Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1682 - Chương 1687: Quả Nhiên Là Mày!

 Chương 1687: Quả Nhiên Là Mày! Chương 1687: Quả Nhiên Là Mày! Chương 1687: Quả Nhiên Là Mày!

Tần Thiên ngồi trên xe phòng chống bạo lực, nhìn tên đặc công cao lớn đối diện, mỉm cười, nói:

- Cục trưởng không có hạ lệnh cho anh bắt tôi, là ai lợi dụng tư thù sai khiến cho anh bắt giữ tôi, anh nói ra, có lẽ chút nữa anh sẽ không gặp phải chuyện gì!

- Hừ! Sắp chết đến nơi còn dám uy hiếp tôi, một thằng đại ca xã hội đen lại dám uy hiếp đặc công, quá kiêu ngạo, mày muốn chết à!

Tên đặc công cao lớn kia nhìn Tần Thiên cả giận nói, một quyền trực tiếp nện qua trên mặt Tần Thiên, lực vô cùng mạnh, bởi vì Tần Thiên quá kiêu ngạo, hơn nữa mới vừa rồi còn làm hại hắn bị mất mặt.

- Bành!

- A!

Tên đặc công cao lớn kia một quyền nện vào trên mặt Tần Thiên, cảm giác giống như đập vào trên miếng sắt, vội vàng bụm lấy nắm đấm đau đớn kêu lên.

- Tao nhớ kỹ mày rồi, mày đấm tao một cái, đợi chút nữa tao sẽ trả lại cho mày một quyền!

Tần Thiên nhìn tên đặc công cao lớn kia thản nhiên nói.

Tên đặc công cao lớn kia trong nội tâm lập tức mắng to:

- Con mẹ nó, tao đây là đánh mày sao, ngược lại tao còn bị ăn hành. Mặt của thằng này làm bằng thứ gì vậy chứ, cứng như vậy.

- Đội trưởng, anh không sao chớ?!

Một tên đặc công bên cạnh hỏi.

- Không có việc gì, mặt thằng nhãi này không biết là làm từ cái gì, rõ ràng cứng như vậy, khốn thật!

Tên đặc công cao lớn kia nhìn Tần Thiên, oán hận nói, bị thương còn có từng đợt co rút đau đớn, trong nội tâm thầm nghĩ, một lát nữa hắn nhất định phải đánh Tần Thiên thật mạnh.

Tần Thiên nhìn những người này, hiển nhiên là sẽ không nói cho hắn biết cái gì. Tần Thiên cũng mặc kệ, trực tiếp nhắm mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần. Dù sao chút nữa sẽ đến chỗ mục đích, cũng biết là ai muốn đối phó với hắn, nếu như Tần Thiên không đoán sai hơn phân nửa chính là người kia. ...

Rất nhanh, mấy chiếc xe phòng chống bạo lực đã chở Tần Thiên ra khỏi thành phố, đi tới một nông trang ở lưng chừng núi bên ngoài thành phố. Xuống xe, đặc công liền dẫn Tần Thiên đi tới một căn nhà bên cạnh nông trường. Tên đặc công cao lớn kia mở cửa, mang theo Tần Thiên đi vào bên trong.

Tiến vào bên trong, tên đặc công cao lớn kia mang theo Tần Thiên tiếp tục đi, đi tới phòng cuối cùng bên trong nhất, mở một cánh cửa ra, một đường đi thông xuống mặt đất ra hiện trước mặt Tần Thiên, đây chính là lối đi của tầng hầm ngầm.

Tần Thiên bị tên đặc công cao lớn kia lôi kéo, dẫn vào trong tầng hầm, đi tới một chỗ rất lớn trong đại sảnh. Ở đây đèn đuốc sáng trưng, Tần Thiên quét một vòng xung quanh, phát hiện xung quanh để rất nhiều dụng cụ tra tấn, giống hệt như dụng cụ tra tấn thời cổ đại trong phim.

Tần Thiên bất hữu sững sờ, không nghĩ tới còn có loại đồ vật như vậy tồn tại, thầm nghĩ:

- Đối phương đối với chính mình có bao nhiêu thù hận, dùng những thứ cực hình này để tra tấn mình.

- Hừ! Dạy cho kẻ hung hăng càn quấy như mày, sợ chưa, đợi chút nữa cho mày cảm nhận, chờ xem!

Tên đặc công cao lớn kia nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, căn dặn cho hai tên cấp dưới cột Tần Thiên vào trên một cây thập tự giá đúc bằng sắt to lớn, trước mặt có một chậu lửa than, phía trên đang nung một thanh sắt đỏ bừng. Trong TV, thường thấy nhất là được những thanh sắt có mũi bằng như một dạng bàn ủi nhỏ nung nóng dùng để tra tấn con người.

Sau khi đã cột Tần Thiên thật chắc, tên đặc công cao lớn kia lại giao cho hai tên cấp dưới đó canh chừng Tần Thiên, còn hắn rất nhanh dẫn theo những người khác đã đi ra.

Tần Thiên nhìn thấy tên đặc công cao lớn kia rời đi, liền đối với hai tên đặc công trông coi hắn nói:

- Tôi không muốn giết hai người, nếu hai người không muốn chết thì đi nhanh lên, bằng không đợi lát nữa sẽ không có cơ hội nữa!

- Im miệng, nói thêm câu nữa, tao sẽ đập chết mày!

Một tên đặc công cầm súng chỉ vào Tần Thiên quát, cực kỳ hung hăng càn quấy.

- Nếu tao là mày, thì sẽ tranh thủ thời gian cầu nguyện, kiếp sau không tùy tiện đắc tội với người khác!

Một tên đặc công khác cũng hướng về phía Tần Thiên quát lạnh nói.

Tần Thiên nhìn hai người bọn hắn, lắc đầu, sau đó nói:

- Thân là nhân viên chấp pháp, biết pháp phạm pháp, loại người bọn mày, giữ lại trên thế gian cũng không có lợi ích gì, đợi chút nữa tao sẽ giết hết bọn mày!

- Mẹ nó, nói nhảm nhiều như vậy, mày đi chết đi!

Một tên đặc công nhịn không được, trực tiếp một đấm nện về phía Tần Thiên.

- Bành!

- Ah... Tay của tôi!

Tên này rất nhanh đã nhận được đãi ngộ giống hệt với tên đặc công cao lớn vừa rồi, thống khổ bụm lấy tay kêu lên thảm thiết.

- Anh không sao chớ?

Một tên đặc công khác vội vàng hỏi.

- Mẹ nó, mặt của thằng khốn này không biết có phải làm bằng thép hay không, đau quá!

Tên đặc công kia thống khổ nói.

Đang nói, đúng lúc này, nơi cầu thang truyền đến một hồi tiếng bước chân. Tần Thiên nhìn sang, nhìn thấy tên đặc công cao lớn kia đi xuống, đi theo phía sau là một gã đàn ông trung niên bụng phệ, còn có một tên thanh niên vẻ ngoài như văn công thư ký khoảng chừng 30 tuổi. Ở phía sau, có hai người khiên theo một bộ cáng cứu thương đi xuống, phía trên có một người nằm lên.

Lúc Tần Thiên nhìn thấy người đó, lập tức nở nụ cười, mở miệng nói:

- Quả nhiên là mày!

Người này chính là Mãn Giang lần trước bị Tần Thiên một dao trực tiếp chặt đứt cậu nhỏ, không nghĩ đến tên gia hỏa này không biết sống chết, dám tìm đến Tần Thiên báo thù, xem ra thật đúng là ngại mạng dài, Tần Thiên không giết hắn, thì thực có lỗi với hắn.

Mãn Giang nhìn thấy Tần Thiên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười vô cùng hưng phấn, cả người thậm chí bắt đầu dữ tợn, đã không thể chờ đợi được nữa muốn giết chết Tần Thiên, tra tấn Tần Thiên.

- Hừ! Tần Thiên, không nghĩ tới, dám đánh tao, tao đã từng nói qua, dám đánh tao, mày sẽ phải hối hận, bây giờ đã sợ chưa, ha ha!

Mãn Giang được hai tên bảo vệ khiên đi tới Tần Thiên trước mặt, đắc ý nói.

Tần Thiên quét nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Cắt đi cậu nhỏ của một con chó, có cái gì mà hối hận. Muốn nói là có hối hận, có lẽ tao đây hối hận chính là lúc đó như thế nào không cắt cả người của mày, lãng phí thời gian của tao, làm hại tao mất đi thời gian thể đi chơi với vợ!

Mãn Giang vừa nghe đến Tần Thiên rõ ràng chửi hắn là chó, cực kỳ tức giận:

- Mẹ nó, cắt đầu lưỡi của nó cho tao, dám mắng tao!

- Đợi một chút, đừng có gấp, con trai, từ từ sẽ đến!

Đúng lúc này, gã đàn ông trung niên bụng phệ bên cạnh lên tiếng, người này chính là cha của Mãn Giang, Mãn Ích.

- Ông chính là cha của con chó này sao, quả nhiên không phải người tốt lành gì, một thị trưởng thành phố Tĩnh Hải, không nghĩ tới tay của ông có thể kéo dài dài như vậy, đã nhúng tay đến mạng lưới cảnh sát công an của thành phố Quang Châu rồi, không tệ, không tệ!

Tần Thiên nhìn Mãn Ích chậm rãi nói.

Mãn Ích không có tính tình táo bạo như Mãn Giang, dù sao cũng là người có thân phận địa vị cao, tự nhiên mà được dưỡng thành một người có dáng vẻ bản lĩnh không dễ dàng hỉ nộ.

- Hừ! Tao chỉ có một đứa con trai, không nghĩ tới mày lại dám cắt mất thứ quan trọng của nó, khiến cho Mãn gia bọn tao tuyệt hậu, còn mở miệng nhục chửi bọn tao. Hôm nay, tao muốn cho mày biết một chút, động đến con trai của Mãn Ích tao sẽ có kết cục như thế nào!

Mãn Ích nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Thoả Mãn? Như thế nào có cái tên ngu ngốc như vậy, khó trách đã sinh ra một đứa con ngu dốt đến thế. Thân là quan phụ mẫu, ông dung túng con trai bắt cóc người, còn muốn dụng hình giết người, ông thật đúng là hung hăng càn quấy!

Tần Thiên khinh thường nói.

- Hừ! Hung hăng càn quấy, không sai, hung hăng càn quấy thì thế nào, dám đụng đến con trai của Mãn Ích này, phải trả giá thật lớn. Hôm nay, tao sẽ cho mày nếm thử, cảm giác phía dưới không còn nữa!

Mãn Ích nhìn Tần Thiên nói, đưa tay cầm thanh sắt nung đỏ lên, trực tiếp muốn châm vào cậu nhỏ của Tần Thiên.

- Đợi một chút, cha, con muốn đích thân ra tay, từ từ thiêu đốt hắn, mới có thể tiêu tan nỗi căm phẫn trong lòng con!

Mãn Giang nhìn sang Mãn Ích nói. ...

Bình Luận (0)
Comment