Mãn Ích nhìn thấy bộ dạng của con trai hắn muốn báo thù, vì vậy đã ngừng lại, đưa cây sắt nung nóng trong tay đưa cho Mãn Giang.
Mãn Giang cầm thanh sắt nóng, nhìn Tần Thiên, nhe răng cười nói:
- Thế nào, không nghĩ tới phải không, mày sẽ có một ngày như vậy!
- Thật đúng là không có, nhưng mà, mày cũng không ngờ, tao sẽ thoát ra được!
Tần Thiên nhìn Mãn Giang cười nói, hai tay kéo căng ra, dây thừng cột chặt hắn đã đứt rơi ra, lại vùng vẫy một cái dây thừng cột lấy chân hắn cũng đã đứt, Tần Thiên một lần nữa khôi phục tự do.
Người ở chỗ này lập tức sắc mặt đại biến, tên đặc công cao to nhanh chóng cầm lấy súng nhắm ngay Tần Thiên, hai tên đặc công kia cũng thế.
- Chuyện gì xảy ra, chẳng phải anh đã trói chặt nó rồi sao, như thế nào còn có thể thoát ra!
Mãn Ích nhìn tên đặc công cao to bất mãn phẫn nộ quát.
Tên đặc công đó lập tức mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng nói:
- Tôi cũng không biết, vừa rồi thật sự là tôi đã trói chặt nó, tôi lập tức một lần nữa cột chắc nó, cậu không phải lo lắng!
Tên đặc công cao to nói xong, nhanh chóng ý bảo hai tên đặc công bên cạnh ra tay lần nữa trói Tần Thiên lại.
- Đừng nhúc nhích, thằng nhãi, nếu không tao sẽ xử bắn mày!
Tên đặc công cao to nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, nhưng Tần Thiên căn bản không để ý tới, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một con dao găm sắc bén, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, lộ ra một loại sát ý nồng đậm.
Hai tên đặc công chuẩn bị một lần nữa cột chắt Tần Thiên lập tức dừng lại, vội vàng cầm súng chỉ vào Tần Thiên, lộ ra một ít vẻ kinh hoảng, bởi vì biểu hiện của Tần Thiên quá tà dị.
- Buông dao găm xuống, nếu không tao bắn một phát súng nổ nát đầu của mày, nhanh lên, buông, xoay người sang chỗ khác!
Tên đặc công cao to nhìn Tần Thiên phẫn nộ quát, hắn cũng có chút khẩn trương, trong nội tâm đột nhiên dấy lên một loại dự cảm vô cùng không tốt, giống như có chuyện không rõ gì đã xảy ra.
Tần Thiên nhìn tên đặc công cao to, lại nhìn lướt qua hai tên đặc công kia, mỉm cười, đột nhiên lúc đó, cả người hắn biến mất ở trước mặt mọi người, tất cả người ở đó đều kinh hãi.
- Cho tao!
- Cho tao!
- Cho tao!
Âm thanh của Tần Thiên vang lên ở trước mặt ba tên đặc công kia, trong nháy mắt khẩu súng trong tay của bọn hắn đã không cánh mà bay. Ba tên đặc công đều choáng váng, xem xét lại, khẩu súng đã hiện ra trong tay Tần Thiên rồi, chính là của bọn hắn.
Lúc này, sắc mặt của Mãn Ích cực kỳ khó coi, giống như ăn hết một con chuột chết.
- Bọn mày có thể không lộn xộn được không, nếu không, súng này rất dễ bị cướp cò!
Tần Thiên nhìn đám người bọn hắn từ từ nói, nở nụ cười vô cùng sáng lạn, trông giống như cả người lẫn vật tuyệt đối vô hại. Nhưng giờ phút này mấy người này toàn bộ đều sợ hãi, xanh cả mặt, giống như dinh dưỡng không đầy đủ.
- Mày muốn làm gì! Tao cho mày biết, bên ngoài đều là người của bọn tao, mày dám làm gì xằng bậy, tất nhiên sẽ chết không có chỗ chôn thân!
Tên đặc công cao to nhìn Tần Thiên quát, vô cùng khẩn trương.
- Muốn chết, lập tức bỏ súng xuống, mày chạy không được đâu!
Mãn Giang hướng về phía Tần Thiên cả giận nói, bộ dạng một chút cũng không sợ hãi, bởi vì bên ngoài đều là đặc công của bọn hắn, hắn tự nhiên không sợ hãi. Mãn Ích thì ở bên cạnh chằm chằm nhìn vào Tần Thiên, dường như đang suy tư chuyện gì, muốn nghĩ biện pháp gì.
- Thị trưởng Mãn, ông không cần nghĩ biện pháp gì, hôm nay chúng mày toàn bộ đều phải chết ở chỗ này, trốn không được đâu!
Tần Thiên nhìn Mãn Ích cười cười, quơ quơ súng ống trong tay hắn, uy hiếp Mãn Giang.
Mãn Ích với sắc mặt bình tĩnh, không kinh hoảng, nhìn Tần Thiên nói:
- Cậu dám giết tôi sao, tôi là một quan viên chính phủ, cậu giết một thị trưởng cấp bậc quan viên chính phủ, hơn nữa còn là thành phố trực thuộc trung ương, cậu cho rằng sẽ như thế nào?!
- Thật sao, một thị trưởng của thành phố trực thuộc trung ương, chạy đến thành phố Quang Châu này, dẫn theo một đám đặc công, bắt một người bình dân, đến một nơi tra tấn dã man trong tầng hầm. Ông nói xem chuyện này truyền đi, sẽ như thế nào, ông nghĩ xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Tần Thiên nhìn Mãn Ích nhíu mày nói.
Lời này vừa ra, sắc mặt Mãn Ích lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục, nhìn Tần Thiên quát lạnh nói:
- Hừ! Cậu quá coi thường tôi, chuyện trong bộ máy quan chức cũng không phải đơn giản như cậu nghĩ. Chỉ cần tôi không chết, chuyện đã xảy ra ở đây, cho dù truyền đi, thì thế nào, tôi cũng có thể dẹp im nó!
- A, thật không, ông cho rằng ông có cơ hội còn sống đi ra ngoài sao?!
Tần Thiên cầm súng, duỗi thẳng cánh tay, nhắm ngay Mãn Ích. Mãn Ích liên tiếp lui về phía sau, những người khác cũng mồ hôi lạnh ứa ra, không nghĩ tới sự tình lại có thể chuyển biến thành dạng này, bọn hắn cũng không biết nên làm sao.
- Hai người chúng mày, trói hai cha con bọn họ lại, treo lên cây thập tự giá ở đằng sau cho tao, tao sẽ cho bọn hắn cực hình tốt nhất!
Tần Thiên nhìn hai tên đặc công vừa rồi chuẩn bị trói hắn quát.
Hai người nhìn nhau, lại nhìn một chút Mãn Ích bên kia, lộ vẻ do dự.
- Nhanh lên, nếu không sẽ xử bắn bọn mày!
Tần Thiên quát lạnh nói, hai người đặc công bị hù thẳng run rẩy, nhưng vẫn không dám ra tay, mà là nhìn về phía tên đặc công cao to, hiển nhiên là đang đợi tên đặc công cao to lên tiếng.
Tên đặc công cao to cũng rất sốt ruột, thầm nghĩ:
- Nếu trói hai người Mãn Ích lại vậy cũng cực kỳ khủng khiếp, thế nhưng mà không buộc khả năng nhóm người của mình cũng sẽ bị xử bắn... Mặc kệ, hay là trước trói lại, bảo vệ tính mạng trước rồi nói sau, đợi chút nữa nghĩ biện pháp thoát thân.
Nghĩ tới đây, tên đặc công cao to lập tức quát:
- Còn không mau ra tay!
Lời này vừa ra, sắc mặt của Mãn Ích lập tức đại biến, tên đặc công cao to rõ ràng làm phản.
Hai tên đặc công đã nhận được chỉ lệnh, nhanh chóng xông lên, buộc hai cha con Mãn Ích lại.
- Bọn mày dám!
Mãn Ích giận dữ nói.
- Nếu hai người chúng mày không dám, tao sẽ xử bắn bọn mày!
Tần Thiên uy hiếp nói.
Hai tên đặc công tự nhiên là muốn trước giữ được tánh mạng, không nói hai lời, trực tiếp bắt lấy hai người Mãn Ích, lấy khóa còng tay lại, đẩy đi, chuẩn bị trói lên cây thập tự giá.
Giờ phút này, tên đặc công cao to nhìn thấy Tần Thiên đang chú ý đến hai cha con Mãn Ích bên kia, liền thừa dịp Tần Thiên không chú ý, đột nhiên nhào tới Tần Thiên.
- Đi chết đi!
Tên đặc công cao to quát to.
- Bành!
- A!
Tên đặc công cao to vừa hô xong, còn không kịp đến gần, súng trong tay Tần Thiên đã vang lên. Một phát bắn viên đạn trực tiếp bắn vào đầu gối của hắn, trực tiếp bắn nát bấy đầu gối của hắn. Chỉ một thoáng, máu tươi vẩy ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên đặc công cao to trực tiếp phốc ngã trên mặt đất, ngã xuống dưới chân Tần Thiên. Tần Thiên vừa nhấc chân, một đạp dẫm nát trên mặt của hắn.
Những người khác bị tiếng súng của Tần Thiên khiến cho càng thêm hoảng sợ, toàn bộ sững sờ ngay tại chỗ.
- Hừ! Muốn đánh lén tao, thật sự là không biết sống chết, đừng nói là mày, dù có hơn 100 người như mày, cũng không đụng được đến một sợi lông của tao!
Tần Thiên nhìn tên đặc công cao to trên mặt đất bị chính mình giẫm phải mặt khinh thường cười lạnh nói, vừa nhấc chân, đá văng hắn đi, rơi xuống một bên, sau đó Tần Thiên rất nhanh đi qua, tiếp tục dẫm nát trên mặt của hắn.
- Bọn mày ngơ ra đó làm gì, tiếp tục!
Tần Thiên nhìn hai cái đặc công kia nói.
Hai tên đặc công phục hồi lại tinh thần, vội vàng tiếp tục động thủ, cầm lấy hai cha con Mãn Ích cột vào trên thập tự giá, chăm chú trói chặt, không dám chút nào thư giãn, bởi vì Tần Thiên thật sự dám nổ súng, ai cũng không muốn ăn súng của hắn. ...