Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 82

Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 9

Editor: Meounonna

Chương 82: Điên cuồng- bá đạo- ngầu lòi- loá mắt- kiêu ngạo

“Tới đây.” Ni’er huơ kiếm, vạch ra một đường cong loá mắt trên không trung.

Những người thuộc hệ sao Riar tôn sùng chiến đấu, thấy hai người họ nói chuyện không hợp bèn đánh nhau, cũng không ai ngăn cản, ngược lại ai nấy đều gỡ kiếm trên người mình xuống bắt đầu huơ lên, cổ vũ cho người mà họ xem trọng.

“Tác, nếu hôm nay ngươi không xử được tên tàn phế này, ngươi sẽ không còn mặt mũi cầm 7 thanh kiếm bạc nữa đâu!” Có tên cũng đeo kiếm bạc cất cao giọng hét về phía người đàn ông 7 cánh tay.

Tác cười khẩy một tiếng, kiếm bạc trong tay thoáng chốc đều chỉ về phía Ni’er, luồng khí rét lạnh bắt đầu ngưng tụ lại bên cơ thể anh ta, chỉ trong một nhịp thở liền biến thành đầu chóp băng bén nhọn, khi anh ta vung kiếm bạc, mũi tên băng rợp trời nhanh chóng nhắm chuẩn Ni’er phi tới, khí thế che trời rợp đất đó làm cho những người thực lực hơi yếu xung quanh nhốn nháo lùi ra sau, tránh bị liên luỵ bởi trận chiến này.

Nhưng Ni’er người đang ở trong băng tuyết lại đứng yên bất động, thậm chí anh còn không vung kiếm nữa, mà là để chĩa mũi kiếm xuống, c*m v** trong sàn nhà kiên cố trơn bóng, đứng im đối diện với những mũi băng bén nhọn này. Sương mù và băng tuyết che phủ cả người anh, mũi tên băng hệt như kiếm sắc sắp xuyên thủng anh.

Nhưng khi những mũi tên băng đáng sợ đó đụng vào cơ thể anh, không cách nào đâm xuyên qua da thịt anh, ngược lại đều nứt vỡ ra, rơi xuống đất trở thành một đống tuyết vụn.

Ni’er buông một thanh kiếm ra giơ tay vuốt lại mái tóc, vuốt toàn bộ những sợi tóc rơi loà xoà trước trán ra sau đầu, anh cười một tiếng, “Người phương Tây các ngươi đã yếu thành như thế rồi à? Dù là gió tuyết ở thành Băng của bọn ta cũng lợi hại hơn cú tấn công này của ngươi nhiều.”

Mặt của Tác dường như cũng bị băng của anh ta làm cho đông lại, vừa lạnh vừa trĩu xuống, anh ta lần nữa vung kiếm, toàn thân trôi nổi những bông tuyết lấp lánh. Lần này khi sương tuyết nổi lên, không khí thoáng chốc rét lạnh hơn lúc nãy nhiều, mũi tên băng biến thành kiếm băng, kiếm băng sắc bén bao phủ bởi khí lạnh có lực sát thương lớn hơn mũi nhọn băng nhiều, hàng ngàn thanh kiếm lấp lánh sắc lạnh đâm về phía Ni’er cùng một lúc.

Lần này Ni’er nhúc nhích rồi, anh đột nhiên thu lại nụ cười bên miệng, đón lấy những thanh kiếm băng kia xông về phía trước. Người có thực lực hơi kém đã không nhìn rõ anh làm thế nào mà tiến về phía trước, chỉ có những người cùng tầng lớp quý tộc 7 kiếm mới có thể thấy rõ, bốn cánh tay của anh nhanh chóng vung lên, một nhát chém gẫy tất cả kiếm băng trước mặt, chỉ chớp mắt anh đã xuất hiện trước mặt Tác.

Phản ứng của Tác cũng không hề chậm, anh ta nhanh chóng ngưng tụ tường băng chắn trước mặt mình, bản thân lùi về sau hai bước. Nhưng tường băng cũng không cách nào ngăn cản bước chân của Ni’er, trên người anh mang theo khí thế bén nhọn không thể chống đỡ, cả người anh hệt như một loại vũ khí sắc bén, bức tường băng đó thậm chí không thể cản bước anh dù chỉ là một chút, anh xuyên qua từ trong bức tường băng dày, như một luồng sáng, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp.

“Keng!”

Khi tiếng va chạm bén nhọn vang lên, Tác dùng hai thanh kiếm bạc chống lại một thanh kiếm vàng Ni’er bổ tới, bức tường băng lúc nãy bị Ni’er xuyên qua mới ào ào nứt vỡ.

Trước trán của Tác nổi lên gân xanh, cơ thịt của hai cánh tay anh ta đang chống lại kiếm vàng của Ni’er căng chặt phồng lên, đây là biểu hiện của việc đang chống lại sức ép cực lớn. Hơn nữa Ni’er vẫn còn đang không ngừng ép xuống, anh chỉ sử dụng một cánh tay, Tác lại cảm nhận được sức nặng trước nay chưa từng có, đây là sức ép anh ta chưa từng gặp phải khi đánh nhau với bạn bè.

Những tên thô lỗ phương Đông chết tiệt, sức lực lớn đến nỗi có thể tay không dời tàu vũ trụ khổng lồ, nếu cố đọ sức với bọn hắn e là đọ không lại, nhưng thế thì có làm sao. Đột nhiên Tác nở cụ cười đắc ý, tăng thêm một cánh tay, dùng ba cánh tay với ba thanh kiếm liền chống lại kiếm vàng của Ni’er, còn phản kích lại kiếm của Ni’er nữa. Tên tàn phế này chỉ có 4 cánh tay.

Kiếm vàng và kiếm bạc va chạm nhau phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai, Ni’er chỉ dùng hai cánh tay mình hay sử dụng liên tục công kích Tác, Tác vừa thầm mắng sức lực anh lớn đến mức khó tin, vừa nhịn không được xụ mặt nói: “Ngươi còn có hai cánh tay sao không lấy ra dùng? Nếu ngươi đã không muốn xài nó, ta giúp ngươi cắt xuống nhé?”

Anh ta vừa nói vừa hất hai thanh kiếm của Ni’er ra, 7 cánh tay đồng loại vung lên, từ phòng thủ chuyển thành tiến công, chủ động đâm về phía Ni’er. Cánh tay anh ta linh hoạt, khi vung kiếm nhanh hình thành nên rất nhiều tàn ảnh, hoàn toàn chẳng nhìn rõ cánh tay anh ta đang ở chỗ nào, chỉ có thể nhìn thấy bóng kiếm rợp trời che phủ Ni’er ở trong tầng ánh kiếm màu bạc kia.

Ni’er xoay xoay hai cánh tay còn lại, đón lấy thế công. Tốc độ của anh còn nhanh hơn cả Tác, anh dùng 4 thanh kiếm đỡ lấy 7 thanh kiếm của Tác, đồng thời tốc độ ngày càng nhanh hơn, đến cuối cùng dồn cho Tác không ngừng lùi về phía sau, mặt bắt đầu đỏ cả lên.

“Không phải cánh tay nhiều là có thể thắng, động tác của ngươi chậm đến mức ta sắp ngủ rồi đây.” Ni’er một mực tiến về phía trước ép Tác lùi về sau, nhìn chằm chằm anh ta giọng mang theo ác ý nói.

Tác bị anh làm cho tức tới nổi mắt xuất hiện tơ máu. Tốc độ của anh ta được mọi người xung quanh công nhận, cho dù anh ta không phải là người nhanh nhất ở phương Tây, cũng có thể xếp ở top 3, nhưng bây giờ anh ta đã dốc hết sức lực, 7 cánh tay còn chưa chống nổi 4 thanh kiếm của Ni’er, anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Hét lớn một tiếng, xung quanh cơ thể Tác lần nữa nổi lên sương băng, nhưng lần này hình thành nên vòng xoáy sương băng với khí thế dữ dội, cuồn cuộn nhào về phía Ni’er. Vòng xoáy sương băng này khuếch tán ra bốn phía, tất cả đồ đạc bị cuốn vào đều va chạm với kiếm băng đao tuyết tốc độ cao bị cắt thành những mảnh vụn, đám người vây quanh không thể không lùi lại chút nữa, tránh cho vô tội bị cuốn vào trong vòng xoáy kh*ng b* này.

“Xem ra Tác thật sự nổi giận rồi.” Một người đàn ông kiếm bạc đang vây xem cười nói.

“Bị người ta treo lên đánh, mất mặt như vậy, có thể không tức giận sao? Tác sĩ diện nhất, lần này chắc giận đến mức mất lý trí rồi. Nếu hắn ta dùng đến chiêu kia thì thú vị rồi đó, ta rất muốn xem.” Người đàn ông lúc trước phụ hoạ lời của Tác khích tướng anh ta và Ni’er đánh nhau cười híp mắt nói.

“Là chiêu mà Tác tự hào nhất đó sao? Nếu thật sự ra chiêu đó, chắc hẳn nơi này sẽ bị san bằng.”

“Ha ha ha~ Dù sao đây cũng là địa bàn của Muya, cũng đầu phải của chúng ta, bị tàn phá ra sao cũng đâu hề gì. Về phần những kẻ yếu ớt tránh không thoát kia, chết cũng đáng.”

Ni’er đi trong trung tâm vòng xoáy, tất cả kiếm băng đụng vào anh, dù là kiếm băng đã được gia tăng lực độ, có thể dễ dàng đâm xuyên qua đá cứng rắn kiên cố, cũng không thể làm anh bị thương, chỉ là quần áo trên người anh cuối cùng đã bị vô số luồng khí hình kiếm vạch nát, lộ ra mảng lồng ngực lớn. Ni’er không chút để ý tới việc này, xoay xoay kiếm trong tay.

“Chỉ thế thôi sao?” Anh nói với Tác, dường như hơi thất vọng, lại mang thêm chút khinh thường của kẻ ăn trên ngồi trước.

Oành một tiếng, lý trí của Tác hoàn toàn biến mất, anh ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại sau khi mở mắt ra lần nữa đã biến thành một mảng xanh lam màu của băng. Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên lặng đi, toàn bộ đám người xung quanh cũng dường như bị kéo ra thật xa, cả thế giới đều biến thành băng nguyên màu trắng, trên không trung phát ra tiếng ầm đùng rền vang, thanh kiếm khổng lồ dài mười mấy mét hệt như một vật thể khổng lồ từ trên trời giáng xuống, xé rách không khí từ trong sắc trắng, mũi nhọn của kiếm chỉ thẳng về phía Ni’er.

So với những thanh kiếm băng khổng lồ này, thân hình hơn 2 mét của Ni’er cũng trở nên nhỏ bé hẳn đi, nhưng trên mặt anh không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại mang theo nét hưng phấn khó hiểu. Anh ngẩng đầu nhìn về phía những thanh kiếm khổng lồ, “Cái này trông mới ra dáng này, những chiêu lúc nãy là cái thá gì chứ.”

Lúc anh nói câu này, đột nhiên thu kiếm vàng trong tay về, để tay không dang hai cánh tay ra, dường như muốn đón nhận lấy những thanh kiếm khổng lồ đó.

Khí thế đáng sợ bỗng chốc bùng nổ, trong đôi mắt đồng tử kép màu vàng của Ni’er, con ngươi co lại thành một sợi mảnh, phản chiếu hình dáng của những thanh kiếm khổng lồ áp về phía anh.

Đó không chỉ đơn giản là kiếm băng, mà là từng tầng từng tầng khí bao bọc lại. Hai chân Ni’er vững vàng đứng trên mặt đất, cơ bắp của lưng vai cánh tay anh hiện lên rõ ràng, mang theo sức bật dữ dội, đường cong khoẻ khoắn của cơ eo và bụng căng chặt, trên da dường như được che phủ bằng một lớp vật chất vô hình, vừa dày vừa nguy hiểm.

Thanh kiếm khổng lồ đầu tiên bổ xuống, anh không hề do sự giơ tay lên đỡ thanh kiếm to đó, nắm lấy lưỡi kiếm, kiếm khổng lồ bắt đầu bị bong ra từng lớp một. Từng tầng băng vụn lần lượt biến thành luồng khí màu lam, như đang mưa, ngày càng trở nên dày đặc, màu sắc cũng ngày càng đậm, một thanh kiếm khổng lồ như thế sau khi bị Ni’er làm cho chấn động vỡ nát chỉ còn dư lại một đường khí mảnh sắc nhọn màu lam ngả dần sang đen cắt qua gương mặt của Ni’er.

Da thịt bị rách, màu tươi ứa ra, cuối cùng Ni’er cũng bị thương. Anh giơ tay lấy ngón tay lau máu trên mặt, đặt bên miệng l**m một cái. Trong nụ cười lập tức mang theo vài phần tàn ác.

“Ta thích.”

Bóng dáng anh đột nhiên biến mất, cùng lúc này, tất cả kiếm khổng lồ đồng loại lao xuống, luồng khí có thể cắt qua làm Ni’er bị thương chằng chịt bao phủ cả khu đất.

Tác- người đã sử dụng chiêu mạnh nhất của mình- hơi nhếch khoé miệng, cuối cùng cũng cảm thấy trút được cơn tức, nhưng anh ta còn chưa kịp nở nụ cười chiến thắng, liền nhìn thấy một luồng sáng vàng bùng nổ trong luồng khí dày đặc, gây chấn động làm tất cả luồng khí bay tứ tán, những thanh kiếm với bản chất là luồng khí đáng sợ kia theo lẽ đương nhiên huỷ hoại tất cả mọi thứ xung quanh.

Ni’er bước ra từ trong mảng ánh sáng vàng đó. Áo trên người anh đã hoàn toàn rách nát, gò má và lồng ngực đều có dấu vết bị thương, nhưng ngoài những cái đó ra, trên người anh không hề hấn gì, tinh thần vô cùng tốt, hai cánh tay khác thu về, chỉ còn lại hai cánh tay bình thường hay sử dụng, một tay đặt lên trên chuôi kiếm vàng bên eo, một tay lau đi vết máu trước ngực.

Anh đi đến trước mặt Tác, còn chưa mở miệng, Tác đã phun ra một búng máu. Khí thế sắc nhọn trong luồng khí của chiêu thức lúc nãy chính là ngọn nguồn sức mạnh của Tác, một lần ngưng kết nhiều như thế gây hại rất lớn đối với anh ta, cho nên anh ta mới không dám sử dụng một cách tuỳ tiện, nhưng Tác không ngờ tới rằng, cho dù bản thân đã dốc hết sức lực, tên trước mặt này vẫn như không hề hấn gì, thậm chí dường như anh còn hoàn toàn chưa đã ghiền!

Đột nhiên Tác hiểu ra vì sao những tên quý tộc phương Đông lại gọi Ni’er là quái vật rồi, hai chữ “Quái vật” kia không phải để chỉ anh chỉ có 4 cánh tay, mà là cơ thể của anh. Chỉ đơn giản dùng cơ thể tiếp chiêu này của anh ta, đã không còn có thể dùng từ “Đáng sợ” để diễn tả nữa. Tên này rốt cuộc làm sao có thể làm được chứ!

Một người kiêu ngạo như Tác bị một tên tàn phế mình khinh thường hung hăng vả mặt, bị tức đến nổi khí huyết công tâm, đứng không vững khuỵu một gối xuống.

Ni’er lau máu đầy cả tay, nhìn một cái bèn thuận tay chùi lên trên quần, anh ngồi xổm xuống trước mặt Tác, hai cùi chỏ tựa trên đầu gối.

“Hình như ngươi không phục?”

Tác không nói lời nào hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Đột nhiên Ni’er giơ tay túm lấy một cánh tay của Tác kéo mạnh một cái, động tác của anh quá nhanh, khi cánh tay đó rời khỏi cơ thể của Tác, thậm chí Tác còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ có cơ thể theo bản năng run lên. Máu tươi văng khắp mặt đất, còn bắn lên trên giày của Ni’er, anh giơ cánh tay đứt lìa của Tác lên huơ huơ vài cái, sau đó vứt ra đằng sau, lúc rớt xuống đất phát ra tiếng thụp nặng nề.

“Bảy cánh tay, ngon lắm sao?” Ni’er nói, lại dùng lực kéo đứt thêm một cánh tay của Tác.

Trong mắt của Tác toàn là tơ máu, anh ta cắn răng oán hận trừng mắt nhìn Ni’er, một tiếng kêu đau cũng không phát ra. Anh ta đã khiêu chiến thua, cho nên dù Ni’er có kéo đứt tất cả cánh tay của anh ta, anh ta cũng không có gì để nói, đây là luật của tộc bọn họ, cũng sẽ không có ai đến ngăn cản.

Nhưng mà sau khi Ni’er kéo đứt hai cánh tay của anh ta, thì không có ý định tiếp tục nữa, anh tỏ vẻ chán ngắt. Đứng dậy quay lưng với Tác đi được hai bước, khi đi ngang hai cánh tay đứt lìa lúc nãy bị dựt ra. Đột nhiên dường như anh nghĩ tới điều gì đó, dừng chân đứng ở trong một đống hoang phế xoay đầu tìm kiếm gì đó. Lông mày thư giản thả lỏng lúc nãy đột nhiên chau lại.

Nơi đây do trận chiến của hai người họ đã bị tàn phá hầu như toàn bộ, những người vây xem trận đấu lúc nãy đã di chuyển ra nơi rất xa, lúc này thấy bọn họ kết thúc mới bước tới.

“Ni’er, sao em không kéo đứt tất cả cánh tay của tên đó đi?”

“Ni’er, hôm nay em không có tâm trạng nhỉ, đánh không nghiêm túc gì cả, sao thế, không lẻ là yếu đi rồi?”

Những người cùng đeo kiếm vàng ôm ngực cười vui vẻ đi tới, cất cao giọng trêu ghẹo.

Chỉ có một người nhìn Ni’er đang ngó tới ngó lui một cách kỳ lạ, hỏi: “Em đang tìm gì thế?”

Ni’er không đếm xỉa tới họ, quay vòng vòng như con ruồi mất đầu, nóng nảy bực bội túm đầu mở miệng gọi: “Bé Đen?”

Bé Đen là ai? Mọi người xung quanh đều mù mờ, chỉ có một người mở màn hình kênh tin tức của mình ra, nhún vai lộ ra vẻ mặt cam chịu, “Ha, tên này hình như đang tìm thú cưng của hắn.”

“Với tình thế lúc nãy, một thú cưng người trái đất yếu ớt e là đã chết từ lâu rồi, chết thì chết thôi, cũng không có mắc lắm, nếu không ngươi bắt Tác bồi thường cho ngươi vài con cũng được, chẳng phải ngươi đã ra tay nhân từ không phế hết tất cả cánh tay của hắn ta sao.”

“Ngươi im miệng.” Ni’er quát lớn về phía người đó, vẻ mặt cực kì khó coi.

Anh sải bước dài đi đến xung quanh đống đổ nát, đẩy ngã một cánh cửa lung lay sắp đổ, nhìn thấy mấy bộ thi thể của người trái đất. Ni’er nhìn thấy một người trái đất tóc đen mặt úp xuống bị một tảng đá lớn đè xuống dưới, lập tức qua đó dời tảng đá đi, bế người lên. Cái xác đã lạnh rồi.

Anh lặng đi một lúc, ôm lấy thi thể đứng dậy đi ra ngoài.

Đúng ngay lúc này, ở cách đó không xa một cái đầu lú ra từ sau bức tường còn hoàn chỉnh, cô nhìn dáng vẻ của Ni’er một cái, hét lớn: “Đồ ngu anh đang ôm ai đó! Anh muốn gây chuyện phải không ấy vậy mà nhận không ra bà đây?!”

Ni’er dừng lại, nhìn về phía sau, vừa hay đối diện với gương mặt xụ xuống của Chung Cẩn. Hình như anh hơi ngơ ngác, nhìn thi thể mình đang ôm một cái, lại nhìn Chung Cẩn đang tức đến mức đá tường bên kia, dứt khoát buông tay quăng thi thể qua một bên, sải bước to đến bên cạnh Chung Cẩn, ôm ngang cô giơ lên cao, ngửi thử mùi trên người cô, sau đó để cô lên trên đầu vai của mình.

Chung Cẩn giơ tay bốp một cái đánh mạnh vào đầu Ni’er. Tác làm mình làm mẩy lâu như thế mà vẫn không thể tiếp cận đánh vào mặt Ni’er, người trái đất yếu ớt không gì bằng lại làm được rồi.

“Mẹ bà nhà anh mỗi lần đánh nhau đều không để ý trước sau, tên cuồng bạo lực! Đồ đần mất não chết tiệt! Nếu không phải bà đây chuồn nhanh, còn không phải bị anh ép chết!”

Bức tường nơi Chung Cẩn ẩn nấu sau đó lại lần lượt có thêm mười mấy người trái đất đi ra, ông chú Kiến Quốc và chị gái họ Đường cũng ở bên trong.

Lúc trước Ni’er và Tác bắt đầu đánh nhau, đám người bọn họ bên này nghe thấy động tĩnh cũng đi qua xem thử. Nhưng Chung Cẩn chỉ xem một lát bèn mang vẻ mặt kì lạ  gọi ông chú Kiến Quốc và những người khác nhanh chóng đi chỗ khác tránh xa ra. Đời trước cô đã từng chứng kiến cảnh Ni’er đánh nhau với người khác, tên này hễ đánh nhau là sẽ không nhớ gì hết, chỉ biết sướng cho bản thân, không biết khống chế sức lực của mình chút nào, sểnh ra là sẽ gây hoạ cho đám người vây xem ngay.

Đám người ngoài hành tinh da dày thịt béo có thể vây xem, nhưng bọn họ là những người trái đất yếu ớt chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền chết họ, nên tự biết thân biết phận. Cho nên Chung Cẩn đã nhanh trí kéo mọi người nhanh chóng trốn xa ra một chút. Nhưng đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều chịu nghe lời cô, có vài người cảm thấy cảnh đánh nhau này rất đặc sắc, hệt như phim điện ảnh, xem rất thú vị làm sao cũng không chịu đi, còn chê Chung Cẩn phiền.

Khác biệt ngôn ngữ không cách nào giải thích rõ ràng, Chung Cẩn thấy họ không nghe cũng không thèm để ý nữa, mang theo một đám người nhanh chóng tìm được một địa điểm thích hợp để trốn nhất, sau đó cắm thanh kiếm vàng mà Ni’er đưa cho trước mặt.

Sự thật chứng minh hành động này của cô rất sáng suốt có thể nói là dự đoán như thần, bọn cô đã trốn xa như vậy rồi mà suýt chút nữa còn bị liên luỵ, lúc nguy hiểm nhất thanh kiếm vàng này đã toả ra ánh sáng vàng, chặn tất cả các luồng khí đó lại. Nếu không chỉ dựa vào vài luồng khí đó đã làm cho bên này chết thêm mấy người nữa.

Chung Cẩn nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm lúc nãy vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, vừa không ngừng đánh bốp bốp bốp vào đầu Ni’er vừa quở trách anh.

Ông chú Kiến Quốc và chị gái họ Đường ngẩng đầu nhìn Chung Cẩn, trong mắt nhập tràn sự thán phục kì lạ.

Ni’er nghe không hiểu, bắt lấy bàn tay lộn xộn của Chung Cẩn để bên miệng hôn một cái chụt. Cái miệng bạch tuộc chết tiệt lại hút cho tay cô đỏ ửng lên một mảng lớn.

Ni’er n*n b*p chân của Chung Cẩn: “Lần sau không mang em ra ngoài nữa, ngoài đây nguy hiểm quá.”

Bình Luận (0)
Comment