác cuối cùng sẽ bị người ta gài lại.”
Chú ta: “Được rồi, chú tên là Vương Kiến Quốc, đến chỗ này 10 năm rồi, có thể nói là tốp người đầu tiên đến nơi này, còn em thì sao?”
Chung Cẩn đại khái nói về tình trạng của mình, sau đó hỏi: “Chú à, chú có thể liên lạc với hành tinh mẹ không?”
Chú ta thở dài: “Khó lắm, nếu muốn truyền thông tin gì tới về cơ bản chỉ có thể dựa vào tốp người khác bị bắt cóc đến đây, cho nên chú chỉ có thể giả vờ ra vẻ khi nhìn thấy người của hành tinh mẹ, thời gian còn lại chỉ cần sống cho tốt là được rồi, dù sao hai ba năm cũng chẳng có tin tức gì là chuyện thường xuyên xảy ra. Công việc của các chú nói ra thì rất ngầu, nhưng chắc chắn không phải là chuyện mà một hai thế hệ có thể làm ra thành quả được, cho nên chú cũng không có áp lực gì, từ xưa đến nay khai hoang là việc khó mà… Ài, con người mà, qua tuổi trẻ nhiệt huyết là không có sức xông pha nữa.”
“Nghĩ tới năm xưa khi chú vừa tới nơi này, còn nghĩ là trong 10 năm sẽ thúc đẩy thành công việc hợp tác của tinh cầu này với trái đất của chúng ta, đúng là ngốc chết được. Vùng hệ sao này thuộc nền văn minh cấp 3, đối với nền văn minh cấp 1 như trái đất hoàn toàn chẳng có ý định tìm tòi khám phá, cũng không công nhận chúng ta là “người” giống với họ. Tóm lại tất cả khu vực và sinh vật chưa đạt tới nền văn minh cấp 3, đối với họ mà nói chính là sinh vật cấp thấp.” Chú ta không biết vì sao mà bắt đầu tự mình nói hết tâm sự.
“Mấy năm trước chú cũng từng mãi nghĩ cách để thúc đẩy hợp tác với họ, sau đó chú phát hiện những người ngoài hành tinh này chẳng có chút ý muốn nghiên cứu ngôn ngữ và nền văn minh của chúng ta, ngược lại ngoài ý muốn là họ thích xem chúng ta như thú cưng, sau đó chú bắt đầu thay đổi suy nghĩ, chú cảm thấy nếu có thể lấy tư cách là một thú cưng dần dần ảnh hưởng và thay đổi tinh cầu này từng chút một, nói không chừng rất nhiều năm sau vùng hệ sao này sẽ do chúng ta làm chủ!”
Chung Cẩn vỗ tay, “Chuẩn luôn Đại Ca (*), em đoán là “người ngoài hành tinh mèo” và “người ngoài hành tinh chó” trên trái đất chúng ta nói không chừng cũng nghĩ như vậy đó.”
(*) Raw là 老哥稳: là cái meme như vậy nè.

Ông chú Kiến Quốc buồn bã thở một hơi dài, “Chú có cách gì được đây, chú cũng rất tuyệt vọng đó, năm đó một đám người trong cục chỉ có mỗi chú xui xẻo nhất rút trúng nhiệm vụ này, nhà chú lại vừa hay chỉ còn lại một mình chú, không có vướng bận gì, bị cử đến đây đóng quân, cứ như là một viên quan nhỏ bị đày đến vùng biên cương khai khẩn đất hoang thời cổ đại vậy, cũng không biết đời này còn có thể trở về không, lòng chú đau đớn biết bao.”
Chú ta vừa nói vừa móc ra một bình rượu trông rất mắc tiền từ dưới ghế sô pha ra, mở chai rượu ra rót một ly cho mình, buồn bã nhấp một ngụm, cảm thán nói: “Cũng chỉ có bình rượu giá 28000 tệ/ một chai mà ngày trước không có tiền mua này còn chút ấm áp, có thể an ủi phần nào trái tim đã sớm nguội lạnh của chú.”
Chung Cẩn: “Còn cả biệt thự ngoài hành tinh siêu to khổng lồ nữa.”
Ông chú Kiến Quốc: “Ăn ở quần áo đồ dùng đều không có chỗ chê, chỉ là bình thường không có ai có thể tâm sự với chú, muốn đánh mạt chược cũng không gom đủ người, thật là quá thê lương.”
Chung Cẩn nhìn xung quanh một vòng, được rồi, người tóc đen mắt đen không nhất định sẽ là người Trung Quốc, mọi người khác biệt ngôn ngữ với nhau, không thể đánh mạt chược được.
“Cho hỏi… mọi người cũng là người Trung Quốc sao?” Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên tai vang lên tiếng thiếu nữ yếu ớt, cùng lúc quay đầu lại nhìn, liền trông thấy một em gái tóc đen thẳng dài trong mắt ngập tràn ánh sáng hi vọng nhìn hai người họ chăm chú.
Ông chú Kiến Quốc lập tức vào trạng thái, chú ta ngồi ngay ngắn, giọng nói bất giác thay đổi thành tiếng phổ thông vùng Đông Bắc lập tức đổi thành giọng phát thanh viên chính tông, “Đúng vậy, chúng ta đều là người Trung Quốc! Cô gái à, xem ra cô chưa từng xem tin tức tôi thông báo trên tiết mục màn hình, nào làm quen một chút, tôi tên là Vương Kiến Quốc, là trưởng phòng văn phòng tổng bộ quốc gia ở ngoài hành tinh, nếu có việc gì có thể liên lạc với tôi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Em gái tóc đen thẳng dài bỗng chốc rưng rưng nước mắt, nhào tới ngồi vào bên cạnh hai người, kéo tay ông chú Kiến Quốc lắc mạnh vài cái, “Tốt quá tốt quá! Chú cảnh sát chú có thể đưa cháu về nhà không!”
Ông chú Kiến Quốc thở một hơi dài, giọng đầy đau đớn, “Xin lỗi cháu, chú không có cách nào, nhưng chỉ cần chờ đợi, chú tin là chúng ta có thể trở về tổ quốc của chúng ta!”
Em gái oà một tiếng bật khóc, quay người ôm lấy Chung Cẩn đang hút thuốc bên cạnh, vùi mặt vào vai cô khóc nấc lên nấc xuống. Chung Cẩn vỗ vỗ lên lưng cô ấy, dập điếu thuốc lá đi.
“Chị cũng đừng buồn, nếu chị gặp được một người ngoài hành tinh tốt, nói không chừng anh ta sẽ chịu đưa chị về trái đất đó chứ.” Giống như cô của đời trước vậy.
Em gái nước mắt tèm nhem ngẩng đầu, thút thít nói: “Nói chuyện cũng không nói được, sao anh ấy biết được ý của chị?”
Chung Cẩn: “Ờm, vậy hết cách rồi, nào lau nước mũi đi đừng nhiễu lên người em!”
Em gái bịt mũi khóc nức nở tiếp.
“Sao thế, chị sống không vui vẻ, ăn không đủ no hay là chủ của chị đối xử với chị không tốt?” Chung Cẩn hỏi bằng giọng điệu của người đi trước.
Em gái xoay đầu, giọng như muỗi kêu, “Không, anh ấy đối xử với chị tốt lắm, nhưng quá tốt, chị sợ bản thân sẽ yêu anh ấy.”
“Hày dà” ông chú Kiến Quốc nắm cổ tay thở dài, “Mười em gái thì có tám em sẽ yêu người ngoài hành tinh rồi, còn lại hai người bất hạnh chết sớm, cho nên chú mới độc thân tới bây giờ!”
Chung Cẩn an ủi em gái đó, còn dành thời gian rảnh nói móc lại ông chú: “Sự nghiệp cách mạng còn chưa hoàn thành, sao có thể chìm đắm vào tình yêu nam nữ, tinh thần cống hiến của chú đâu.”
“Cô gái à chị tên gì?” Chung Cẩn một tay vòng lấy ôm em gái vừa hỏi.
“Chị tên là Đường Lê Lê, năm nay 21 tuổi, còn đang học đại học.”
“Lê Lê à, chắc là chị có một gia đình hạnh phúc và ba mẹ rất yêu chị nhỉ, nếu không sao lại muốn quay về nhà như vậy.” Chung Cẩn nói.
Đường Lê Lê lắc đầu, “Ba mẹ của chị hoàn toàn không có tình cảm với nhau chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, cũng không quan tâm chị bao nhiêu, thời gian chị sống chung với bảo mẫu còn nhiều hơn sống với họ.”
Chung Cẩn nhướng mày: “Vậy chị trở về làm gì?”
Đường Lê Lê: “Năm ngoái ba chị mất rồi, chị thừa kế một khối gia sản kếch xù của ông ấy, chị cũng có rất nhiều cổ phần trong công ty của mẹ chị.”
Chung Cẩn lập tức thay đổi suy nghĩ: “Ừm, vậy chị nên quay về, dù sao cuộc sống ngoài tình yêu và động lòng trước mắt ra còn có khối tài sản kếch xù có thể bao nuôi nhiều em trai trẻ ngon miệng hơn mà.”
Đường Lê Lê: “Cho nên vấn đề lại biến thành làm thế nào chị mới có thể quay về đây hu hu hu!”
Ông chú Kiến Quốc lại chen miệng vào: “Thật ra cũng không phải là không về được, chú nghe được một tin, hình như những người ngoài hành tinh này đang chuẩn bị nghiên cứu phát minh ra một loại máy có thể chuyển đổi ngôn ngữ của chúng ta, đợi khi họ nghiên cứu ra, nói không chừng chúng ta có thể nói chuyện với người ngoài hành tinh rồi.”
Lời vừa dứt, vẻ mặt của hai cô gái khác nhau hoàn toàn, Đường Lê Lê vui vẻ hết sức, thoắt cái ngồi thẳng dậy, “Vậy tức là cháu sẽ được về nhà nhanh thôi! Vậy cháu phải đợi bao lâu nữa!”
Ông chú Kiến Quốc: “Chắc là khoảng 30, 40 năm, 50, 60 năm hoặc 70, 80 năm nữa.”
Đường Lê Lê lại khóc tiếp.
Chung Cẩn lơ đễnh vỗ vỗ vào vai cô ấy, thông qua miếng rèm nhìn về phía đám người ngoài hành tinh ở khu đại sảnh náo nhiệt bên kia. Nếu loại máy móc này ra đời, tương lai gần chắc chắn là không có, ít nhất đời trước sau khi cô ở đây một năm rồi rời đi thứ đồ đó còn chưa xuất hiện. Sự ra đời của máy đó là tốt hay xấu? Chung Cẩn cảm thấy hơi không ổn.
Nếu nghe không hiểu lời của đối phương, ít nhất còn có thể nhắc nhở bản thân người đối diện là một sinh vật hoàn toàn khác với mình, có một số vấn đề sẽ không cần đối mặt nữa. Hơn nữa chưa từng hiểu nhau thì sẽ không lún sâu, một khi vấn đề giao tiếp được giải quyết, hình như không chỉ đối với thú cưng, đối với những người chủ người ngoài hành tinh đó cũng sẽ xảy ra một số ảnh hưởng khó nói.
Dẫu sao việc nảy sinh một số tình cảm được thiết lập trên cơ sở hiểu biết về nhau, một khi tấm kính ngăn trở sự giao tiếp này biến mất, có thể nghĩ tới sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn thế nào. Chung Cẩn cảm thấy, duy trì tình trạng hiện giờ an toàn hơn.
Nhưng đối với những người khác có lẽ đây là một chuyện tốt.
Bên đây người thì tìm kiếm tổ chức, người thì tán dóc, người thì nói chuyện giao lưu, tất cả đều thân thiện hoà hợp, còn đám chủ nhân người ngoài hành tinh bên kia thì không hoà bình được như thế.
Sau khi Ni’er đến đại sảnh, lúc người quen biết anh chào hỏi với anh đều phát hiện kiếm vàng trên eo anh bị thiếu mất một thanh. Nghĩ tới tính nết nóng nảy của kẻ thần kinh cuồng bạo lực nổi tiếng Ni’er này, không có ai dám chủ động hỏi về việc này, đa phần đều chỉ tò mò nhìn vài cái.
Nhưng cũng có người dám hỏi, những người đàn ông cường tráng cao lớn cũng đeo trên eo 7 thanh kiếm vàng bước vào đại sảnh, tổng cộng 9 người, ai nấy đều toát ra khí thế mạnh mẽ hung hãn, sau khi mấy người đó đến quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Ni’er liền sải bước dài về phía anh, vô cùng quen thuộc chào hỏi anh- bằng cách vỗ mạnh vào lồng ngực anh.
Ni’er đứng im bất động mặt không cảm xúc, nhận liên tiếp 9 lời chào hỏi đầy nhiệt tình, đợi sau khi họ chào hỏi xong, Ni’er xoè bàn tay ra, vỗ mạnh vào lồng ngực của người đàn ông đứng trước mình, vang lên tiếng bốp bốp như tiếng nổ nhẹ.
“Chào các ngươi nha.”
Rõ ràng là lời chào hỏi của Ni’er còn nhiệt tình hơn, mấy người đàn ông lần lượt bị đánh tới mặt co rút lại, sau khi nhịn một lát bèn chặn vai anh lại, “Ra tay nặng như vậy với các anh trai, Ni’er à em tiến bộ rồi nhỉ.”
“Ni’er không phải tiến bộ rồi đâu, ta nghe Táp nói, em ấy còn nuôi thú cưng người trái đất nữa. Ể, ấy thế mà không bị em ấy nuôi cho ngủm luôn.” Người đàn ông khoác hờ áo khoác cà rỡn cười nói.
“Ừm ừm ừm ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy ảnh đăng trên trang thông tin của em ấy rồi, tất cả đều là hình người trái đất mà em ấy đang nuôi, nói chứ cũng rất đáng yêu đó, nhìn mãi ta cũng muốn nuôi một con.” Người đàn ông cao to nhất nói.
“Chúng ta đâu phải là quý tộc bên phương tây, muốn nuôi cũng phải nuôi thú chiến đấu, nuôi người trái đất cái gì!” Một người đàn ông khác mặt đầy không vui phản đối.
Mấy người nói cười vui vẻ, cuối cùng người có thân hình mảnh mai nhất nhưng khí thế đáng sợ nhất lên tiếng, “Ni’er, còn một thanh kiếm vàng nữa của em đâu?”
Những người còn lại lúc này mới chú ý đến kiếm vàng của em trai chỉ còn 6 thanh. Đối với quý tộc hệ sao Riar mà nói, kiếm đeo trên người đại diện cho thân phận và danh sự, lúc ở ngoài sẽ không bao giờ gỡ xuống. Đặc biệt là với dòng chính như họ, là những đứa con do hai vị nữ vương sinh ra, họ đều sở hữu kiếm vàng do mẫu thân ban cho, những người còn lại chỉ có ít hơn 7 thanh kiếm, đều không phải là dòng chính, kiếm vàng của những người đó là do những người thuộc dòng chính như họ ban xuống, về độ quý trọng thì thua xa kiếm vàng của họ.
“Đúng rồi, còn một thanh kiếm vàng nữa của em đâu Ni’er?”
Ni’er còn chưa trả lời, một giọng cười lớn đầy tự phụ xen vào, đó là một quý tộc phương Tây eo đeo 7 thanh kiếm bạc, mắt của hắn ta mọc cao như thể sắp mọc lên trên trán, trong giọng nói đầy chế giễu và hả hê, “Sao nào, nữ vương phương Đông cuối cùng cũng quyết định loại ngươi ra khỏi dòng chính rồi à? Vì bao nhiêu năm qua cuối cùng ý thức được ngươi chỉ là thứ hàng thấp kém khiếm khuyết, cho nên thu hồi lại một thanh kiếm vàng của ngươi.”
Bên cạnh hắn ta có một người nữa, cũng đeo 7 thanh kiếm bạc, phụ hoạ nói: “Thật ra cho dù bây giờ không thu hồi kiếm vàng của ngươi, không bao lâu nữa cũng phải thu hồi thôi, dù sao là thứ thấp kém, ngươi đâu thể nào sống lâu như bọn ta được, ngươi sẽ chết nhanh thôi, thời gian ngắn ngủi đó đối với chúng ta mà nói chỉ như một cái chớp mắt.”
“Keng.” Ni’er rút ra thanh kiếm dài nhất, lấy ngón tay quẹt lên trên lưỡi kiếm, “Nếu các ngươi chê bản thân sống quá lâu, ta có thể giúp các ngươi kết thúc mạng sống ngay bây giờ, sao nào?”
“Muốn đánh một trận? Được thôi, chỉ là lời này thật buồn cười, ngươi có thể đánh thắng những kẻ cấp thấp kia, liền cảm thấy bản thân có thể đánh bại bọn ta ư? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ngươi và sự tồn tại hoàn mỹ nhất là bọn ta có khác biệt lớn đến mức nào.” Người đàn ông kiếm bạc rút kiếm của mình ra, đột nhiên nở nụ cười, “Sao nào, có cần ta nhường ngươi 3 cánh tay không? Dù sao ta cũng không muốn bị người khác nói là ăn h**p một kẻ khuyết tật đâu.”
Ni’er trở tay rút ra thêm một thanh kiếm vàng nữa, “Đương nhiên không cần, 7 cánh tay của ngươi đều có thể lấy ra xài, hôm nay sẽ là lần cuối cùng ngươi được xài mấy cánh tay kia, yên tâm ta sẽ giữ lại cho ngươi hai cánh tay.” Anh nói xong, sau lưng đột nhiên xuất hiện thêm hai cánh tay nữa, lần lượt rút ra một thanh kiếm vàng.
Nhìn thấy Ni’er với bốn cánh tay, người đàn ông kiếm bạc cười khẩy một cái, cả người run lên, sau lưng liên tục xuất hiện cánh tay, tổng có 7 cánh tay, vừa hay mỗi cánh tay nắm lấy một thanh kiếm bạc.
Hắn ta lấy kiếm chỉ vào Ni’er, hơi hất càm: “Một kẻ tàn phế chỉ có 4 cánh tay như ngươi, sao xứng trở thành những người giống chúng ta, sao xứng đáng sở hữu 7 thanh kiếm, hôm nay ta sẽ cướp kiếm của ngươi đi.”