Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1285 - Chương 1276: Chuẩn Bị Trước Khi Ra Khơi

Chương 1276: Chuẩn bị trước khi ra khơi Chương 1276: Chuẩn bị trước khi ra khơiChương 1276: Chuẩn bị trước khi ra khơi

Rất lâu sau, màn đêm đã buông xuống.

Trong hôm nay hiếm khi không có tuyết rơi, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vệt trong xanh, có thể mơ hồ nhìn thấy những vì sao.

Trương Dịch nằm trên giường, hai †ay sau gáy, chậm rãi suy nghĩ về tất cả mọi việc đã xảy ra trong hơn nửa năm ngày tận thế này.

Nửa năm trôi qua, mọi thứ dường như như mơ.

Hắn và những người xung quanh đã nỗ lực kiếm sống.

Nhưng cảm giác ấy không khiến hẳn ghét bỏ. Ít nhất thì cuộc sống của hắn ngày càng tốt đẹp hơn, không giống như công việc trước đây là mông lung trải qua mỗi ngày.

"Có lẽ, tận sâu bên trong mỗi người đều đang mong chờ vào ngày tận thế."

Trương Dịch lẩm bẩm nói.

Đây là câu nói của Murakami Haruki, một nhà văn mà hắn rất thích, được trích từ "1Q84".

Trương Dịch luôn rất thích truyện của hắn.

Chu Khả Nhi đặt tay lên ngực hẳn, đôi tay mới phẫu thuật xong trông thật tỉnh xảo, trắng nõn, thon dài, móng tay sơn màu hồng nhạt.

"Sao đột nhiên cảm thán như vậy?"

Cô mỉm cười hỏi.

Bên cạnh, Dương Mật lầm bầm nói: "Ta đoán chắc là ngươi đã cảm thấy mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi thật đàng hoàng đi!"

Cô nhìn nghiêng Trương Dịch, có chút đau lòng đưa tay vuốt ve mặt hắn.

"Không cần nghĩ gì hết, cứ như thế này là tốt lắm rồi, chúng ta bên nhau, cuộc sống rất hạnh phúc."

Đối với ngày tận thế, những lo lắng, sợ hãi ban đầu của họ đã không còn nữa.

Giờ đây, mọi người đều đang sống †ại tòa lâu đài thời tận thế.

Cuộc sống đầy đủ.

Không còn phải bận rộn vì sinh kế như trước đây.

Dương Mật không cần phải giả vờ trước mặt mọi người là một nữ thân hoàn hảo không tì vết nữa. Chu Khả Nhi không cần phải nịnh hót cấp trên vì chức vụ, càng không cần phải mải miết từng ngày trong phòng giải phẫu.

Mọi người đều được làm những việc mình thích, điêu này thật khó mà tưởng tượng được trong quá khứ.

Trương Dịch nhìn Chu Khả Nhị, rồi lại nhìn Dương Mật, đột nhiên muốn ra ngoài chơi xa một chuyến.

Mọi người đang quá căng thẳng.

Tất nhiên, có rất nhiều cách để thư giãn, chỉ là thỉnh thoảng mọi người cũng cần thả lỏng tinh thần, không chỉ có thể chất được thư giãn như bây giờ.

"Sau một thời gian nữa thì chúng ta ra biển chơi nhé!"

"Trần Tĩnh Quan có tàu phá băng cỡ lớn, chúng ta chỉ dạo chơi gân bờ, câu cá hoặc thế nào đó thôi." Nghe hắn nói vậy, đôi mắt của hai cô gái lập tức sáng rực lên vì vui mừng.

"Thật không?"

Trương Dịch gật đầu: "Tất nhiên là thật rồi, trên đất liền còn đâu địa điểm nào để chơi. Ra biển ngắm cảnh biển đóng băng cũng là lựa chọn không tồi."

Đến lúc đó tiện thể tìm Trần Tĩnh Quan, bảo hắn ta củng cố hệ thống phòng thủ bờ biển.

Trong phạm vi đại khu Giang Nam, bờ biển không phải là quá dài, chỉ có năm thành phố, còn Thiên Hải là thành phố sầm uất nhất.

Với sức mạnh của Hoa Tư Quốc, cộng thêm sự răn đe từ việc quét sạch toàn bộ tàu của Nguyệt Thực và băng hải tặc Thiên Long lần này, gân như không có tổ chức nước ngoài nào dám động tới.

Nhưng muốn sống lâu thì phải lo nghĩ nhiều, nếu phòng bị không tốt thì chẳng mấy chốc cũng có thể gặp họa.

Cũng may là hắn đã xin không ít vũ khí hạng nặng để phòng vệ từ Chu Chính.

Ngày tiếp theo.

Trương Dịch ngủ đến mười giờ sáng mới dậy.

Chu Khả Nhi và Dương Mật hôm qua quá vất vả cho nên vẫn chưa thức.

Hắn mặc quần áo ngủ, uể oải vệ sinh cá nhân xong rồi xỏ dép lê xuống Tâng dưới.

Trong phòng khách có thể nghe thấy tiếng trò chơi điện tử, Trương Dịch thò đầu từ trên cầu thang xuống, thì thấy Từ Béo hai mắt trũng sâu chăm chú ấn cái cần điều khiển.

"Ngươi thế này không sợ chết đột ngột à?" Trương Dịch tựa vào lan can hỏi.

Từ Béo nghe tiếng Trương Dịch thì giật nảy mình, nhanh chóng kêu lên như lợn bị chọc tiết.

"A a a! Chết nữa rồi, lại chết nữa rồi!"

Trương Dịch đi lại xem, hóa ra Từ Béo lại chơi game tự hành hạ bản thân loại Dark soul.

"Đem một cốc cà phê cho ta!"

Trương Dịch đá hắn ta một cái, rồi thả mình ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa mềm mại.

Từ Béo chỉ có thể ngoan ngoãn đi pha cà phê cho Trương Dịch.

Không lâu sau, những người khác trong nhà cũng lần lượt xuất hiện trong phòng khách.

Lương Duyệt dậy sớm nhất, lúc Trương Dịch dậy thì cô đã tập phục hồi chức năng xong rồi.

Vì là dị nhân hệ cường hóa, khả năng tự chữa lành tương đối mạnh, hơn nữa còn có Chu Khả Nhi giúp đỡ nắn xương cho cô, nên Lương Duyệt khỏi khá nhanh.

Mãi đến khi mọi người tập trung đông đủ, Trương Dịch mới nói về kế hoạch sắp tới.

Trước tiên là để bọn họ đến Bạo Tuyết Thành tiếp nhận cải tạo của tập đoàn Đặng Thị.

Nói đến chuyện này, Vưu Đại Thúc tự nhiên vô cùng háo hức.

Hắn nóng lòng mong có thể để mình trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể làm việc có ích trong nhóm.

Còn Từ Béo lại có chút sợ hãi, sợ rằng Đặng Thị sẽ biến mình thành quái vật.

"Có hay không việc chặt tay của ta rồi lắp vào tay thay thế bằng cơ học không? Giống hệt trong game khoa học viên tưởng ấy."

"Biết đâu còn lắp chip vào não ta!"

Từ Béo nghĩ thế là cả người sởn gai ốc.

Trương Dịch tặng cho hắn ta một cái liếc mắt khinh bỉ: "Ngươi nói thế chẳng phải là đang nói đến robot sao. Robot ngày nay so với dị nhân tốt bằng chỗ nào chứ?"
Bình Luận (0)
Comment