Tần Thiên nhìn thấy hai cha con Mãn Ích đã được cột chắc, rất là thoả mãn nhẹ gật đầu, kế tiếp, chính là thời gian từ từ tra tấn hai người bọn hắn. Rõ ràng ỷ vào bản thân làm quan chức lớn, lạm dụng quyền lực, muốn giết Tần Thiên, may mắn Tần Thiên không phải là người bình thường, bằng không mà nói, thật đúng là hắn đã chết mất xác.
- Thả tao ra, Tần Thiên, mày dám giết bọn tao, mày sẽ phải chết!
Mãn Giang nhìn Tần Thiên hoảng sợ nói, rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
- Cậu trẻ tuổi, cậu tốt nhất là thả bọn tôi, như vậy chuyện lần này tôi sẽ không so đo. Nếu không cho dù cậu giết tôi, cậu cũng sẽ không có kết cục tốt!
Mãn Ích không hổ là lãnh đạo, đã đến hiện tại, vẫn y nguyên lâm nguy không sợ, rất là bình tĩnh, mở miệng uy hiếp Tần Thiên.
Chỉ tiếc đó là, Tần Thiên không sợ nhất chính là uy hiếp.
- Rất tốt, tiếp tục uy hiếp tôi, tôi không sợ nhất chính là uy hiếp!
Tần Thiên nhìn Mãn Ích chậm rãi nói, sau đó nhìn về phía hai tên đặc công kia nói:
- Hai người chúng mày có thể đi chết rồi!
- Phanh!
- Phanh!
Hai tiếng súng vang lên, hai tên đặc công kia ngã gục trên mặt đất, chết ngay lập tức, trực tiếp dọa cho tên thư ký còn có cha con Mãn Ích sắc mặt trắng bệch. Tên thư ký kia đứng không vững, trực tiếp té quỵ trên đất, đại tiểu tiện cùng một chỗ không thể khống chế.
- Van cầu cậu, đừng giết tôi, đừng giết tôi!
Tên thư ký nhìn Tần Thiên không khống chế dập đầu cầu xin tha thứ nói, liên tục dập đầu, sau đó trực tiếp ngất đi. Tần Thiên quét mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, trực tiếp ném ba khẩu súng trong tay sang một bên, lấy dao găm của mình ra.
- Dao găm thì thuận tay hơn!
Tần Thiên vừa nói, vừa đi đến trước mặt tên đặc công cao to.
- Mày... Mày muốn làm gì, không được giết tao, không muốn giết tao!
Tên đặc công cao to nhìn Tần Thiên hoảng sợ nói, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thiên nói giết người liền giết người, hoàn toàn không cần chần chừ suy nghĩ a, đây là người như thế nào.
- Này làm sao có thể dừng chứ, vừa rồi thế nhưng mà tao đã nói sẽ giết mày đó a!
Tần Thiên nhìn tên đặc công cao to mỉm cười nói, vung tay lên, dao găm sắc bén trực tiếp xẹt qua đầu của hắn, chớp mắt đã cắt đầu của hắn xuống, máu đỏ tươi chảy tràn mặt đất, cực kỳ chướng mắt.
Loại này lạm dụng quyền lực, đặc công làm tay sai cho lũ ác, nhất định phải giết.
Trong một thoáng, Tần Thiên đã giết chết ba người, giờ khắc này, hai cha con Mãn Ích triệt để hoảng loạn rồi, rốt cuộc không có cách nào giữ được bình tĩnh.
- Cậu... Cậu đừng giết bọn tôi, cậu muốn cái gì cũng có thể. Cậu giết bọn họ rồi, tôi có thể giả bộ như chuyện gì cũng không biết, thế nào, tôi có thể đưa cậu xuất ngoại lánh nạn, ở nước ngoài tôi có chỗ ở, thế nào?
Mãn Ích nhìn Tần Thiên bối rối nói, Mãn Giang thì bị hù đều nói không ra lời, nhìn thấy người chết dưới mặt đất không thể kìm chế được mà nôn ọe. Hắn chính là lần đầu tiên chứng kiến một người sống sờ sờ chết ở trước mặt của hắn.
Tần Thiên nhìn Mãn Ích cười nói:
- Ha ha! Cầu xin tha thứ sao, nhưng mà tao không tiếp nhận, tao chính là muốn giết chết bọn mày!
- Các người thật đúng là lớn gan, cũng không điều tra một chút, Tần Thiên tôi là người nào. Ở trong thành phố Quang Châu, ai dám động đến tôi, ông rõ ràng dám động đến tôi. Hơn nữa, ông còn có thể để cho người ở thành phố Quang Châu giúp ông giết tôi, thật sự là hiếm thấy, thật không biết người kia đầu óc ngu xuẩn đến cỡ nào, còn muốn hại chết ông, tôi rất ngạc nhiên. Là ai, ai giúp ông gọi những đặc công đó tới đây, nói tôi nghe một chút!
- Chính là... Thư ký của cục trưởng Phòng công an tỉnh, thư ký đó là bạn học ở trường đảng với tôi!
Mãn Ích run rẩy nói, nghe thấy dường như Tần Thiên ở thành phố Quang Châu rất lợi hại, thế nhưng mà vì cái gì mà hắn chỉ tra được Tần Thiên là đại ca xã hội đen. Xã hội đen làm sao dám kiêu ngạo như vậy, rõ ràng không sợ cảnh sát.
- A a, thì ra là như vậy, chuyện này cũng khó trách, một bí thư, không biết tôi là bình thường!
Tần Thiên vừa nói, một bên từ trong chậu than cầm lên hai thanh sắt nung đỏ, từ từ đi về phía hai người bọn hắn.
- Cậu... Cậu đừng làm chuyện xằng bậy... Không được, tôi sai rồi, cậu rộng lượng, bỏ qua cho tôi đi. Về sau tôi tất cả chuyện gì đều nghe theo cậu, tất cả chuyện gì đều nghe theo cậu, cậu muốn tôi đi hướng đông tôi tuyệt không đi hướng tây!
Giờ khắc này Mãn Ích, rốt cuộc kéo căng không thể, trực tiếp cầu xin tha thứ, sợ tới mức toàn thân phát run.
Tần Thiên nhìn hắn, lắc đầu, nhìn về phía Mãn Giang bên cạnh:
- Lần trước không giết mày, đã cho mày một cơ hội, đáng tiếc mày không biết nắm chắc, lần này, tao sẽ không nương tay nữa!
Tần Thiên nói xong, trực tiếp cầm thanh sắt nóng đối với hạ bộ của Mãn Giang châm vào.
- Tư tư!
- A... !
Mãn Giang lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thống khổ, phía dưới của hắn trực tiếp bị nướng chín, miệng vết thương còn chưa khép lại, lại bị Tần Thiên cho nướng chín. Thủ đoạn có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mà đối với Tần Thiên mà nói, tuyệt đối không tàn nhẫn, bởi vì nếu như không phải hắn là tu luyện giả như vậy vừa rồi người bị nướng chín chỉ có thể là hắn.
Mãn Ích nhìn thấy con trai của ông ấy bị châm phỏng, một câu cũng không dám nói.
- A... Cha... Cứu con, cứu con với!
Mãn Giang kêu thảm thiết nói.
- Ông muốn cứu hắn sao, ông muốn thì thừa nhận nguyện ý giúp hắn, tôi đây sẽ giữ lại hắn!
Tần Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Mãn Ích.
- Cứu con, cha... Cứu con!
Mãn Giang nhìn Mãn Ích thống khổ nói, Mãn Ích nhìn thấy con trai mình như vậy, trực tiếp được nghiêng đầu đi, hoàn toàn không để ý tới. Ngay lập tức, Mãn Giang tâm đều chết lặng, cha của hắn rõ ràng không cứu hắn.
Tần Thiên không nghĩ tới Mãn Ích lại không có nhân tính như vậy, không cứu con trai của chính mình. Vốn là Tần Thiên còn tưởng rằng Mãn Ích sẽ cứu Mãn Giang, như vậy hắn có lẽ sẽ mềm lòng, bỏ qua cho bọn hắn, không nghĩ tới Mãn Ích rõ ràng không có.
- Xem ra, cha của mày dường như rất không thích, nhìn mày thống khổ như vậy, tao giúp mày giải thoát!
Tần Thiên nhìn Mãn Giang, vung tay lên, rất nhanh dao găm xẹt qua cổ họng của hắn, máu tươi phun trào. Mãn Giang lập tức chết đi, trong ánh mắt mang theo nỗi tuyệt vọng bất tận cùng với hận ý, không biết là đối với ai.
Mãn Ích nhìn thấy con trai của hắn chết đi, nhìn sang Tần Thiên nói:
- Cậu đã giết nhiều người như vậy rồi, con trai của tôi cũng đã chết, cậu hãy bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi sẽ trở thành con chó của cậu, thế nào. Tôi có quyền lực rất lớn, có thể giúp cậu duy trì hắc bang ở Tĩnh Hải phát triển, ủng hộ cậu trở thành đệ nhất bang phái, thế nào, rất dễ kiếm tiền, tôi... !
- Xì xì!
- A... !
Mãn Ích lời còn chưa nói hết, trong chớp mắt hạ bộ của hắn đã bị Tần Thiên châm thanh sắt nóng đỏ vào, bắt đầu nướng chín. Mãn Ích cực kỳ thống khổ hét thảm lên, thân thể liều mạng giãy giụa lấy, muốn tránh thoát, đáng tiếc lại không có cách nào.
- Tên súc sinh này, vì tánh mạng của mình, cả con trai của mình cũng không cứu, mày cảm thấy tao sẽ thả mày sao, nằm mơ đi!
Tần Thiên lạnh lùng nói, mạnh mà lấy dao găm ra, đối với cổ của Mãn Ích hoa tới, đã lấy đi tính mạng của hắn.
Vốn là Tần Thiên muốn từ từ hành hạ hắn đến chết, nhưng không có biện pháp, có người khác đến.
- Đừng lẩn trốn nữa, cô nàng, xuất hiện đi, cô dẫn người tới tìm tôi làm gì, muốn giết tôi sao?!
Tần Thiên xoay người, nhìn nơi cầu thang, chậm rãi nói.
Cầu thang bên kia, ba bóng người dần dần hiện ra, một nữ hai nam. ...