- Em cũng không biết tại sao, cứ như vậy tu luyện, mỗi khi trời tối thì đi tu luyện một chút, tu vi tự động tăng trưởng lên!
Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên vẻ mặt vô tội nói.
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn, ngẫm nghĩ lúc trước cô ấy đã hấp thu một nửa nguồn năng lượng căn nguyên của hắn, đoán chừng có thể là vì vậy mới khiến cho tốc độ tu luyện của cô ấy nhanh như vậy. Nếu không thì không còn cách giải thích nào khác, phải biết rằng năng lượng căn nguyên của Tần Thiên vốn rất khủng bố, tinh hoa huyết mạch của hắn đều dung hợp ở bên trong, Đồng Văn Văn tu luyện với tốc độ nhanh như vậy, không có gì là khó hiểu.
- Em đã thỏa mãn, đứng lên đi, chúng ta đi ra ngoài ngoài một chút, đợi chút nữa bị dì phát hiện chúng ta ở chỗ này làm gì thì thảm rồi!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn nói, lập tức thò tay ôm cô ấy đỡ lên.
- Lão công, anh hãy giúp em mặc quần áo!
Đồng Văn Văn làm nũng với Tần Thiên nói, bộ dáng tươi đẹp động lòng người.
- Được thôi!
Tần Thiên hôn lên môi của Đồng Văn Văn, lập tức cầm lấy quần áo của cô ấy giúp cô ấy mặc vào. Đồng Văn Văn cũng giúp Tần Thiên mặc quần áo, lại cố ý khiêu khích cậu nhỏ của Tần Thiên, khiến cho Tần Thiên một hồi dục hỏa nổi khắp người.
- Coi chừng anh giáo huấn em!
Tần Thiên nhéo nhéo cái mũi của Đồng Văn Văn, hai người mặc quần áo chỉnh tề, Tần Thiên liền loại bỏ kết giới, hai người tay trong tay đi ra bên ngoài.
- Ồ! Hai con ở bên trong sao, dì còn tưởng rằng các con đã đi ra ngoài, vừa rồi đi vào cũng không thấy hai con, trốn ở đâu vậy?!
Hà Tuệ Linh nhìn thấy hai người Tần Thiên từ bên trong phòng đi ra, ngạc nhiên mà nói.
- Dù, chúng con đi ra ngoài dạo chơi, buổi tối sẽ không quay trở về dùng cơm!
Đồng Văn Văn nhìn Hà Tuệ Linh nói, chuyển hướng chủ đề của Hà Tuệ Linh.
- Ừ, đi đi! Đừng trở về quá muộn!
Hà Tuệ Linh căn dặn, sau đó liền phải thu dọn đồ đạc của dì ấy, cho nên cũng chưa kịp hỏi hai người Tần Thiên vừa rồi ở trong phòng nghỉ làm gì.
Hai người Tần Thiên lập tức tay trong tay đã đi ra khỏi tiệm, đi ra xe, rời đi. ...
Đi dạo cả một buổi chiều, Tần Thiên dẫn Đồng Văn Văn trở về Tần gia, đã là chạng vạng tối hơn năm giờ, mọi người đều đã nghỉ ngơi tốt, đang ở trong phòng khách trò chuyện. Tống Mỹ Liên đang thật cao hứng nắm lấy tay của Mộng Vũ ở đó nói cái gì, còn Mộng Vũ rất là thẹn thùng.
- Văn Văn, con cũng tới rồi sao, nhanh, đến bên cạnh dì, đã rất lâu không gặp con rồi!
Tống Mỹ Liên nhìn thấy Đồng Văn Văn lập tức vui mừng nói.
- Dì khỏe không?!
Đồng Văn Văn ngọt ngào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Tống Mỹ Liên.
- Mẹ, mẹ hoàn toàn bỏ quên con sao!
Tần Thiên, vọt miệng nói.
- A, tên tiểu tử này, con không nói thiếu chút nữa mẹ đã quên con rồi. Con tìm được nhiều vợ như vậy, như thế nào không sinh cho mẹ một đứa cháu trai đi. Mẹ cho con biết, tranh thủ thời gian sinh cho mẹ một đứa cháu trai bụ bẫm nghe chưa?!
Tống Mỹ Liên nhìn sang Tần Thiên nói.
- Ách!
- Kỳ thật... Con cũng cảm thấy vậy... Để con đi vào nhà bếp giúp mọi người!
Tần Thiên nói xong vội vàng đi khỏi, đằng sau truyền đến một hồi âm thanh bất mãn của Tống Mỹ Liên.
Trên thực tế, Tần Thiên cũng có cân nhắc qua việc sinh một đứa con, chỉ là hiện tại có quá nhiều rắc rối, có người muốn giết chết hắn. Tần Thiên lo lắng sau khi sinh con thì sẽ gặp phải phiền phức gì, vậy cũng không tốt, cho nên một mực không muốn.
Trên thực tế, bọn người Hàn Thi Vũ, Lâm Hiểu Di rất hi vọng sinh cho Tần Thiên một đứa con, nhưng là vì Tần Thiên lo lắng nên đều hủy bỏ.
- Mẹ kiếp, sinh hay không sinh con, vấn đề này thật đáng ghét, coi như không muốn vậy!
Tần Thiên thầm nghĩ, lập tức không thèm nghĩ nữa những chuyện này. ...
Tần Thiên ở lại Đế Đô ba ngày, dẫn theo Mộng Vũ đi dạo nhìn ngắm danh lam thắng cảnh của toàn bộ Đế Đô, nghỉ dưỡng tốt rồi, dẫn mọi người lên đường trở về thành phố Quang Châu. Đồng thời lúc này đây Đồng Văn Văn cũng trở về thành phố Quang Châu, bởi vì ở Đế Đô cô ấy không có bạn bè nào, không có gì thú vị. Bây giờ cha mẹ của cô ấy cũng biết sự tình của cô ấy và Tần Thiên, bọn họ đã không cách nào ngăn cản, tùy theo ý Đồng Văn Văn.
- Đợi sau khi trở về, anh sẽ cho người dạy em tu luyện!
Trên máy bay, Tần Thiên nhìn Mộng Vũ đang nằm trong ngực của hắn nói, Mộng Vũ nhẹ gật đầu, lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ.
- Tần Thiên, anh trở về cùng em đi gặp cha mẹ của em!
Bên kia Đồng Văn Văn giật giật cánh tay của Tần Thiên nói, Tần Thiên nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, máy bay đã đến sân bay chuyên dụng của Tần gia ở thành phố Quang Châu. Đây là từ sau khi Tần Thiên trở thành gia chủ Tần gia cố ý an bài cho Tần Thiên, gần đây vừa mới được sửa chữa, hôm nay là lần đầu tiên dùng, về sau Tần Thiên và vợ của hắn đi ra ngoài có thể trực tiếp dùng máy bay tư nhân.
- Đi thôi, xuống máy bay nào!
Tần Thiên nhìn đám nữ nhân nói, lập tức đứng dậy đi xuống dưới, bọn người Mộng Vũ theo sát ở phía sau. Máy bay hạ cánh, người hầu trong gia tộc đã chuẩn bị xong xe ở đó, mọi người lên xe, chạy thẳng về nhà.
Về đến nhà, không có một ai, mọi người đều đã đi làm, không đi làm thì cũng đi quay phim, vẫn còn quay phim chưa có trở về. Tần Thiên trước chuẩn bị phòng nghỉ cho mọi người, trong nhà phòng ốc rất nhiều.
Sắp xếp xong xuôi Tần Thiên liền rời khỏi nhà, tiến đến cục cảnh sát đón Lý Phỉ Nhi về nhà ăn cơm chiều. Bởi vì Lý Phỉ Nhi biết được hôm nay Tần Thiên sẽ trở về, nên mãnh liệt yêu cầu Tần Thiên đến cục cảnh sát đón cô ấy, Tần Thiên đương nhiên sẽ không chối từ.
Đã đến cục cảnh sát thành phố, Tần Thiên trực tiếp đi vào bên trong. Bên trong rất nhiều cảnh sát đều biết Tần Thiên, nhìn thấy Tần Thiên đến rất sợ hãi, vội vàng chào hỏi. Cái vị sát thần này bọn họ cũng không thể đắc tội, không cần nói trước đến bối cảnh của hắn, vợ của hắn cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của đám người bọn họ.
- Đừng sợ, tôi là người tốt mà!
Tần Thiên nhìn những người này cười híp mắt nói, hướng vào trong văn phòng của Lý Phỉ Nhi mà đi. Vào tới trong, Lý Phỉ Nhi vẫn còn ngồi trên bàn làm việc trước mặt bận bịu công việc.
- Ai cha, đại cục trưởng của tôi, bận rộn như vậy sao, chồng yêu đã đến cũng không liếc nhìn một cái nữa!
Tần Thiên đi vào, nhìn Lý Phỉ Nhi trêu chọc nói.
- Khốn nạn! Anh chạy đi Nhật Bản vui chơi. Thành thật khai báo, phải hay là không lại đi tìm mỹ nữ đem về!
Lý Phỉ Nhi nhìn thấy Tần Thiên, lập tức xông lại như bay, một tay nắm chặt cổ áo của Tần Thiên, rất là hung hãn.
Tần Thiên nghe xong, lập tức sắc mặt nhăn lại, rất nghiêm túc nói:
- Nói bậy! Em xem anh là người như vậy sao, anh thế nhưng là chính nhân quân tử, như thế nào đi tìm mỹ nữ, quá không phù hợp hình tượng của anh, điều này gọi là tán gái có được không!
- Anh nằm mơ đi, anh là tên khốn kiếp, em biết ngay, anh đi đến nơi nào là đem một cô gái trẻ trở về, thật muốn đánh chết anh cho rồi!
Lý Phỉ Nhi vô cùng tức giận nói.
Tần Thiên vội vàng ôm cô ấy vào trong ngực, ôn nhu mà nói:
- Yên tâm, lão bà, dù anh có nhiều cô gái hơn nữa, cũng sẽ không quên em!
- Hừ! Lời nói ngọt ngào, chỉ toàn là lừa gạt người!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui mừng.
Rất lâu không có ở cùng một chỗ với Lý Phỉ Nhi, nhìn thấy Lý Phỉ Nhi mặc đồng phục cảnh sát, trước ngực hai cái bánh bao thịt lớn phình ra, Tần Thiên nhìn thấy nước miếng chảy ròng, nhịn không được liền thò tay sờ soạng, sờ mó lung tung.
- Chán ghét, nơi này là văn phòng!
Lý Phỉ Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại không ngăn cản để cho Tần Thiên dừng lại, mà tùy ý Tần Thiên ở trên người của cô sờ loạn, cô cũng chủ động hôn lên bờ môi của Tần Thiên.
Tần Thiên lập tức vung tay lên, bố trí xuống một cái kết giới, sau đó ôm lấy Lý Phỉ Nhi, hướng đi đến bàn làm việc, đem cô ấy đặt ở trên bàn, tay bắt đầu cởi quần áo của Lý Phỉ Nhi xuống...