Lương Như Yên vừa nghe được mấy lời Tần Thiên nói bị chọc tức gần chết. Tần Thiên đối với cô ấy có thể nói là trừ việc phá thân thể của cô ấy ra, chuyện xấu gì cũng đã làm, đều bị đồng nghiệp trong công ty hiểu lầm nhiều lần. Tần Thiên rõ ràng dám nói không có làm cái gì, tức giận đến mức Lương Như Yên muốn trực tiếp xé toang cái miệng của hắn.
- Hừ! Tần Thiên, cậu đừng giả ngu với tôi, cậu làm như vậy với tôi, nếu dám không chịu trách nhiệm tôi sẽ đánh chết cậu!
Lương Như Yên vung một quyền nhìn xem Tần Thiên uy hiếp nói.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô ấy, rất là thích thú, có ý định tiếp tục trêu chọc cô ấy một chút, vì vậy nói:
- Thật sao, tôi làm như vậy với cô sao, cô nói thử xem, tôi như thế nào không nhớ rõ tôi đã làm như thế nào với cô nữa à?!
- Hừ! Cậu sờ soạng chỗ này của tôi, chỗ này, còn có chỗ này, cậu dám không thừa nhận sao?!
Lương Như Yên lớn tiếng nói, Tần Thiên nghe xong, lập tức thầm nghĩ không tốt, nhưng đã không còn kịp nữa, giờ phút này, mấy chục người xung quanh đều nhao nhao nhìn về phía hai người.
Lương Như Yên cũng ý thức được bản thân vừa rồi quá kích động, trong thoáng chốc, sắc mặt một mảnh đỏ bừng, không có mặt mũi nhìn ai, vội vàng đưa đầu chôn vào trong ngực Tần Thiên.
Những người kia nhìn Tần Thiên, mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, đã sờ soạng người ta, rõ ràng không chịu trách nhiệm, thật sự là cần ăn đòn, có mấy người đều muốn xông tới đánh Tần Thiên.
- Khục khục... Hiểu lầm, hiểu lầm, hắc hắc!
Tần Thiên vội vàng kéo rương hành lý của Lương Như Yên, ôm lấy bờ eo thon bé bỏng của cô ấy, rất nhanh hướng đi về phía bên cạnh, tránh khỏi ánh mắt bàn tán căm phẫn của những người này.
- Cô thật đúng là dám nói, cô không biết xấu hổ còn tôi không muốn mất mặt!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên nép ở trong lòng nói.
- Tôi... Tôi không phải cố ý, đúng rồi, cậu sẽ chịu trách nhiệm với tôi chứ?!
Lương Như Yên cường điệu nói.
- Yên tâm, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô!
Lương Như Yên nghe xong, lập tức mặt lộ vẻ tươi cười, dựa vào ngực của Tần Thiên, hai tay ôm lấy eo Tần Thiên, chậm rãi đi theo Tần Thiên đi tới.
- Một mình cô đi nơi nào vậy?
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên hỏi.
- Tôi đi châu Âu!
Lương Như Yên ngẩng đầu lên nói.
- Đi Châu Âu làm gì, tại sao cô chỉ đi có một mình?
Tần Thiên nghe không khỏi nhíu mày.
- Công ty của chúng ta đi đến tham gia triển lãm tuần lễ thời trang Paris, tuần lễ thời trang Milan còn có tuần lễ thời trang Luân Đôn. Vừa rồi tôi đi wc, bọn họ đi ra trước, ở bên kia chờ tôi, cậu xem!
Lương Như Yên chỉ vào một đám người phía đường cái đối diện nói, hơn mười hai mươi người đứng ở nơi đó, đang nhìn sang hai người bọn họ bên này.
- Thì ra là như vậy, vậy thì đi thôi, chúng ta đi qua kia!
Tần Thiên vui vẻ nói.
- Không muốn, cậu ở chỗ này chờ tôi!
Lương Như Yên nói xong liền kéo rương hành lý đi tới, chỉ chốc lát đã quay trở về, rương hành lý đã không còn, đã đưa cho đám người đối diện kia.
- Đã ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, tôi còn chưa ăn cơm trưa, thật là đói, cậu cùng tôi đi ăn cơm nha!
Lương Như Yên ôm lấy cánh tay Tần Thiên làm nũng nói, làm ra bộ dạng của một cô gái nhỏ, tính cách so với vừa rồi hoàn toàn là trái ngược nhau, nhưng mà Tần Thiên rất thích, Tần Thiên rất là ưa thích con gái xinh đẹp làm nũng với hắn.
- Được rồi, tôi cũng đói bụng, vậy chúng ta đi ăn cơm!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên nói, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
- Này, Phong Tử, cậu đang ở đâu, nhanh lên!
Tần Thiên đối với điện thoại hô.
- Tôi đã đến, ở phía trước của cậu!
Phong Tử ở bên kia điện thoại nói, Tần Thiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chiếc Ferrari màu xanh dương lái qua đến bên cạnh hắn, khoảng cách chỉ hơn 20m mà thôi, đi đến trước mặt, Tần Thiên cũng không có phát hiện, có thể thấy được hắn có hai mắt như mù.
- Mẹ kiếp, cậu chạy đi nơi nào, lâu như vậy không gặp được cậu, chào chị dâu!
Phong Tử đi xuống, nhìn hai người Tần Thiên chào hỏi nói.
- Bớt nói nhảm, đưa chìa khóa cho tôi, cậu tự bắt xe về đi, buổi tối tôi sẽ đến gặp cậu!
Tần Thiên nói xong một tay cầm lấy chìa khóa xe rời đi, dẫn theo Lương Như Yên lên xe, khởi động xe nhanh chóng đi vào trong thành phố. Phong Tử đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, lập tức mắng to.
- Mẹ kiếp, tôi lái xe tới cho cậu, cậu lại vứt bỏ tôi ở lại, thật sự là gặp sắc vong nghĩa mà!
Phong Tử mắng chửi, sau đó lấy điện thoại di động ra, kêu đám tiểu đệ lái xe tới đón hắn. ...
- Thế nào, muốn ăn cái gì, muốn đi nơi nào ăn?
Tần Thiên vừa lái xe vừa nói.
- Ta muốn ăn đồ ăn Trung Hoa, một tháng này ở Châu Âu ăn bò bít-tết đến phát ngán rồi!
Suốt một tháng tuần lễ thời trang, Lương Như Yên đều là uống rượu đỏ ăn bò bít-tết, ngẫu hứng đi đến phố người Hoa ăn chút thức ăn Trung Hoa, nhưng vị lại không giống trong nước, Lương Như Yên ăn mà không thoải mái.
- Được, không thành vấn đề, chúng ta sẽ đi ăn lẩu, thấy cô có chút xanh xao, hãy ăn cho thỏa thích!
Tần Thiên cũng thèm ăn rồi, muốn ăn một chút đồ ăn của thành phố Quang Châu. Mấy tháng nay Tần Thiên ở trong không gian giới chỉ đều là ăn thịt nướng, hắn ăn cũng ngán, nhất định phải thay đổi khẩu vị.
- Hì hì, tôi cũng đang muốn ăn lẩu!
Lương Như Yên cười híp mắt nói, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Tần Thiên nhìn cô ấy, lại nhìn về phía đằng sau xe, sau đó hỏi:
- Gần đây cô có đắc tội người nào hay không?
Tần Thiên nghi ngờ hỏi.
- Có ý gì?
Lương Như Yên khó hiểu nhìn Tần Thiên, rất là nghi hoặc.
- Có người theo dõi chúng ta, đằng sau có chiếc Passat màu trắng bạc theo chúng ta từ sân bay ra. Đến giờ vẫn luôn bám theo sau, khẳng định không phải là do tôi, mà đang nhầm về phía cô!
Tần Thiên nhìn sang Lương Như Yên nói, sở dĩ dám khẳng định đối phương không phải theo chân hắn như thế, hoàn toàn là vì đối phương không phải tu luyện giả, mà chỉ là người bình thường.
Tần Thiên vừa mới trở về, người đắc tội cũng đều là tu luyện giả, người bình thường là không thể nào đi theo hắn.
- Thật sao, tôi không biết, tôi không có đắc tội với người nào cả!
Lương Như Yên lập tức khẩn trương nói.
- Chớ khẩn trương, có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì, cô đã không biết, vậy chúng ta đây sẽ đến hỏi hắn!
Tần Thiên vừa nói một bên duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lương Như Yên, giúp cho cô ấy bớt khẩn trương như vậy. Những nhân vật nhỏ bé này, Tần Thiên động cũng không cần động, đã có thể xử lý bọn hắn.
Lập tức, Tần Thiên lái xe hơi ngừng lại ở giữa đường, để cho Lương Như Yên ngồi ở trong xe, chính mình đi ra, đứng ở ven đường, chắn trước mặt chiếc Passat kia. Chiếc xe đó cũng nhanh chóng ngừng lại, cửa xe mở ra, ba tên đàn ông bước ra, đều là thanh niên thân thể cường tráng, trông giống như từng trải qua huấn luyện.
Trong mắt Tần Thiên ánh sáng lóe lên, đã phát hiện trên lưng bọn hắn đều là súng và mã tấu, xem ra đám người này lai lịch không đơn giản. Tuy không phải là tu luyện giả, nhưng ít nhất cũng là người xuất ngũ quân nhân, trông có chút giống như lính đặc chủng.
- Người anh em, cậu chặn xe của bọn tôi lại làm gì?
Tên cầm đầu vừa đi tới vừa hỏi Tần Thiên, một tay đã phóng ra sau lưng bắt đầu cầm súng, hai tên côn đồ đằng sau cũng là như thế, hiển nhiên là muốn ra tay.
- Như thế nào, muốn dùng súng sao?
Tần Thiên nhìn ba người bọn hắn khẽ mỉm cười nói.
Ba người lập tức chấn động, vẻ mặt trở nên biến sắc, hành tung của bọn hắn đã bị phát hiện. ...