Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1666 - Chương 1671: Cắt Chết Mày

 Chương 1671: Cắt Chết Mày Chương 1671: Cắt Chết Mày Chương 1671: Cắt Chết Mày

- Thật sao, cha của mày ở trung ương có rất nhiều người sao, tao rất sợ đó nha. Vậy mày nói xem, nếu tao để mày cùng với ba cô gái kia ở nơi này xếp thành hàng quay video, phát lên trên mạng, mày đoán xem sẽ như thế nào?!

Tần Thiên cầm điện thoại uy hiếp nói.

- Không được!

Mãn Giang vô cùng khẩn trương, vội vàng vươn tay đoạt lấy điện thoại của Tần Thiên.

- Bã!

- A!

Mãn Giang còn chưa có đụng trúng điện thoại của Tần Thiên, cả người trực tiếp bị Tần Thiên hung hăng tát cho một cái ngã nhào trên mặt đất, đánh cho hàm răng đều bay ra, miệng lập tức sưng đỏ bắt đầu phát tím. Cái này coi như đã nhẹ lắm rồi, bình thường một cái tát của Tần Thiên đã khiến cho đầu của người ta bị đập nát, vô cùng hung ác.

- Mày... Mày dám đánh tao, mày muốn chết phải không?

Mãn Giang nằm rạp trên mặt đất, chỉ vào Tần Thiên giận dữ nói, đau đớn khiến hắn nói chuyện đều khó khăn, nước mắt cũng ứa ra rồi, vô cùng phẫn nộ. Từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, được cha mẹ yêu thương, chưa từng bị người khác đánh. Từ trước đến nay đều là hắn đánh người ta, không nghĩ tới hôm nay ngược lại bị người ta đánh cho bầm dập, khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ.

- Ha ha, mày cứ việc hung hăng, tao sẽ sợ, sợ thì tao sẽ đánh mày, chẳng phải mày muốn giết tao sao?

Tần Thiên một tay nắm chặt Mãn Giang trên mặt đất, trực tiếp nhấc hắn lên, lơ lửng ở giữa không trung.

- Con mẹ mày, thả tao ra, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, tên khốn, tao cho mày biết, vốn chuyện này tao cứ như vậy bỏ qua, nhưng hôm nay mày rõ ràng dám đánh tao, chuyện này không phải đơn giản nữa!

Mãn Giang cực kỳ tức giận mắng chửi Tần Thiên.

- Bã!

- Ba ba ba... !

- A... !

Tần Thiên giơ tay lên, bàn tay to liên tiếp hung hăng đánh vào mặt Mãn Giang, đánh cho mặt bên trái của bầm dập, máu tươi vẩy ra, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng, máu tươi rầm rầm chảy ra. Ba cô gái núp ở phía sau ghế nhìn thấy liên tục thét lên, Mãn Giang càng là oa oa kêu gào bi thống.

Lương Như Yên bên cạnh nhìn thấy thủ đoạn của Tần Thiên hung ác như thế cũng bất hữu một hồi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, ai bảo Mãn Giang bắt cóc cô ấy.

- Hừ! Dám mắng chửi mẹ của tao, tính ra mày rất lớn gan, tao một chút cũng không nghĩ sẽ buông tha cho mày!

Tần Thiên nhìn Mãn Giang cười lạnh nói, đột nhiên một tay rút ra con dao găm sắc bén.

Ngay lúc này, cả người Mãn Giang đều sợ loạn cả lên.

- Mày muốn làm gì... Mày không thể giết tao, giết người, mày cũng sẽ phải chết!

Mãn Giang sốt ruột nói.

- Tần Thiên, không được làm bậy!

Lương Như Yên bên cạnh cũng vội vàng bước lên phía trước ngăn cản, cô ấy biết rõ Tần Thiên rất lợi hại, nhưng giết người là tội phạm, sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn.

- Đúng đúng, cậu không được làm bậy, không được làm bậy, mày mau thả tôi ra, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên bắt cóc Như Yên, cậu mau thả tôi đi, tôi cũng không dám nữa, thật sự, cũng không dám nữa, cậu thả tôi ra đi!

Trước đó Mãn Giang hung hăng càn quấy bây giờ vừa nhìn thấy dao găm, cả người lập tức kinh sợ, vội vàng cầu xin tha thứ, cực kỳ sợ hãi.

- Rất sợ, không muốn chết đúng không, thế nhưng mà, mới vừa rồi mày còn rất hung hăng càn quấy mà!

Tần Thiên cười tủm tỉm cầm dao găm khoa tay múa chân ở trước mặt Mãn Giang, phía dưới Mãn Giang trực tiếp đái ra quần, nước tiểu màu vàng trực tiếp từ đùi chảy xuống, phát ra một mùi vị tanh hôi.

- Tôi... Tôi vừa rồi sai rồi, tôi không dám, thật sự, không dám, cầu xin cậu tha thứ, cầu xin cậu tha thứ, cầu xin cậu buông tha cho tôi. Cậu muốn thế nào cũng có thể, cậu muốn tiền sao, hay cậu muốn phụ nữ, cậu muốn cái gì, ta đều cho cậu. Tôi quỳ xuống trước mặt cậu được hay không, quỳ xuống, tôi quỳ xuống!

Mãn Giang nhìn Tần Thiên cực kỳ sốt ruột nói, triệt để sợ hãi.

- Tần Thiên, được rồi, hắn đã biết sai rồi, vậy cậu hãy cho hắn một cơ hội!

Lương Như Yên bên cạnh nói.

Tần Thiên nghe thấy Lương Như Yên đã nói như vậy, vì vậy nhân tiện nói:

- Được, quỳ xuống cầu xin tha thứ, tên nhát gan!

Nói xong Tần Thiên một tay đặt Mãn Giang xuống, Mãn Giang nhanh chóng quỳ trên mặt đất, trực tiếp dập đầu xin lỗi.

- Tôi không dám, tôi không dám, thật sự không dám, cảm ơn cậu rộng lượng bỏ qua cho tôi lúc này, tôi cũng không dám nữa!

Mãn Giang một bên dập đầu một bên mở miệng xin lỗi.

Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng kia của hắn, cũng không còn hứng thú nói:

- Nhớ kỹ, nếu còn dám có hành động gì, như vậy, tiếp theo, tao sẽ cho mày chìm xuống đáy sông, cho mày thật sự trở về ngọn nguồn Mãn Giang!

- Dạ dạ, tôi không dám, cũng không dám nữa... !

Mãn Giang vội vàng nói.

- Hừ!

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, thu dao găm lại, ôm lấy eo Lương Như Yên, quay người hướng ra bên ngoài rời đi.

Mãn Giang nhìn thấy hai người Tần Thiên quay người rời khỏi, nhanh chóng cầm cái gạt tàn thuốc bên cạnh trên bàn trà, đứng lên, rất nhanh vọt tới Tần Thiên.

- Đi chết đi!

Mãn Giang cầm lấy gạt tàn thuốc hung hăng nện vào trên đầu Tần Thiên, sắp nện tới, nhưng giờ khắc này, Tần Thiên đột nhiên xoay người một cái, một cái trở tay, bàn tay hung hăng tát thật mạnh vào trên mặt Mãn Giang.

- Bã!

- A!

Mãn Giang lại một lần nữa thống khổ, cả người bị Tần Thiên tát một cái thật mạnh ngã nhào xuống đất, một bên mặt khác cũng sưng lên.

- Má nó, cho mày cơ hội mày không muốn, còn muốn giết tao, tao đây sẽ giết chết mày!

Tần Thiên lạnh lùng nói, cầm lấy Mãn Giang trên mặt đất, đối với mặt của hắn hung hăng tát vào.

- Ba ba bã!

- Ba ba bã... !

Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên, giống như đốt pháo. Giờ khắc này, Mãn Giang bị đánh đến mức máu tươi vẩy ra tung tóe, hàm răng bắn ra bốn phía, cả khuôn mặt hoàn toàn là nhìn không ra bộ dạng của con người nữa, giống như bị pháo nổ, cơ mặt nát bấy nhuốm đầy máu đỏ, trong miệng một câu cũng nói không nên lời.

- Đi chết đi!

Tần Thiên cả giận nói, lần nữa rút thanh dao găm ra, chuẩn bị một dao cắt cổ hắn.

- Không được, Tần Thiên!

Lương Như Yên vội vàng bắt lấy tay Tần Thiên.

- Đừng giết hắn, nếu không sẽ gặp phải phiền phức, nghe tôi nói đi!

Lương Như Yên nhìn Tần Thiên nói.

Tần Thiên nhìn thoáng qua Lương Như Yên, nhẹ gật đầu, lập tức lần nữa huy động dao găm, trực tiếp đối với cậu nhỏ của hắn một đao hung hăng đâm xuống dưới.

- Phốc!

- A... !

Giờ khắc này, Mãn Giang phát ra một tiếng kêu thảm thiết không gì so sánh nổi, cả người giống như con sói gào thét kêu lên. Dao găm của Tần Thiên trực tiếp đâm xuyên cậu nhỏ qua hắn, xuyên qua họng pháo ngắn nhỏ kia, trực tiếp cắm vào trong đất, máu tươi chảy tràn khắp nơi. Ba cô gái trần truồng kia nhìn thấy cảnh tượng này bị dọa trực tiếp bất tỉnh hai người, còn một người choáng váng ngây ngốc.

Lương Như Yên nhìn thấy thiếu chút nữa cũng chóng mặt ngất xỉu, vội vàng cầm lấy tay của Tần Thiên, từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn.

- Hừ! Tự tìm đường chết, nay tâm tình của tao tốt, lần nữa tha cho mày một cái mạng quèn, tuyệt đối không có có lần sau nữa!

Tần Thiên nhìn Mãn Giang dán chặt trên mặt đất lạnh lùng nói, nói xong một tay ôm lấy Lương Như Yên đang hoảng sợ quay người rời đi. Hai người đi ra bên ngoài, để lại Mãn Giang kêu gào thảm thiết cùng với ba cô gái trần như nhộng ở bên trong.

- A... Tần Thiên... Ả đàn bà đê tiện, tao... Mãn Giang tao... Mãn Giang tao, chắc chắn sẽ không tha cho bọn mày, bọn mày hãy đợi... đợi... đấy!

Mãn Giang nhìn thấy hai người Tần Thiên rời đi vô cùng oán độc nói, vừa nói dứt câu đã ngất đi. ...

Bình Luận (0)
Comment