Tần Thiên nghe xong lời Lương Như Yên nói nhẹ gật đầu.
- Ừm, coi như là đắc tội, đối phương không biết thân phận của cha cô sao, rõ ràng dám bắt cóc cô, hẳn là địa vị cũng không nhỏ?!
Tần Thiên hỏi Lương Như Yên.
- Không biết, thân phận của tôi cho tới bây giờ cũng không nói với người khác, rất ít người biết rõ thân phận của tôi. Nhưng mà tên Mãn Giang này xác thực có chút địa vị, cha hắn là thị trưởng thành phố Tĩnh Hải!
Lương Như Yên nói.
- À, lai lịch không nhỏ rồi, có hậu thuẫn cho sự hung hăng càn quấy. Chỉ là cô cũng không có nói cho hắn biết thân phận, nếu không ai biết cô có một người cha là cục trưởng cục công an tỉnh, cũng sẽ suy nghĩ lại mà làm sau. Tên Mãn Giang kia ở địa phương nào, chúng tôi đi gặp hắn!
Tần Thiên hỏi.
- Điều này tôi cũng không biết, nhưng trước đó hắn đã từng nói qua hắn ở trong khách sạn Derk phòng số 304, nói cho tôi thời gian cân nhắc, suy nghĩ kỹ thì đi vào trong đó tìm hắn. Nhưng tôi không để ý tới, dẫn người đi Châu Âu tham gia tuần lễ thời trang, cũng đã qua được một tháng, có lẽ hắn đã rời đi, như vậy, tôi gọi điện thoại cho những bạn học khác hỏi một chút, để cho bọn họ hỗ trợ nghe ngóng tin tức!
Lương Như Yên nói.
Nói xong Lương Như Yên lấy điện thoại di động ra, tìm những số điện thoại khác nhau mà gọi.
- Này, Huyên Huyên, là tôi, Như Yên, cô có thể giúp tôi hỏi một chút Mãn Giang hiện tại hắn đang ở chỗ nào hay không, đừng nói cho hắn biết là tôi muốn nghe ngóng nơi ở của hắn, cô tùy tiện tìm một cái cớ, có biết không!
Lương Như Yên đối với điện thoại nói, sau khi bên kia trả lời đồng ý liền cúp điện thoại.
- Có lẽ đợi chút nữa sẽ có tin tức!
Lương Như Yên nói.
- Ừm, thế thì tốt, chúng ta trước đi ăn cơm đi!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên nói, nhanh chóng lái xe đi vào trong nội thành. ...
Hai người Tần Thiên ở trong thành phố tìm một quán lẩu tự chọn, vào bên trong tìm chỗ, ngồi xuống, bắt đầu ăn. Hai người bọn họ đều đã rất lâu không có ăn đồ ăn của thành phố Quang Châu, cho nên khi ăn đã hoàn toàn không để ý hình tượng, ăn như hổ đói, trông giống như người mới thả ra từ trong nhà giam.
Nhất là Tần Thiên, sức ăn đặc biệt khủng, bưng chén đĩa không ngừng ăn, ăn hết từng cái từng cái một đã xếp thành một chồng, gần như đem toàn bộ đồ ăn đều ăn hết sạch, cái gì cũng không thừa, người ở bên trong quán nhìn thấy đều choáng váng, chưa từng gặp phải người háu ăn như vậy.
- Người đẹp, sững sờ cái gì, không thấy là không có đồ ăn đến sao, nhanh đi mang thêm đồ ăn lên đây, bằng không thì đánh vào đít cô à!
Tần Thiên nhìn phục vụ viên bên cạnh đùa giỡn nói, khiến cho cô ấy bị dọa hỏng, sắc mặt của cô phục vụ viên lập tức đỏ thẫm, nhanh chóng chạy ra, Tần Thiên ở phía sau cười ha ha.
- Này, Tần Thiên, tra được rồi!
Lương Như Yên hướng về phía Tần Thiên khua tay nói, Tần Thiên nhanh chóng đi tới.
- Mãn Giang vẫn còn ở thành phố Quang Châu, đang cùng với một đối thủ cạnh tranh của chúng ta bàn chuyện hợp tác. Hiện tại chính ở bên trong khu biệt thự phía nam, khu biệt thự tên là Tiểu Thiên Đường, tòa nhà số 28!
Lương Như Yên nhìn sang Tần Thiên cao hứng nói.
- Thật sao, vậy thì tốt rồi, chúng ta cơm nước xong xuôi sẽ đi tìm hắn!
Tần Thiên cười nói, vội vàng ngồi xuống, tiếp tục ăn uống.
Hai người Tần Thiên vừa ăn một bên trò chuyện về chuyện trong công ty của Lương Như Yên. Hiện tại công ty của Lương Như Yên phát triển cực kỳ nhanh, đã tiến vào quốc tế hóa, cộng thêm trước đó Tần Thiên khi căn dặn cho Phong Tử đầu tư cho công ty của cô ấy. Cho nên hiện tại công ty của Lương Như Yên phát triển có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Hai người Tần Thiên ăn hết chừng một tiếng đồng hồ, sau đó rời đi, Tần Thiên lái lên xe chở Lương Như Yên đi đến khu biệt thự Tiểu Thiên Đường, tìm gặp tên Mãn Giang kia, giáo huấn hắn một chút. Rõ ràng dám bắt cóc người thương của hắn, quả thực là không muốn sống nữa.
Tần Thiên lái xe, hai người bọn họ rất nhanh đã đi tới cửa ra vào của khu biệt thự Tiểu Thiên Đường, đăng ký một chút, hai người bọn họ đã có thể đi vào bên trong, tìm một chỗ đỗ xe, nhanh chóng đi tới biệt thự số 28.
Giờ phút này, trong biệt thự số 28, một người thanh niên anh tuấn tuổi còn trẻ, toàn thân trơn bóng ôm lấy ba cô gái cũng trơn bóng ở bên trong đại sảnh khí thế ngất trời làm chuyện ấy. Tên thanh niên trẻ tuổi đó theo lời Lương Như Yên chính là bạn học Mãn Giang của cô ấy.
Hắn có tin tức đã bắt cóc thành công, cho nên cố ý tìm ba cô gái tới chơi, chúc mừng một chút.
- Bang bang!
Đang lúc Mãn Giang đùa giỡn thoải mái, tiếng đập cửa vang lên.
- Ai vậy?
Mãn Giang khó chịu nói, đẩy mấy cô gái trước mặt ra, thân thủ cầm lấy áo tắm, mặc lên người, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này, cửa vốn đóng chặt đại đã bị người trực tiếp mở ra. Ngay sau đó một người thanh niên mặc quần jean đi giày Cavans đi đến, đơn thủ cầm lấy cửa phòng của hắn đẩy ném mạnh sang một bên, đi theo phía sau là một cô gái xinh đẹp mặc váy dài.
Mãn Giang vừa nhìn thấy đại mỹ nữ sau lưng, lập tức ngây ngẩn cả người, chính là người mà hắn tìm người đi bắt cóc Lương Như Yên, thầm nghĩ không tốt:
- Chuyện gì đã xảy ra, không phải bắt cóc thành công rồi sao. Có chuyện gì xảy ra vậy, như thế nào Lương Như Yên lại xuất hiện ở chỗ này, tên thanh niên phá hư cánh cửa này là ai.
Mãn Giang nhìn thấy hai người Tần Thiên đều choáng váng, trong lúc nhất thời chưa có lấy lại tinh thần sửng sốt đứng tại chỗ. Ba cô gái trơn bóng kia nhìn thấy Tần Thiên tay không dỡ cửa xuống, bị hù trực tiếp núp ở đằng sau ghế sô pha, rất là hoảng sợ.
- Mãn Giang đúng không, nhận được tin tức bắt cóc thành công đúng không?
Tần Thiên nhìn Mãn Giang cười híp mắt nói, ôm lấy Lương Như Yên đi đến.
Mãn Giang lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn hai người Tần Thiên khẩn trương mà nói:
- Hai người cùng bọn họ thông đồng với nhau sao, thật khốn nạn!
- Ngược lại thì đúng hơn, ba người mà mày mời đến đúng thật là đồ bỏ đi, bị tao đánh bại, thuận tiện phát tin tức cho mày, nói cho mày biết rằng bắt cóc thành công rồi, không hơn, thế nào, có đúng là rất cao hứng hay không?
Tần Thiên nhìn Mãn Giang cười nói.
- Hừ! Mãn Giang, cậu rõ ràng dám bắt cóc tôi, quá vô sỉ rồi, tôi sẽ báo công an, bắt cậu vào ngồi tù!
Lương Như Yên nhìn Mãn Giang cả giận nói.
Sắc mặt của Mãn Giang lập tức một mảnh trắng bệch, nhìn thấy hai người Tần Thiên tới gần, khẩn trương nói:
- Cậu... Hai người đừng tới đây, tôi nói cho hai người biết, hai người không có chứng cứ chứng minh, không thể làm gì được tôi. Bây giờ hai người xông tới, còn phá đi cửa nhà tôi, hai người đây là phạm pháp, bây giờ mau chóng rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!
- Thật sao! Vậy mày báo cảnh sát đi, nhìn xem bọn tao có chứng cớ hay không?
Tần Thiên nhìn Mãn Giang cười híp mắt nói.
- Hừ!... Cậu... Cậu đừng hòng làm tôi sợ, tôi cho cậu biết, tôi không sợ cậu, cha tôi là thị trưởng thành phố Tĩnh Hải, cậu dám làm gì tôi, hai người đều chạy không được, tốt nhất tranh thủ thời gian rời khỏi, tôi sẽ không truy cứu hai người!
Mãn Giang dùng danh nghĩa uy hiếp hai người Tần Thiên nói.
- À, như vậy sao, thị trưởng thành phố Tĩnh Hải sao, nói như vậy, mày còn là đứa con nhà quan chức, con nhà quan chức mà đi bắt cóc, bề ngoài giống như càng thêm nghiêm trọng, cha ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Ừm... Đúng thế, chính là như vậy, một khi nhà nước điều tra cha của mày có thể bởi vì mày mà bị khai trừ, mày quả là một đứa con thật hiếu thuận nha, ha ha ha... !
Tần Thiên nhìn Mãn Giang cười to nói.
- Hừ! Cậu đừng mơ tưởng làm tôi sợ, cha tôi là người có quyền cao chức trọng, ở trung ương có nhiều thế lực, ai cũng không thể lật đổ ông ấy. Cậu đừng hòng khiến tôi sợ, nhanh chóng từ nơi này cút ngay, nếu không tôi thật sự báo cảnh sát, nhanh rời đi!
Mãn Giang tiếp tục rít gào nói, âm thanh càng lớn, nhưng cả người lại càng ngày càng khẩn trương...