Nữ công nhân rời đi một hồi lâu, hai người Tần Thiên mới hồi phục lại tinh thần. Lương Như Yên từ trên bàn làm việc vội vàng ngẩng người lên, đưa hai tay che lấy bộ ngực, trong lòng vừa tức vừa thẹn thùng nhìn Tần Thiên. Cô cảm thấy chuyện này thật thê thảm, bị công nhân thấy được nhất định sẽ bị hiểu lầm từ một người trong sạch trở thành Bạch Liên Hoa.
- Tên khốn nạn Tần Thiên này sao lại tới nơi này. Vì sao mỗi lần gặp hắn là bị người khác hiểu lầm!
Trong lòng Lương Như Yên vô cùng tức giận, thầm mắng Tần Thiên.
- Không cần phải che đậy, đâu phải chưa từng sờ qua, thật là! Cảm giác thì vẫn như ngày nào!
Tần Thiên cười híp mắt nói, gương mặt cực kỳ hèn mọn.
Lương Như Yên bị chọc tức đến tái cả mặt, chợt nghĩ muốn ra tay đánh Tần Thiên, nhưng trong đầu lại vang lên chuyện mới vừa rồi, vì vậy lập tức dừng tay, đi vòng qua bàn gọi Tần Thiên lại.
- Thịch thịch!
- A! Đau quá!
Lương Như Yên một quyền dùng sức đánh mạnh vào trên ngực của Tần Thiên. Kết quả giống như tay đập vào trên vách tường, đau chết khiếp, bàn tay nhỏ bé đều đỏ lên.
- Anh giấu cái gì ở bên trong, làm thế nào mà cứng như thế!
Lương Như Yên tức giận nói.
- Cô đoán xem!
Tần Thiên cười híp mắt, nói.
- Đoán cái đầu anh, cút ra ngoài cho tôi, ở đây không chào đón anh!
Lương Như Yên phẫn nộ, chỉ vào mặt Tần Thiên quát.
- Thật không! Tôi nhớ kỹ tôi cũng là một trong những cổ đông của công ty, tôi làm cổ đông chẳng lẽ không được tới nơi này xem xét sao, quan sát cũng không được sao?!
Tần Thiên đắc ý nói.
- Anh... Hừ! Anh muốn làm gì, có chuyện gì thì nói mau, có rắm thì mau thả!
Lương Như Yên vẻ mặt tức giận nhìn Tần Thiên, nói
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lương Như Yên, nhịn không được liền đưa tay nhéo hai gò má của cô ấy, khiến cho cô càng thêm tức giận, thiếu chút nữa nổ tung.
- Tôi tới nơi này trêu đùa cô một chút, không được sao!
Bộ dạng Tần Thiên lưu manh nhìn Lương Như Yên, cũng không biết tại sao cô ấy lại khó chịu với hắn. Đáng lẽ hắn đến đây cũng không muốn trêu ghẹo Lương Như Yên, chỉ muốn tới đây để hỏi thăm cô ấy, nhưng ngược lại cô ấy không chào đón hắn, thực sự buồn cười.
- Chưa thấy qua người vô sỉ như Tần Thiên, trực tiếp mở miệng ra nói hắn đến để đùa giỡn mình. Một chút che giấu cũng không có, thực sự là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Lương Như Yên nghe được lời Tần Thiên nói tức giận muốn bất tỉnh, thầm nghĩ.
- Hừ! Không được, cút ngay cho tôi!
Lương Như Yên cả giận nói.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng Lương Như Yên đầy lửa giận, giống như thực sự không chào đón hắn, suy nghĩ một hồi:
- Nếu người ta đã không chào đón mình, muốn mình rời khỏi, vậy thì rời đi được rồi!
Nghĩ tới đây, Tần Thiên lập tức xoay người rời đi.
Nhất thời Lương Như Yên càng thêm tức giận, không tin lại có người đàn ông như vậy. Thấy người khác tức giận, không hỏi cho rõ ràng lại bỏ đi, nói như thế nào người ta cũng là một mỹ nữ, hắn cứ như vậy bỏ đi, Tần Thiên đúng là một tên đại khốn nạn.
- Anh mau đứng lại!
Lương Như Yên hướng về phía Tần Thiên hô to.
- Thế nào? Cô muốn đưa tôi xuống phía dưới sao, không cần, tôi tự đi được!
Tần Thiên nói xong bước đi.
Lương Như Yên bước một bước xa, vọt tới trước mặt của Tần Thiên, chặn đường hắn đi, nhìn vào mặt hắn tức giận nói:
- Anh thật sự có phải là đàn ông hay không?! Anh không thấy rằng tôi đang rất tức giận sao?!
- Gặp được cô, bây giờ tôi sẽ rời đi, miễn cho cô thấy tôi lại tức giận, như vậy cô còn không vui.
Tần Thiên khó chịu nói.
- Anh... Anh có phải là đàn ông hay không, anh một chút cũng không hỏi nguyên nhân là gì sao?!
Lương Như Yên vô cùng khó hiểu, hỏi Tần Thiên.
- Tôi hỏi cô, sao cô cứ muốn đuổi tôi đi vậy?
Tần Thiên vẻ mặt vô tội nhìn Lương Như Yên.
- Anh hỏi một câu khác nữa, anh sẽ chết sao?
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên muốn tát một cái thật là mạnh, tán cho chết tên ngu đần này.
Tần Thiên gật đầu, sau đó nói:
- Vậy được thôi, cô vì sao tức giận như vậy?
- Còn không phải đều là bởi vì anh!
Vẻ mặt Lương Như Yên mong chờ để nói câu nói này.
- Tôi? Tôi làm cái gì?
Tần Thiên không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi.
- Chính bởi vì anh!
Lương Như Yên tức giận ngồi xuống ghế sa lon, trong lòng vẫn nhớ đến sự kiện lần trước, bị Tần Thiên sờ soạng hôn, tâm trí đều bị Tần Thiên câu đi, luôn nghĩ tới hắn. Lương Như Yên cũng không biết tại sao cô ấy lại thích tên háo sắc Tần Thiên này.
Tần Thiên nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một chút:
- Đã rời đi lâu như vậy, cũng không cùng Lương Như Yên làm gì, cô ấy tức cái gì? Chẳng lẽ là sự tình lần trước, cô ấy muốn mình chịu trách nhiệm sao?
- Lẽ nào lần trước tôi sờ soạng cô hôn cô, cô muốn tôi chịu trách nhiệm?!
Tần Thiên đi tới trước mặt Lương Như Yên hỏi.
Sắc mặt của Lương Như Yên lập tức ửng đỏ, cả người cảm thấy mắc cỡ đều không ngóc đầu lên được, thầm nghĩ:
- Anh biết thì biết được rồi, làm gì lớn tiếng như vậy!
Tần Thiên nhìn bô dạng của Lương Như Yên, biết hắn đã đoán đúng, vì vậy ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa tay kéo vào trong ngực, nhẹ giọng nói:
- Em đã muốn anh chịu trách nhiệm, chuyện đó không thành vấn đề!
- Hứ... Ai muốn anh chịu trách nhiệm... Anh mau buông tay ra!
Lương Như Yên mới vừa tức giận đã biến mất, đổi thành bộ dạng một cô gái xấu hổ tiểu, đưa tay ra điệu từ chối vài cái. Được Tần Thiên ôm ấp, trái tim cô ấy không khỏi đập nhanh hơn, cúi đầu gắt gao không dám nhìn Tần Thiên.
- Được rồi, có cái gì mà xấu hổ. Nào, để anh xem một chút, mặt của em ửng đỏ bao nhiêu!
Tần Thiên nói, lấy tay đưa khuôn mặt của Lương Như Yên lên. Lương Như Yên gắt gao từ từ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Tần Thiên, mặt nóng bừng lên.
Tần Thiên nhìn vẻ mặt Lương Như Yên kiều diễm ướt át, khiến hắn nóng rang người nhịn không được liền hôn cô ấy.
- A!
Lương Như Yên nhất thời mở mắt ra, trợn mắt nhìn, không thể tin được lại một lần nữa bị Tần Thiên hôn lén.
- Bang bang!
- Lương tổng, Trương tổng gọi điện thoại tới... Tôi cái gì đều không nhìn thấy!
Lại một nữ công nhân nữa đi đến, thấy cảnh tượng này lập tức rời đi, Lương Như Yên nhất thời chết trong lòng một ít, khẳng định lại bị hiểu lầm.
Tần Thiên hôn Lương Như Yên, nhanh chóng dùng lưỡi cạy hàm răng của Lương Như Yên ra, tiến vào tận cùng bên trong khoang miệng của cô ấy, cùng cái lưỡi nhỏ thơm tho quấy phá cùng nhau. Lương Như Yên cả người như nhũn ra, toàn bộ cơ thể đều ngã vào trong ngực Tần Thiên, tùy ý Tần Thiên bài bố.
Hôn được mấy phút, hai người cũng ngưng lại. Thời khắc này, cả người Lương Như Yên một chút sức lực cũng không có, cả người đều ngã xuống trên ngực Tần Thiên, như mèo con bị làm thịt. Tần Thiên nhìn Lương Như Yên trên người mặc đồng phục, ngửi thấy mùi thơm cơ thể của cô ấy, trước ngực là hai đại mềm mại. Lúc này, Tần Thiên trực tiếp ở trong phòng làm việc đem Lương Như Yên đẩy ngã ra.
- Thế nào, không tức giận sao!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên cười nói.
Lương Như Yên nghe xong mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chỉnh lý lại quần áo, phải rời khỏi sự ôm ấp của Tần Thiên, nhưng bị Tần Thiên ôm thật chặt.
- Em đã nói, không phải là muốn anh chịu trách nhiệm với em sao! Hiện tại anh tuyên bố chịu trách nhiệm với em, em không vui sao?!
Tần Thiên đùa cợt nói.
- Hừ... Ai muốn anh chịu trách nhiệm, anh mau buông tôi ra, để cho người khác nhìn thấy sẽ không hay!
Lương Như Yên khẩn trương từ chối, nhưng trong lòng cũng rất cao hứng, Tần Thiên muốn chịu trách nhiệm với cô.
Chỉ là trong lòng Lương Như Yên lại lo lắng, bên cạnh Tần Thiên đã có quá nhiều nữ nhân, nội tâm khó chấp nhận nam nhân của cô ấy có nhiều nữ nhân như vậy.
Trong lúc nhất thời, Lương Như Yên lại thay đổi ý định, không muốn bản thân phải trở thành nữ nhân của Tần Thiên.
- Thế nào, không vui sao?
Tần Thiên nghi hoặc, hỏi Lương Như Yên.