- Giết ai, lưu manh!
Thanh Nhi vừa ra tới, nhanh chóng nhìn sang Tần Thiên hỏi, một bộ dạng muốn giết người đến mức thèm thuồng.
- Dạ, là ba tên áo đen kia, giết hết bọn hắn, chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng, uống rượu!
Tần Thiên nhìn Thanh Nhi cười nói, chỉ vào ba tên mặc áo đen phía trước.
Ba tên áo đen nhìn thấy Thanh Nhi đi ra còn tưởng rằng là gặp phải cao thủ, không nghĩ tới bất quá chỉ là cái tiểu nha đầu sáu sao sơ cấp mà thôi, lập tức thở dài một hơi, hoàn toàn không để tâm đến.
- Hừ! Ta còn tưởng rằng ngươi có chiêu bài gì, rõ ràng lại kêu ra một tiểu nha đầu cũng chưa tới cảnh giới bảy sao, quả thực là muốn chết, chịu chết đi!
Tên mặc áo đen cầm đầu quát lạnh nói, sau một khắc, cả người nhanh chóng vọt về phía hai người Tần Thiên tấn công.
- Ông!
Ngay thời điểm tên áo đen kia ra tay tấn công, Thanh nhi mạnh mà đem thực lực đã áp chế toàn bộ thích phóng ra, lập tức tu vi trực tiếp từ cảnh giới sáu sao sơ cấp tăng đến cảnh giới tám sao, thực lực tăng mạnh, khí tức hủy diệt đáng sợ tràn ngập, bao phủ phạm vi mấy ngàn mét.
Tên mặc áo đen kia vừa mới xông lên lập tức sắc mặt đại biến, cả người đều bị một cổ năng lượng cường đại chế trụ ở giữa không trung, không cách nào nhúc nhích, hai tên áo đen còn lại cũng bị như thế.
- Như thế nào... Tại sao có thể như vậy, ngươi che giấu thực lực, hèn hạ, vô sỉ!
Tên áo đen cầm đầu mắng to, hoàn toàn không ngờ tới Thanh Nhi che giấu thực lực. Trên thực tế không phải Thanh Nhi muốn ẩn giấu thực lực, chủ yếu là vì phải vào bên trong tiểu thế giới của Tần Thiên, nhất định phải đem thực lực của bản thân áp chế ở cảnh giới sáu sao sơ cấp, bằng không mà nói, tiểu thế giới của Tần Thiên sẽ hỏng mất, cho nên ba tên áo đen kia mới bị mắc lừa.
- Chết đi! thiệt là, đàn ông nhiều lời dông dài, thật đáng ghét!
Thanh Nhi cảm thấy khó chịu nói, vung tay lên, ba đạo năng lượng cường đại lập tức tiến vào trong cơ thể của ba con người kia, trực tiếp làm vỡ nát đan điền của bọn hắn, phế bỏ kinh mạch của bọn hắn, sau một khắc, cả linh hồn đều bị tiêu diệt, trực tiếp tử vong.
- Được rồi, ngươi cầm đi đi!
Thanh nhi chỉ ba cổ thi thể trên mặt đất nhìn sang Tần Thiên nói, bộ dạng rất là hào phóng.
Tần Thiên vung tay lên, nhanh chóng thu vào, nhìn đám vệ binh tuần tra nói:
- Tiếp tục tuần tra!
Nói xong Tần Thiên vội vàng dẫn theo Thanh Nhi đi vào trong phủ tướng quân, để lại một đám binh sĩ với vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu chuyện gì vừa thoáng qua, thầm nghĩ:
- Quá kinh khủng, thuộc loại trâu bò nữa sao, đây là thực lực gì vậy. Ba cao thủ cảnh giới bảy sao, nói diệt là diệt, quá lợi hại...
- Tần công tử, ngài đi đâu nữa à, vị cô nương này như thế nào cũng tới đây!
Trương Quảng nhìn thấy hai người Tần Thiên và Thanh Nhi từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy ánh mắt của Thanh nhi ông ấy có chút sợ hãi. Thanh Nhi đã từng bày ra sát khí kinh khủng của cô ấy, khiến cho Trương Quảng bị ám ảnh.
- Không có gì, đi ra ngoài dạo một vòng mà thôi. Nào đến đây, tiếp tục uống rượu!
Tần Thiên nhìn xem Trương Quảng nói, sau đó đi đến bên cạnh Mặc Linh Tuyết ngồi xuống. Thanh Nhi thì trực tiếp thò tay nắm lấy một khối lớn thịt yêu thú đã nướng chín bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm. Cô nàng này ăn thịt đồng loại của chính mình tuyệt không kháng cự, mà lại ăn rất ngon lành, khiến cho Tần Thiên cảm giác giống như người ăn thịt người, da đầu thẳng run lên.
- Tần công tử a, ngài cũng phải cẩn thận, buổi tối không nên tùy tiện ra khỏi phủ tướng quân. Tử Kim hoàng triều phái ra sát thủ không chừng đã tới từ khi rồi, rất nguy hiểm!
Trương Quảng nhìn sang Tần Thiên dặn dò.
- Ừm ừm, đa tạ Tướng quân, bọn hắn chắc chắn sẽ không đến được!
Tần Thiên cười nói, ba tên xui xẻo kia đã biến thành thi thể.
Mặc Linh Tuyết nghe được lời Tần Thiên nói, liền tiến đến bên tai Tần Thiên, nhỏ giọng mà nói:
- Vừa rồi chàng đi ra ngoài chính là đi giết sát thủ của Tử Kim hoàng triều sao, ta đã cảm thấy được năng lượng khí tức khủng bố phát ra!
- Bảo bối thật thông minh, đã đoán đúng, nào, thưởng cho nàng một ngụm rượu!
Tần Thiên mỉm cười nói, cầm lấy chén rượu lớn đưa cho Mặc Linh Tuyết uống một ngụm, sau lại cùng Trương Quảng cụng chén, chính mình ọt ọt ọt ọt đem rượu còn lại trong chén uống cạn sạch.
Bốn người cứ như vậy, Thanh Nhi uống rượu ăn thịt, ba người Tần Thiên thì vừa uống rượu, vừa ăn thịt, vừa nói hưu nói vượn, rất nhanh, bầu trời dần dần sáng lên.
Trước lúc sáng sớm, lính gác trở về, nói cho bọn người Tần Thiên, đoàn quân sĩ đã đến cách Yến thành có hơn hai mươi dặm, còn có chừng một canh giờ nữa sẽ đến nơi, Trương Quảng nghe được thì vô cùng hưng phấn.
- Đi, Tần công tử, chúng ta đi nghênh đón đoàn quân, chuẩn bị khai chiến!
Trương Quảng nhìn Tần Thiên kích động nói.
- Tốt, đi thôi!
Tần Thiên cũng nói, hai người song song đứng lên, nói với Mặc Linh Tuyết và Thanh Nhi ở chỗ này chờ, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài. ...
Cửa Bắc Yến thành.
30 vạn đại quân đang nhanh chóng hướng về phía Yến thành, rậm rạp chằng chịt, giống như thủy triều, rất là khủng bố, đoàn binh này chính là cấm vệ quân của Mặc Kiến Văn. Đội quân cường hãn nhất của Đại Yến hoàng triều, từng binh sĩ có thực lực đều không thua cảnh giới hai sao, toàn bộ thân kinh bách chiến, chiến lực khủng bố.
Tần Thiên và Trương Quảng đã sớm cưỡi trên chiến mã, dẫn theo hơn trăm người chờ đợi tại cửa ra vào thành.