Tất cả mọi người nhìn thấy khí tức trên cung tên bạo phát ra vẻ mặt đều biến sắc, cực kỳ khó coi. Nhất là Sở Phàm, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thiên có thể bộc phát ra chiến lực đã vượt qua hắn, hơn nữa, có vẻ như siêu việt không chỉ là từng chút một, mà là hoàn toàn áp chế.
- Bắn chết ngươi!
Tần Thiên hét lớn một tiếng, nhẹ buông tay, mũi tên nhọn liền rời dây cung, nhanh chóng đã bay đi, hoàn toàn hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng, hướng phía cây quạt hóa thành mặt trời của Sở Phàm hung hăng bắn tới.
- Xíu... uuu!
- Oanh!
Một tiếng nổ đau tai nhức óc vang lên, mũi tên nhọn trực tiếp bắn trúng cây quạt, khiến cây quạt bị đánh cho nát bấy, biến thành vô số quả cầu lửa bay vụt bắn ra bốn phía.
- Rầm rầm rầm!
- Rầm rầm rầm... !
Nơi này hôm nay liên tiếp bị tạc vang lên, năng lượng khủng bố đã hủy diệt mặt đất xung quanh. Yến Phiêu Linh vội vàng xuất động pháp lực ngăn cản những hỏa cầu năng lượng kia, bảo vệ đệ tử trong gia tộc của cô ấy. Mà đám người Sở gia bên kia thì bi kịch nhiều hơn, một người bảo hộ, trực tiếp đã bị tạc bay đi, nổ bay ra xa, trọng thương ngã xuống đất, những người khác cũng có vết thương nhẹ, không có một ai hoàn ai thọ thương.
Mà trên bầu trời, giờ phút này lần nữa phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt.
- Oanh!
- A... !
Bởi vì sau khi một mũi tên này của Tần Thiên đánh nát cây quạt của Sở Phàm, cũng không cùng một chỗ vỡ nát, mà là y nguyên bảo trì uy lực cường đại hướng phía Sở Phàm bắn chết hắn. Sở Phàm vội vàng ra tay ngăn cản, đem mũi tên nhọn cho đánh bay, nhưng lại bị một đạo linh hồn cường đại công kích.
Bởi vì bộ cung tiễn này có kèm theo linh hồn công kích, Sở Phàm căn bản không nghĩ tới, cũng không kịp ngăn cản, trực tiếp bị đánh trúng. Sau đó, sắc mặt của hắn bỗng nhiên tái nhợt, lỗ mũi chảy máu, cả người ở trên không lung lay sắp đổ, dần dần ngã rơi trên mặt đất.
- Ngươi... Ngươi vô sỉ, rõ ràng âm thầm dùng linh hồn công kích đánh lén, hèn hạ!
Sở Phàm nhìn Tần Thiên khí thẳng phát run, tuy một mũi tên này khiến cho linh hồn của hắn cho bị thương nặng, nhưng vẫn y nguyên không gây cho hắn thương tích lớn.
- Hì hì, không cố ý, ta cũng không có hèn hạ, đây là do bản thân ngươi không cẩn thận mà thôi. Ngươi xem ngươi, có thực lực, đánh không lại thì thừa nhận đi, làm gì thua lại ở chỗ này khóc lóc om sòm chơi xỏ lá, thiệt là, xem thường ngươi, khinh bỉ ngươi, chịu không nổi loại ngu dốt như ngươi!
Tần Thiên nhìn Sở Phàm thẳng lắc đầu, vung tay lên, một đạo tơ nhện bắn ra, trực tiếp đem mũi tên ở phía xa trên mặt đất cho dính vào, thu trở về. Những mũi tên này đều rất quý, Tần Thiên không nỡ tùy tiện ném đi, thượng phẩm chiến khí.
Sở Phàm nghe xong mấy lời Tần Thiên nói, tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi. Tần Thiên thật sự là quá đê tiện, chẳng những muốn thương tổn thể xác người ta, miệng cũng không buông tha cho họ, hoàn toàn là muốn đem người ta triệt để giết chết, thể xác lẫn tinh thần đều phải chịu đã kích mới hả hê.
Phía xa Yến Phiêu Linh nhìn Tần Thiên, vẻ mặt nhăn nhó trên trán vặn ra một cái chữ Xuyên (川) nho nhỏ, nhìn Tần Thiên, không biết đang suy nghĩ gì, con mắt không ngừng lập loè.
- Thế nào, loại người ngu dốt, ngươi còn có thể đánh hay không, nếu không thể đánh thì hãy nói ra, đừng hao phí công phu của ta. Tranh thủ thời gian dẫn theo người của ngươi quỳ xuống cho lão tử, dập đầu chịu nhận lỗi, sau đó để lại toàn bộ đồ vật trên người các ngươi, cút ngay tại đây. Bằng không mà nói, ta sẽ cho các ngươi biết rõ Tần Thiên ta lợi hại đến cỡ nào đấy!
Tần Thiên nhìn Sở Phàm chậm rãi nói, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vô cùng ôn hòa, trông giống như cả người lẫn vật đều vô hại. Trên thực tế trong mắt đám đệ tử của Sở gia đối với Tần Thiên, vô cùng khủng bố, quả thực có thể nói là Ác ma.
Sở Phàm tất nhiên là không thể nào dễ dàng như vậy đã nhận thua, tuy bị hai chiêu của Tần Thiên liên tục đánh bại, nhưng đối với hắn mà nói, cái này không coi vào đâu, hắn còn không có toàn lực ra tay.
- Hừ! Tần Thiên, ta ngược lại là xem thường ngươi rồi, xem ra ngươi vẫn có chút thực lực. Ta đã khinh địch, nhưng kế tiếp sẽ không như vậy, ta sẽ để cho ngươi nhìn thấy thực lực chân chánh của Sở Phàm ta!
Sở Phàm nhìn Tần Thiên quát lạnh nói, nhanh chóng chữa trị linh hồn tổn thương của hắn.
Tần Thiên nghe được hắn nói, trực tiếp đưa ra một vẻ mặt vô cùng khinh thường.
- Đừng kiếm cớ nữa, thua thì thua, ghét nhất chính là loại người như ngươi đánh không thắng lại kiếm cớ nói chưa sử xuất toàn lực. Thua thì thua, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi khó như vậy sao, thành thật mà nói ta có nên cho ngươi gọi ta là cha hay là không nữa. Tranh thủ thời gian quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, không mất mặt, thật sự, ta không giễu cợt ngươi, thật đó, ngươi chỉ cần quỳ xuống, ngày mai đầu đề chính là của ngươi rồi, không ai tranh giành!
Tần Thiên nhìn Sở Phàm miệng đầy nói hươu nói vượn.
- Phốc!
Sở Phàm tức đến mức lần nữa trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Tần Thiên này há mồm ra có thể nói chết người khác.
- Cái gì mà không mất mặt, vậy ngươi thử quỳ xuống nhận tội với lão tử xem sao, mẹ kiếp.
Sở Phàm trong nội tâm mắng to, nhìn Tần Thiên lọng hành hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chữa trị linh hồn bị thương, miễn cho bị Tần Thiên làm tức chết.
- Ai nha, thật là nhàm chán quá, với loại người như ngươi, còn muốn cho ngươi thời gian chữa thương, quá không có ý nghĩa rồi. Ta không có thời gian chờ ngươi, hay là đánh chết ngươi trước!
Tần Thiên nhìn Sở Phàm đang chữa trị linh hồn nói, nói xong cả người nhanh chóng tấn công về phía của hắn.
Sở Phàm xem xét, lập tức sắc mặt đại biến.
- Ngươi, tên vô sỉ!
Sở Phàm giận dữ nói, vội vàng ra tay nghênh đón.
- Cảm ơn, tất cả mọi người đã khoa trương ta như vậy, ta tiếp nhận!
Tần Thiên nhìn Sở Phàm cười híp mắt nói, mạnh mà hai tay nhanh chóng vận động pháp quyết. Lập tức, hai con Thanh Ưng cực lớn xuất hiện ở trên hai tay Tần Thiên, quấn quanh trên cánh tay Tần Thiên, bộc phát ra khí tức khủng bố, đạt đến cảnh giới bảy sao cấp năm. Tần Thiên lần nữa mở ra năng lực dị năng, lại để cho năng lượng của hắn trực tiếp bạo phát đạt đến cảnh giới bảy sao cấp chín, hung hăng nện tới Sở Phàm.
Sở Phàm nhìn thấy nắm đấm của Tần Thiên nện tới, rất nhanh hướng về phía bên cạnh tránh né, không dám chính diện nghênh đón nắm đấm của Tần Thiên, vừa rồi sự tình cánh tay của hắn đã bị đánh nát thế nhưng mà vẫn rõ mồn một trước mắt.
- Hừ! Ngươi chạy được sao?!
Tần Thiên nhìn thấy Sở Phàm né tránh, trong miệng lạnh lùng nở nụ cười, cả người biến mất ngay tại chỗ.
Sở Phàm xem xét, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, vội vàng tìm kiếm tung tích Tần Thiên mọi nơi, nhưng phát hiện căn bản không tìm thấy bóng dáng Tần Thiên đâu cả.
- Ta ở đây, đây này!
Mạnh mà, ngay tại thời điểm Sở Phàm tìm kiếm, Tần Thiên đột nhiên xuất hiện ở bên trái Sở Phàm, hai nắm đấm hung hăng nện lên đầu của Sở Phàm, một bộ muốn đập hắn chết tươi.
Một chiêu này có thể nói là cực kỳ nhanh chóng, cực kỳ hung ác, Sở Phàm muốn tránh né cũng không kịp, chỉ có thể giơ tay ngăn cản.
- Ngươi dám giết ta, nơi này không cho phép giết người đấy... !
- Oanh!
- A... Tay của ta!
Một tiếng nổ vang, hai nắm đấm của Tần Thiên hung hăng đập vào trên hai tay của Sở Phàm ngăn cản.
Giờ khắc này, hai tay của Sở Phàm trực tiếp bị nện nát bấy, máu thịt bay tứ tung, cả người bị tạc bay ra xa, bay đi hơn trăm mét, mạnh mẽ đập vào trên mặt đất.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, mặt đất bị Sở Phàm ném ra tạo thành một cái hố to, cả người nằm ở bên trong, toàn thân quần áo rách tung toé, đều là máu tươi, cả người không ngừng run rẩy, hứng phải thương tích cực kỳ nghiêm trọng. ...