Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1287 - Chương 1278: Ra Biển Chơi

Chương 1278: Ra biển chơi Chương 1278: Ra biển chơiChương 1278: Ra biển chơi

Trương Dịch đã căn dặn thì Trần Tĩnh Quan đương nhiên tuân theo.

Thế là hắn giống như một hướng dẫn viên du lịch, dẫn Trương Dịch và những người phụ nữ trong nơi trú ẩn đi một vòng dọc theo bờ biển.

Trương Dịch quan sát rất kỹ lưỡng, kiểm tra tỉ mỉ để đảm bảo phòng thủ ở cảng biển sẽ không có vấn đề gì.

Thế nhưng Chu Khả Nhi và những người khác thì vui vẻ cười nói, hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc Trương Dịch làm gì, người này người kia cầm máy ảnh tự sướng trên bờ biển bằng màn băng khổng lồ đông lạnh.

Dưới bầu trời xám trắng, màn băng bao phủ toàn bộ biển rộng, khung cảnh này vô cùng ngoạn mục. Sau khi quan sát một vòng, Trương Dịch nói với Trân Tĩnh Quan: "Phải tăng cường phòng thủ biển! Các thế lực thù địch trên đất liền về cơ bản đã không còn nữa, cần phải đề phòng các thế lực thù địch trên biển".

Trân Tĩnh Quan gãi đầu nói: "Nhưng lực lượng vũ trang của chúng ta lân trước cơ bản đã bị tiêu hao hết rồi. Hơn nữa về nhân lực cũng không đủ nhiều".

Trương Dịch thản nhiên nói: "Việc này không cần ngươi phải lo lắng, ta đã xin một số vũ khí từ Bạo Tuyết Thành rồi".

Hắn và Trần Tĩnh Quan quay trở lại nơi trú ẩn, sau đó trực tiếp đặt đống vũ khí kia vào kho vũ khí.

Có hơn 20 khẩu pháo phòng thủ biển khổng lồ và đủ loại đạn dược cùng vũ khí, ngoài ra còn có không ít hỏa lực hạng nặng khác.

Với những loại vũ khí này, tàu địch xuất hiện trong phạm vi 30km của đường bờ biển đều có thể bị bắn chặn.

Trần Tĩnh Quan rất vui khi nhìn thấy những vũ khí này, lập tức đảm bảo sẽ sắp xếp bố trí và huấn luyện cho binh lính dưới quyền cách sử dụng những vũ khí này.

Sau đó, Trương Dịch cũng có được con tàu phá băng mà mình muốn.

Trần Tĩnh Quan cử cho hắn ta một vài người lão thủy thủ (lính đi biển già), Trương Dịch cùng người nhà rời khỏi thành phố Thiên Hải, đi dạo chơi ở khu vực ven biển.

Trương Dịch rất thận trọng, sẽ không tiến gần đến vùng nước sâu.

Con tàu chỉ dọc theo vành đai băng ven biển để di chuyển, mọi người ngắm cảnh biển, đồng thời cũng tiện thể trải nghiệm thú vui câu cá biển.

Mặc dù không đi xa lắm, nhưng như thế này so với trước kia đã được tính là đi xa chơi rồi, bởi vậy trên gương mặt của mọi người đều nở nụ cười.

Tất cả vật dụng để câu cá trong không gian của Trương Dịch đều có đủ cả.

Mọi người mặc quần áo chống lạnh, đứng trên boong tàu hứng cơn gió lạnh thấu xương, cố gắng dùng miếng thịt cá đông lạnh làm mồi nhử, thả vào biển để câu cá lớn.

Mỗi người một cây cần câu, lúc đầu tất cả đều rất hăng hái.

Nhưng một tiếng sau, thế mà không có một ai câu được con cá nào.

Đừng nói đến việc câu được cá, ngay cả tình trạng cá cắn câu cũng không hề có.

"Chuyện gì xảy ra thế? Hay là cá ở vùng nước ven biển cũng bị đóng băng hết rồi?"

Trương Dịch vừa xoa cằm vừa thắc mắc nói.

Lương Duyệt càng chán nản hơn nữa, nhìn chằm chằm vào hai tay của mình, lẩm bẩm: "Đôi bàn tay này của ta, từng cầm được đại đao hơn trăm cân, từng đập nát được phiến đá xanh. Sao mà ngay cả một con cá cũng câu không được chứ?"

Người lão thủy thủ đi theo con tàu tên là Điền Thủ Nghĩa, mọi người đều gọi hắn ta là lão Điền, là một người đàn ông cao lớn để râu quai nón khoảng bốn mươi tuổi.

Thấy cảnh tượng này, hẳn ta cười ha ha, rồi tiến lại giải thích. "Trương tiên sinh, ngài không biết điều này rồi. Nhiệt độ của lớp nước ở bên trên quá thấp, cá đều bơi xuống bên dưới rồi".

Trương Dịch dựa vào lan can, hỏi một cách đầy hứng thú: "Vậy chẳng phải là muốn câu được cá lớn, thì chỉ có thể đến vùng biển sâu thôi sao?"

Lão Điền nói: "Câu cá thì đúng là hơi khó khăn, còn chúng ta thì đánh bắt cá bằng cách kéo lưới. Nhưng ta khuyên các ngài không nên đến vùng biển sâu".

Trương Dịch cười nhạt: "Yên tâm đi, đối với ta mà nói, cảnh đẹp như thế này mới có ý nghĩa hơn".

Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, Chu Khả Nhi, Dương Hân Hân cầm cần câu trong tay, chăm chú nhìn xuống mặt nước trôi bồng bềnh những tảng băng vỡ, cho dù gió lạnh thấu xương, gương mặt nhỏ nhắn đỏ gay lên cũng không thể ngăn cản được nhiệt huyết câu cá của các cô.

Thứ cảnh an nhàn như vậy, đủ khiến Trương Dịch cảm thấy thỏa mãn.

Lão Điền gật đầu một cái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù vậy hắn cũng lẩm nhẩm: "Nói vậy thì câu cá gân bờ có khó hơn tí, nhưng cả chừng ấy thời gian mà một con cá cũng không mắc câu, vẫn hơi kỳ lạ!"

Mọi người đều không chú ý tới điểm này, ngay khi con thuyền lớn của bọn họ đang lặng lẽ đậu trên mặt biển, dưới nước có một cái bóng lớn đang từ từ nổi lên.

Lương Duyệt phát hiện ra điều không ổn trước tiên.

"Ồ, mặt nước sao mà tối sâm lại vậy?” Cô ấy nhìn lướt xuống dưới, ngay sau đó đồng tử lập tức co lại.

"Dưới nước có thứ gì đó!"

Giọng nói của Lương Duyệt cực kỳ gấp gáp, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Trương Dịch và Điền Thủ Nghĩa.
Bình Luận (0)
Comment