Tần Thiên lại một lần nữa khiến cho Sở Phàm bị đả thương nặng, người ở chỗ này cũng không biết nói cái gì cho phải, toàn bộ sững sờ ở tại chỗ.
Mà Tần Thiên thì nhanh chóng vọt tới bên kia, một tay bắt lấy Sở Phàm trên mặt đất.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì, ở nơi này không cho phép giết người, ngươi dám giết ta, sẽ bị đại trận tru sát đấy!
Sở Phàm hoảng sợ kêu lớn lên, giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng đã nhận thức được, bản thân không phải là đối thủ của Tần Thiên, đối mặt với Tần Thiên, hắn hoàn toàn bị nghiền áp, căn bản là đánh không lại.
Đây là điều tất nhiên, cao thủ cảnh giới tám sao Tần Thiên đều giết chết không tha, huống chi chỉ là một tên ngu dốt cảnh giới bảy sao cấp ba như Sở Phàm. Hắn dám hung hăng càn quấy với Tần Thiên, đây không phải đầu óc bị nước ra vào sao, tranh thủ thời gian đi khám phụ khoa, trị liệu thoáng một phát bệnh mụn cơm của hắn.
Tần Thiên nhìn thấy Sở Phàm bị hù cho giày vò, cười híp mắt nói:
- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn giết chết ngươi!
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Sở Phàm nhìn Tần Thiên hỏi, nghe được Tần Thiên không phải giết hắn, lập tức thở dài một hơi.
- Ta quất ngươi!
Tần Thiên nhìn Sở Phàm cười híp mắt nói, nói xong mạnh mà tát một cái lên mặt của Sở Phàm.
- Bã!
- A... !
Một cái tát xuống dưới, Sở Phàm thuận giá bị đánh cho hàm răng đều bay ra, xa xa Tử Hoàng chứng kiến, vô cùng thích thú, nhanh chóng chạy vội tới chỗ Tần Thiên bên này phi.
- Ta ra, tiểu tử, ta ra, ta đến quất hắn!
Tử Hoàng hưng phấn nói, giống như nhìn thấy phụ nữ.
- Được, cho ngươi, hoa cúc của hắn cũng cho ngươi, ngươi phát nổ hắn, ta không phản đối. Nhớ kỹ, ngàn vạn không được giết chết hắn, nếu không chúng ta đều phải chết!
Tần Thiên một tay ném Sở Phàm trong tay tới trước mặt Tử Hoàng.
- Cút, ta mới không có loại sở thích này, ta chỉ muốn quất hắn!
Tử Hoàng nhìn Sở Phàm trên mặt đất, hết sức hưng phấn, cười rộ lên, cái bộ dáng này, quả thực là hèn mọn bỉ ổi không cách nào hình dung nổi.
Sở Phàm nhìn thấy Tử Hoàng hèn mọn bỉ ổi đối với hắn nở nụ cười toe toét, vô cùng hoảng sợ.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì ta!
Sở Phàm rất là lo lắng, Tử Hoàng có thể phát nổ lỗ đít của hắn hay không.
Tần Thiên ở bên cạnh nhìn xem, trả lời hắn nói:
- Hắn vừa ý lỗ đít của ngươi rồi, chuẩn bị ngay tại chỗ làm cho ngươi!
- A... Cái gì, không thể!
Sở Phàm hoảng sợ hét lớn, một tay duy nhất nhanh chóng bưng kín lỗ đít của mình, rất là sợ hãi nhìn về phía Tử Hoàng.
Trên thực tế Tử Hoàng căn bản không có hứng thú với lỗ đít của hắn, mà là đưa hắn bắt lại, đối với miệng rộng của hắn mạnh mẽ tát tay.
- Bã!
- Bã... !
- A... !
- Bã ba ba... !
- A... !
- Bã!
- Bã!
- A... !
- Thật tốt, đánh nhau thật sự là thoải mái!
- Ba ba ba... !
Tử Hoàng một bên không ngừng tát, một bên hưng phấn hô lớn, đánh cho Sở Phàm cả khuôn mặt đều cho bị lệch, kêu la thảm thiết. Bộ dáng của Sở Phàm giờ khắc này vô cùng thê thảm, nhưng có điều trong nội tâm của Sở Phàm lại cảm thấy thật cao hứng, bởi vì Tử Hoàng không có cởi quần áo của hắn, cây hoa cúc xem như vẫn còn nguyên vẹn.
Đám người bên cạnh chứng kiến Sở Phàm có kết quả thật bi thảm, trong nội tâm đều một hồi phát lạnh, không dám nhìn thẳng. Nhất là đệ tử Sở gia, trong lòng nghĩ phải cứu Sở Phàm, nhưng khi nhìn đến Tần Thiên ở nơi đó, lại không dám, miễn cho bọn hắn cũng rơi vào kết quả như vậy, đành phải giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ biết vẽ vòng tròn trên mặt đất nguyền rủa Tần Thiên.
Trước đó Yến Phiêu Linh cũng muốn đánh bại Tần Thiên, nhưng giờ phút này chứng kiến bộ dạng kia của Sở Phàm, trong nội tâm của Yến Phiêu Linh cũng thoái ý manh động. Tần Thiên, có vẻ như không phải là người cô ấy có khả năng địch nổi, còn có người bên cạnh Tần Thiên chính là thằng lùn kia, trông bộ dạng cũng rất không tầm thường, dường như không dễ chọc vào.
Nghĩ tới đây, Yến Phiêu Linh nhìn Tần Thiên vũ mị cười nói:
- Tần huynh thật đúng là có thực lực tốt, ta xin chịu thua, sẽ không quấy rầy các huynh nữa, đi trước một bước!
Yến Phiêu Linh nói xong muốn bỏ đi, nhưng Tần Thiên lại lóe lên, chắn phía trước Yến Phiêu Linh, ngăn cản cô ấy rời đi.
- Không vội, ta thấy Yến tiểu thư vừa rồi thế nhưng mà rất muốn cùng Tần mỗ luận bàn thoáng một phát, như thế nào gấp gáp như vậy đã nhận thua, thế thì còn chưa đi được. Nào, chúng ta luận bàn một chút, nhìn xem Yến tiểu thư có thực lực gì!
Tần Thiên nói xong liền bày ra từ thế chuẩn bị chiến đấu, Yến Phiêu Linh xem xét, vội vàng lui về phía sau.
- Ha ha, Tần huynh nói đùa, tiểu nữ tử chỉ là thuần túy đi ngang qua mà thôi, không có ý gì khác, Tần huynh không nên hiểu lầm!
Yến Phiêu Linh cười khẩy nói.
- A, cô nói là cô đến là đánh xì dầu đó sao?!
Đi đánh xì dầu có nghĩa là giả bộ đánh đấm cho có khí thế.
Tần Thiên nói.
- A... Đi đánh xì dầu? Ừm, đúng vậy!
Yến Phiêu Linh không hiểu đi đánh xì dầu là có ý gì, bởi vì cô ấy đã ngủ say hơn hai trăm năm mới vừa tỉnh lại, nhận thức đối với thời hiện đại chỉ hơn hai tháng mà thôi, không có hoàn toàn hiểu thấu.
- Cái rắm, bớt vô nghĩa cho ta, tại đây ở đâu có xì dầu cho cô đánh!
Tần Thiên lạnh lùng cười nói.
Yến Phiêu Linh nghe xong, lập tức sắc mặt đại biến, đơ người, nhìn Tần Thiên rất là khẩn trương.
- Yến tiểu thư, cho đám đệ tử của cô đem quần áo đều thoát hết, toàn bộ đồ vật gì đều để lại. Đúng rồi, kể cả trên người của cô đấy, quần áo cũng thoát khỏi, như vậy có thể đi ra, bằng không mà nói, ai cũng không được rời đi!
Tần Thiên nhìn Yến Phiêu Linh mỉm cười nói.
Yến Phiêu Linh nghe xong, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi, giọng điệu lạnh lùng nói:
- Tần Thiên, chả lẽ ngươi thật sự nghĩ ta sợ ngươi, chỉ là ta quan tâm đến mặt mũi của các đại gia tộc, không muốn tổn thương hòa khí mà thôi, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!
- Đúng đấy, ngươi quá kiêu ngạo rồi, tiểu tử, tiểu thư nhà chúng ta cũng không phải như tên phế vật Sở Phàm kia!
Một đệ tử Yến gia cả giận nói.
- Đúng vậy, ngươi quá khoa trương, muốn chết!
- Thức thời lập tức thả chúng ta đi, nếu không sẽ không tha cho ngươi!
Nguyên một đám đệ tử Yến gia kêu gào vào mặt Tần Thiên nói, kêu gào vô cùng hung hăng càn quấy, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại rất là khẩn trương, bất quá chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Tần Thiên nhìn thấy thẳng lắc đầu, ở miệng nói:
- Mấy người các ngươi thật chẳng biết điều, cầu xin người ta mà còn có loại thái độ này. Rất tốt, ta chính là không tiếp nhận, ta xem các ngươi thế nào, có bản lĩnh tới giết ta!
Lời nói này vừa ra, toàn bộ người Yến gia sắc mặt trở nên biến đổi, Yến Phiêu Linh hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thiên sẽ thái độ hung hăng càn quấy như thế, trong nội tâm mười phần căm tức. Kỳ thật mà nói, cô ấy không muốn tranh đấu cùng với Tần Thiên, bởi vì không nắm chắc sẽ thắng được Tần Thiên.
- Tiểu tử, lại muốn đánh nữa à, nữ nhân kia để cho ta. Lần trước ngươi nói để cho ta đánh nữ nhân đấy, đều không có, lần này ta muốn hung hăng quất chết ả ta!
Tử Hoàng chỉ vào Yến Phiêu Linh đối với Tần Thiên nói, Sở Phàm bị thương còn đang bị hắn nắm trong đánh đánh cho giày vò, mặt mũi tràn đầy máu tươi, đã nhìn không ra là con người.
- Ngươi là muốn dùng cây côn phía dưới kia đánh cô ấy sao?!
Tần Thiên nhìn thấy đồ vật của Tử Hoàng trong đũng quần cao ngất lên nói.
- A... Khục khục... Hiểu lầm, hiểu lầm... Dùng tay, dùng tay!
Tử Hoàng vội vàng nói, rất là xấu hổ, vội vàng che lại phía dưới.
Đám đệ tử Yến gia nhìn thấy Sở Phàm trong tay Tử Hoàng đang hấp hối, sắc mặt càng thêm khó coi, càng thêm khẩn trương hơn.
- Này, cô không phải muốn giết ta sao, tranh thủ thời gian đi!
Tần Thiên nhìn Yến Phiêu Linh hô, lộ ra bộ dáng dương dương đắc ý muốn ăn đòn, ai nhìn thấy đều muốn tát vào mặt hắn, đáng tiếc không ai dám. ...