Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Mặc Linh Tuyết như thế, thầm nghĩ không tốt:
- Chơi lớn rồi, không nghĩ tới nha đầu Mặc Linh Tuyết này rõ ràng dễ dàng như vậy đã bị lừa rồi, sớm biết như vậy mình đã không lừa gạt nàng.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên vội vàng nói:
- Đừng khóc, Tuyết Nhi, nàng đừng khóc, ta chỉ gạt nàng thôi, ta không có chết, trêu chọc nàng một chút!
- Không chết? Không có khả năng, thân thể chàng chỉ còn lại có linh hồn, như thế nào sẽ không chết, chàng hãy chờ, ta sẽ xuống dưới âm phủ cùng chàng!
Mặc Linh Tuyết nhìn Tần Thiên khóc nói, nói xong liền muốn tự bạo. Chuyện này có thể dọa hỏng Tần Thiên rồi, vội vàng vận dụng khí lực khống chế được Mặc Linh Tuyết, để cho cô ấy không cách nào nhúc nhích.
- Ta thật sự chưa chết, Tuyết Nhi, nàng xem, ta sẽ đưa nàng đi ra ngoài!
Tần Thiên nói xong lập tức dẫn theo Mặc Linh Tuyết ra khỏi tiểu thế giới, về tới thế giới thật.
- Nàng xem, ta vẫn sờ sờ, ta không chết, đang rất tốt, nàng nhìn xem, vừa rồi ta chỉ là lừa gạt nàng mà thôi!
Tần Thiên ôm lấy Mặc Linh Tuyết sốt ruột mà nói.
Mặc Linh Tuyết nhìn lên Tần Thiên trước mặt, đưa tay sờ sờ khuôn mặt cùng với thân thể của Tần Thiên, nhanh chóng ngừng thút thít nỉ non, nhìn Tần Thiên hỏi:
- Vậy vừa rồi chàng bị làm sao vậy, như thế nào sẽ chỉ còn lại có linh hồn?
- Cái này sao, về sau ta sẽ giải thích với nàng, hiện tại ta không sao là được rồi!
Tần Thiên nhìn Mặc Linh Tuyết cười híp mắt nói.
Nhưng giờ khắc này Mặc Linh Tuyết lại không mấy vui vẻ:
- Tần Thiên rõ ràng lừa gạt mình, làm hại mình lo lắng đến thế, lẽ nào lại như vậy...
Nghĩ tới đây Mặc Linh Tuyết rất nhanh thò tay nắm thật chặt lỗ tai của Tần Thiên, dùng sức vặn.
- A... Mau buông tay, Tuyết Nhi, mau buông tay ra!
Tần Thiên cảm thấy đau nhức kêu to, thân thể của hắn tuy là phòng ngự cấp bậc trung phẩm chiến khí, nhưng đối mặt với Mặc Linh Tuyết đạt cảnh giới sáu sao cấp tám, dùng toàn lực nhéo hắn, nên là cực kỳ đau nhức.
- Hừ! Ta sẽ không buông, cho chàng lừa gạt ta à, hại ta thương tâm chết mất. Còn có, đem ta ném đến một nơi cứt chim cũng không có, không để ý tới ta, ta muốn trừng phạt chàng thật tốt!
Mặc Linh Tuyết nhìn Tần Thiên cả giận nói, cái tay còn lại cũng nắm chặt lên lỗ tai kia của Tần Thiên, dùng sức mà vặn.
- A... Đau quá đau quá, mau buông tay ra, Tuyết Nhi, ta sai rồi, ta cũng không dám nữa!
Tần Thiên cầu xin tha thứ nói.
Đáng tiếc là Mặc Linh Tuyết vẫn mặc kệ hắn, ai bảo hắn lừa gạt cô ấy, muốn cô ấy tha thứ, không dễ dàng như vậy.
Trương Tứ Phong bên cạnh đang tu luyện bị đánh thức, nhìn sang Tần Thiên bên này, rất là nghi hoặc.
- Vô lượng thọ Phật, ta không có nhìn lầm đó chứ. Tần huynh lúc nào lại tìm thêm một nữ nhân nữa vậy, quá hào phóng đi à nha, đi đến đâu tìm đến đó, có phải là nằm mơ hay không?!
Trương Tứ Phong nhìn sang Tần Thiên bên này nghi ngờ nói, dùng sức lau sát con mắt, nhìn kỹ lại thì đúng là như vậy, Trương Tứ Phong không khỏi đứng lên, đi về phía hai người, tiến đến trước mặt hai người bọn họ, cẩn thận nhìn lại lần nữa.
Mặc Linh Tuyết đang ôm lấy Tần Thiên cao hứng véo tai, đột nhiên phát hiện bên cạnh xuất hiện một khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi lộ liễu đi ra, đầu tóc rối bời giống như quỷ, lập tức dọa Mặc Linh Tuyết kêu to một tiếng.
- A... Quỷ a!
Mặc Linh Tuyết kêu to một tiếng, mạnh mà một quyền hung hăng đánh tới Trương Tứ Phong, dùng toàn bộ khí lực.
- Oanh!
- A... !
Trương Tứ Phong một thân kêu la thảm thiết, cả người đã văng ra xa, trực tiếp từ giữa sườn núi rơi xuống.
- Tướng công, có quỷ a, thật là khủng khiếp!
Mặc Linh Tuyết ngừng vặn lỗ tai Tần Thiên, ôm Tần Thiên khẩn trương mà nói.
- Cái gì! Có quỷ, ở nơi nào, ở nơi nào, đạo trưởng, mau đứng lên, bắt quỷ, có quỷ rồi, đến lúc ngươi bày ra kỹ năng chuyên nghiệp rồi!
Tần Thiên ôm Mặc Linh Tuyết hướng về phía Trương Tứ Phong bên kia hô lớn, nhưng lại không phát hiện Trương Tứ Phong.
- Không tốt, đạo trưởng bị quỷ bắt đi, khó trách ta vừa mới nghe được tiếng kêu thảm thiết của đạo trưởng, ta còn tưởng rằng là ảo giác, thì ra là sự thật, Tuyết Nhi, nàng không cần sợ hãi, có ta ở chỗ này!
Tần Thiên nhìn Mặc Linh Tuyết rất nghiêm túc nói, đem chiến kiếm của hắn lấy ra.
Tần Thiên vừa nói xong, đã chứng kiến một đạo nhân ảnh từ chân núi bay lên, lập tức không cần suy nghĩ, cả người liền xông ra ngoài, một cước đối với bóng người kia hung hăng đạp tới.
- Bành!
- A... !
Đạo nhân ảnh kia phát ra một tiếng hét thảm, cả người giống như đạn pháo đã bay đi ra xa.
- Oanh!
Trực tiếp đụng vào chân núi, phát ra một tiếng vang thật lớn.
- Ồ! Tiếng kêu thảm thiết này như thế nào quen như vậy chứ, Tuyết Nhi, chúng ta đi xem thử, con quỷ kia bị ta đá bay đi rồi!
Tần Thiên nhìn sang Mặc Linh Tuyết nói, rất nhanh dẫn theo Mặc Linh Tuyết bay xuống, rơi vào hố to bên cạnh, cầm chiến kiếm chuẩn bị chém chết con quỷ kia.
- Vô lượng thọ Phật... Tần huynh, là ta đây, đừng chém ta!
Người ở bên trong hố to kia hướng về phía Tần Thiên hô lớn.
Tần Thiên nghe xong, lập tức ngừng lại, nhìn vào người ở bên trong hố kinh ngạc nói:
- Đạo trưởng, là ngươi sao, chuyện gì đã xảy ra, ngươi như thế nào biến thành cái dạng này rồi, là ai đánh ngươi thành cái dạng này, nói ra, sư huynh ta sẽ báo thù cho ngươi, đánh chết hắn, quá vô sỉ rồi, rõ ràng dám đánh huynh đệ của ta!
Tần Thiên nhìn vào tên đạo trưởng kia, vẻ mặt tràn đầy căm phẫn nói.
- Vô lượng ngươi thọ Phật... Chính là ngươi làm được không, ta vừa bay lên đã bị ngươi một cước đá bay ra ngoài rồi, ... Ô ô... !
Tên đạo trưởng nhìn Tần Thiên sắp khóc, không hiểu tại sao lại bị người cho một đấm, vừa bay lên lại bị Tần Thiên đá bay ra xa, ép người quá đáng.
- Khục khục... Ta làm à?
Tần Thiên mơ hồ hỏi.
- Giống như... Là chàng, tướng công!
Mặc Linh Tuyết bên cạnh kéo lấy cánh tay Tần Thiên nói.
- Khục khục... Thật không, không cố ý, đạo trưởng, đúng rồi, đạo trưởng, ngươi như thế nào từ phía dưới bay lên vậy, vừa rồi bên trên có quỷ, ngươi mau đứng lên, đi bắt quỷ!
Mặc Linh Tuyết ở bên cạnh nghe thấy lời Tần Thiên nói, giật giật lấy cánh tay Tần Thiên nói:
- Cái kia... Tướng công, hắn giống như... chính là con quỷ đó... Ta vừa rồi không thấy rõ, sợ hãi, đã một quyền đánh hắn, khiến hắn bị đánh bay, cho nên hắn mới có thể từ phía dưới bay lên!
Giờ phút này, đạo trưởng nhìn hai người Tần Thiên tâm đều đã chết, thầm mắng:
- Con mẹ nhà ngươi, hai người các ngươi một người đánh ta một lần, cũng đều là đáng vào mặt, rõ ràng còn giả như không biết, còn có vương pháp hay không, có thiên lý hay không.
- Chuyện này... Đạo trưởng, không phải cố ý, thuần túy là hiểu lầm, thuần túy là hiểu lầm, aha... !
Tần Thiên không cố ý vẻ mặt cười gượng giải thích.
- Hừ! Một câu hiểu lầm là có thể giải quyết vấn đề sao, vậy thì còn có quan phủ để làm gì. Ngươi nhìn xem bộ dạng này của ta, khuôn mặt anh tuấn của ta đều bị các ngươi đánh cho tàn phế. Về sau ta còn thế nào đi chinh phục đạo cô và ni cô được nữa, nửa đời sau của ta tính làm sao bây giờ a, ta yêu cầu bồi thường phí tổn thất tinh thần, một trăm vạn khối Thiên Nguyên thạch hạ phẩm!
Trương Tứ Phong phẫn nộ quát yêu cầu bồi thường thiệt hại.
- A... Cái gì... Đạo trưởng, ngươi bảo hôm nay ánh trăng rất đẹp à, đúng vậy đó, ánh trăng cũng không tệ, nương tử, chúng ta đi ngắm trăng đi!
Tần Thiên phớt lờ yêu cầu của Trương Tứ Phong, cố tình đánh trống lảng nắm lấy tay của Mặc Linh Tuyết rời đi.
- Vô lượng thọ Phật... Tần Thiên... Ngươi trở lại đây cho ta... Không cho phép ngươi bỏ chạy... !...